Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 246: Ai đều suy nghĩ nhiều kiếm chút (length: 14958)

Các loại cây khác nhau hình thành sét đánh gỗ, công dụng trọng yếu cũng sẽ có chỗ khác biệt.
Loại cây linh thụ ngàn năm hình thành sét đánh gỗ này, lại càng là tiền vàng khó mua.
Tư Minh ở phía trước dẫn đường, "Người ta nói là gỗ đào, nhưng ta lại không nhìn ra được."
Thành phố đồ cổ rất lớn, cửa hàng của Tư Minh ở vị trí trung tâm, hai người đi mất mấy phút, mới đến được cửa hàng của Tư Minh.
Tư Minh đẩy cửa bước vào, bên trong có một người làm công vặt kiêm nhiệm, là sinh viên của một trường đại học gần đó, thường ngày có thời gian rảnh liền sẽ đến giúp, Tư Minh sẽ trả lương cho cậu ta theo tuần.
Gia đình của sinh viên này không khá giả lắm, việc Tư Minh làm cũng coi như là việc thiện.
Cậu sinh viên có mái tóc cắt ngắn gọn gàng, nhìn thấy Tư Minh dẫn theo Khương Trà đi vào, cậu ta lập tức nhận ra dáng vẻ của Khương Trà, kích động nói: "Cậu, cậu là Khương Trà? Thần Toán tử Khương Trà đó sao?"
Khương Trà liếc nhìn đối phương, "Cậu biết ta?"
Sinh viên kích động nói: "Tôi thường xem livestream của cô, buổi nào cũng xem."
Khương Trà quan sát đối phương một chút, nói: "Cậu tên gì?"
Sinh viên: "Tôi tên Lý Ngọc Ba."
Tư Minh đi đến phía sau quầy, dùng mật mã mở một cái ngăn kéo, sau đó từ bên trong lấy ra một chùm chìa khóa, dùng chìa khóa lại mở chiếc hộp sắt đặt trên tường phía sau.
Hắn lấy từ trong hộp sắt ra một chiếc hộp gỗ chất lượng tốt, ôm đến, đặt trước mặt Khương Trà.
Khương Trà vừa ngồi xuống, Lý Ngọc Ba lập tức rót trà, rót nước, đứng bên cạnh chờ đợi, trông rất kích động.
Đó là sự kích động không thể kiềm chế khi người hâm mộ nhìn thấy thần tượng.
Tư Minh mở hộp gỗ ra, từ bên trong lấy ra một miếng sét đánh gỗ được bọc trong một tấm vải mềm, cẩn thận từng li từng tí đặt trước mặt Khương Trà.
"Bọn họ chỉ cho ta xem hàng mẫu này, nghe nói cây cổ thụ ngàn năm đó, phải bảy tám tráng hán hai người ôm mới có thể hết vòng." Tư Minh nói.
Khương Trà cầm lấy sét đánh gỗ đào, tỉ mỉ quan sát.
Nàng từ chỗ vết cắt kiểm tra một hồi, lại đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, "Đúng là cây đào, nhưng tuổi không lớn, nhiều nhất là ba trăm năm, bất quá giá trị cũng không tệ, dùng để chế tạo đồ trang sức trừ tà tránh hung là vừa vặn, bên kia muốn ra giá thế nào?"
Tư Minh: "Người kia ta biết, bất quá hắn cũng chỉ là người trung gian, nói với ta một mức giá sơ bộ."
Tư Minh giơ một ngón tay biểu thị con số bảy.
Vượt qua một trăm vạn giá trị.
Cũng không tính quá đắt.
Cây lớn như vậy, có thể làm ra rất nhiều đồ trang sức, cho dù không đến ngàn năm, nhưng nếu bản thân cây sinh trưởng ở nơi có linh khí dồi dào, thì trên mình nhất định cũng có thể chứa đựng một lượng linh khí nhất định.
Nếu thực sự có linh khí, mua cây này về, tùy tiện chế tạo vài món đồ trang sức cũng có thể kiếm lại được số tiền này.
Tư Minh: "Sao? Muốn không? Nếu cô muốn, ta gọi điện thoại cho hắn ngay."
Khương Trà: "Hỏi một chút đi."
Tư Minh lập tức gọi điện thoại.
Vậy mà, bình thường chỉ cần hắn gọi, đối phương sẽ lập tức nghe máy, lần này phải chờ hắn gọi đến ba lần mới bắt máy.
Vừa nghe máy, đã tràn ngập lời xin lỗi, nói: "Thật xin lỗi nha lão đệ, miếng sét đánh gỗ đó không biết ai đã để lộ tin tức, có rất nhiều người hỏi giá, giá đưa ra cũng không thấp, hiện tại người kia cảm thấy khúc gỗ này có thể bán được giá cao hơn, liền không chịu bán trực tiếp nữa, nói muốn liên hệ đưa đến hội đấu giá."
Tư Minh khó chịu, "Không phải đã nói chỉ nói cho tôi sao? Nếu tôi muốn thì trực tiếp để lại cho tôi, không cần thì mới nói với người khác sao? Sao các người lại có thể nói không giữ lời như vậy?"
"Thật xin lỗi, nhưng ai cũng vì kiếm tiền cả, ai chẳng muốn kiếm thêm chút đỉnh."
Sau khi cúp máy, Tư Minh vẻ mặt khó xử nhìn Khương Trà.
Còn chưa kịp mở miệng giải thích, Khương Trà đã biết rồi.
Nàng rất bình tĩnh nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Không sao, vậy thì đến hội đấu giá xem sao."
Tư Minh: "Hội đấu giá tổ chức ở Hồng Kông, đúng vào tối thứ Bảy."
Khương Trà: "Ừ, tài liệu lần trước ta nhờ ngươi chuẩn bị đâu? Đến đây rồi, ta xem tài liệu."
Tư Minh lập tức dẫn Khương Trà vào phòng trong.
Trong cửa hàng còn có hai gian phòng, một gian chứa hàng và đồ tạp, một gian kê một chiếc giường nghỉ.
Khương Trà theo Tư Minh vào gian chứa đồ tạp, thấy một đống đầy tài liệu, nàng tùy tay cầm lấy một loại dược liệu đã phơi khô, cầm lên ngửi ngửi, chất lượng ngược lại thượng thừa, nhưng so với linh thảo mà nàng sinh sống ở dị thế ngàn năm thì vẫn kém xa.
Loại dược liệu này, luyện thành thuốc cũng sẽ kém đi, nhưng ở thời đại này, dùng để cường thân kiện thể thì đã là quá đủ.
Khương Trà thả dược liệu xuống, lại kiểm tra vài thứ, khi kiểm tra dược liệu, nàng sẽ xem trọng tỷ lệ, lại ngửi hương vị.
Chỉ bằng hai cách này, nàng đã có thể đánh giá chính xác, phẩm chất của dược liệu rốt cuộc có tốt hay không, có thể luyện ra thuốc tốt được hay không.
Tư Minh vẫn luôn ở bên cạnh, chăm chú nhìn, nghiêm túc học.
Khương Trà đặt xuống loại dược liệu được cắt miếng cuối cùng, nói: "Chỗ ngươi có lò luyện đan không?"
Tư Minh lập tức nói: "Có, lò luyện đan tổ tiên truyền lại, vốn bày ở từ đường trong nhà, hồi trước khi ta biết cô muốn dùng, cố ý về bái tổ tiên, sau đó mang ra."
Khương Trà nhìn xung quanh một vòng, không thấy lò luyện đan, "Ở đâu?"
Tư Minh: "Ở phòng bên cạnh, ta sợ chỗ này quá nhiều đồ, có lẫn mùi, nên để vào phòng nghỉ ở bên cạnh."
Tư Minh lập tức đi ra ngoài, gọi cậu nhân viên Lý Ngọc Ba, cùng cậu ta khiêng chiếc lò luyện đan nặng trịch từ phòng bên cạnh lại đây.
"Rầm!" Lò luyện đan rơi xuống đất, phát ra tiếng động nặng nề.
Tư Minh xoa xoa mồ hôi trên trán, lau tro trên tay lên mặt, khuôn mặt trắng trẻo lập tức trở nên nhem nhuốc.
Hắn bẩn mà không hay, lại sờ lên chóp mũi, hớn hở đi đến trước mặt Khương Trà, "Tổ sư gia, lò luyện đan chuyển đến rồi."
Khương Trà đến gần, đi vòng quanh lò luyện đan nhìn một lượt.
Lò luyện đan này trông quen mắt thật, rất giống bảo vật mà lúc trước nàng tùy tay ném cho Tư Vô Danh.
Khương Trà nhận lấy bàn chải mà Tư Minh đưa, ở chỗ cầm tay của lò luyện đan quét, thấy một vết lõm hình trăng lưỡi liềm rõ ràng, xác nhận đây chính là lò luyện đan mà nàng từng dùng, sau đó đưa cho Tư Vô Danh.
Khương Trà chống cằm nghiêm túc nghĩ một lát.
Vẫn không hiểu nổi, đồ vật của những thế giới khác nhau, làm sao lại xuất hiện cùng nhau được?
Chẳng lẽ là sự trùng hợp của không gian song song?
Vậy thì thật là trùng hợp rồi.
Tư Minh theo ánh mắt của Khương Trà, cũng nhìn thấy vết lõm trên lò luyện đan, hắn giật mình, nhanh chóng ôm ngực nói: "Cái này thật không phải tôi làm, tôi đã nhìn chằm chằm lúc thuê người khuân vác rồi, tuyệt đối không để lò luyện đan va chạm vào đâu."
Khương Trà: "Ừ, không phải ngươi làm."
Là nàng làm.
Khi đó chiếc lò luyện đan này vẫn còn là bảo bối trong hiệu thuốc của sư phụ nàng.
Nàng vì cùng sư huynh thi đấu xem ai luyện ra đan dược phẩm chất cao hơn, đã lén vào hiệu thuốc của sư phụ, nhân lúc sư phụ bế quan, một mình lấy trộm dược liệu trong hiệu thuốc, còn dùng cả lò luyện đan.
Kết quả trong quá trình luyện đan, không biết sai chỗ nào mà nàng luyện được ra những viên thuốc to có hình thù kỳ quái đủ cả hình dạng, trong đó một viên hình trăng lưỡi liềm bị nàng tùy tay đập, rồi nện một cái dấu trăng lưỡi liềm mờ nhạt lên lò luyện đan.
Đã nhiều năm như vậy, vết dấu trăng lưỡi liềm này vẫn rõ ràng như thuở ban đầu.
Khương Trà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết trăng lưỡi liềm, phảng phất như trở lại khoảng thời gian đầu ở sư môn.
Nàng là sư muội nhỏ nhất của sư môn.
Sư huynh sư tỷ tuy nghiêm khắc với nàng, nhưng cũng đồng thời tranh nhau cưng chiều nàng.
Khương Trà: "Mọi người ra ngoài trước đi, khi nào ta mở cửa ra thì hãy vào, không được mở cửa, cũng không được để ai vào, cơm trưa ta không ăn, tự các ngươi lo liệu."
Tư Minh lập tức ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Hắn và Lý Ngọc Ba vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài.
Thỉnh thoảng nghe thấy bên trong truyền ra những âm thanh kỳ lạ, thỉnh thoảng lại có thể ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc.
Có đôi khi còn thấy khói bốc ra từ các khe hở.
Tư Minh nhìn làn khói đặc bốc lên, đã bật chuông báo cháy lên sẵn nhưng vẫn luôn không thấy Khương Trà đi ra, cũng không nghe thấy Khương Trà gọi hắn.
Hắn đành phải ở bên ngoài vừa lo lắng chờ đợi, vừa cố gắng kìm chế không xông vào.
Giữa trưa.
Đến giờ ăn cơm.
Lý Ngọc Ba tìm đến Tư Minh, "Lão bản, giữa trưa ăn gì ạ?"
Bình thường, thời gian cậu ta làm thêm ở đây, cứ đến bữa cơm là Tư Minh đều sẽ cho cậu ta tiền cơm tháng, nhưng yêu cầu cậu ta gọi cơm hộp giúp.
Gọi xong Tư Minh sẽ trả tiền.
Nhưng hôm nay Tư Minh lo lắng cho việc mình vất vả lắm mới gặp được tổ sư gia, không nuốt nổi cơm, lắc đầu, "Ta không thấy ngon miệng, tự cậu muốn ăn gì thì cứ gọi nhé, tiền trong ngăn kéo, tiêu bao nhiêu tự cậu lấy."
Tư Minh lo lắng cho sự an nguy của Khương Trà, cũng đang lo lắng cho an nguy của chính mình.
Nếu tổ sư gia mà xảy ra chuyện gì, gia gia hắn chắc chắn sẽ đại nghĩa diệt thân, trước hết sẽ đưa hắn xuống mồ theo.
Sau một hồi lâu, cuối cùng Khương Trà cũng mở cửa đi ra.
Phía sau nàng khói đặc cuồn cuộn, nhưng trên người nàng lại sạch sẽ.
Chỉ là có thêm một mùi thuốc nồng đậm mà dễ chịu.
Tư Minh ngồi xổm ngoài cửa chờ, nghe tiếng cửa mở, lập tức đứng dậy, một bước lớn lao đến cửa, đón tổ sư gia.
"Tổ sư gia, thế nào? Đều... Xong cả rồi ạ?" Hắn vừa nói chuyện vừa thăm dò muốn nhìn xem tình hình phía sau lưng Khương Trà.
Khương Trà vẻ mặt có chút mệt mỏi, nói: "Được, tổng cộng mười tám viên, ta lấy đi hai viên, còn lại, ngươi dựa theo giá hai mươi vạn một viên mà bán, trước mắt mỗi người hạn mua một viên."
Đám này là đan dược có thể sản xuất số lượng lớn, nguyên liệu cũng đều tương đối dễ tìm, nhưng dược liệu lại thuộc loại thượng thừa.
Cho nên Khương Trà định giá không cao, một viên gần hai mươi vạn.
Chờ cơ thể nàng khôi phục nhiều hơn, nàng luyện ra thuốc tốt hơn, đến lúc đó, liền không chỉ là gấp bội đơn giản như vậy.
Tư Minh kích động xoa tay, "Vậy chúng ta bây giờ muốn làm gì?"
Khương Trà: "Đói bụng, muốn ăn lẩu."
Tư Minh nhanh chóng lao ra quầy, cầm lấy chìa khóa xe, "Ta biết gần đây có một quán lẩu bò cực kỳ ngon, lái xe đi mười phút là tới."
Khương Trà: "Có thể, nhưng trước khi đi, ngươi đi rửa mặt đi."
Tư Minh lao vào nhà vệ sinh, soi gương, kêu lên một tiếng.
Sau đó vội vàng rửa mặt xong, còn xịt chút nước hoa.
Chờ hắn đi ra, Khương Trà cầm lấy hộp gỗ chứa lôi kích mộc, nói: "Cái này ta lấy dùng, có thể dùng để làm chuỗi tràng hạt."
Tư Minh vui vẻ nói: "Ngươi muốn gì tùy ý lấy, nếu ngươi muốn cửa hàng này của ta, ta trực tiếp đi đổi tên cũng được."
Đối với Tư Minh mà nói, tổ sư gia chịu lấy đồ của hắn, đó là xem trọng hắn.
Hắn có thể cung cấp trợ giúp cho tổ sư gia, đó là phúc ba đời nhà hắn.
Ông nội cũng nắm tai hắn nhắc nhở, phàm là tổ sư gia muốn đồ gì, cho dù là cái m·ạ·n·g nhỏ này, cũng phải mỉm cười dâng lên.
Tư gia bọn họ có được ngày hôm nay, toàn bộ nhờ tổ sư gia.
Ân tình tổ sư gia dành cho bọn họ, còn hơn cả cha mẹ tái sinh.
Khương Trà: "Đi thôi, Lý Ngọc Ba, tối nay ngươi không có lớp à? Cùng đi."
Lý Ngọc Ba là fan chân ái của Khương Trà, nghe vậy lập tức vui vẻ đuổi theo.
Lý Ngọc Ba lái xe, Khương Trà một mình ngồi phía sau, không gian rộng, còn có thể cho nàng chợp mắt trên đường.
Bọn họ đi ăn lẩu bò, cuối tuần, lại đúng vào giờ ăn cơm, người đặc biệt đông.
Lúc Lý Ngọc Ba dừng xe, Tư Minh đã bắt đầu xếp hàng lấy số, kết quả phía trước còn có hai mươi mấy bàn phải đợi.
Tư Minh không muốn để Khương Trà chờ lâu như vậy.
Tổ sư gia trưa cũng chưa ăn, giờ khẳng định đói bụng rồi.
Hắn giờ hận không thể xông thẳng vào, lôi đầu bếp ra, trực tiếp làm cho Khương Trà ăn ngay lập tức.
Vì để Khương Trà sớm được ăn lẩu nóng hổi.
Tư Minh dùng 200 tệ, đổi số xếp hàng của một nhà ba người phía trước.
Khương Trà cùng Lý Ngọc Ba đi lên lầu, vừa đến liền có thể vào.
Người xếp hàng phía sau cho rằng họ đến cắm hàng, lập tức đứng lên, chỉ vào mũi Khương Trà mắng, "Các người sao có thể cắm hàng? Còn trẻ như vậy, xếp một chút là ch·ế·t à?"
Lý Ngọc Ba lập tức đứng ra, đẩy gã bụng phệ, gã cao lớn mập mạp một mét tám mấy trước mặt, trực tiếp gạt tay gã đang chỉ trỏ, "Mắng ai đó? Chúng ta bỏ tiền đổi số, có bản lĩnh thì ngươi cũng bỏ tiền, sao, 200 tệ không móc ra được à? Không móc được thì ở đó mà chờ."
Tráng hán khó chịu khi thấy họ vừa đến là được ăn, hướng về phía nhà ba người đã nhận tiền đổi số oán giận, "Ai bảo các ngươi nhận tiền đổi số? Ai cho phép các ngươi đổi? Hỏi ý chúng ta chưa? Nếu ai cũng như các ngươi, lần sau chắc chắn có phe buôn số đến cướp mất."
Nhà ba người kia ba mẹ đều không cao, cả nhà cao nhất cũng không tới 1m7.
Vóc dáng nhỏ bé, người lại gầy.
Run rẩy đứng ở đó, tùy ý tráng hán mắng mà không dám c·ã·i lại.
Khương Trà đứng ở cửa, ngửi thấy mùi lẩu bay ra, càng đói hơn.
Tráng hán cùng Lý Ngọc Ba c·ã·i nhau, gã tin chắc mình đúng lý.
"Các người đây là cắm hàng, nếu ai cũng làm như các người, xã hội sẽ loạn mất."
Tư Minh đi ra, trên cổ tay đeo chuỗi tràng hạt lục phỉ thúy, nhìn qua vô cùng đắt giá.
Tráng hán nhìn thấy tràng hạt trên tay Tư Minh, theo bản năng né một chút, không dám chạm vào, sợ không cẩn t·h·ậ·n làm hỏng.
Cũng như người lái xe không dám chạm vào siêu xe tiền tỉ vậy.
Khinh thường thì lái xe nát.
Nhưng không dám tới gần xe sang.
Tư Minh: "Đại ca, chúng ta là bỏ tiền đổi số, chuyện này thì liên quan gì đến cắm hàng? Đầu óc anh không tốt thì có thể đi khám não không? Không có tiền đăng ký à? Tìm cái bát mẻ ra ngoài quỳ đi, chờ tôi ăn xong rồi, ra quyên cho anh 50 tệ, đủ anh đăng ký khám chuyên gia."
Tráng hán bị Tư Minh nói cho lúc đỏ lúc trắng.
Ánh mắt Khương Trà dừng lại ở cô bé nhỏ đang trốn phía sau tráng hán.
Dáng vẻ nhỏ gầy, nhút nhát trốn phía sau tráng hán.
Thời tiết hôm nay có chút oi bức, nhưng cô bé mặc quần dài, ngay cả cổ cũng che kín mít.
Khi chạm phải ánh mắt của Khương Trà, cô bé vô thức siết chặt cổ tay áo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận