Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 202: Bách thú giúp nàng (length: 7712)

Một luồng gió âm lạnh thổi qua.
Cào vào mặt khiến gò má người đau nhức.
Khương Trà trên mặt đất vẽ mấy đạo bùa chú, bố trí trận pháp triệu hồi, đem vong linh dã thú ở phụ cận đều triệu tập lại đây.
Vong linh lần lượt hiện ra trước mặt Khương Trà.
Khương Trà đem kế hoạch của mình nói lại với bọn họ.
Lấy việc siêu độ cho họ làm điều kiện, thỉnh cầu sự giúp đỡ của bọn hắn.
Những vong linh này thực ra đã sớm không vừa mắt với người trong thôn này, cho dù là quỷ cũng biết không nên làm hại người già yếu, bệnh tật và trẻ nhỏ, bọn người này quả thực còn không bằng cả bọn chúng.
Vong linh nghe nói Khương Trà còn có thể siêu độ cho họ sau, lập tức khí thế tăng vọt, vỗ ngực hứa hẹn, thề thốt nói: "Không có vấn đề, cứ giao hết cho bọn ta."
Khương Trà trước khi xuất phát, cho lão cẩu bọn họ một ánh mắt yên tâm, sau đó xông tới.
Các phú thương vẫn đang lựa chọn những đứa trẻ khỏe mạnh, tuổi thọ cao và hợp mệnh với họ, thì một cơn gió âm thổi tới.
Cơn gió tà càng lúc càng mạnh, thổi đến nỗi những thôn dân gầy yếu không thể đứng vững, nhưng lại sợ bị thương "Kim nguyên bảo" trong ngực nên đành phải bất đắc dĩ thả đứa trẻ ra trước.
Kết quả đứa trẻ vừa buông ra, mặt đất liền sôi trào, một đám chuột đất cạy lớp đất mềm, tập hợp sức mạnh của lũ chuột nâng đứa trẻ lên rồi chạy thẳng.
Thôn dân hô to: "Không xong, đứa trẻ chạy mất rồi."
Lúc này, một làn khói dày đặc tỏa ra, che khuất tầm mắt của thôn dân.
Có người nhìn không rõ, chỉ nghe thấy âm thanh, bất mãn kêu lớn: "Đứa trẻ đều bị trói lại, sao có thể chạy được? Có phải ngươi muốn vụng trộm giấu đứa trẻ đi để nuốt riêng không?"
"Không có, thật sự chạy rồi, mặt đất chui ra một đám chuột đất cướp đứa trẻ đi."
"Bị điên rồi à, nói dối cũng phải nói cho thực tế chút đi? Chuột đất sao có thể cướp trẻ con?"
"Không xong rồi, có con khỉ cướp đứa trẻ trong ngực ta đi." Một nơi hẻo lánh khác cũng có người la lớn.
"Con của ta cũng bị khỉ cướp đi rồi."
"A, khỉ ném đá vào đầu ta."
"Rắn, rắn, có rắn kìa." Một thôn dân bị một con cự mãng to hơn cả người dọa cho ngã dúi dụi xuống đất, ánh mắt kinh hãi tột độ.
Hắn trừng mắt nhìn đứa trẻ bị cự mãng cuốn đi.
"Có ong mật, rất nhiều ong mật, a a a a." Mấy thôn dân ở phía tây bị cả đàn ong mật vây quanh, chích thành tổ ong vò vẽ.
"Có kiến, có kiến, có kiến, a a a." Thôn dân bị cả đàn kiến vây công.
Bầy kiến leo lên theo chân của thôn dân, chỉ trong chốc lát đã che phủ kín người thôn dân.
Ở giữa đám đông, trong làn khói dày đặc không nhìn rõ tình hình, nói: "Kiến thì có gì đáng sợ? Ngươi hèn nhát... Diều hâu, sao ở đây lại có diều hâu?" Thôn dân hùng hùng hổ hổ chưa nói hết câu, đã bị diều hâu mổ bị thương vào mắt.
Ô Nha vẫn luôn canh giữ bên cạnh Khương Trà, tựa vào thân cây đợi ở chỗ cao, nhờ lá bùa Khương Trà cho nên có thể thấy rõ tất cả mọi chuyện đang xảy ra dưới gốc cây.
Hắn lấy điện thoại ra ghi chép lại.
Đáng tiếc là không có sóng.
Nếu không thì nhất định hắn sẽ chia sẻ tình cảnh hỗn loạn hiện tại cho Cửu gia.
Khương tiểu thư thật sự quá thần kỳ, lại có thể khiến vạn thú nghe lệnh, đây chẳng phải là năng lực ngự thú mà chỉ nghe được trong tiểu thuyết huyền ảo sao?
Khương tiểu thư trâu bò như vậy, còn cần cái gì đàn ông nữa?
Khó trách nhân duyên sợi của Khương tiểu thư đều to bằng bắp đùi, đại khái là lo sợ sợi nhân duyên quá nhỏ, trói buộc không được nàng mà thôi.
Thôi xong rồi.
Ô Nha bỗng nhiên nghĩ tới tên chủ tử què chân của mình.
Cửu gia chân không tốt, tính tình cũng không tốt, ngoài tiền ra, không có gì cả, lấy cái gì mà làm lay động Khương tiểu thư?
Tê.
Cửu gia chẳng lẽ là số mệnh chú cô?
Thật thảm a.
Đương nhiên, đám thôn dân trước mắt còn thảm hơn.
Thảm đến mức khiến người cảm thấy thoải mái.
Dưới gốc cây loạn thành một đống, Ô Nha lần đầu tiên thấy nhiều động vật cùng nhau hợp sức đến vậy.
Cự mãng thấy những con mồi có tên trong thực đơn của mình đều không động đậy, tất cả khó có khi hòa bình chung sống với nhau như vậy.
Nếu cảnh tượng này có thể phát trực tiếp ra ngoài, cho những người nghiên cứu khoa học chắc đủ chụp được cả ba mươi năm.
Một tiếng hổ gầm vang vọng cả rừng cây, một đám sư tử, một đám hổ, còn có từng đàn sói, cùng với gia đình ba con gấu đen, từ bốn phương tám hướng lần lượt chạy đến.
Bọn chúng cắn xé thôn dân, tập kích phú thương.
Cắn người nhưng sẽ không làm bị thương đến chỗ yếu hại.
Hai con sói mà người trong thôn nuôi chạy đến, nhưng còn chưa kịp giao chiến, đã bị hổ dọa cho chạy mất dép.
Vong linh bộc lộ ra bản thể, khiến những thôn dân định chạy trốn lại phải sợ hãi mà quay lại.
Đám thôn dân và phú thương tụ thành một đống, bị dồn chặt cứng, không ai trốn thoát được.
Khương Trà dán một lá bùa đổi giọng vào cổ họng, rồi lên tiếng, biến thành giọng đàn ông khàn khàn.
"Tội dân, quỳ xuống."
Âm thanh Khương Trà hạ thấp xuống, mang theo một loại thần tính.
Lại còn có thêm hiệu ứng hồi âm.
Giống như thần linh hạ thế, muốn trừng phạt kẻ gây ác.
Những thôn dân này, buôn bán trẻ con, sử dụng tà thuật, cướp đoạt tuổi thọ của trẻ con, chuyển cho những người có quyền có tiền, từ đó kiếm chác lợi nhuận lớn, bản thân cũng sử dụng tà thuật đoạt thọ, có được sức mạnh vĩnh sinh.
Nhưng lại khiến cả thôn không có thêm một sinh mạng mới nào.
Mọi người đều trường thọ, nhưng lại không có chút sức sống nào.
Khương Trà ở trong nhà thôn trưởng, tìm được ngày sinh tháng đẻ của thôn trưởng, phát hiện ra thôn trưởng đã sống qua 300 tuổi, hắn là một trong những người đầu tiên tiếp nhận việc mượn thọ, cũng là người được hưởng lợi.
Ba trăm năm trước, thôn trưởng bị bệnh nặng, thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Bỗng nhiên có một vị cao nhân đến gần hắn, tuyên bố có thể chữa khỏi cho hắn, nhưng muốn hắn sau này đáp ứng một chuyện.
Muốn sống, thôn trưởng đã đáp ứng với đối phương.
Sau đó qua một đêm, thôn trưởng vậy mà khỏi bệnh thật sự, thậm chí cảm giác thân thể mình trở nên tráng kiện hơn, không còn bộ dạng bệnh tật nằm liệt giường trước kia nữa.
Thôn trưởng không biết vị cao nhân dùng cách gì để chữa cho mình, nhưng hắn vô cùng cảm kích đối phương, nhiệt tình mời đối phương đến nhà ăn cơm.
Nhưng khi hắn vào phòng tìm vợ, mới phát hiện vợ mình đã bị bệnh.
Vợ vốn là một người khỏe mạnh, vậy mà chỉ trong một đêm tóc đã bạc trắng, trông già đi rất nhiều.
Thôn trưởng bị vợ mình đột ngột già đi làm cho sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Người vợ đưa tay ra, gầy trơ xương, cố gọi thôn trưởng lại, nhưng thôn trưởng sợ hãi đến mức bò lê lết, nổi điên chạy ra ngoài.
Hắn chạy đến cửa thì đụng phải vị cao nhân đang đi tìm mình.
Cao nhân vừa định hỏi hắn sao vậy, nhưng thôn trưởng chỉ sợ hãi nhìn thoáng qua cao nhân, sau đó lại tiếp tục nổi điên chạy ra ngoài.
Rất lâu sau đó, thôn trưởng mới từ bên ngoài trở về, nhưng khi về đến nhà, vợ hắn đã qua đời.
Trạm xá đưa ra kết quả chẩn bệnh là: chết vì già.
Nhưng nàng chưa đến ba mươi tuổi.
Sao có thể chết vì già được chứ?
Thôn trưởng đưa tay mình còn trẻ ra, đảo mắt nhìn nhìn, mơ hồ giống như đã hiểu ra chuyện gì đó.
Nhưng hắn không muốn đối mặt với sự thật.
Hắn tiến lên, chất vấn cao nhân.
Cao nhân cũng không tức giận vì hắn lấy oán trả ơn, mà chỉ nhạt nhẽo cười, nói: "Ngươi không thích bản thân bây giờ sao? Trẻ tuổi lại tràn đầy sức sống, ngươi xem, ngay cả cái răng hàm bị sâu của ngươi cũng đã mọc lại rồi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận