Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 245: Ghen tuông: Ngươi cho bao nhiêu người nói qua những lời này? (length: 7564)

Tạ Cửu Đường liếc nhìn Lâm quản gia còn đang đứng bên cạnh chờ.
Lâm quản gia lập tức hiểu ý nói: "Phòng bếp có chút cá nhỏ tươi mới, ta đi lấy cho Thập Bát ăn."
Tay Tạ Cửu Đường dừng trên quần lót, do dự không biết có nên cởi ra hay không.
Khương Trà ngồi ở một bên trên sô pha, khoanh tay nói: "Cửu gia, ngươi có thể xem ta là bác sĩ, trong mắt bác sĩ, bệnh nhân không có phân biệt giới tính."
Nội tâm Tạ Cửu Đường đang nóng ran hơi nguội đi một chút, hắn khẽ nhíu mày nhìn Khương Trà, nói: "Ngươi đã nói những lời này với bao nhiêu người rồi?"
Hắn muốn hỏi ngươi đã nhìn bao nhiêu đàn ông cởi quần?
Nhưng lời này lại mang ý khác.
Khương Trà ngón tay đặt lên cằm, hơi nghiêng đầu suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu, nói: "Ngươi chắc là người đầu tiên đấy, không nhớ ra."
Tạ Cửu Đường vừa mới hơi vui vẻ vì nửa câu đầu, kết quả lại sượng mặt vì nửa câu sau.
Không nhớ ra, rốt cuộc là chưa từng có, hay là vì lần này tính quá nhiều, khiến cho không nhớ ra là có mấy người?
Khương Trà nghĩ tới điều gì, đứng lên, "Ngươi chờ một chút."
Nàng lên lầu, cầm một tấm thảm mỏng có hoa văn sặc sỡ xuống, ném thẳng lên người Tạ Cửu Đường, nói: "Ngươi cởi quần qua lớp thảm, lát nữa khi ta châm cứu cho ngươi thì sẽ vén chỗ cần châm lên, như vậy được không?"
Khương Trà xoay người lấy kim châm bạc, miệng nhỏ lầm bầm, "Một đấng nam nhi, sao mà lại khách khí như vậy."
Tạ Cửu Đường: ?
Hắn còn không phải là sợ dọa đến nàng.
Nhỡ mà nhìn thấy hắn quá...
Dọa nàng sợ thì sau này không cho hắn ngủ cùng thì sao?
Dù sao nàng vẫn còn nhỏ.
Để đề phòng bất trắc thôi.
Tạ Cửu Đường ở dưới lớp thảm, mò đến khóa thắt lưng của mình.
Hắn trong ánh mắt chăm chú của Khương Trà, chậm rãi rút dây lưng ra.
Trong khoảnh khắc này, hắn rõ ràng cảm giác được mặt mình bốc lên một cỗ hơi nóng.
Tạ Cửu Đường không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Trà, trong đầu điên cuồng nhớ lại thanh tâm kinh, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, không để lộ ra ngoài, để người khác hiểu lầm hắn là cái loại công tử phóng đãng chỉ biết nghĩ đến nửa thân dưới.
"Xong chưa?" Khương Trà thấy hắn cả nửa ngày chỉ rút có một cái dây lưng, không nhịn được giục.
Tạ Cửu Đường xấu hổ đến đỏ mặt.
Hắn nghiến răng, liều mạng, trực tiếp kéo quần xuống, sau đó vụng trộm rút ra, cẩn thận gấp gọn sau đó vắt lên tay vịn sô pha.
Khương Trà lúc này lại không giục hắn nữa.
Nàng cảm thấy, Tạ Cửu Đường có lẽ là người như vậy, trước khi lên g·i·ư·ờ·n·g, cần phải cởi quần áo ra trước, cẩn thận gấp gọn sau đó đặt ở một bên, rồi mới tiến hành bước tiếp theo.
Tạ Cửu Đường còn không biết rằng một động tác chỉ là muốn để bản thân có thêm chút thời gian bình tĩnh lại, lại khiến Khương Trà hiểu lầm nhiều như vậy.
Lâm quản gia mà có dịp chứng kiến cảnh này, có lẽ đã cười đến khi mình nhắm mắt xuôi tay mất rồi.
Khương Trà nhìn bộ dáng ngượng ngùng như khuê nữ hoàng hoa sắp bị trêu chọc của hắn, lại nghĩ ra một ý, nói: "Nếu không như thế này đi, ta nhắm mắt châm cứu cho ngươi, được chứ?"
Tạ Cửu Đường: "Nhắm mắt sao mà châm?"
Khương Trà: "Chuyện này ngươi đừng lo, ta đã nói ra thì chứng tỏ ta làm được, ngươi nhanh lên đi."
Khương Trà nói rồi nhắm hai mắt lại, nói: "Nếu ngươi vẫn chưa yên tâm, thì cứ lấy một dải băng đen, bịt mắt ta lại."
Tạ Cửu Đường: "Không cần, cứ thế bắt đầu đi."
Chỉ cần Khương Trà không thấy chỗ hắn thất thố, hắn cũng không có gì phải lo lắng cả.
Tốc độ châm cứu của Khương Trà rất nhanh, về cơ bản, Tạ Cửu Đường còn chưa kịp phản ứng, thì Khương Trà đã nhanh chóng vén tấm thảm mỏng đang đắp trên người hắn lên, chính xác hạ kim.
Tạ Cửu Đường vốn sợ kim thật, liền nhắm mắt lại không dám nhìn.
Chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được khi Khương Trà hạ kim, thỉnh thoảng vì cần dùng tay định vị, nên đụng vào đùi hắn.
Có một lần, suýt nữa theo đùi mà sờ lên trên, Tạ Cửu Đường vội mở mắt ra, vừa muốn ngăn cản, thì đã thấy Khương Trà lấy ra cây kim châm dài nhất kia, cắm một phát vào người hắn.
Tạ Cửu Đường hít sâu một hơi, dùng sức véo một cái vào thịt mềm bên trong cánh tay, lúc này mới nhờ cảm giác đau mà cố không để bản thân mình ngất đi.
Không thể mất mặt trước mặt nàng.
Tuyệt đối không thể mất mặt trước mặt nàng.
Để không mất mặt trước Khương Trà, Tạ Cửu Đường đã véo thịt mềm trong cánh tay mình bầm tím cả lên.
Nửa tiếng sau, châm cứu kết thúc.
Khương Trà ôm cây kim châm bạc vừa khử độc xong, đứng lên, "Cửu gia, ta về phòng trước đây, trong vòng tám tiếng, cố gắng đừng để chỗ kim châm dính nước, còn nữa, hôm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt, đừng tập hồi phục."
Sau khi Khương Trà lên lầu, chưa đầy 20 phút, lại chỉnh tề quần áo đi xuống.
Nàng đổi một bộ đồ thể thao màu xanh lam, áo có mũ trùm, còn đeo thêm một chiếc kính đen.
Mái tóc xoăn bồng bềnh được nàng buộc cao lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp dễ nhận.
Khương Trà lại đi một đôi dép xỏ ngón màu trà, đi xuống, thấy Tạ Cửu Đường vẫn còn ngồi trên sô pha, quần áo đã mặc chỉnh tề, trên đầu gối còn ôm máy tính bảng, rất nghiêm túc dùng bút viết ký, chắc là đang bận chuyện công tác.
Đều nói đàn ông nghiêm túc có sức hút nhất.
Nhưng câu nói này tiền đề, hẳn là chỉ dành cho mấy anh đẹp trai bá đạo đi.
Khương Trà đi qua, "Cửu gia, hôm nay ta có việc ra ngoài một chuyến, buổi tối không về ăn cơm."
Khương Trà không đi quá gần, cũng không nhìn rõ nội dung hiển thị trên máy tính bảng của Tạ Cửu Đường.
Nàng cũng không chú ý tới, khi Tạ Cửu Đường nghe thấy tiếng bước chân nàng xuống lầu, vẻ mặt ngượng ngùng cùng đôi vành tai đỏ ửng.
Tạ Cửu Đường không lộ vẻ gì mà đậy máy tính bảng lại, chặn tình huống Khương Trà thấy được màn hình, sau đó hỏi Khương Trà: "Đi đâu?"
Khương Trà: "Tìm Tư Minh, hắn vừa gọi điện cho ta, nói tìm được lôi kích mộc, kêu ta tới xem."
Tạ Cửu Đường: "Bảo tài xế đưa cô đi."
Khương Trà ngồi xe tài xế, hơn một tiếng sau, tới cửa hàng của Tư Minh.
Tư Minh có một cửa hàng thật ở vị trí trung tâm phố đồ cổ, nhưng vì cạnh tranh lớn, nên thông thường buôn bán không tốt lắm, để có thể giúp cửa hàng tiếp tục hoạt động, sau khi tốt nghiệp đại học Tư Minh đã kinh doanh thêm cửa hàng online.
Kết quả là doanh thu của cửa hàng online còn tốt hơn cả cửa hàng thật, từ sau đó, hắn vẫn kinh doanh cửa hàng online, đương nhiên cửa hàng thật vẫn cứ duy trì hoạt động.
Tư Minh đem toàn bộ đồ vật lần trước Khương Trà nhờ hắn tìm, để ở trong cửa hàng.
Tài xế không lái xe vào phố đồ cổ, mà dừng ở bên ngoài.
Tư Minh biết Khương Trà sẽ đến, nên đã ra ngoài chờ sẵn.
"Tổ sư gia, cô đến rồi." Tư Minh hớn hở đi tới, mở cửa xe cho Khương Trà.
Khương Trà xuống xe.
"Lôi kích mộc cô nói ở đâu? Biết là cây gì không?"
Lôi kích mộc có tác dụng hóa sát trừ tà, trấn trạch an thần, là vật liệu thượng đẳng để chế tác vật phẩm trang sức trừ tà.
Một số loại lôi kích mộc đặc biệt, ngàn năm có một.
Tư Minh nói với Khương Trà, cây lôi kích mộc này trước khi bị sét đánh, đã sống sót ngàn năm, còn chưa sinh ra linh trí, nhưng nó gần đạt đến mức thành linh cây cổ thụ ngàn năm, bị sét đánh xong, cả người đều là bảo vật.
Rất thích hợp dùng để chế tác bảo bối trừ tà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận