Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 94: Bà xã của ta muốn bỏ chạy, ta sống không quá 30 tuổi (length: 14983)

Khương Trà xem xong tin nhắn, ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím.
【Ginger-tea】: Mấy người quên rồi hả, quản lý chỉ không cho các người lên thôi, nhưng hai cái người đi theo các ngươi là quỷ, đâu có bị hạn chế, nhưng có chút phải nói rõ với họ, chỉ được nhìn bên ngoài phòng thôi, không được bước vào trong một bước nào, đồ vật trong phòng sẽ làm bị thương bọn họ.
Trương Đình nhìn tin nhắn của Khương Trà, liền tắt điện thoại, nhét vào túi áo trong.
Cô giặt chiếc khăn lau đồ, bưng một chậu nước mới ra, tiếp tục lau bàn.
Sau đó tranh thủ lúc không ai để ý trong phòng khách, đem lời của Khương Trà vừa nói, kể cho Lý Thích và Hoàng Mỹ Mỹ nghe.
Hoàng Mỹ Mỹ vỗ trán, "Đúng ha, vừa rồi đứng chung với dì bị quản lý la, chút nữa là lọt luôn vào đầu rồi, còn tưởng đâu mình cũng không được lên."
Lý Thích hơi nghi hoặc nói: "Vì sao không được vào phòng?"
Trương Đình nhỏ giọng nói, "Đại sư nói đồ trong đó sẽ làm hại đến các người, tóm lại các người nghe đại sư, đừng hành động thiếu suy nghĩ, có gì mới thì xuống báo, chưa thấy được thì chờ lần sau cũng sẽ có cơ hội."
Hoàng Mỹ Mỹ là nữ hoàng hóng hớt hàng đầu, Trương Đình còn chưa dứt lời, nàng đã ba chân bốn cẳng chạy lên lầu ba.
Lý Thích thấy vậy, sợ nàng làm bậy, cũng chạy theo lên.
Trương Đình nhìn hai người như vậy, cảm thấy họ cũng rất xứng đôi, nếu mà thành một cặp thì hay quá, không chừng còn có thể nhìn thấy ảnh cưới của con trai.
Nếu được như vậy thì tốt.
Trong lòng Trương Đình có chút chua xót, nhưng so với 5 năm sống trong mơ hồ, cô cảm thấy hiện tại hạnh phúc hơn một chút.
Dù không thể ôm con trai được nữa, nhưng cô có thể nhìn thấy con trai.
Như vậy so với trước kia chỉ có thể gặp con trong mơ, đã tốt hơn rất nhiều.
Lầu ba có ba phòng, phòng ở giữa lớn nhất, rộng khoảng hơn một trăm mét vuông.
Cánh cửa hé ra một khe hở bằng nắm tay, hai con quỷ đang cố gắng nhìn vào bên trong tình hình.
Nhưng khe hở không đủ lớn, chúng nhìn thấy không được nhiều.
Chỉ miễn cưỡng thấy có bóng người, nhưng không rõ là ai.
Một lát sau, chúng thấy người đàn ông vừa về, Lý Thành An.
Lý Thành An chỉ quấn khăn tắm ngang hông, lúc anh xoay người, lưng lộ ra hình xăm mãng xà lớn.
Mãng xà dựng tròng mắt sắc bén, nhìn thẳng ra thế giới bên ngoài, hình ảnh quá mức chân thực khiến hai con quỷ đều hoảng sợ.
Hoàng Mỹ Mỹ ôm ngực nói: "Hù chết quỷ, con rắn này sao nhìn dữ vậy."
Lý Thích cố nhìn kỹ hình xăm mãng xà, anh luôn thấy hoa văn này quen quen, nhưng nhất thời không nhớ đã thấy ở đâu.
Đợi anh định nhìn rõ hơn thì Lý Thành An đã xoay người đi rồi.
Lý Thích theo bản năng muốn xông vào xem, anh cảm giác vừa rồi mình suýt chút nữa nhớ ra cái gì đó có thể liên quan đến ký ức đã mất.
Nên anh muốn xông vào nhìn thử.
Lý Thích quên lời dặn của Khương Trà.
Hoàng Mỹ Mỹ kịp thời giữ chặt anh lại, "Anh làm gì vậy? Anh định xông vào à? Anh quên người phụ nữ hung dữ kia nói sao à? Chị ấy nói không được vào."
Lý Thích không cam lòng, anh muốn tìm lại ký ức.
Anh không đành lòng nhìn thấy cha mẹ đau khổ mà đầu mình thì trống rỗng.
Lý Thích nói: "Tôi chỉ nhìn ở cửa thôi, không vào."
Hoàng Mỹ Mỹ lập tức giơ ngón giữa lên, một tay còn lại giữ chặt vai Lý Thích, không cho anh nhào tới, nói: "Câu đó của anh, trong tiểu thuyết tra nam tôi hay thấy lắm."
Lý Thích làm quỷ chưa lâu bằng Hoàng Mỹ Mỹ, anh đánh không lại Hoàng Mỹ Mỹ, "Mỹ Mỹ, cho tôi nhìn ở cửa một cái thôi mà."
Hoàng Mỹ Mỹ: "Im miệng, Khương Trà mạnh lắm, chị ấy nói không được vào là không được, chúng ta phải tin chị ấy."
Một lát sau.
Lý Lệ An về.
Quản gia cung kính đứng trước mặt Lý Lệ An, "Đại cô nãi nãi về rồi ạ."
Lý Lệ An vẻ mặt lạnh lùng, liếc mắt nhìn quản gia, "Nhị gia đã về chưa?"
Quản gia nhận túi xách LV và áo khoác của cô, nói: "Đã về, ở trên lầu ba ạ."
Lý Lệ An đi thẳng lên lầu ba.
Hoàng Mỹ Mỹ và Lý Thích ngồi trên đèn chùm, nhìn Lý Lệ An từ dưới lầu đi lên.
Hoàng Mỹ Mỹ nói: "Người này lớn lên giống Lý Thành An như đúc? Nhìn cứ như Lý Thành An đổi váy, cải trang nữ."
Lý Thích đồng tình gật đầu, "Có thể là sinh đôi."
Lý Lệ An vào thẳng phòng lớn nhất ở giữa lầu ba.
Sau khi cô vào, có một nam sinh đẹp trai đi ra, nam sinh đó ôm lấy Lý Lệ An, còn hôn cô.
Hoàng Mỹ Mỹ trố mắt há mồm, "Chuyện này loạn quá, vừa nãy tôi còn thấy nam sinh đó hôn Lý Thành An, giờ lại hôn Lý Lệ An? Ba người bọn họ hình như ở chung một phòng hả?"
Lý Thích cũng cảm thấy khó chịu trong người.
Một lát sau, trong phòng phát ra những âm thanh khó nghe.
Hoàng Mỹ Mỹ sợ Lý Thích định xông vào, kéo Lý Thích xuống lầu, kể cho Trương Đình nghe những gì bọn họ vừa thấy trên lầu.
Trương Đình sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên nghe chuyện như này, mất một lúc lâu mới miễn cưỡng chấp nhận được, sau đó lặp lại chiêu cũ, vào nhà vệ sinh báo cho Khương Trà biết.
Khương Trà xem xong tin nhắn thì cong môi cười.
Tạ Vinh An bên cạnh cũng nhìn thấy nội dung trên điện thoại của cô, mặt lộ vẻ ghê tởm, "Cặp song sinh chị em này chơi bạo quá."
Lâm quản gia: "Vậy Khương tiểu thư bước tiếp theo định làm cho bọn chúng thân bại danh liệt sao?"
Khương Trà giơ ngón cái với Lâm quản gia, nói: "Ông thông minh hơn ai đó."
Quản gia đang cười.
Tạ Vinh An chớp mắt mấy cái, "Cô nói ai đó không phải đang nói tôi đấy chứ? Tôi rất thông minh được không?"
Quản gia đẩy kính mắt, nói: "Kế hoạch của Khương tiểu thư là, trước vạch trần chuyện bê bối của con cái Lý Phú Quý, sau đó làm cho giá cổ phiếu tập đoàn Lý thị giảm xuống, rồi mới ra tay với Lý Phú Quý?"
Khương Trà lần này trực tiếp vỗ vai Tạ Vinh An nói: "Học hỏi đi."
Tạ Vinh An: "..."
Quản gia lại hỏi: "Vậy bước tiếp theo Khương tiểu thư định ra tay như thế nào?"
Bây giờ mới chỉ xác nhận bê bối của nhà họ Lý, nhưng làm sao để lấy được chứng cứ vạch trần? Đây mới là mấu chốt.
Tạ Vinh An: "Trực tiếp tìm người giỏi lẻn vào quay video bê bối của bọn họ? Rồi tung lên mạng?"
Khương Trà lắc đầu, "Với thực lực của nhà họ Lý, video có tung bao nhiêu đi nữa thì bọn họ cũng có thể dìm xuống được, hơn nữa còn có thể viện cớ là ghép bằng AI gì đó, để lách đi."
Tạ Vinh An chân thành nói: "Vậy phải làm sao?"
Khương Trà chống hai má, ngồi xếp bằng trên sofa, nói: "Đơn giản thôi mà, video thì có thể nói là do AI ghép, vậy cái người tận mắt chứng kiến thì sao? Nếu chỉ có một người nhìn thấy, thì có thể bị mua chuộc, có thể nói hắn vu khống, nhưng nếu là một đám người nhìn thấy? Thậm chí có cả video phát trực tiếp nữa?"
Tạ Vinh An trợn tròn mắt, nói: "Chiêu này thâm hiểm nha."
Khương Trà tiếp tục nói: "Đều là người giới thượng lưu nhìn thấy, không dễ dàng bị mua chuộc bằng tiền, thậm chí còn có những người từng có xích mích với nhà họ Lý, so với chút lợi ích nhỏ nhặt, bọn họ chắc chắn thích nhìn thấy nhà họ Lý sụp đổ hơn, rồi thôn tính những tài sản mà nhà họ Lý bỏ lại."
"Bốp." Tạ Vinh An vỗ đùi một cái, "Tuyệt đối là như vậy, nhưng vấn đề là phải sắp xếp thế nào?"
Khương Trà trực tiếp nhìn sang quản gia, nói: "Đáp án này, Lâm quản gia cũng biết rồi."
Lâm quản gia làm bộ thâm trầm đẩy gọng kính, nói: "Tối nay có một bữa tiệc, người đại diện của nhà họ Lý tham gia vừa khéo là Lý Lệ An và Lý Thành An."
Tạ Vinh An vẻ mặt kinh hãi, "Tiệc nhà ai? Muốn mời là mời được hai người này? Mặt mũi lớn cỡ nào vậy?"
Quản gia cười không nói.
Khương Trà khẽ nghiêng đầu, cười nói: "Nhà họ Tạ."
Tạ Vinh An: "Nhà họ Tạ? Nhà nào... Ngọa Tào, nhà mình hả?" Đúng là như thế, muốn mời ai chẳng được?
Tạ Vinh An không dám tin nhìn về phía Tạ Cửu Đường, "Cửu thúc, chú biết chuyện này sao? Sao nhà mình tự nhiên muốn tổ chức tiệc?"
Khương Trà nhìn sang Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường liếc mắt với cô, nói: "Ừ, tối nay tổ chức tiệc, ta bảo trợ lý sắp xếp rồi."
Trương Tiểu Vương vừa nhận được tin liền chạy tới ngay.
Anh vừa vào cửa đã vấp phải chân mình, ngã dúi dụi xuống đất, lúc ngã còn làm rơi một đống đồ đạc.
Cặp tài liệu rơi, điện thoại rơi, tai nghe bluetooth rơi, đến giày cũng văng mất một chiếc, kính mắt thì trượt xa hơn hai mét.
Trương Tiểu Vương đau đầu gối cố đứng dậy, đi khập khiễng qua nhặt.
"Cửu gia, tối nay định lấy danh nghĩa gì để tổ chức tiệc nhà họ Tạ vậy?" Trương Tiểu Vương không tìm thấy kính mắt, giờ nhìn ai cũng phải nheo mắt.
Khương Trà lấy từ trong túi ra một người giấy nhỏ, người giấy đó từ trong lòng bàn tay cô nhảy xuống, trên mặt đất dùng hai chân nhảy nhót, nhanh chóng nhặt được kính mắt, sau đó đi về phía Trương Tiểu Vương, trước tiên gãi gãi vào giày của anh.
Nhưng động tĩnh quá nhỏ, cộng với việc Trương Tiểu Vương bị cận thị nặng, lúc cúi xuống cũng không nhìn rõ là cái gì.
Người giấy nhỏ chờ một hồi, liền biến thành một người giấy cao mét tám, làm Trương Tiểu Vương sợ tái cả mặt, tự tay đeo kính cho anh.
Trương Tiểu Vương suýt tưởng mình gặp ma.
Thật sự quá kinh khủng.
Hắn khi được đeo kính, ngay cả thở cũng không dám mạnh, chỉ sợ không cẩn thận thổi bay mất đối phương.
Người giấy cao một mét tám, hoàn thành nhiệm vụ xong lại thu nhỏ lại bằng bàn tay, chủ động bò lại trên người Khương Trà, còn tự mình chui vào túi áo.
Trương Tiểu Vương người cứng đờ, đứng im tại chỗ.
Tạ Vinh An tốt bụng nâng cằm hắn, khép cái miệng đang há ra như then cửa, khiến Trương Tiểu Vương cử động được trở lại.
Trương Tiểu Vương nhanh chóng cảm ơn Khương Trà, “Cảm ơn, cảm ơn cô Khương đã giúp nhặt kính.” Nhưng nếu có lần sau, xin để tự hắn nhặt, không thì thà cứ mù, còn hơn bị người giấy dọa cho khiếp vía.
Tạ Cửu Đường: “Sinh nhật của Thất ca sắp đến, cho hắn tổ chức sinh nhật sớm đi.” Trương Tiểu Vương: “Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.” Trương Tiểu Vương trực tiếp liên lạc với Tạ Thất Hải.
“Thất gia, Cửu gia nói tối nay sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho ngài ở khách sạn Hoa Lai, hy vọng ngài đến đúng giờ.” Trương Tiểu Vương nói đâu ra đấy.
“Cái quỷ gì?” Trương Tiểu Vương bật loa ngoài, giọng nói oang oang của đối phương truyền ra.
Trương Tiểu Vương vẫn bình tĩnh, lặp lại một lần câu vừa nãy.
Hắn là trợ lý của Tạ Cửu Đường, người nhà họ Tạ đều biết hắn.
Cũng biết lời hắn nói đại diện cho ý của Tạ Cửu Đường.
“Bà mẹ nó, vợ ta sắp chạy mất rồi, còn bắt ta tươi cười tham gia cái tiệc sinh nhật chết tiệt gì? Ta mặc kệ, vợ ta mà bỏ đi thì ta sống không quá ba mươi đâu.” Tạ Thất Hải nổi khùng.
Khương Trà vừa nghe giọng đã đoán ra, đây có lẽ là Tạ gia người thứ tám chuẩn bị ly hôn, là một trong những ứng cử viên sáng giá của Bát Ly Thế Gia.
Trương Tiểu Vương cũng rất bình tĩnh nói: “Đây là ý của Cửu gia.” Tạ Thất Hải hung hăng nói: “Ta mặc kệ ai là người bày, ta nói không làm là không làm.” Trương Tiểu Vương bình tĩnh bồi thêm một câu: “Cửu gia đang ở bên cạnh, tôi đang bật loa ngoài.” Giọng Tạ Thất Hải nhỏ hẳn đi, “Mẹ kiếp Trương Tiểu Vương, ta biết rồi, mấy giờ bắt đầu? Nhưng ta nhiều nhất chỉ ở lại nửa tiếng, bạn trai cũ của Tiểu Tuyết ở bên đó trở về rồi, cái đồ trên đầu ta sắp đội mũ xanh mẹ nó rồi.” Trương Tiểu Vương nhìn Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường nhìn Khương Trà.
Khương Trà ra hiệu là bảy giờ.
Trương Tiểu Vương hiểu ý, “Bảy giờ tối phải tới.” Tạ Thất Hải: “Biết rồi, cúp máy.” Nói xong liền cúp máy.
Câu “cúp máy” kia vẫn là nói với Tạ Cửu Đường, nếu không bật loa ngoài, Tạ Thất Hải đã cúp máy lâu rồi.
Thật là bực mình.
Vợ sắp mất đến nơi rồi, còn bắt hắn đi dự tiệc sinh nhật, có nhân tính không hả?
Tạ Vinh An suốt quá trình không dám lên tiếng, hắn sợ Thất thúc biết hắn cũng là đồng phạm thì sẽ trút giận lên đầu hắn.
Bảy giờ tối.
Phòng tiệc của khách sạn Hoa Lai chia thành hai tầng, tầng trên cùng là phòng tiệc trong nhà, trên mái là ngoài trời.
Hai tầng đều do Tạ gia thuê bao hết.
Tối nay có rất nhiều khách quý đến dự tiệc.
Khi Tạ gia gửi thiệp mời đã cố ý nhắc Tạ Cửu Đường sẽ tham gia, nên người đến gần như đều là khách quý, các gia tộc lớn cũng cử người chủ chốt đến.
Những nhà có con gái chưa chồng cũng ăn mặc lộng lẫy rồi đến tham dự.
Bọn họ đều mang cùng một tâm tư nhỏ, nhỡ may có thể lọt vào mắt Tạ Cửu Đường mà gả vào Tạ gia.
Cho dù Tạ Cửu Đường có là phế nhân, với lại sống không được bao lâu nữa thì đối với bọn họ mà nói, vẫn là lợi ích rất lớn.
Khương Tịch Đồng cũng đến rồi.
Trang điểm xinh đẹp, ăn mặc quyến rũ, thu hút mọi ánh nhìn.
Một chiếc váy dạ hội dài màu tím nhạt, tóc dài xoăn lớn đã được uốn nhuộm kỹ càng, làm lộ ra khuôn mặt trái xoan vốn đã xinh đẹp.
Đôi giày cao gót mười phân kéo dài tỷ lệ chiều cao của nàng, khiến vóc dáng trở nên thon dài gợi cảm.
Nàng vừa bước vào đã trở thành tâm điểm của mọi người.
Nữ sinh ngưỡng mộ, nam sinh thì vây quanh nàng.
Khương Tịch Đồng trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Quả nhiên, trên thế giới này, chỉ cần không có con nhỏ Khương Trà kia, nàng sẽ mãi là tâm điểm của mọi người.
Mãi là đối tượng để người khác ghen tị và thèm thuồng.
Nhìn xem những người phụ nữ kia, dù có ăn mặc tỉ mỉ đến đâu, chỉ cần nàng vừa xuất hiện thì mọi ánh mắt đều sẽ đổ dồn vào nàng, nàng mới là nhân vật chính tỏa sáng nhất.
Tất cả những người phụ nữ đó đều bị vẻ đẹp của nàng lấn át làm lu mờ hết.
Ha ha ha ha, ta mới là công chúa xinh đẹp nhất trên thế giới.
Khương Tịch Đồng trong đám người nhận được những lời khen ngợi, xách váy, hài lòng nghe những lời nịnh nọt của đám đông, còn ra vẻ khiêm nhường đáp lại, "Ngươi cũng rất xinh đẹp."
Nhưng trong lòng lại đang nghĩ: "Đồ xấu xí, tránh xa ta ra một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận