Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 322: Không đủ dũng cảm (length: 7752)

Khương Trà nói mà hăng hái cả người.
Nàng thấy Tạ Cửu Đường cũng có vẻ hơi kích động, liền nhớ đến chuyện mình vừa mới xuyên đến thế giới tu tiên, không nhịn được hỏi Tạ Cửu Đường: "Cửu gia, sau khi biết những điều này, bây giờ ngươi đang nghĩ gì?"
Có phải hắn cũng tiếc nuối vì mình không sinh ra ở thời cổ đại, hoặc là thời đại linh khí dồi dào nơi tu tiên giả nhan nhản khắp nơi không?
Tạ Cửu Đường nhìn đến xuất thần, lúc trước không nghe nghiêm túc, nhưng câu này lại nghe rõ mồn một, theo bản năng nói: "Muốn hôn..."
Khương Trà nghi ngờ mình nghe lầm, "Cái gì?"
Yết hầu Tạ Cửu Đường khẽ động, nắm chặt tay Khương Trà, nói: "Không có gì, không sao."
Đến cuối cùng vẫn chưa đủ dũng cảm.
Khương Trà cũng không dừng lại ở chỗ này lâu.
Nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Khương Trà kéo Tạ Cửu Đường, tiến vào sâu nhất trong hang động, kéo Tạ Cửu Đường ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu đả tọa.
Nàng dạy Tạ Cửu Đường đả tọa, dạy hắn cách hấp thụ linh khí, cách để linh khí vận hành trong kinh mạch, cuối cùng tụ lại ở đan điền, vừa tẩm bổ đan điền, vừa có thể rèn luyện kinh mạch, khiến kinh mạch trở nên mạnh mẽ hơn, có thể hấp thụ linh khí trong thiên địa tốt hơn, cũng có thể nhanh chóng tiến vào giai đoạn tu luyện sơ cấp.
Những điều này đều có lợi cho việc kéo dài tuổi thọ của Tạ Cửu Đường.
Mệnh số trước kia của hắn bị người động tay động chân, bị dùng để bồi bổ cả vườn động thực vật.
Tuy rằng nàng đã giúp phá trận pháp, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ngăn cản tuổi thọ của hắn tiếp tục bị tiêu hao, chứ không thể đòi lại tuổi thọ đã mất.
Nhưng nàng có biện pháp khác để kéo dài tuổi thọ cho hắn.
Năng lực lĩnh ngộ của Tạ Cửu Đường vô cùng mạnh.
Linh thạch trong hang động này lại có rất nhiều.
Khương Trà chỉ dạy hắn vài lần, Tạ Cửu Đường đã hoàn toàn nắm vững kỹ xảo đả tọa hấp thu linh khí.
Khương Trà dứt khoát đào hết linh thạch xung quanh, bày thành một vòng quanh Tạ Cửu Đường.
Sau đó chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh.
Nàng cùng Tạ Cửu Đường lưng tựa lưng.
Hai người không còn nói chuyện nữa.
Tốc độ hấp thu của Tạ Cửu Đường không nhanh bằng nàng, nhưng cũng không chậm.
Tạ Cửu Đường tiến bộ càng nhanh, Khương Trà cũng có thể hưởng lợi.
Nàng rõ ràng cảm thấy kinh mạch và đan điền bị thương của mình đã hồi phục gần hết.
Trình độ hồi phục tối qua, còn nhiều hơn cả ba tháng tích lũy trước đó.
Khoảnh khắc Khương Trà mở mắt ra, nắm chặt tay cảm nhận tình huống hiện tại của mình, hai mắt tràn ngập kinh hỉ.
Nàng tưởng rằng, mình trở lại thời đại linh khí mỏng manh này, có thể cả đời cũng không có cách nào dưỡng tốt đan điền và kinh mạch bị thương, cùng lắm chỉ có thể chữa trị được một hai phần.
Không ngờ, lại có thể ở hòn đảo hoang này tìm được một nơi tốt như vậy.
Gần sáng, Khương Trà đặt tay lên vai Tạ Cửu Đường, nhẹ nhàng lay hắn tỉnh.
"Cửu gia, Cửu gia."
Tạ Cửu Đường vừa mở mắt ra, đã cảm thấy cả người dính dính nhớp nháp như có thứ gì đó bẩn thỉu bao phủ trên da mình.
Hắn nghi ngờ cúi đầu nhìn hai tay, thiếu chút nữa sụp đổ.
Lại nhanh chóng vén áo lên, nhìn thân thể mình.
Một giây sau, Tạ Cửu Đường nhanh chóng đứng dậy, liều mạng trốn sau lưng Khương Trà, lao thẳng ra ngoài, nhảy xuống biển.
Hắn vừa xuống biển, từng lớp vết bẩn trực tiếp từ trên người hắn tan ra.
Tạ Cửu Đường tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Hắn không biết vì sao lại như vậy.
Đột nhiên lại biến thành bẩn như thế.
Lúc nãy ở trong đó, nhất định rất khó coi?
Có khi còn khó ngửi nữa?
Hình tượng hoàn mỹ của hắn, lại bị Khương Trà thấy hết.
Nàng sẽ không từ nay chỉ nhớ bộ dạng hắn vừa rồi ở trong hang động đó chứ?
Xong, xong đời.
Như vậy triệt để không bằng đối tượng nhân duyên kia rồi.
Tạ Cửu Đường tuyệt vọng đến mức cảm thấy cơ thể mất hết sức lực, cũng không vùng vẫy, nằm im trong nước, chìm xuống.
Chìm rất lâu.
Ngay lúc hắn nghi ngờ vì sao mình còn chưa thấy ngạt thở, Tạ Cửu Đường ngây người.
Hắn thấy mình nhả ra một chuỗi bọt khí.
Sau đó, hình như hắn có thể thở được trong nước—– Hắn không phải là chết rồi chứ?
Tạ Cửu Đường nghĩ đến đây, bỗng nhiên bắt đầu hoảng sợ, hắn nhanh chóng bơi về phía cửa hang.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Khương Trà đi ra.
Tạ Cửu Đường không kiềm lòng được bơi tới, trực tiếp ôm Khương Trà vào lòng.
Nếu hắn thật sự sắp chết rồi, thì trước khi chết, ít nhất hãy để hắn ôm nàng một cái.
Khương Trà bị hắn siết đến mức có chút chặt, hô hấp không được thông suốt.
Sau đó dùng tay vỗ vào vai Tạ Cửu Đường, rồi lại vẽ lên mặt Tạ Cửu Đường một dấu chấm hỏi.
Tạ Cửu Đường cảm nhận được nhịp tim mình và của nàng.
Định thần lại, lắc đầu.
Hai người từ trong nước đi lên.
Khoảnh khắc trồi lên mặt nước, Tạ Cửu Đường liền kiểm tra xem trên người mình còn có vết bẩn lúc nãy không.
Xác nhận bụng sáu múi sạch sẽ, thậm chí còn có cảm giác trắng hơn trước một chút.
Tay nhỏ của Khương Trà đặt lên vai Tạ Cửu Đường, chỉ lên vách đá bên bờ biển, nói: "Cửu gia, ta lên trên đợi một lát, lát nữa chính ngươi lên."
Lần trước, đạo diễn đứng ở trên, thả dây thừng xuống cho bọn họ.
Lần này, Khương Trà trực tiếp tay không leo lên.
Động tác của nàng quá nhanh nhẹn, Tạ Cửu Đường cảm thấy như đang xem một con khỉ.
Khương Trà lên đến bờ, một mông ngồi trên đó, nhẹ nhàng thở ra, rồi hướng Tạ Cửu Đường phía dưới nói: "Cửu gia, ngươi thử xem."
Tạ Cửu Đường nhắm mắt, nhớ lại thao tác của Khương Trà vừa rồi, rồi đột nhiên nhảy lên, học theo Khương Trà, dùng cả tay và chân bò lên.
"Ba ba ba."
Hắn vừa đến, Khương Trà giống như đang dỗ con nít, vỗ tay còn giơ ngón tay cái lên cho hắn.
"Cửu gia thật lợi hại."
Tạ Cửu Đường đỏ bừng tai.
Tuy rằng cảm giác giống như bị nàng coi như trẻ con mà dỗ dành, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất hưởng thụ.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi tối Khương Trà đều đưa Tạ Cửu Đường vào hang động đả tọa tu luyện.
Tạ Cửu Đường tiến bộ rất nhanh, đan điền và kinh mạch của Khương Trà cũng đã hồi phục được một nửa.
Linh thạch chỉ là một trợ lực, quan trọng nhất là Tạ Cửu Đường.
Nếu không có Tạ Cửu Đường, nàng có lẽ không có cách nào hồi phục nhanh như vậy.
Ngày cuối cùng, Khương Trà còn từ trong hang động, vét được một đống khoáng thạch quý hiếm mang ra.
Những khoáng thạch này có thể chạm khắc thành đồ trang sức ngọc thạch, có thể bán được giá.
Vào ngày cuối cùng đó.
Khương Trà dẫn theo đội ngũ của mình.
Trực tiếp trở lại nơi ban đầu.
Mấy ngày nay, bọn họ đã đi khắp hòn đảo hoang.
Cuối cùng cũng trở lại điểm xuất phát.
Ngay trước mắt các nhân viên công tác của tổ chương trình, bọn họ ôm ra một đống đồ ăn.
Bọn họ thậm chí còn làm nướng ngay trên bờ biển.
Còn không biết lấy đâu ra một đống đồ ăn, thức uống.
Đồ rừng, hải sản, trái cây, thứ gì cũng có.
Càng quá đáng hơn là, lại còn dời một cây Thực Nhân Hoa tới.
Nó thường xuyên ăn vụng một chút đồ rừng ở bên cạnh.
Mặc dù tổ chương trình cũng mang theo đồ ăn, nhưng ở trên đảo mấy ngày trời.
Ăn uống đương nhiên không thể so với bên ngoài.
Giờ phút này nhìn thấy Khương Trà mấy người đang làm nướng, còn ngửi thấy mùi thịt nướng thơm nức, tất cả đều bắt đầu chảy nước miếng.
Người, sao lại có thể trâu bò như vậy? ? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận