Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 370: Nói thật phù (length: 9169)

Khương Tịch Đồng vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Khương Trà đang ở tầng hai xem trò vui.
Nàng hung ác trừng Khương Trà, "Khương Trà, có phải là ngươi giở trò quỷ không? Ngươi đem video ba ba tắm rửa, đăng lên mạng? Muốn làm cho cả nhà chúng ta mất mặt."
Khương Trà cong khóe môi, bắt đầu cười khẽ, nói: "Ngươi có bằng chứng không? Không có bằng chứng đừng nói lung tung, như vậy là nói xấu đó hiểu không?"
Khương Tịch Đồng tức giận nói: "Chính là ngươi, nhất định là ngươi giở trò quỷ, nếu không thì làm sao có thể tự nhiên mà phát sóng trực tiếp lên mạng, Khương Trà, đồ tiện nhân, ta..."
Khương Tịch Đồng mắng một hồi, phát hiện mình không phát ra được tiếng nào.
Khương Trà cười tủm tỉm nói: "Sao không mắng nữa?"
Các ngón tay nàng vẫn còn đang khép lại.
Rõ ràng là vừa mới thi triển chú thuật xong.
Khương Tịch Đồng nghẹn đến mức mặt mày xanh mét, nhưng thế nào cũng không có cách nào phát ra tiếng.
Khương Trà khiêu khích ngoáy ngón tay một chút, "Mắng không ra được, ngươi có thể động tay đó."
Khương Tịch Đồng phản ứng kịp, xắn tay áo xông lên lầu.
Nàng chạy được nửa cầu thang, Khương Trà lại ra tay, trực tiếp thi chú khiến chân Khương Tịch Đồng bước hụt, lộn nhào một cái lăn xuống dưới.
Khương Tịch Đồng ngã sấp xuống, lăn xuống, va phải khóe mắt, khiến mắt lập tức sưng tấy lên.
Nàng đau đớn khóc rống, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Muốn xông lên dạy dỗ Khương Trà, nhưng lại luôn bị Khương Trà chỉnh cho ngã xuống.
Không đến mức bị thương nặng, nhưng cứ vài lần cũng đủ làm người bầm tím hết cả.
Khương Tịch Đồng đau đớn không chịu nổi, muốn gọi người nhưng không kêu được.
Khương Trà phát hiện, khi cô chỉnh cho Khương Tịch Đồng ngã nhào, khiến Khương Tịch Đồng xui xẻo, vận may cẩm lý vốn thuộc về mình, lại một lần nữa chảy trên người cô.
Đại khái còn một phần tư.
Đợi tất cả vận may cẩm lý quay lại người mình, mệnh cách của Khương Tịch Đồng sẽ hoàn toàn thay đổi.
Nàng đang cược – Cược Đinh Cẩm Ý sẽ vì Khương Tịch Đồng mà bại lộ chính mình.
Khương Chính Quốc đỡ lấy Khương Tịch Đồng vừa bị ngã nhào, nhìn gương mặt thảm thương không nỡ nhìn của Khương Tịch Đồng, đau lòng nói: "Khương Trà, con không thể đối với em gái mình như vậy."
Khương Trà vẫy tay gọi con mèo tam thể béo ú kia lại, thản nhiên nói: "Ta chỉ có anh trai, không có em gái."
Vẻ mặt Khương Chính Quốc vô cùng nghi hoặc, nói: "Con ở đâu ra anh trai? Ta không nhớ mình có sinh con trai đâu?"
Ánh mắt Khương Trà hơi trầm xuống, cô nhìn chằm chằm vào mặt Khương Chính Quốc, có thể đoán, người này không nói dối.
Bởi vậy có thể thấy, Khương Chính Quốc đối với chuyện cô là thiên kim Lâm gia cũng không biết.
Cũng đúng, đối với Khương Hồng Nghiệp mà nói, Khương Chính Quốc chỉ là một đứa con trai phế vật chỉ có thể dùng để nối dõi tông đường, căn bản sẽ không đem chuyện quan trọng như vậy nói cho hắn biết.
Khương Trà không có tình cảm với cái nhà này, cũng không có với Khương Chính Quốc.
Nhưng bọn họ hại cô từ nhỏ phải xa cách với mẹ, cướp đi vận may cẩm lý trên người cô, còn hạ độc giết cô, muốn để cô chắn tử kiếp cho Khương Tịch Đồng, nhất định phải tính toán một chút.
Nhân quả tại bọn họ, cho dù cô có vận dụng Huyền thuật để báo thù, cũng không vi phạm nguyên tắc.
"A, đau quá đau quá." Khương Tịch Đồng bỗng nhiên có thể phát ra âm thanh, cô ta vẫn luôn ôm mình kêu đau.
Trên người bầm tím, sưng lên rất nhiều chỗ.
Khương Trà dùng ngón tay mảnh dài, ở không trung nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn, chọc vào người Khương Tịch Đồng một cái.
Khương Tịch Đồng đột nhiên lại ôm lấy mình, bắt đầu kêu: "Ngứa quá ngứa quá, ngứa chết mất a a a a cứu mạng, ba ba mau cứu con."
Khương Trà vung tay sang bên trái, mọi tế bào trên người Khương Tịch Đồng cũng la hét đau đớn, Khương Trà vung tay sang bên phải, Khương Tịch Đồng lại bắt đầu kêu cả người ngứa, còn liên tục dùng tay cào không ngừng.
Cổ và cánh tay đều sắp bị cô cào nát.
Tia lý trí cứng cỏi cuối cùng, vậy mà lại khiến cô ta nhịn được xúc động cào lên mặt.
Gương mặt chỉnh dung kia, chắc không chịu được bị cào vài cái đã hỏng mất rồi.
"Cứu mạng a, ông nội cứu con, mau gọi điện thoại cho ông nội." Khương Tịch Đồng hướng về phía đám người hầu đang trốn trong góc không dám đi ra la lớn.
Người hầu do dự không dám đi ra.
Kẻ có tật thì hay giật mình.
Chuyện phát sinh trên người Khương Tịch Đồng lại quá mức khó tin.
Nhất là đối với người gây ra chuyện đó là Khương Trà.
Chuyện Khương Trà chết ở nhà trước đây, những người hầu này tuy rằng không biết chết như thế nào, nhưng đều tận mắt thấy người khiêng linh cữu đem thi thể của Khương Trà từ trong phòng mang ra.
Rất có thể Khương Trà bị ma quỷ hoặc yêu tà nhập vào người.
Bọn họ chỉ là người phàm, sao dám cận chiến với những thứ phi nhân loại?
"Ba ba, ba ba, mau gọi cho ông nội cứu con." Khương Tịch Đồng gian nan bò lại, giữ chặt ống quần của Khương Chính Quốc.
Khương Chính Quốc hồi phục tinh thần, há miệng run rẩy lấy điện thoại ra, bấm số.
Khương Trà cũng không ngăn cản hắn gọi điện thoại.
Khương Hồng Nghiệp trở về, vừa lúc dạy dỗ luôn một thể.
...
Cuộc gọi đầu tiên không ai nghe.
Cuộc thứ hai cũng không có.
Khương Chính Quốc liên tục gọi điện thoại hơn mười phút, điện thoại sắp hết pin thì điện thoại mới có người bắt máy.
Khương Hồng Nghiệp: "Đồ vô tích sự, không biết hôm nay ta muốn gặp nhân vật quan trọng sao? Ngươi cứ gọi điện cho ta liên tục là làm gì?"
Khương Chính Quốc: "Ba, là vì có chuyện khẩn cấp con mới gọi điện thoại cho ba đó."
Khương Hồng Nghiệp: "Nói mau, nếu nói không ra được chuyện gì, thì chức tổng giám đốc này của con dứt khoát đừng làm nữa."
Khương Chính Quốc đã quen bị mắng, rụt cổ nói: "Ba ba, ba nhanh về nhà đi, Tịch Đồng bị thương rồi."
Khương Hồng Nghiệp lập tức bắt đầu căng thẳng, "Tịch Đồng làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói nhanh cho ba."
Tuy rằng Khương Tịch Đồng là con gái của mình, nhưng Khương Chính Quốc vẫn cảm thấy có chút ấm ức trong lòng.
Rõ ràng mình là con trai ruột của ba, nhưng chưa bao giờ nhận được thái độ tốt từ ba, nhưng Tịch Đồng lại luôn được ba thiên vị.
Khương Chính Quốc vừa muốn giải thích rõ ràng, thì điện thoại đột nhiên hết pin.
Khương Hồng Nghiệp lo lắng đến mức mắng ầm lên, vội vã đi ra khỏi phòng khách.
Khương Hồng Nghiệp trở về rất nhanh.
Nhìn thấy Khương Tịch Đồng nằm trên đất, thảm hại đến mức không thể nhìn nổi, Khương Hồng Nghiệp đau lòng vô cùng.
"Ai làm? Ai làm? Ai làm?" Hắn tiến lên, đau lòng ôm lấy Khương Tịch Đồng toàn thân bẩn thỉu, mặt cũng sưng lên như đầu heo, khi nhìn sát vào gương mặt kia, chút nữa thì không nhận ra đây là Khương Tịch Đồng, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Tịch Đồng thoi thóp, miễn cưỡng gắng gượng chút sức cuối cùng, nói: "Ông nội."
Sau đó thì hôn mê bất tỉnh.
"Ai làm?" Khương Hồng Nghiệp gào thét.
"Ta."
"Ai? Ai? Rốt cuộc là ai?" Khương Hồng Nghiệp vẫn còn đang hỏi.
Khương Chính Quốc run rẩy vươn tay, chỉ lên Khương Trà đang xem trò vui trên tầng hai, nói: "Ba, nhìn lên trên đó, là Khương Trà."
"Khương Trà làm sao có thể...Khương Trà?" Khương Hồng Nghiệp mở to mắt nhìn.
Khương Trà thản nhiên vẫy tay chào hỏi, nói: "Chào, ông nội, đã lâu không gặp."
Biểu hiện của nàng quá mức thoải mái ung dung, Khương Hồng Nghiệp có vết xe đổ từ bữa tiệc sinh nhật lần trước, giờ phút này không dám không để Khương Trà vào mắt.
"Khương Trà, rốt cuộc con đã làm gì Tịch Đồng? Đến bây giờ rốt cuộc con muốn làm gì?"
Khương Trà nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: "Con không có làm gì cả, chỉ là nàng muốn xông lên đánh con, con chỉ làm một chút chống cự bé nhỏ mà thôi."
Khương Hồng Nghiệp: "Chắc chắn là do con trêu chọc Tịch Đồng trước, Tịch Đồng mới phản kháng lại, Khương Trà, tại sao con lại không thể hiểu chuyện như vậy? Ban đầu là do sự tồn tại của con, mà nhà chúng ta đã phải mười mấy năm sau mới chính thức quen biết nhau với Tịch Đồng, con bé đã vì con mà chịu khổ bên ngoài nhiều như vậy, chẳng lẽ con không thể nhường nhịn con bé một chút sao?"
Khương Trà sờ lưng con mèo, nói: "Thật sao?"
Khương Trà trực tiếp lấy ra một lá bùa nói thật, để cho mèo béo cắn.
Mèo béo tuy rằng thân hình tròn vo, nhưng lại rất khỏe, từ tầng hai dựa theo lan can bảo vệ, nhảy xuống đất mấy cái, cong lưng nhảy lên người Khương Chính Quốc, rất thuần thục dán lá bùa nói thật lên người Khương Chính Quốc.
Khương Chính Quốc giật mình, muốn kéo ra, nhưng lá bùa lại dính chặt trên da hắn, kéo thế nào cũng không xuống được, đến mức cánh tay đỏ hết lên mà cũng không kéo được.
"Đây là bùa nói thật, sau khi dán lá bùa này, cho dù ta hỏi cái gì, ngươi cũng không thể nói dối." Khương Trà tốt bụng giải thích một chút.
Hai người ở dưới quả nhiên đều biến sắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận