Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 64: Thế giới này rốt cục vẫn phải điên sao? (length: 7461)

Khương Trà hỏi lại hắn: "Ngươi không muốn thấy sao?"
Tống Vân Sâm dở khóc dở cười nói: "Ta sợ quỷ mà."
Khương Trà nghiêng đầu hỏi: "Quỷ chẳng lẽ so với lòng người còn đáng sợ hơn?"
Tống Vân Sâm: "Lòng người hiểm ác, nhưng ta có thể đối phó người, quỷ ta làm sao đối phó?"
Khương Trà đối hắn ngoắc ngoắc ngón tay.
Tống Vân Sâm đi qua.
Khương Trà trong miệng lẩm bẩm, một lát sau, lấy ngón tay búng vào trán Tống Vân Sâm, nói: "Xong rồi."
Tống Vân Sâm không dám tin, vấn đề làm mình rối bời bấy lâu nay lại dễ dàng như vậy mà được giải quyết.
Hắn sờ sờ trán bị búng đỏ, mở mắt ra hỏi: "Thật sự xong rồi?"
Khương Trà đi qua một bên, sau đó vỗ vỗ Thẩm Tinh Kỳ đang đứng cạnh nàng, hỏi Tống Vân Sâm: "Bây giờ ngươi còn nhìn thấy Thẩm Tinh Kỳ không?"
Tống Vân Sâm lắc đầu, "Không thấy."
Khương Trà: "Vậy là xong rồi."
Tống Vân Sâm vội vàng nói: "Cảm ơn, sau này nếu ngươi có việc cần ta, cứ nói, ta Tống Vân Sâm không phải kẻ vong ân phụ nghĩa."
Khương Trà đi ra ngoài, để lại một câu: "Vậy thì phiền ngươi chuẩn bị một chút, đi Hạ gia cầu hôn."
Tống Vân Sâm dùng thủ đoạn quyết liệt, liên hợp với cha ruột là Tống Kim Hạc, leo lên chức tổng tài mới của tập đoàn Tống thị.
Vào ngày thông báo nhậm chức được tung ra, Tống Vân Sâm lái một hàng siêu xe dài đến Hạ gia, cầu hôn thiên kim Hạ Trúc Tuyết của Hạ gia.
Hạ Trúc Tuyết vì thế mà ghen tị với hai cô em gái song sinh cùng cha khác mẹ là Hạ Cúc Thanh và Hạ Cúc Nhã đến mức mặt mày méo xẹo.
Vào ngày tiệc đính hôn được tổ chức, Hạ Trúc Tuyết lén tìm đến Khương Trà, đưa con rùa mai mềm cho Khương Trà.
Hạ Trúc Tuyết rất thích con rùa mai mềm này, cứ ôm nó không rời, cuối cùng cố nén nước mắt, phẩy phẩy tay: "Tài Tài, tạm biệt."
Khương Trà sờ soạng mai rùa, nói: "Nó tên là Thập Bát, bởi vì nó là con rùa thứ mười tám được sinh ra trong đám anh chị em cùng lứa."
Hạ Trúc Tuyết ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ đầu Thập Bát: "Thì ra ngươi tên Thập Bát hả? Xin lỗi, trước đây không biết, cứ gọi ngươi Tài Tài." Nàng dùng trán áp vào mai rùa: "Tiểu Trà Trà là người tốt nhất, đi theo nàng, ngươi nhất định sẽ không sao."
Khương Trà thoải mái ôm cái thùng đựng rùa, nói: "Thập Bát nói, cảm ơn ngươi, còn nữa, nó thích ngươi gọi nó là Tài Tài, lần sau ngươi đến Tây Uyển thăm nó, có thể tiếp tục gọi tên đó, chỉ dành riêng cho ngươi, đây là lời nó nói."
Hạ Trúc Tuyết khóc òa lên.
Khương Trà sợ nàng khóc làm nhòe hết lớp trang điểm, từ trong túi quần lấy ra một tờ chi phiếu, đưa cho nàng: "Đây là tiền chuộc thân của Thập Bát, ngươi cầm đi, coi như nó và nhà ngươi không còn gì vướng bận nữa."
Hạ Trúc Tuyết không muốn nhận số tiền này, nhưng nàng còn nhớ lời Khương Trà từng nói.
Khương Trà sẽ không làm chuyện vô ích, nàng đã nói Tài Tài có giá riêng, vậy số tiền trong chi phiếu này nhất định phải nhận.
Hạ Trúc Tuyết không nhìn xem trên chi phiếu là bao nhiêu tiền, nàng gấp chi phiếu lại, sau đó hít hít mũi nói: "Ta sẽ quyên số tiền này đi."
"Tiền này giờ thuộc về ngươi, ngươi muốn làm gì là quyền tự do của ngươi."
Khương Trà nói xong, xoay người rời đi.
Hạ Trúc Tuyết cứ nhìn theo bóng lưng nàng đi xa, vẫn không rời mắt.
Tống Vân Sâm từ phía sau đi tới, ôm chặt vai nàng, nói: "Đừng buồn, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội gặp nhau."
Mặt Hạ Trúc Tuyết đỏ bừng chôn vào ngực hắn: "Trước đây ta không tin vào tiếng sét ái tình, nhưng sau khi gặp ngươi, ta tin."
Khương Trà mang theo rùa mai mềm trở về Tây Uyển.
Quản gia vừa vặn đang dọn dẹp bể bơi.
Lúc sáng Khương Trà ra ngoài có để lại một tờ giấy nhắn, nhờ ông tranh thủ thời gian cọ rửa bể bơi.
Quản gia nhìn cái miệng rộng ngoác, trông như muốn ăn thịt người đến nơi, con rùa mai mềm to lớn, ông lùi lại hai bước, nhìn cái bể bơi sâu hai mét, lại nhìn con rùa, giọng điệu không chắc chắn hỏi: "Con rùa mai mềm này sau này sẽ sống trong bể bơi này sao?"
Khương Trà gật đầu: "Đúng vậy."
Quản gia: "Nó có bị chết đuối không?"
Khương Trà mở thùng ra, để Thập Bát tự bò ra, "Không đâu, trước khi bị con người bắt, nó vẫn sống ở hồ sâu."
Quản gia kinh ngạc: "Nó, rùa mai mềm, hồ nước sâu?"
Khương Trà lạnh nhạt gật đầu: "Đúng, không sai."
Quản gia: "..."
Được thôi, lại phải cập nhật thêm kiến thức rồi.
Khương Trà giục rùa xuống nước, tiện thể giải thích với quản gia: "Ngươi không cần cập nhật kiến thức cơ bản, Thập Bát không giống với rùa mai mềm bình thường, nó khá đặc biệt."
Quản gia rất muốn hỏi nó đặc biệt ở chỗ nào, nhưng nghĩ đến con rắn nhỏ ăn được đồ cay còn ăn được kem, ăn khoai tây chiên uống trà sữa trân châu trong nhà, ông bỗng cảm thấy không cần phải hỏi.
Trên đời này có chuyện gì còn kỳ lạ hơn việc rắn ăn đồ cay hay sao?
Động tác của rùa mai mềm khá chậm chạp, trông nó rất già và mệt mỏi, từ từ leo đến mép bể, rồi phù một cái rơi xuống.
Nói là rơi xuống, thì đúng hơn là do trượt chân trên gạch rồi ngã vào.
Chắc là lâu lắm không tiếp xúc với nước sâu, khi rùa rơi xuống, cả thân giống một hòn đá nện vào nước, rồi chìm xuống đáy luôn.
Rùa mai mềm như sắp chết đuối.
Quản gia nhìn thấy rùa giãy dụa dưới đáy bể, dùng sức dụi mắt mấy lần, để xác nhận xem mình có hoa mắt nhìn nhầm hay không.
Ông nhìn con rùa, rồi lại nhìn Khương Trà: "Cái này, nó..."
Lời của quản gia còn chưa dứt, Khương Trà đã chạy đến chiếc ghế dài cạnh bờ cát, nằm xuống thoải mái.
Tiểu Hắc bò đến cạnh ghế sofa, một con rắn nhỏ, cố chiếm lấy trọn một cái ghế.
Quản gia thu mắt lại, nhìn con rùa dưới đáy nước.
Nó trông như vừa chết đuối vừa bị sặc nước.
Chẳng lẽ sẽ có cát trong nước sao?
Quản gia đợi một lúc, vẫn không yên tâm: "Khương tiểu thư, con rùa này nó..."
Khương Trà nhắm mắt lại, chuẩn bị dưỡng thần, thậm chí còn không mở mắt ra, bình tĩnh nói: "Không sao đâu, Thập Bát không chết được."
Lại một lát sau.
Thập Bát cuối cùng cũng vụng về vùng vẫy lên mặt nước, còn dùng sức ho vài tiếng, phun ra vài ngụm nước như người vậy.
Quản gia: "..."
Lần trước nhìn thấy biểu cảm của con người trên người một con rắn, hôm nay lại nhìn thấy biểu cảm của con người trên mặt rùa mai mềm.
Thế giới này rốt cuộc cũng điên rồi sao?
Sau khi bị sặc nước mấy lần, rùa mai mềm rốt cuộc cũng từ từ thích nghi, bắt đầu bơi dưới đáy nước.
Quản gia mang dụng cụ cọ bể bơi về phòng chứa, thỉnh thoảng lại ra xem rùa mai mềm.
Sau khi chắc chắn con rùa này không chết đuối nữa, ông mới yên tâm mà đi cắt tỉa hoa viên phía sau.
Còn bên bể bơi, Khương Trà và một con rắn thoải mái tắm nắng.
Trong bể bơi, một con rùa mai mềm khổng lồ bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng còn ngửa bụng lên bơi.
Trời mới biết con rùa làm thế nào để có thể làm được động tác ngửa bụng lên khó đến vậy.
Trong cả căn nhà, chỉ có một mình quản gia cứ như con quay, hết chạy bên này lại chạy bên kia, toàn bộ hành trình không nghỉ chút nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận