Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 140: Ta chỉ là đi ăn cơm, không phải đi liêu người (length: 4122)

Khương Trà chạy bộ xong, thời gian còn sớm.
Nàng về ký túc xá, cầm điện thoại định đi ra ngoài.
Hạ Trúc Tuyết từ giường trên thò đầu xuống, "Tiểu Trà Trà, ngươi muốn đi đâu?"
Khương Trà: "Hẹn hò."
Hạ Trúc Tuyết lộn một vòng từ trên giường nhảy xuống, kích động nói: "Đi luôn sao? Không tắm rửa? Không thay quần áo? Không trang điểm à?"
Khương Trà: "Không cần phiền phức vậy."
Hạ Trúc Tuyết đẩy Khương Trà vào phòng tắm, "Tiểu Trà Trà, ngươi mau đi tắm đi, còn lại cứ giao cho ta."
Khương Trà tắm xong đi ra, Hạ Trúc Tuyết giúp nàng nhanh chóng sấy khô tóc, rồi bắt đầu lấy đồ trang điểm của mình ra.
"Da nền của ngươi tốt thật đấy, ta mà được da tốt như ngươi, chỉ riêng tiền mỹ phẩm thôi, ta đã có thể mua thêm một căn phòng."
Khương Trà da nền đã tốt; thêm một chút trang điểm nhẹ nữa, trông càng thêm xinh đẹp, khiến người ta nhìn vào càng ấn tượng hơn.
Trang điểm xong.
Hạ Trúc Tuyết bắt đầu tìm quần áo phù hợp cho nàng.
Nhưng quần áo Khương Trà mang đến toàn là đồ đơn giản thoải mái.
Thế nào cũng không thấy phù hợp để đi hẹn hò.
Hạ Trúc Tuyết suy nghĩ một lúc, lặng lẽ mở vali của mình.
Vóc dáng của nàng với Khương Trà không khác nhau nhiều lắm, đồ cũng có thể mặc chung.
Hạ Trúc Tuyết lấy hết váy trong vali của mình ra, đặt lên giường.
Còn lấy cả giày cao gót của mình ra nữa.
Khương Trà nhìn trên giường mình đầy váy, "Ngươi không phải tính bắt ta mặc váy đi hẹn hò đó chứ?"
Hạ Trúc Tuyết: "Mặc váy xinh mà."
Khương Trà lắc đầu: "Không cần váy, quá phiền phức."
Hạ Trúc Tuyết: "Không phiền đâu, ngươi đã xinh thế này, mặc váy xinh, phối thêm đôi giày cao gót nữa, nhất định sẽ khiến người ta mê mệt."
Khương Trà: "Ta chỉ đi ăn cơm thôi, không phải đi cua trai."
Ăn cơm xong, nàng sẽ có một vạn tệ.
Cho nên mặc gì cũng không quan trọng.
Quan trọng là hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có tiền.
Hạ Trúc Tuyết còn muốn khuyên Khương Trà.
Nhưng Khương Trà vẫn từ chối, nguyên nhân nàng từ chối thực ra không phải vì không thích mặc váy, mà là nàng đã xem quẻ cho mình, hôm nay hợp mặc đồ thoải mái rộng rãi để dễ chạy trốn.
Đồ hằng ngày thoải mái của nàng kết hợp với người kéo cô ta đi thì rất hợp.
Khương Trà rời đi, máy bay không người lái của tổ chương trình đi theo.
Khương Trà vừa ra khỏi cổng trường, liền thấy chiếc Maybach đã chờ sẵn.
Tài xế là Ô Nha.
Hắn chạy xuống xe, vòng qua mở cửa xe cho Khương Trà.
Máy bay không người lái vẫn tiếp tục quay và phát sóng trực tiếp.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đều tò mò về người đàn ông đeo mặt nạ này là ai?
[Người đeo mặt nạ này chẳng lẽ là kim chủ của Khương Trà?] [Chắc là tài xế thôi.] [Tài xế thì đeo mặt nạ làm gì? Sợ lên hình?] [Có thể là vì xấu quá nên mới đeo.] Khương Trà ngồi vào ghế phụ.
Ô Nha liếc nhìn chiếc máy bay không người lái ở ngoài, "Cái này sẽ đi theo suốt sao?"
Đây là đang phát sóng trực tiếp mà? Chẳng lẽ Cửu gia lại có thể lên hình trong chương trình của Khương Trà? Lên hình có phải là đồng nghĩa với việc hắn hôm nay có thể có danh phận không?
Ô Nha: Hì hì.
Khương Trà: "Sẽ không."
Khương Trà tiện tay chỉ vào chiếc máy bay không người lái.
Vài giây sau, chiếc máy bay không người lái đột nhiên quay đầu bay về phía trường học.
Ô Nha: Không hì hì.
Nhân viên điều khiển ở hậu trường tổ chương trình đều trợn tròn mắt.
Đạo diễn trong studio gào lên, "Chuyện gì xảy ra? Sao máy bay không người lái lại quay đầu? Đang có cảnh hay vậy, mà lại mắc phải lỗi này hả?"
Nhân viên điều khiển máy bay không người lái nhanh chóng thanh minh nói: "Đạo diễn, chúng tôi không có vấn đề gì về thao tác cả, máy bay không người lái không hiểu sao tự dưng mất kiểm soát, tôi đi kiểm tra thử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận