Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 123: Trước mười hai giờ, ngươi nhất định phải từ trong trường học rời đi (length: 7381)

Trong đó hai nam sinh quỷ bị đuổi theo sát nút, vẫn luôn ở phía trước ôm đầu thét chói tai, "A a a, thật xin lỗi thật xin lỗi, ta không bao giờ bắt nạt ngươi nữa."
Một tên khác trách móc đồng bọn, "Đều tại ngươi, cứ nói hắn nhìn hiền lành dễ bắt nạt không dám phản kháng."
Một nam quỷ khác: "Ta làm sao biết được hắn sẽ đột nhiên nổi điên?"
Sau đó nam quỷ tay cầm dao thái rau xông tới, vung dao bổ loạn xạ.
Trực tiếp chém hai người vào đầu máu me đầm đìa, một tên ngã nhào trên đất, còn không quên kéo đồng bọn xuống chia sẻ hỏa lực.
Thế nhưng, mặc kệ bọn chúng cố gắng đào tẩu thế nào, đều trốn không thoát số phận phải chết dưới dao thái rau.
Đây là cảnh tượng cuối cùng trước khi chúng chết.
Khương Trà nhìn nam quỷ tay cầm dao thái rau, nhanh chóng tính toán.
Hai nam quỷ kia khi còn sống vẫn luôn ức hiếp một nam sinh hiền lành khác, bắt nạt người ta tàn ác. Đến một ngày, nam sinh bất ngờ giấu một con dao phay trong cặp, mang đến trường, khi vừa gặp hai nam sinh bắt nạt mình ở cổng trường, liền lập tức vung dao chém tới.
Mặc cho đối phương van xin thế nào, hắn đều cứa từng nhát từng nhát dao xuống.
Tựa như ngay từ đầu, mặc cho hắn cố gắng van xin thế nào, cũng chỉ nhận lại được tiếng cười nhạo, nam sinh tay cầm dao thái rau chém chết cả hai, sau đó đối mặt với bảo vệ xông tới, chọn một nhát bổ vào động mạch chủ ở cổ mình.
Ba người ngã trong vũng máu.
Một trong hai nam sinh bắt nạt, một bàn tay bị chém đứt cả ngón tay lẫn đoạn lìa ra.
Tung tóe khắp nơi.
Một lát sau.
Máu bị hấp thụ, các tổ chức trên cơ thể tự động khép lại.
Hai nam sinh lại bắt đầu bị nam sinh cầm dao thái rau đuổi theo sát.
Khương Trà thu hồi ánh mắt.
Nơi này trông không có gì dị thường, nhưng lại khắp nơi lộ ra cảm giác không thích hợp.
Khương Trà nhìn một hồi, từ trên mái nhà đi xuống.
Nàng chạy đến chỗ tòa nhà dạy học, vừa vặn gặp phải nữ quỷ nhảy lầu, nữ quỷ nhìn nàng một cái, nói: "Bạn học, trước mười hai giờ, ngươi nhất định phải rời khỏi trường học."
Khương Trà vốn đi phía trước, nghe vậy thì dừng lại, nàng quay đầu nhìn nữ sinh, nói: "Trước mười hai giờ? Nếu không rời đi thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Nữ quỷ không phản ứng Khương Trà, nàng im lặng leo lên cầu thang, cứ thẳng hướng lầu bảy.
Khương Trà theo chân nàng đi lên.
Nữ quỷ muốn leo đến vị trí cũ.
Khương Trà nghĩ một chút, trực tiếp nhảy lên trước một bước, giành chỗ ngồi ở nơi nữ quỷ vẫn luôn lặp đi lặp lại việc ngồi rồi nhảy lầu.
Nữ quỷ vừa định trèo lên, thấy Khương Trà đang chắn trước mặt, ngẩn người, có cảm giác như máy móc bị lỗi chương trình, "Ngươi, có thể nhường một chút không? Ta đang vội nhảy lầu."
Khương Trà ngồi khoanh chân, không hề sợ hãi độ cao sáu tầng.
Nàng quay người lại, từ trên cao nhìn xuống nữ quỷ, nói: "Nếu ta không nhường thì sao? Ngươi còn nhảy được nữa không?"
Nữ quỷ nghĩ một chút, lắc đầu, "Không biết."
Lũ đạn nhìn thấy Khương Trà ngồi trên độ cao đó, đều hết cả hồn.
【Trời ạ, nàng ngồi ở chỗ cao nguy hiểm như vậy, thật không sợ sao?】 【Đổi lại là ta chắc đã đi đầu thai rồi.】 【Ta đã ngửi thấy mùi canh của Mạnh Bà.】 【Cứu mạng a, người sợ độ cao, chỉ là xem một cái góc quay không người lái thôi, cũng thấy chân run rồi.】 【Có phải mấy người không xem tập một không? Tập một Khương Trà lên cây đại thụ còn cao hơn cả độ cao sáu tầng này, cái này bây giờ chỉ có thể coi là chuyện nhỏ thôi.】 【Đến quỷ nàng còn không sợ, còn sợ độ cao sao?】 Khương Trà nhìn nữ quỷ, lại hỏi: "Vừa rồi sao ngươi phải bảo ta trước mười hai giờ rời đi? Nếu không rời đi thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
Nữ quỷ trải qua hơn chục giây bị đơ máy về trình tự, nói: "Không biết, ta chỉ mơ hồ nhớ, trước mười hai giờ chúng ta đều phải trốn đi, nếu bị phát hiện thì sẽ bị ăn thịt."
Khương Trà: "Thứ gì ăn thịt các ngươi?"
Nữ quỷ lắc đầu: "Không biết."
Khương Trà: "Toàn bộ ma quỷ ở đây đều không biết?"
Nữ quỷ lại lắc đầu, "Những con quỷ biết đều đã bị đối phương ăn hết, những con còn lại thì không biết."
Khương Trà: "..."
Nàng ngược lại muốn xem thứ gì, mà lại ngông cuồng như vậy.
Khương Trà lại hỏi nữ quỷ một câu, "Ngày nào ngươi cũng lặp đi lặp lại việc nhảy lầu như vậy không mệt sao?"
Nữ quỷ: "Thỉnh thoảng nếu như quên mất ký ức lần trước thì sẽ thấy mệt, nhưng có lúc ký ức cũng sẽ bị xóa sạch, lúc này thì không mệt."
Khương Trà tiện tay chỉ xuống phía dưới, "Mấy con quỷ kia ngươi có quen không?"
Nữ quỷ: "Thời gian chết của đại bộ phận chúng ta không giống nhau, ở hành lang dưới đèn đường trường học kia có một người, là nam quỷ luôn đỡ cây cột đèn, là học trưởng thời kỳ đầu khi trường học chúng ta mới thành lập, vì một buổi tối mưa to, đi dưới cột đèn không cẩn thận vịn vào, kết quả bị rò điện giật chết tại chỗ."
Khương Trà: "..." chết cũng thật thảm.
Nữ quỷ lại chỉ vào thùng rác dưới đường phía ký túc xá nữ, nói: "Ngươi nghe thấy không?"
Khương Trà theo ngón tay nàng nhìn sang, quả thật nghe thấy tiếng khóc nỉ non rất nhỏ của trẻ con.
Tiếng khóc rất yếu ớt.
Nữ quỷ nói: "Đó là vào năm trường tròn mười tuổi, một học tỷ sinh con, sinh xong ở ký túc xá liền mang xuống vứt vào thùng rác, cuối cùng bị chết ngạt bên trong."
Khương Trà vuốt nhẹ lên mí mắt, nhìn rõ bên trong thùng rác có một bé sơ sinh, trên rốn còn một đoạn cuống rốn chưa cắt.
Bé sơ sinh khóc đến mặt nghẹn tím lại.
Sau đó thanh âm ngày càng nhỏ, càng nhỏ, đến khi tắt thở.
Lát sau, ngực bé lại bắt đầu xuất hiện những nhịp phập phồng rất nhỏ, sau đó tiếng khóc lại vang lên.
Nữ quỷ cười, tiếp tục nói: "Đứa bé kia có cha là hiệu trưởng lúc đó, một ông hiệu trưởng năm mươi mấy tuổi, con trai lớn nhất cũng đang học đại học."
Khương Trà bấm đốt ngón tay tính.
Học viện này thành lập đến giờ chắc chỉ có ba mươi năm.
Ông hiệu trưởng kia còn chưa chết.
Vậy người mẹ sinh con vứt con cũng vẫn còn sống.
Nữ quỷ nhón chân lên, sau đó giơ tay ra, lộ móng tay dài, nhẹ nhàng chạm vào mặt Khương Trà, nói: "Ngươi trông đẹp mắt như vậy, nếu trước mười hai giờ không đi, sẽ bị bắt đi đó."
Khương Trà ngẩng mặt lên, nói: "Chúng ta tới đây quay văn nghệ, ít nhất phải đợi một tuần, mấy ngày này ta đều sẽ ở ký túc xá nữ, nếu ngươi muốn kết thúc những ngày lặp lại cái chết này, có thể đến tìm ta."
Nữ quỷ: "Ngươi lấy tiền sao?"
Khương Trà: "Ngươi có tiền sao?"
Nữ quỷ lắc đầu: "Ba mẹ ta cảm thấy ta là nỗi sỉ nhục của gia đình, sau khi ta chết cũng không đốt cho ta một đồng tiền giấy, nên ta rất nghèo, không cho ngươi tiền được."
Khương Trà muốn tính toán những gì nữ quỷ đã trải qua.
Nữ quỷ cười có chút lạnh nhạt, nói: "Ngươi muốn biết tình hình của ta?"
Khương Trà không phủ nhận, gật đầu.
Nữ quỷ thản nhiên nói: "Không cần tính, ta có thể trực tiếp nói cho ngươi biết vì sao ta tự tử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận