Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 426: Không có việc gì (length: 8657)

Lâm An Chi ngay cả nước miếng chảy xuống cằm cũng không buồn lau, cầm điện thoại lên, kích động nói: "Em gái, em có thai? Thật sự có thai? Chuyện khi nào vậy? Có thai bao lâu rồi? Đi khám thai thế nào? Đến đây anh trai kiểm tra cho."
Lâm An Chi cảm xúc rất phức tạp.
Vui mừng, nhưng không hoàn toàn là vui mừng, có chút lo lắng em gái còn nhỏ tuổi, còn trẻ như vậy đã làm mẹ, sau này có hối hận không?
Lo lắng, thật sự rất lo lắng, sao lại đột nhiên bất ngờ có thai như vậy? Em gái vừa mới tìm về, bọn họ còn chưa kịp đối xử tốt với em ấy.
Khương Trà đại khái cảm nhận được cảm xúc của Lâm An Chi, nói: "Anh trai, em không sao, mấy nhóc con đều không làm ầm ĩ, cơ thể em cũng không giống người thường, anh không cần quá lo lắng. À đúng rồi, đừng nói cho người khác biết, nhất là mẹ, ba mẹ bây giờ đang ở nước ngoài du lịch xả stress mà? Nếu nói cho mẹ, chắc chắn bà sẽ kết thúc chuyến du lịch vòng quanh thế giới, chạy về đây thôi, em cũng có sao đâu, cứ để họ chơi cho vui đã."
Lâm An Chi không đồng ý, nói: "Đi du lịch thì lúc nào cũng được, nhưng em có thai là chuyện mấy tháng này thôi, đây là thời điểm cần có người ở bên cạnh, sao có thể giấu ba mẹ được? Trước đây bọn họ..."
Lâm An Chi nói được một nửa, lại nhanh chóng dừng lại, đổi chủ đề, nói: "Bây giờ cơ thể em có gì thay đổi không? Đi khám thai thế nào rồi? Đến bệnh viện kiểm tra lại đi, để anh về nhà đón em qua."
Khương Trà: "Mấy ngày trước mới biết, Cửu gia liền kéo em đi bệnh viện kiểm tra tổng quát rồi, em và thai nhi đều rất khỏe, không có gì hết, ăn ngon ngủ tốt, ngược lại Cửu gia lại nôn nghén rất ghê."
Mấy ngày trước, khi Tạ Cửu Đường đến kiểm tra, Lâm An Chi vẫn còn giữ y đức của bác sĩ, lo lắng suốt cả buổi, còn rất nghiêm túc kiểm tra cho hắn, liên lạc với rất nhiều đồng nghiệp giỏi mà anh quen biết, cố gắng tìm ra nguyên nhân bệnh cho Tạ Cửu Đường.
Nhưng bây giờ, khi biết hắn bị vậy là do em gái mình mang thai, Lâm An Chi liền nói: "Đáng đời hắn, ai bảo hắn để em có thai sớm như vậy?"
Khương Trà: "Không phải lỗi của Cửu gia, là do mấy con linh sủng em nuôi, chúng nó quá muốn có tiểu chủ nhân nên mới trộm đục lỗ áo mưa."
Lâm An Chi đương nhiên không tin điều này, tức giận nói: "Em muốn bao che cho hắn cũng phải tìm cái cớ hợp lý hơn chứ? Sao em không nói kim thêu thành tinh, tự mình kéo ngăn kéo đục thủng hết áo mưa đi?"
Khương Trà: "..."
Được rồi, đối với người thường mà nói, lý do này đúng là có chút khó tin.
Nhưng sự thật đúng là như vậy.
Anh trai không tin, Khương Trà cũng hiểu được.
"Tóm lại, trước đừng nói cho ba mẹ đã, đợi một thời gian nữa rồi em sẽ nói." Khương Trà nói.
Lâm An Chi tuy rằng không tán thành ý kiến này của Khương Trà, nhưng vẫn tôn trọng cô, nói: "Được rồi, nhưng nếu em có chuyện gì, nhất định phải cho anh biết đấy."
Khương Trà: "Vâng."
Lâm An Chi quả thật giữ lời hứa, nhưng Khương Nguyên Hỉ vẫn biết.
Khi Khương Nguyên Hỉ và Lâm Đống Thiên đang ở trong trang viên châu Âu vui chơi, vào một buổi tối, bà có một giấc mơ khá kỳ lạ.
Bà mơ thấy cô con gái bảo bối của mình là Khương Trà.
Khương Trà đến chơi với bà trong trang viên, lúc đầu thì không có gì đặc biệt, nhưng sau đó, có một đàn chim bay qua trên trời, trong đó có một con chim lớn dang đôi cánh khổng lồ, từ trên trời lao xuống.
Khương Nguyên Hỉ trong mơ hoảng sợ, còn tưởng con chim lớn đó muốn bắt cóc Khương Trà đi.
Bà vội chạy tới, muốn bảo vệ Khương Trà, nhưng con chim lớn đó căn bản không để ý đến bà, giống như không nhìn thấy bà vậy, nó chỉ nhìn Khương Trà, sau đó đưa cho Khương Trà một cái giỏ nhỏ đang ngậm trong miệng.
Khương Nguyên Hỉ lo lắng cái giỏ đó có gì không tốt cho Khương Trà, liền xông tới muốn giật lấy, nhưng bà không thể nào chạm vào được cái giỏ nhỏ đó, chỉ có Khương Trà mới chạm được.
Sau khi Khương Trà nhận lấy cái giỏ nhỏ, con chim lớn dùng đầu của mình khẽ cọ vào mu bàn tay Khương Trà, ra hiệu cho cô nhìn xem thứ gì ở trong giỏ.
Khi Khương Trà cúi xuống nhìn thì Khương Nguyên Hỉ cũng ghé sát lại xem.
Tuy Khương Nguyên Hỉ không sờ được cái giỏ nhỏ đó, nhưng bà có thể nhìn thấy rõ bên trong giỏ đựng những gì.
...
Sau khi tỉnh mộng, việc đầu tiên Khương Nguyên Hỉ làm là xem giờ, sau khi xác định trong nước vẫn là ban ngày thì lập tức gọi điện thoại cho Khương Trà.
Khương Nguyên Hỉ kể cho Khương Trà nghe giấc mơ của mình, còn miêu tả những thứ ở trong giỏ.
"Cái giỏ nhỏ đó chỉ có mình con chạm vào được thôi, mẹ đã thử rồi, dù bắt thế nào cũng không sờ được một chút, sau đó trong giỏ, con biết chứa cái gì không?
Có hai thỏi vàng to cỡ hai nắm tay, hai thỏi vàng đó còn được che bằng hai miếng vải vuông vắn cẩn thận, một miếng màu xanh, một miếng màu hồng phấn có hoa văn nhỏ."
Khương Trà nghe Khương Nguyên Hỉ nói, nhớ lại chuyện mình đã từng mơ thấy hai hạt giống.
Cô giật mình nhận ra, hóa ra đó là giấc mơ báo thai.
Vậy chẳng lẽ giấc mơ của mẹ bây giờ cũng là giấc mơ báo thai sao?
Khương Nguyên Hỉ mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, chỉ là trong lòng có một linh cảm, thúc giục bà mau chóng gọi điện thoại cho Khương Trà, nên vừa tỉnh lại, bà liền xác định ở nước nhà vẫn là ban ngày rồi lập tức gọi điện về.
Khương Trà còn đang nghĩ xem phải lấp liếm như thế nào thì Khương Nguyên Hỉ bên kia lại tiếp tục: "Kỳ lạ thật đấy, hai thỏi vàng đó chỉ có mình con sờ được thôi, cảm giác đó giống như là thai..." Mộng!
Khương Nguyên Hỉ bên kia kêu lên một tiếng, vừa kích động vừa khẩn trương, nói: "Bảo bối, giữa con và Tạ Cửu Đường, có phải hay không..."
Bà muốn hỏi có phải hai người đã có quan hệ thân mật nên con có con rồi mà không biết, để đến bây giờ con cái đã báo mộng cho bà.
Nhưng chuyện riêng tư này, trước giờ bà cũng chưa từng nói với Khương Trà, giờ phút này bỗng nhiên muốn nhắc đến, Khương Nguyên Hỉ dù đã qua mấy lần sinh nở vẫn có chút ngượng ngùng.
Khương Trà: "Mẹ à, giấc mơ không nhất định có ý nghĩa gì đâu."
Khương Nguyên Hỉ: "Nhưng đây không phải chuyện đùa, con gái, mẹ nghi là con có thể có thai rồi, mẹ sẽ bảo ba con mua vé máy bay, không được, vé máy bay còn phải đợi, nhà ở cạnh có máy bay trực thăng, mình lái về, con ngoan ngoãn đợi mẹ về nhé, mẹ gọi điện cho anh trai con, bảo anh ấy đến đón con đi bệnh viện."
Khương Nguyên Hỉ đã lên kế hoạch mọi chuyện xong xuôi.
Khương Trà biết, sự lo lắng của mẹ dành cho cô là thật lòng, chỉ cần chuyện liên quan đến cô thì Khương Nguyên Hỉ sẽ không thể bình tĩnh được.
Khương Trà cũng có thể hiểu được, một phần nguyên nhân cũng là vì cô đã bị lạc mất từ nhỏ.
Người nhà ai cũng muốn bù đắp sự thiếu thốn đó.
Nên thường tìm mọi cách đối xử tốt với cô, chiều theo tất cả mong muốn của cô.
Chỉ mong cô được khỏe mạnh vui vẻ là tốt rồi.
Khương Trà không có cách nào khiến Khương Nguyên Hỉ không trở về được.
Khương Nguyên Hỉ tin vào trực giác của mình, chỉ cần có manh mối, dù có thể sai, bà vẫn muốn tận mắt xem xét.
Khi sự việc có liên quan đến Khương Trà thì Khương Nguyên Hỉ đặc biệt quan tâm.
Khương Trà cũng không nói trực tiếp chuyện mình mang thai trong điện thoại, cô sợ nói ra, Khương Nguyên Hỉ ở nơi xa sẽ rất kích động.
Vẫn là đợi bà trở về rồi nói sau.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Trà đã kể chuyện này cho anh trai Lâm An Chi, cũng như cho Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường dạo gần đây tình trạng nghén ngẩm có vẻ nghiêm trọng hơn, cùng với việc nôn nghén dữ dội, hắn còn trở nên nhạy cảm, thích dính người hơn, dù trước đó cũng đã có dấu hiệu rồi, nhưng bây giờ thì có vẻ nghiêm trọng hơn.
Khương Trà đã liên hệ bác sĩ để kiểm tra cho Tạ Cửu Đường, kết quả chẩn đoán chính xác là mắc chứng rối loạn lo âu chia ly.
Chỉ cần hắn tách khỏi Khương Trà quá nửa tiếng thì sẽ lo lắng không thôi, khắp nơi đi tìm Khương Trà.
Để hắn dễ chịu hơn, dạo gần đây Khương Trà đều để hắn chuyển về phòng ngủ chính ngủ cùng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận