Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 395: Máy vi tính của ta có theo dõi, không thể tùy tiện dùng (length: 11025)

"Sư phụ ngươi bị cướp đi đoạn video kia có sao? Cho ta xem." Khương Trà xem xong tài liệu nhét về trong túi văn kiện, đầu ngón tay gõ nhẹ vài cái.
"Có, ta là ở trong cục xem, lúc ấy người tương đối đông, nhưng ta ở sau khi mọi người tan tầm thì rời đi, lén lút sao chép một bản." Lý Dận Trì tựa hồ đoán được phần video này sẽ có tác dụng, sớm chuẩn bị trước, còn mang cả máy tính tới.
Lý Dận Trì lấy máy tính ra, đưa cho Khương Trà, nói: "Đây là máy tính của vợ ta, máy tính của ta bị theo dõi, không thể tùy tiện dùng."
Khương Trà gật đầu, nói: "Ngươi chu đáo quá."
Lý Dận Trì gãi đầu, nói: "Đều là sư phụ dạy tốt." Nghĩ đến Trương Thiết, hốc mắt Lý Dận Trì lại đỏ hơn, cảm xúc trùng xuống, nói: "Sư phụ trước kia toàn nói 'làm người phải có lương tâm', chúng ta làm bất cứ việc gì cũng phải xứng đáng với bộ cảnh phục trên người."
Lý Dận Trì càng nói càng khổ sở, ôm mặt, hít hít mũi, nói: "Sư phụ ta... có sao không?"
Khương Trà bật máy tính lên, ánh mắt từ trên máy tính liếc qua, dừng trên mặt Lý Dận Trì, ánh mắt kiên định, nói: "Có ta ở đây, hắn muốn xảy ra chuyện không dễ đâu."
Lý Dận Trì nhìn ánh mắt Khương Trà, thực sự như có ánh sao đang tỏa ra, nói: "Ta biết tìm ngươi chắc chắn có cách, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi, đợi sư phụ bình an trở về, ngươi muốn ta làm gì cũng được, ta sau này làm trâu làm ngựa cho ngươi."
Khương Trà lạnh nhạt, ánh mắt rơi xuống bộ đồ thường ngày của hắn, nói: "Ngươi xứng đáng với bộ đồ đang mặc là được."
Lý Dận Trì bỗng trào dâng cảm giác tự hào, nắm chặt tay đấm vào ngực trái, giọng nói âm vang mạnh mẽ: "Ta nhất định sẽ làm thật tốt."
Khương Trà tiếp tục xem video giám sát.
Trương Thiết rất cảnh giác.
Nhưng lòng chính nghĩa đã làm giảm sự cảnh giác đó của hắn.
Lúc xe đi đến đoạn đường xảy ra chuyện, sở dĩ Trương Thiết xuống xe, là vì phía trước có một bà mẹ bế con bị ngã, trẹo chân, đau đớn kêu cứu liên tục.
Đứa bé trong ngực người phụ nữ, đại khái chỉ được mấy tháng, đúng là thời điểm quấn mẹ.
Giờ phút này vì mẹ bị kích động, cũng khóc theo.
Những người xung quanh đều nhìn rất thờ ơ.
Vụ việc ăn vạ liên tiếp xảy ra, những người này đều không dám mạo hiểm.
Làm việc tốt ngược lại sẽ bị lừa gạt, người lương thiện bị bắt phải lạnh lùng đứng nhìn.
Trương Thiết dừng xe vào lề, vội vàng chạy tới.
Hắn đi đến bên cạnh người phụ nữ và đứa bé, quỳ một chân xuống, hỏi: "Bị thương chỗ nào rồi? Có cần gọi xe cấp cứu không?"
Trương Thiết vốn nghĩ rằng, nếu vết thương của hai người không quá nghiêm trọng, hắn lại vừa có xe, phía trước một km có bệnh viện, hắn có thể tiện đường chở các nàng đi.
Nhưng nếu tình hình tương đối nghiêm trọng, hắn sẽ giúp một tay gọi xe cấp cứu, sau đó cùng hai mẹ con ở bên chờ.
Kết quả hắn vừa đến gần các nàng, một giây sau, người phụ nữ kia ngẩng đầu lên nháy mắt, thừa dịp lúc Trương Thiết mất cảnh giác, đột nhiên từ trong chăn bọc đứa bé lấy ra một cây kim, đâm vào cổ Trương Thiết.
Tốc độ của người phụ nữ đó nhanh đến mức căn bản không giống người bình thường.
Nàng chắc chắn là người có luyện qua.
Đến khi Trương Thiết nhận ra điểm này thì đã muộn.
Còn một khoảng thời gian trước khi dược lực phát tác.
Trương Thiết cố gắng thoát ra.
Nhưng rất nhanh, một chiếc xe không biển số xông tới, vài người bước xuống, đánh nhau với Trương Thiết.
Trương Thiết không địch lại, cộng thêm dược lực dần dần phát tác, không có cách, hắn nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, sau đó ngất xỉu, bị người nhét vào trong chiếc xe không biển số kia.
Hai mẹ con kia cũng theo lên xe.
Hình ảnh cuối cùng của camera giám sát chỉ còn lại xe của Trương Thiết, lẻ loi đậu bên đường.
Rõ ràng đây là có chủ ý.
Khương Trà xem xong camera lùi lại, sau đó dừng lại ở một hình ảnh, nàng xoay màn hình máy tính để cả nàng và Lý Dận Trì đều nhìn thấy, nói: "Ngươi xem chỗ này."
Khương Trà vừa nói xong ấn phóng to, đến khi cánh tay của người nọ hiện lên một hình xăm, dù rất mơ hồ, nhưng mơ hồ có thể thấy rõ, đó chính là hình xăm bọ cạp độc.
Chẳng phải Đinh Cẩm Ý đã chết rồi sao?
Nhưng bây giờ tổ chức Bọ Cạp không có vẻ gì là rắn mất đầu.
Lẽ nào nói Đinh Cẩm Ý chưa chết?
Hay là xuất hiện thủ lĩnh mới?
Khương Trà tìm Lý Dận Trì để hỏi ngày tháng năm sinh của Trương Thiết, tuy rằng bình thường có thể dùng các phép tính cơ bản, không cần bát tự cũng được, nhưng có ngày sinh tháng đẻ chính xác thì sẽ tính toán nhanh và chuẩn xác hơn.
Lý Dận Trì từ trong ba lô, lấy ra một túi hồ sơ khác, cẩn thận đưa cho Khương Trà, nói: "Ta đoán có lẽ ngươi cần nên lúc đi gặp sư mẫu, đã lén hỏi nàng xin ngày tháng năm sinh của sư phụ."
Khương Trà cầm lấy, lướt qua, nhanh chóng tính toán.
Một lát sau, Khương Trà mở mắt, môi mỏng khẽ hé, nói hai chữ: "Hải Thành."
"Hải Thành? Ngươi nói sư phụ ta bây giờ ở Hải Thành?" Lý Dận Trì kích động, tay đặt trên bàn làm mặt bàn rung lên, nói: "Vậy chúng ta lập tức đi Hải Thành cứu sư phụ, đúng rồi, có cần tìm thêm người giúp một tay không? Tuy rằng người trong cục ta không dám tìm, nhưng có một sư huynh có thể gọi thử xem... Không, nếu là sư huynh đó, nhất định sẽ tới."
Dù sao, bọn họ đều xem sư phụ như một người cha vĩ đại.
Tình cảm của hắn với sư phụ, cũng giống như người sư huynh kia, thậm chí, tình cảm của sư huynh kia dành cho sư phụ có khi còn sâu đậm, còn giống tình cảm cha con hơn.
Khương Trà khuấy cà phê trong tay, đưa lên uống một ngụm, vị cà phê ngọt ngào lan tỏa, xua tan vị giác, là cảm giác nàng thích.
Khương Trà nhấm nháp cà phê, hai mắt sáng ngời, uống thêm hai ngụm nữa, nói: "Người sư huynh ngươi nói, có phải tên Hoàng Nghệ Đức không?"
Lý Dận Trì trừng lớn mắt, kinh ngạc nói: "Ngươi biết sư huynh của ta?"
Khương Trà: "Ừ, quen biết, từng gặp mấy lần, ngươi tìm hắn đến cũng được, có nhiều người sẽ thuận tiện hơn."
Lý Dận Trì: "Được; vậy bây giờ ta sẽ liên lạc với sư huynh, nhưng chúng ta khi nào xuất phát?"
Khương Trà chống cằm, nghiêm túc nghĩ một lúc, nói: "Việc này không thể chậm trễ, chúng ta xuất phát ngay trong đêm, nhưng phải tự lái xe, bọn chúng đã để mắt đến ta, chắc chắn sẽ theo dõi động tĩnh của ta, một khi phát hiện ta đi Hải Thành, rất có thể sẽ lập tức chuyển địa điểm, vì thế chúng ta đi bằng xe, ngươi và Hoàng Nghệ Đức lái xe cả đêm, có vấn đề gì không?"
Lý Dận Trì vỗ ngực cam đoan, nói: "Đương nhiên không vấn đề, ta bây giờ về nhà lái con xe second-hand cà tàng ra."
Khương Trà yếu ớt nói: "Xe để ta tìm đi, xe ngươi ta sợ nửa đường hỏng mà không tìm được chỗ sửa."
Lý Dận Trì ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Xe của ta đúng là không được tốt, bình thường ta cũng ít khi dùng, sợ hỏng."
Vì tiện đi lại mới mua chiếc xe second-hand.
Nhưng trừ việc đưa đón vợ con, hắn hầu như chẳng mấy khi đi.
Sợ xe hỏng rồi thì không có tiền mà thay xe mới.
Khương Trà hiển nhiên biết tình huống của hắn, nói: "Không sao, dù sao ta tìm xe rất dễ dàng."
Nếu không phải trực thăng dễ bị phát hiện, trực thăng đã là lựa chọn tốt nhất, nhưng muốn trực thăng đi vào vùng trời Hải Thành, rất dễ bị đối phương phát hiện.
An toàn hơn thì vẫn nên lái xe là hơn.
Về thời gian thì cũng vừa kịp.
Khương Trà hẹn địa điểm gặp mặt với bọn họ xong, lập tức trở về Tây Uyển.
Khương Trà vừa về tới nơi, bất kể là Tạ Cửu Đường hay quản gia Lâm, hay cả đám mèo chó nuôi trong nhà và cả cây ăn thịt người cũng đều chưa ngủ.
Cây ăn thịt người cọ chân Khương Trà, được Khương Trà xoa một cái trên vỏ đại não, hạnh phúc bắt đầu vặn vẹo vòng eo.
Khương Trà về đến nhà vừa thay giày, quản gia Lâm lập tức đi tới, nói: "Khương tiểu thư, có muốn ăn bữa khuya không?"
Khương Trà vẫy tay lắc đầu, nói: "Không cần, ta về tìm Cửu gia mượn xe."
"Muốn chiếc nào?"
Khương Trà vừa nói dứt lời, trên tầng hai truyền xuống tiếng Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường từ lầu hai đi xuống, "Muốn đi đâu?"
Khương Trà: "Đi Hải Thành một chuyến."
Tạ Cửu Đường: "Cùng ai đi?"
Khương Trà: "Trước kia từng đến nhà chúng ta điều tra vụ án của thẩm phán Chu, cảnh sát Trương Thiết bị người của tổ chức Bọ Cạp bắt đi, ta nghi ngờ bọn chúng có liên quan đến vụ đoạt thọ của ngươi, ta cần đi cùng hai đồ đệ của Trương Thiết là Lý Dận Trì và Hoàng Nghệ Đức, lái xe đến Hải Thành."
Đây là lần đầu tiên Khương Trà trước khi xuất phát, lại giải thích với Tạ Cửu Đường nhiều như vậy.
Mà việc giải thích vẫn chưa dừng lại ở đó.
Thứ làm tim Tạ Cửu Đường đập thình thịch chính là câu: "nhà của chúng ta" mà Khương Trà vừa thốt ra.
Hóa ra, nàng xem nơi này là nhà.
Tim Tạ Cửu Đường đập nhanh hẳn lên.
Nhưng hắn lại không dám hỏi cặn kẽ, sợ mở miệng ra hỏi rồi thì câu trả lời của Khương Trà sẽ biến thành, nói thuận miệng thôi.
Đó không phải là câu trả lời hắn muốn nghe, vì thế hắn thà rằng không hỏi.
Tạ Cửu Đường: "Lần này đi bao lâu?"
Khương Trà chủ động bước đến gần Tạ Cửu Đường.
Quản gia Lâm không biết từ khi nào đã biến mất một cách rất thức thời.
Khương Trà không cần nhìn xung quanh cũng cảm thấy chẳng có ai cả, chỉ có Bạch Hổ đang nhìn trộm ngoài cửa sổ, và Tiểu Hắc hóa thành một cục bã đậu đang cuộn tròn trên não Bạch Hổ để tiếp thêm sinh lực.
Hai đôi mắt dã thú nhìn chằm chằm bên trong.
Trong mắt tràn ngập tò mò.
Bạch Hổ: "Bọn họ đêm nay giao phối thất bại hiện tại sẽ tiếp tục sao?"
Tiểu Hắc: "Sẽ không, Tiểu Trà Trà muốn đi làm chuyện, đợi lát nữa ta cùng nhau đi."
Bạch Hổ ghen: "Dựa vào cái gì ngươi bây giờ có thể, ta không được?"
Tiểu Hắc hì hì cười: "Bởi vì ta so ngươi nhỏ, ta hiện tại có thể tùy tiện cuộn trên người nàng, giấu ở bất kỳ địa phương nào."
Bạch Hổ ha ha hai tiếng, nói: "Xác thật, ngươi còn không có ta treo lớn."
Tiểu Hắc nháy mắt nhận khuất nhục, cùng Bạch Hổ đánh lên.
Trong phòng khách.
Thiếu đi kia hai đôi mắt rình coi, Khương Trà hai tay vòng ở cổ Tạ Cửu Đường, nhẹ nhàng nhón chân lên, ở Tạ Cửu Đường còn chưa kịp phản ứng, ngây người giữa, trực tiếp hôn lên cánh môi mỏng của Tạ Cửu Đường.
Đến khi cánh môi bị liếm lấy một chút, Tạ Cửu Đường mới đột ngột phản ứng kịp, chủ động hôn trả lại.
Bàn tay lớn chế trụ gáy Khương Trà, nhiệt liệt chiếm cứ quyền chủ đạo.
.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận