Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 59: Người bình thường đều làm không được, các ngươi đừng lấy mạng đi phạm ngốc (length: 7575)

Tạ Cửu Đường nhìn những tin nhắn liên tục hiện trên điện thoại, có chút nhíu mày, tiện tay gửi hai dấu chấm hỏi cho người da đen.
【 Lâu 】: ? ?
【 Ô Nha không thích uống nước 】: Nghe ta, sau này cô Khương bảo ngươi làm gì thì làm cái đó, nàng bảo ngươi đi hướng tây thì ngươi đừng nhìn hướng đông, đừng nói thừa một câu nào.
【 Lâu 】: Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn dạo này có phòng trống, muốn ta đặt trước cho ngươi một cái không?
【 Ô Nha không thích uống nước 】: Cửu gia, ta đau lòng cho ngươi đó, thật sự, đến lúc đó nếu bị cô Khương bạo lực gia đình, chạy còn không kịp, biết làm sao đây?
Tốc độ xe lăn chắc chắn không nhanh bằng cô Khương nhỉ?
Cửu gia thảm thật rồi.
【 Lâu 】: Trừ một năm tiền thưởng.
【 Ô Nha không thích uống nước 】: Ngọa Tào, Cửu gia ta sai rồi, Cửu gia ta không dám nói linh tinh nữa, ta mà nói linh tinh một câu nữa tự mình cắt lưỡi cho chó ăn.
【 Lâu 】: Cút.
【 Ô Nha không thích uống nước 】: Dạ, cút liền đây.
Ô Nha cất điện thoại, ra hiệu, đám bảo tiêu vốn đã sẵn sàng, đều thu hết súng ống về.
Cười c·h·ế·t mất, căn bản không có cơ hội ra tay.
… Khương Trà chắp hai tay, ép về phía trước, giọng nói thản nhiên, “Không ai đánh sao?” Đám bảo tiêu lại muốn lùi về sau.
Tống lão đầu che vết thương vẫn còn rỉ máu, gầm lên với đám bảo tiêu, “Mấy người không muốn làm nữa phải không? Còn không mau lên cho ta, xông lên hết đi, đánh thắng có thưởng lớn, đánh thua nghĩ tới người nhà của các ngươi.” Tống lão đầu biết cách uy h·i·ế·p đám người này.
Vừa dứt lời, có người nổ súng về phía Khương Trà.
Những người khác cũng đồng loạt nổ súng.
Khương Trà nhanh nhẹn tránh né đạn, vừa di chuyển vừa tranh thủ lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô đã tiến tới trước mặt đám bảo tiêu, một cú quét chân đã hạ đo ván một đám lớn.
Tiếp theo nhấc chân đá nát cằm của một tên bảo tiêu, rồi lại giơ khuỷu tay đánh vào ngực một tên khác xông lên tấn công mình, cùng lúc khuỷu tay chạm vào đối phương thì có tiếng xương sườn gãy vang lên, cùng với tiếng kêu thảm thiết của tên bảo tiêu.
Bên này tiếng kêu rên liên hồi.
Ô Nha bên kia đã dọn xong bàn ghế, cắn hạt dưa xem kịch, còn có người như ảo thuật ôm ra hai quả dưa hấu, vừa hỏi từ đâu ra thì đáp: Hái ở ruộng dưa bên cạnh.
Ô Nha cầm một miếng dưa hấu, cắn một miếng, "Ngon ngọt đấy, lát nữa nhớ trả tiền dưa cho người ta."
Bảo tiêu: “Đã nhét tiền vào lều dưa rồi.” Ô Nha: “Làm tốt lắm, quay đầu ta trả thêm.” Ô Nha vừa ăn dưa hấu vừa giải thích hành động của Khương Trà cho đám bảo tiêu vừa tới đây, nhân tiện dạy cho bọn họ một khóa học quý giá.
"Cô Khương vẫn còn nhiều điều đáng để chúng ta học hỏi, đặc biệt là lúc cô ấy ra tay, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng thực tế mỗi đòn đánh đều đi vào da thịt. Còn nữa các ngươi có chú ý không? Khi cô ấy đánh nhau, không có một động tác thừa nào." Ô Nha nói thao thao bất tuyệt, "Thật sự quá mạnh mẽ."
Bảo tiêu A: “Vừa nãy cô ấy có một động tác thừa.” Ô Nha trừng mắt nhìn anh ta một cái, "Động tác gì?"
Bảo tiêu A: "Vừa rồi lúc đánh nhau giày cô ấy bị rớt, trong lúc người khác tấn công, cô ấy lại chọn đi giày vào trước, ở trại huấn luyện huấn luyện viên đã nói, đồ vật ngoài thân là thứ yếu, trừ khi là đồ mà cố chủ yêu cầu bảo vệ, còn không đều phải ưu tiên bảo vệ người quan trọng và bản thân mình.” Ô Nha giơ tay lên, hung hăng tát vào trán bảo tiêu A, "Mẹ nó ngươi ngốc à? Cô Khương dám làm động tác đó là vì toàn bộ quá trình cô ấy đều vô cùng thuần thục, ngươi xem sau khi mang giày cô ấy có bị người ta ám toán thành công không?"
Bảo tiêu A lắc đầu: “Không có.” Ô Nha lườm một đám ngốc nghếch này, nói: “Còn một điểm nữa các ngươi không thể học cô ấy.” Đám bảo tiêu hào hứng trố mắt, ra vẻ hiếu học nhìn Ô Nha.
Ô Nha nói: “Việc tránh đạn đó, người bình thường đều không làm được, các ngươi đừng có dại dột lấy mạng mình ra mà thử.” Bảo tiêu A ngây ngô hỏi: "Vậy sao cô Khương làm được?"
“Bốp bốp”. Ô Nha lại giơ tay vả cho anh ta hai cái vào trán, “Ngươi so được với người ta sao? So được không? Người ta có thể đi dép tông đánh gục cả trăm tên sát thủ đứng đầu thế giới, còn các ngươi? Các ngươi chống lại lũ người này chỉ có con đường ch·ế·t.” Ô Nha huấn xong, lại gặm hai miếng dưa.
Khương Trà đánh xong liền kết thúc công việc, vỗ vỗ tay, hài lòng ngắm nghía kiệt tác của mình.
Tống Vân Sâm nhìn đến trợn mắt há mồm, hắn vừa rồi chỉ lo nhìn Khương Trà đánh nhau đẹp trai ngầu lòi, bây giờ đánh xong mới phát hiện, trong quá trình đánh thắng, Khương Trà còn tiện tay lợi dụng đám bảo tiêu nằm la liệt dưới đất xếp thành hai chữ cái: “N G Ơ".
Còn là chữ in hoa.
Tống lão đầu tức giận đến hộc máu.
Người mà hắn mang tới đều bị hạ gục tại chỗ này.
Vậy mà chỉ bởi một cô bé chưa ráo máu đầu, nói ra đến ai cũng nghĩ hắn nói phét.
Tống lão đầu cố gắng đè nén lồng ngực, ánh mắt cầu cứu của hắn dừng trên người Minh Tịnh đại sư, “Đại sư, đại sư, ngài mau ra tay đi, không ra tay nữa, cái tổ trạch này của ta bị nàng phá hủy mất.” Lúc này Minh Tịnh đại sư rất muốn giả c·h·ế·t.
Đừng có gọi ta, đánh không thắng, thật sự đánh không thắng.
Khương Trà lười biếng vươn vai, thuận tiện tập bài thể dục theo nhạc hồi cấp 2.
Một bài hoàn chỉnh, uyển chuyển tự nhiên.
Đã khắc sâu trong gien.
Tập xong thể dục, Khương Trà hỏi: “Ngươi trực tiếp nhận thua hay muốn đấu lại với ta một trận?” Cô trực tiếp hỏi Minh Tịnh đại sư.
Minh Tịnh đại sư còn chưa kịp lên tiếng, đồ đệ của ông ta ở phía sau đã hô hào lên “Lớn mật, ngươi cái con c·u·ồ·n·g đồ vô lễ kia, dám n·h·ụ·c mạ sư phụ ta? Trong từ điển của sư phụ ta chưa từng có hai chữ nhận thua, người là đệ tử ưu tú nhất của môn phái, lại còn là đại sư cấp thái đấu mà các quyền quý hào môn ở kinh thành tranh nhau mời về.” Minh Tịnh đại sư: “…” Mẹ nó.
Tâng bốc h·ạ·i c·h·ế·t người!
Trước chọn tên đồ đệ này là vì thấy hắn giỏi nịnh hót, có mắt nhìn và biết giải quyết tình huống.
Đặc biệt là rất biết nói lời ngon ngọt.
Không ai không thích nghe lời hay, cho nên cho dù tư chất của tên đồ đệ này hơi kém một chút, nhưng Minh Tịnh đại sư vẫn chọn hắn.
Bây giờ thì hối hận rồi, sớm biết trước lúc trước chọn một người câm làm đồ đệ còn hơn.
Minh Tịnh đại sư vốn đã ở thế đâm lao phải theo lao, bây giờ lại bị đồ đệ đẩy một cái, càng không còn đường lui, chỉ có thể gắng gượng, dù có mất mạng cũng phải đấu một trận với Khương Trà.
Ông lại một lần nữa lấy trong túi vải tùy thân ra lá bùa sang quý, dán lên phất trần, rồi công kích Khương Trà.
Khương Trà tránh được đòn đầu tiên, nói: “Phất trần của ông đẹp thật đấy, hỏng thì đáng tiếc lắm.” Minh Tịnh đại sư không nghe rõ lời của Khương Trà, ông dán bùa tăng cường lên cả tứ chi, tốc độ và lực lượng đều được tăng cường theo đó.
Trước đây chỉ khi gặp phải ác quỷ tương đối h·u·n·g h·ã·n mới phải dè xẻn dùng một hai lá bùa tăng cường.
Dù sao một lá cũng mất hai mươi vạn.
Bây giờ vì đấu thắng Khương Trà, ông không tiếc bất cứ giá nào.
Một hơi dán đến mấy lá.
Tốc độ công kích nhanh hơn rất nhiều.
Độ linh hoạt có thể so với sao chổi bay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận