Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 225: Mặt trắng giống quỷ đồng dạng... Này giống như chính là quỷ (length: 7755)

Nữ quỷ hướng Khương Trà trợn trắng mắt, "Đồ ngu!"
Khương Trà trực tiếp dùng một lá bùa phong bế miệng của nàng, "Chờ cảnh sát đến, ngươi lại nói tiếp."
Khương Trà đứng lên, nhìn xung quanh một lượt, không thấy Ô Nha đâu.
Nhưng nàng biết, Ô Nha nhất định vẫn còn ở gần đây.
Khương Trà trực tiếp búng tay ra tiếng.
Chỉ trong hai nhịp thở, Ô Nha không biết từ chỗ nào xuất hiện, đi thẳng tới trước mặt Khương Trà, "Khương tiểu thư."
"Đưa tay ra đây." Khương Trà từ trong túi lấy ra một lá bùa, đặt vào lòng bàn tay Ô Nha, nói: "Ngươi cầm lấy, sau đó đi ra sau lưng ta xem, ngươi thấy được cái gì?"
Ô Nha nắm chặt lá bùa trong lòng bàn tay, đi ra sau lưng nàng nhìn một chút, thấy mặt đất có một nữ quỷ bị bùa chú quấn quanh người vây khốn.
Tóc tai xõa dài, mặt trắng bệch như quỷ... Đây có vẻ là quỷ thật.
Nữ quỷ mặc váy dài trắng, sắc mặt âm u.
Ô Nha đi theo Khương Trà, cũng từng thấy nhiều việc đời, đột nhiên thấy quỷ thì hắn biểu hiện hết sức bình tĩnh, mặt không đổi sắc nhìn một lúc.
Thực tế trong lòng thì: Ngọa Tào, quỷ! Quỷ thật sự này.
Hóa ra quỷ trông như thế này đây.
Cũng không khác người là bao.
Ô Nha vẫn đang lặng lẽ nhìn nữ quỷ.
Đến mức Khương Trà gọi tên hắn mà không nghe thấy.
Cho đến khi Khương Trà phất tay trước mặt hắn, Ô Nha mới hoàn hồn, ánh mắt trở về nhìn Khương Trà, "Khương tiểu thư, cô muốn tôi làm gì?"
Khương Trà: "Tay tôi bị thương, anh cầm lá bùa này, có thể chạm vào nàng ta, phiền anh giúp kéo một chút, đưa nàng về trong tiểu viện, chúng ta về rồi nói chuyện, Hoàng Nghệ Đức chắc cũng sắp đến rồi."
Ô Nha: "Được."
Khương Trà đi trước tìm Tạ Cửu Đường.
Sau đó lái xe về tiểu viện.
Vừa về đến nơi, liền gặp xe của Hoàng Nghệ Đức vừa dừng trước cửa tiểu viện, anh ta vừa chuẩn bị xuống xe.
Hoàng Nghệ Đức lâu rồi không gặp Khương Trà, gặp lại thì tỏ ra rất kích động.
"Khương Trà, đã lâu không gặp." Hoàng Nghệ Đức bắt tay Khương Trà, nói: "Sư phụ và sư đệ của tôi cũng nhớ cô lắm, vụ án lần trước, bọn họ vẫn đang theo dõi, đợi có manh mối mới nhất định sẽ lại tới tìm cô."
Khương Trà còn nhớ Chu thẩm sự, cũng biết Trương sư phụ và đồ đệ vẫn đang tìm manh mối.
Khương Trà nhanh chóng bắt tay Hoàng Nghệ Đức một chút, hai người vừa đi vừa nói chuyện vào trong.
Vẫn là chỗ che nắng trong sân.
Sàn gỗ lát, chỗ nào cũng toát lên vẻ thư thái, nhàn nhã.
Khương Trà chủ động rót trà cho Hoàng Nghệ Đức, kể lại tường tận đầu đuôi sự việc đã xảy ra hôm nay.
Chuyện khuân xác, Khương Trà bảo Tạ Tất Ưng tự thú với Hoàng Nghệ Đức, bản thân mình kể lại, bao gồm cả quá trình hắn tận mắt chứng kiến.
Giờ đây, hắn là nhân chứng quan trọng nhất của vụ án này.
Chỉ cần có thể bảo vệ thanh danh cho bản thân, hắn sẵn lòng làm chứng.
Lúc đầu hắn không dám đứng ra, một là vì danh dự của mình, cái danh dự này cũng là vì con trai hắn, hắn không muốn con mình đang tuổi học cấp 2 chịu ảnh hưởng của mình, bị người ta chê cười.
Là hắn đã lựa chọn sai lầm, nhưng không nên để con trai mình gánh chịu hậu quả xấu.
Hoàng Nghệ Đức định tự thú.
Bản thân anh ta không mắc sai lầm lớn, chỉ cần hỗ trợ cảnh sát tìm ra hung thủ, anh ta sẽ vô tội.
Hoàng Nghệ Đức nghe rất chăm chú, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Cô có nhìn rõ mặt hung thủ không?"
Tạ Tất Ưng lắc đầu, "Nhưng tôi thấy trên cánh tay hắn có hình xăm, hình xăm rồng, là rồng ác, màu đen, nhe răng múa vuốt, trông rất đáng sợ."
Hoàng Nghệ Đức vừa ghi chép lại lời anh ta nói, vừa hỏi: "Còn gì nữa không?"
Tạ Tất Ưng: "Hắn phải cao một mét tám mấy, vóc dáng rất cường tráng, giống người phương bắc, à à, tôi nhớ ra rồi, sau cổ hắn cũng có một hình xăm, giống như con bọ."
Hoàng Nghệ Đức nhíu mày, "Bọ? Bọ dạng gì?"
Tạ Tất Ưng cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không tài nào nhớ ra, lúc đó trời cũng đã hơi tối.
"Tôi nhìn không rõ lắm, lờ mờ cảm giác là một con bọ, màu đen, nhưng không chắc chắn."
Hoàng Nghệ Đức rất biết cách hỏi, anh ta còn có thể hỏi từ nhiều góc độ khác nhau, bằng những câu hỏi có vẻ kỳ quặc để giúp Tạ Tất Ưng nhớ lại chuyện ban đầu tốt hơn.
Từng chút từng chút một hướng dẫn anh ta đưa ra câu trả lời chính xác hơn.
Quá trình hỏi đáp kéo dài khoảng nửa tiếng.
Hoàng Nghệ Đức uống một ngụm trà nguội, "Tôi hỏi chuyện đây."
Những lời này anh ta nói với Khương Trà.
Anh ta biết Khương Trà chắc chắn còn chuyện khác, nếu không sẽ không cố ý bảo anh ta tới đây một chuyến.
Khương Trà vẫy tay gọi Ô Nha.
Ô Nha đi tới.
Hắn đang làm một động tác rất kỳ lạ, tư thế ôm người, nhưng trong lòng hắn căn bản không có gì cả.
Khương Trà đưa cho Hoàng Nghệ Đức một lá bùa, sau đó bảo Ô Nha đặt nữ quỷ lên cái ghế bên cạnh.
Khương Trà đặt lá bùa lên bàn.
Hoàng Nghệ Đức không chút do dự cầm lấy, ngay khi mở mắt ra lần nữa, anh ta thấy trên ghế bên cạnh, một người đang đứng... lời này không đúng lắm, nhìn thế nào thì người đối diện cũng không phải người, mà phải là một con quỷ.
Hoàng Nghệ Đức đột ngột nhìn thấy quỷ, lại ở khoảng cách gần như vậy, tuy rằng đã có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị giật mình.
Lúc này tim anh ta đập hơi nhanh.
Nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện, nữ quỷ trước mắt chính là người bị hại.
"Lư Mỹ Phương? Sao cô lại..."
Hoàng Nghệ Đức không nói hết câu, vì lời vừa ra đến miệng, đột nhiên anh ta phát hiện, lúc này mình nói gì cũng không thích hợp.
Hoàng Nghệ Đức nhìn Lư Mỹ Phương, lại nhìn Khương Trà, gắng gượng nuốt nước bọt, nhưng vẫn cảm thấy khát khô cả cổ, anh ta cũng không cần biết mình có phải khách không, trực tiếp xách ấm trà lên, tự rót cho mình một ly trà, uống một ngụm.
Suýt nữa thì bị bỏng miệng.
"Tê, cô, cô thật sự là Lư Mỹ Phương sao?" Hoàng Nghệ Đức lần đầu thẩm vấn quỷ, đầu óc có chút trống rỗng, không biết nên hỏi gì.
Khương Trà tháo lá bùa bịt miệng Lư Mỹ Phương ra.
"Hừ!" Lư Mỹ Phương nhổ một bãi nước bọt, vừa vặn phun vào mặt Hoàng Nghệ Đức.
Hoàng Nghệ Đức sờ mặt, cảm giác ẩm ướt.
Gặp quỷ rồi có nghĩa là quỷ cũng có thể tấn công vật lý vào mình sao?
"Bọn khốn kiếp jc các người, bắt lâu như vậy mà không bắt được hung thủ, lũ rác rưởi không bằng c·h·ó."
Lư Mỹ Phương không ngừng chửi bới.
Gặp ai cũng phun.
Hoàng Nghệ Đức quen bị chửi, không hề tức giận, còn xin lỗi, nói: "Thật xin lỗi, để cô phải chịu ấm ức, nhưng chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức phá án, nhanh chóng bắt tội phạm về quy án."
Lư Mỹ Phương vẫn không tin, trợn trắng mắt với Hoàng Nghệ Đức, nói: "Ông coi tôi là đứa trẻ lên ba hả? Trông tôi dễ lừa lắm à? Đừng tưởng tôi không biết các người muốn làm gì, các người chỉ muốn dỗ tôi tự nguyện đầu thai, rời khỏi đây thôi, tôi sẽ không để các người đạt được mưu đồ đâu."
Chuyện này đụng đến lĩnh vực xa lạ của Hoàng Nghệ Đức, anh ta quay đầu nhìn về phía Khương Trà.
Khương Trà đang gặm quả đào, quả đào mật trên tay cô vừa to vừa đẹp, hai ba ngụm cô có thể ăn hết một quả.
Khương Trà không nói gì, vừa ăn vừa bình tĩnh cầm lá bùa vừa phong bế Lư Mỹ Phương lúc nãy để lên bàn, sau đó tiếp tục ăn tiếp.
Lư Mỹ Phương từng nếm qua sự lợi hại của tấm bùa này, biết đây là uy h·i·ế·p.
Nàng tức giận trừng mắt liếc nhìn Khương Trà một cái, sau đó đành phải phối hợp với Hoàng Nghệ Đức...
Bạn cần đăng nhập để bình luận