Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 186: Tiểu tử kia còn rất cam lòng tiêu tiền." (length: 7268)

"Vì sao?" Khương Trà một tay nâng cằm, khuỷu tay chống trên tay vịn, từ trên cao nhìn xuống nam quỷ, giọng nói lạnh lùng mang theo vẻ uy áp của người ở vị trí cao.
"Ta, ba năm trước đây, ta ở một game online, quen nàng. Chúng ta trong trò chơi cùng nhau vui đùa, cùng nhau làm nhiệm vụ, cùng nhau PK, chúng ta quen biết hiểu nhau rồi yêu nhau, cuối cùng kết hôn, còn trong game nuôi hai đứa con.
Chúng ta không có gì giấu nhau, còn kết bạn WeChat, mỗi ngày đều có chuyện không hết để nói.
Trong ba năm, ta vô số lần muốn gặp nàng, nhưng nàng mỗi lần đều tìm lý do từ chối, ta biết nàng hẳn là có chuyện khó nói, ta không ép nàng.
Nhưng cứ đến khi tình cảm nồng đậm, ta lại không kìm được nói muốn gặp nàng.
Cuối cùng, nửa tháng trước, nàng đồng ý.
Nàng nói, thời gian địa điểm do nàng định, nếu gặp mặt rồi cảm thấy không thoải mái, có thể nói rõ với nàng, sau này mỗi người một ngả. Ta biết nàng hẳn là có bí mật gì đó không muốn nói với ta, bí mật này cũng là lý do nàng luôn không muốn gặp mặt ta. Vì để nàng yên tâm, ta đồng ý.
Tuy rằng ta thật ra không để ý những điều đó.
Ta thích cảm giác được ở bên cạnh nàng, dù dung mạo nàng xấu xí, ta cũng sẽ không vì thế mà không thích nàng.
Đến giờ hẹn, ta rửa mặt trang điểm, còn tốn tiền cắt kiểu tóc mới, còn xịt nước hoa.
Ta ôm một bó hồng lớn, trong lòng tràn đầy mong đợi đi gặp nàng.
Nhưng mà..."
Nhớ lại đến đoạn đau khổ, Lý Hoan Tuế nghẹn ngào, giọng nói mang tiếng nấc, hốc mắt cũng đỏ.
Hắn hít sâu một hơi, trấn tĩnh một chút, tiếp tục nói: "Ta trên đường đi gặp mặt, bị tai nạn xe, ta bị thương nặng, còn chưa kịp đến bệnh viện thì ta đã ch·ết.
Ta thất hẹn nhưng ta vẫn muốn gặp nàng.
Có lẽ do chấp niệm này, linh hồn ta như bị dẫn dắt, ta phiêu đãng trên không trung, trong vô thức đi tới nơi hẹn gặp nàng.
Ta thấy được má trái cô bé kia, nó rất đẹp, đẹp đến nỗi phát sáng như thiên sứ.
Sau đó nàng xoay mặt về phía ta, ta thấy mặt bên phải của nàng, đó là lý do suốt ba năm nàng từ chối gặp mặt ta.
Má phải nàng có một vết sẹo rất rõ ràng.
Nhưng thật ra nó căn bản không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, ta vẫn thấy nàng là người đẹp nhất trong lòng ta.
Nhưng ta không thể truyền đạt suy nghĩ của mình cho nàng.
Ta ở bên cạnh nàng, nhưng nàng lại không biết ta tới.
Ta nhìn nàng từ tràn đầy chờ mong, đến dần dần thất vọng, rồi mất tự tin, sau đó che má phải, bắt đầu khóc.
Ta rất đau lòng.
Ta muốn ôm lấy nàng, muốn nói cho nàng biết, không sao cả, em vẫn rất đẹp, ta vẫn muốn ở bên cạnh em.
Nhưng ta không có cơ hội.
Ta còn làm nàng rơi vào trạng thái tự ti.
Nàng cứ ở đó đợi đến khi cửa tiệm đóng.
Sau đó ném đi bông hồng mang theo để nhận diện, khóc lóc rời đi.
Ta đi theo sau nàng, theo nàng trở về.
Rồi ta thấy nàng tự nhốt mình trong nhà, mặc cha mẹ gọi thế nào nàng cũng không ra, nàng lại tự cô lập mình.
Nàng nhắn tin cho ta, điện thoại di động của ta nát trong tai nạn xe rồi, nàng vào game chờ ta, ngóng chúng ta về làm bố hai đứa nhỏ, ngóng cái người ba mãi không về.
Sau đó liên tục một tuần, ta không xuất hiện.
Sau này, qua nhật ký của nàng, ta biết nàng đã hiểu lầm.
Nàng cho rằng ta lúc đến gặp mặt, thấy vết sẹo trên mặt nàng, hoảng sợ, nên bỏ chạy, từ đó về sau không bao giờ xuất hiện nữa.
Cho nên nàng lại lần nữa mất tự tin, tự ti, lại khóa chặt chính mình.
Ta rất lo cho nàng, ta sợ sau khi ta rời đi, sự hiểu lầm này sẽ mãi không được giải tỏa, nàng sẽ mang theo vết thương này cả đời, thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, đau khổ cắn rứt lương tâm.
Ta nghĩ đủ mọi cách, đều không cách nào truyền lời cho nàng được.
Mãi sau này, ta nghe những người đồng hành nhắc đến ngươi, nói ngươi có thể nhìn thấy chúng ta, cho nên ta tìm đến ngươi, mong ngài giúp ta, giúp ta truyền lời, để nàng đừng hiểu lầm, đừng tự dằn vặt. Có thể... được không?" Lý Hoan Tuế cẩn thận từng li từng tí nhìn Khương Trà nói.
Khương Trà cúi mắt nhìn hắn.
Lý Hoan Tuế vội vàng giải thích: "Ta sở dĩ nhập vào thẻ nhân vật trang sức của cô gái kia, là vì ta đã thử rất nhiều cách để tìm ngươi, đều thất bại. Mãi sau này ta phát hiện, ta có thể nhập vào ngăn nhân vật, mà nhân vật đó lại là nhân vật ta chơi trong game, có lẽ vì lý do đó, cho nên ta mới có thể nhập vào đồ vật bị mang theo."
Khương Trà nhận thấy hắn không nói dối.
"Cô gái tên là gì? Ở đâu?"
Nam quỷ lập tức ưỡn ngực, tỉnh táo hẳn, "Nàng tên là Niệm Niệm, Lý Niệm Niệm, ở..."
Khương Trà xoa đầu Tiểu Hắc một chút, Tiểu Hắc nhảy xuống đất, liếm vòng tròn trắng trên mặt đất.
Nam quỷ lập tức có thể cử động.
"Cộp cộp cộp." Hắn dập đầu liên tục xuống đất, "Cám ơn, cám ơn đại sư đã giúp ta, đại ân đại đức của ngài, ta kiếp sau xin báo đáp."
Khương Trà bấm đốt ngón tay tính một chút, "Đêm nay ngươi cứ ở lại đây đi, mai ta có tiết buổi sáng, giữa trưa tan học, ta sẽ cùng ngươi đi tìm nàng."
Nam quỷ: "Cám ơn, cám ơn ngài."
Cùng lúc đó.
Trên lầu, Ô Nha mở to đôi mắt to sáng ngời, nhìn chằm chằm cửa sổ.
Cửu gia nói tối nay không cho ngủ.
Nhưng phòng cách âm tốt như thế, làm sao hắn có thể biết chuyện dưới lầu?
Lùi một vạn bước nói, ai có thể bắt nạt được Khương tiểu thư chứ?
Nhưng Ô Nha không dám thật sự ngủ.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì, dù Khương tiểu thư chỉ bất cẩn làm rơi một sợi tóc, Cửu gia cũng sẽ khiến hắn sống không bằng ch·ế·t.
Khương Trà đến giờ là đi ngủ.
Đồng hồ sinh học luôn luôn ổn định.
Dù ban ngày có uống mấy ly trà sữa, tối đến vẫn có thể ngủ ngay tức khắc.
Sáng sớm hôm sau.
Khương Trà mơ màng tỉnh giấc.
Đêm qua dường như nàng lại mơ thấy sư phụ.
Sư phụ đang đi vòng quanh chiếc xe ba gác của nàng, còn nói: "Thằng nhóc kia cũng biết chi tiền đó chứ."
Khương Trà không nghe rõ, bởi vì nàng tỉnh rồi.
Hôm nay Khương Trà có tiết vào lúc 8 giờ sáng.
Nhưng nàng dậy sớm, vẫn có thể ra ngoài chạy bộ.
Tiện thể hấp thụ một chút tinh hoa của nhật nguyệt.
Thành phố buổi sớm không những không khí trong lành hơn, mà ngay cả linh khí cũng là lúc dư thừa nhất.
Thời khắc nhật nguyệt giao thoa, là thời điểm thích hợp nhất để tu luyện.
Khương Trà chạy bộ xong, người ướt đẫm mồ hôi, tiện thể đào thải chất cặn bã trong cơ thể.
Đạt được tác dụng tinh lọc cơ thể.
Khương Trà chạy bộ xong trở về, vẫn như cũ ngâm mình nửa tiếng.
Sau đó thay đồ, mặc một bộ đồ thể thao, kéo khóa, lại đội mũ lưỡi trai, đeo một chiếc ba lô hai quai chéo, cứ thế đi ra cửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận