Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 107: Nhất vạn một giờ? Ngươi đang giựt tiền? (length: 7604)

Nhanh chóng đến địa điểm đã định, Khương Trà chừa cho hắn một đoạn đối thoại, nói: "Ngươi không cảm thấy mình đang quản nàng quá nhiều sao? Nàng ra ngoài muốn mặc đồ đẹp một chút, ngươi lại ghét bỏ quần áo quá hở hang, không cho nàng mặc, váy không được quá gối, trong tủ không được có quần đùi, ngươi nói là vì tốt cho nàng; có thể cho nàng cả mạng sống, nhưng sự chiếm hữu của ngươi đối với nàng cũng nên tự mình kiềm chế lại một chút."
Tạ Thất Hải nghe Khương Trà nói, muốn phản bác cũng không có lý lẽ nào để phản bác.
Khương Trà đã chặn hết tất cả những lý lẽ hắn có thể dùng để phản bác.
Bình thường hắn chỉ có thể nói: "Ta yêu ngươi mà, ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi."
Nhưng những lời này cũng bị Khương Trà chặn lại rồi.
Tạ Thất Hải như gà chọi thua trận, ỉu xìu rũ cả vai.
Tạ Thất Hải và Tạ Cửu Đường không giống nhau nhiều, nhưng người nhà họ Tạ nhan sắc rất cao, ai nấy cũng đẹp trai.
Lúc Khương Trà xuống xe, còn nghe thấy Tạ Thất Hải lẩm bẩm, "Trước kia ta đâu có như vậy, ta cũng không biết tại sao, càng ngày càng không kiềm chế được bản thân, biết rõ có những lời nói ra, có những việc làm sẽ khiến Tiểu Tuyết tức giận, nhưng ta vẫn không thể kiềm chế được mình, ta cũng ghét cái dạng này của bản thân, nhưng ta biết làm sao đây?"
Tạ Thất Hải đau khổ ôm đầu, khuỷu tay chống lên vô lăng, đáy mắt tràn đầy hối hận.
Khương Trà hiểu sơ nguyên nhân.
Cả nhà bọn họ Tạ đều bị người ta ám hại.
Lai lịch của đối phương cũng không nhỏ.
Khương Trà hiện tại thân mang trọng thương, đan điền bị hủy, kinh mạch bị tổn hao, dẫn đến năng lực của nàng cũng bị hạn chế rất nhiều, trong thời gian ngắn không thể đối đầu được với đối phương.
Nàng cần thời gian.
Gần đây nàng hoàn thành mấy chuyện lớn, một lượng lớn công đức nhập vào cơ thể, hơn nữa có Tạ Cửu Đường làm trung gian, nàng hấp thụ linh khí của thế giới này trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng hiện tại cũng chỉ mới hồi phục được một chút ít.
Sau khi xuống xe, Khương Trà lại gõ gõ vào cửa kính xe bên ghế lái.
Tạ Thất Hải hạ cửa kính xuống, nhìn về phía nàng, "Sao vậy?"
Khương Trà lấy ra một lá bùa, "Trấn định phù, một vạn một lá, có thể giúp ngươi kiềm chế tính tình của mình khi ở trước mặt người yêu, nhưng hiệu quả của một lá bùa chỉ duy trì được một tiếng."
Tạ Thất Hải nhíu mày, "Một vạn một tiếng? Ngươi đang cướp tiền à?"
Khương Trà cười tủm tỉm nói: "Chẳng phải ta đưa cho ngươi một lá bùa đấy sao?"
Tạ Thất Hải do dự, nhưng nghĩ đến những gì Khương Trà đã thể hiện, trực giác mách bảo hắn có thể tin tưởng nàng.
Tạ Thất Hải: "Ta lấy trước mười lá, nếu thật sự có hiệu quả, ta sẽ tìm ngươi mua tiếp."
Khương Trà chỉ lấy ra năm lá, "Ngại quá, giới hạn số lượng, mỗi ngày chỉ mua được tối đa năm lá."
Tạ Thất Hải: "..."
Tạ Thất Hải thêm bạn bè với Khương Trà, chuyển khoản năm vạn tệ.
Khương Trà ôm tiền nóng hổi, đi vào lấy tài liệu để chụp quảng cáo.
Nàng chắc sẽ phải dành cả phần lớn thời gian trong ngày hôm nay ở đây.
Khương Trà đi vào, lúc đi thang máy thì nghe thấy hai nữ sinh bên cạnh đang nói chuyện, họ nói về những tin tức kỳ quái xuất hiện gần đây.
Nữ sinh A nói: "Cậu nghe chưa? Một người Ý cao hai mét ở vùng ngoại thành mình bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, xe người đó bị đâm cháy, người thì bị thương nặng, giờ vẫn còn nằm viện."
Nữ sinh B: "Tìm được chiếc xe gây tai nạn chưa?"
Nữ sinh A vẻ mặt thần bí nói: "Chuyện đó mới quái chứ, chỗ xảy ra tai nạn không có camera nào, nhưng cảnh sát kiểm tra camera ở hai đầu con đường đều không thấy chiếc xe gây tai nạn kia, theo lý mà nói xe đâm như vậy thì xe của mình cũng phải bị hư hại chứ, nhưng không thấy chiếc xe nào có dấu hiệu bị hư hại đi qua."
Nữ sinh B: "Ôi trời, không phải đụng phải ma đó chứ?"
Khương Trà: "..."
Nữ sinh C: "Gần đây tớ cũng đọc được trên mạ-ng về nguyên nhân nhà Lý Phú Quý gặp chuyện."
Nữ sinh B: "Nguyên nhân gì?"
Nữ sinh C: "Nghe nói Lý Phú Quý vì tiền tài danh vọng và thân thể khỏe mạnh sống lâu nên đã bán đi sinh mạng của hơn nửa con cháu cho quỷ dữ để làm giao dịch."
Nữ sinh A: "Tớ cũng nghe rồi, tớ cảm thấy là thật, không thì tại sao nhà họ Lý sụp đổ nhanh như vậy, với lại người nhà họ chết nhiều quá trời, có người tự nhiên ăn cái gì bị nghẹn chết, có người ra đường bị xe đâm chết, còn có một người đi ngoài đường thì bị đồ trên trời rơi trúng chết, điều kỳ quái nhất là con út nhà Lý Phú Quý, tớ quên tên rồi, nghe nói là vì bỏ ăn đồ sống mà bị đói chết."
Nữ sinh B: "Đừng nói nữa, ghê quá, cứ như bị quỷ đòi mạng vậy."
Cửa thang máy mở ra, Khương Trà đi ra ngoài.
Mấy cô nữ sinh vẫn tiếp tục bàn tán về những chuyện kỳ lạ xảy ra ở kinh thành gần đây.
Đến khi cửa thang máy sắp đóng lại, một cô nữ sinh đột nhiên nói: "Ủa, vừa rồi hình như có người đi ra ngoài đúng không? Mấy cậu có để ý không?"
Nữ sinh A: "Vừa rồi có ai đâu? Chẳng phải trong thang máy luôn có mỗi mình bọn mình thôi sao?"
Nữ sinh C: "Mấy cậu đừng nói nữa, tí nữa tớ sợ không dám đi thang máy luôn á."
Khương Trà kéo thấp vành mũ lưỡi trai xuống, đi thẳng đến phòng chụp ảnh, người đại diện nghênh đón, gọi tên nàng, lúc này mọi người mới chú ý đến sự tồn tại của Khương Trà.
"Tiểu tổ tông của ta ơi, cuối cùng em cũng tới rồi, vào trong trang điểm trước đi." Trần Mộng Đình đẩy Khương Trà vào phòng hóa trang.
Chuyên viên trang điểm nhìn làn da của Khương Trà, liên tục cảm thán, "Da của cô dùng sản phẩm dưỡng da gì thế? Tình trạng da tốt thật nha."
Khương Trà: "Da mẹ sinh."
Chuyên viên trang điểm càng thêm ngưỡng mộ: "Thật là ghen tị quá đi, không giống tôi di truyền da dầu từ ba."
Chuyên viên trang điểm là người hoạt ngôn, thỉnh thoảng lại thốt lên vài câu, "Tôi đã trang điểm cho rất nhiều người rồi, nhưng da cô là đẹp nhất, mấy cái che khuyết điểm hay tạo khối này không cần dùng đến, chỉ cần trang điểm sơ qua là xong rồi, cô Khương Trà, đội của cô có còn thiếu chuyên viên trang điểm không? Có muốn tìm tôi không?"
Chuyên viên trang điểm của Khương Trà chắc là người thoải mái nhất trong toàn bộ ekip làm việc.
Khương Trà: "Nếu chị muốn nhận lời mời, có thể tìm người đại diện của tôi."
Chuyên viên trang điểm ngạc nhiên nói: "Thật sao?"
Khương Trà: "Chị hỏi chị ấy xem sao, chị ấy đồng ý thì được, tôi không có vấn đề gì."
Chuyên viên trang điểm có kỹ thuật chuyên nghiệp rất tốt, tốc độ trang điểm cũng nhanh, vừa nhanh lại vừa đẹp.
Nhưng cứ trang điểm được một lát thì chị lại không nhịn được đấm vào vai, như thể bị đau nhức khó chịu vậy.
Trong phòng trang điểm còn có mấy nhân viên khác, một người trong đó quen biết chuyên viên trang điểm đã nhiều năm, thấy chị cứ luôn đấm vào vai, nên hỏi han quan tâm: "Vai chị Chu Viêm sao thế? Thấy chị cứ đấm vào vai suốt, tôi có quen một bác sĩ đông y massage giỏi, chị có muốn đi thử không?"
Chuyên viên trang điểm thở dài nói: "Tôi cũng không biết dạo này sao nữa, vai cứ càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng nhức mỏi, đi bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì, mấy quán massage đông y cũng đã đi vài chỗ, massage rồi cả bó xương rồi mà vẫn không có tác dụng, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn."
Khương Trà ngước mắt lên, nhìn lướt qua vai của chuyên viên trang điểm.
Ở trên đó đang nằm một con quỷ nam có khuôn mặt xấu xí...
Bạn cần đăng nhập để bình luận