Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 398: Mới vừa rồi còn cười đến vui vẻ như vậy, như thế nào một hồi liền mất hứng? (length: 22157)

Hồ Điệp khoác tay lên vai Hàn đội trưởng, vặn nhẹ râu hắn, nói: "Vừa nãy còn cười vui vẻ như vậy, sao một lát đã mất hứng rồi?"
Hàn đội trưởng chớp mắt, gạt đi chua xót trong mắt, quay mặt đi, không muốn nói.
Hồ Điệp trực tiếp dùng tay xoay mặt hắn lại, mạnh mẽ nhìn thẳng hắn, nói: "Đội trưởng, nói đi."
Từ sau lần hẹn hò với Hồ Điệp, Hàn đội trưởng thật sự không dám nhìn vào mắt cô.
Chủ yếu là hôm đó hai người đi bar, uống nhiều quá nên xảy ra một vài chuyện dễ xảy ra giữa trai gái độc thân trưởng thành.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hàn đội trưởng chạy còn nhanh hơn thỏ.
Đến giờ vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Hồ Điệp.
Nhưng Hồ Điệp không dùng chuyện này để ép Hàn đội trưởng đồng ý quen cô.
Tuy hai người không quen nhau, nhưng thân phận địa vị của Hồ Điệp trong lòng Hàn đội trưởng có chút đặc biệt.
Nếu là người khác hỏi như vậy, Hàn đội trưởng tuyệt đối sẽ không nói, nhưng Hồ Điệp hỏi vậy lại mang chút giọng nũng nịu, hắn không cách nào không nói.
Hắn quen một mình giữ tâm sự, không quen thổ lộ với ai.
Dù không phải chuyện lớn gì, nhưng đó cũng là chuyện riêng tư.
Với tính cách của Hàn đội trưởng, việc mở miệng thể hiện mặt yếu mềm nhất trong lòng mình là rất khó khăn với hắn.
Hồ Điệp nhìn chăm chăm mắt hắn một hồi, đột nhiên cười, nói: "Chắc không phải anh thấy Tiểu Trà Trà bây giờ vì một chút chuyện nhỏ mà vui vẻ thỏa mãn như vậy, lại nghĩ đến trước kia cô ấy sống không tốt, rồi buồn chứ?"
Bị nói trúng tim đen, mặt Hàn đội trưởng đỏ bừng, nhất là tai, đỏ như tôm luộc.
Hồ Điệp vặn nhẹ tai đang nóng đỏ của Hàn đội trưởng, nói: "Ha ha ha, tôi biết rồi, không hỏi cũng biết anh xót cô ấy, lại áy náy vì mình không sớm tìm được cô ấy, để cô ấy trải qua cuộc sống hạnh phúc sớm hơn. Tôi biết anh cũng có cùng tâm trạng như người nhà họ Lâm, mọi người đều yêu cô ấy như nhau.
Nhưng anh có nghĩ, cứ khư khư nắm giữ quá khứ, cứ mãi nhắc nhở cô ấy, rằng cô ấy từng sống không vui như vậy, thì những ký ức không vui đó nên vứt đi cho rồi. Dù sao Khương gia cũng đã bị báo ứng, không còn cơ hội làm gì nữa.
Hơn nữa, sự cực khổ của cô ấy cũng kết thúc rồi, có anh, có nhà họ Lâm, có Tạ Cửu Đường ở đây, còn có chúng tôi, không ai có thể bắt nạt cô ấy nữa. Cho nên anh hãy sắp xếp những khổ sở, áy náy của mình lại, gói tất cả ném vào một góc ký ức, khóa nó lại, đừng nhìn lén vào bên trong, nhưng có thể nhìn chiếc khóa đó để nhắc nhở mình, rằng sau này nhất định phải làm cho cô ấy sống hạnh phúc hơn bất cứ ai, được không?"
Lúc này giọng nói của Hồ Điệp dịu dàng nhỏ nhẹ, mềm mại mà gần gũi.
Hàn đội trưởng suýt nữa không kìm được mà cúi xuống hôn cô.
Tiếng radio đột nhiên vang lên, kéo hắn bừng tỉnh, vội vàng quay mặt đi.
Hồ Điệp thiếu chút nữa đã nhắm mắt lại, thấy hắn quay đi, trong mắt thoáng hiện chút thất vọng, rồi dùng tiếng cười để che giấu sự bối rối cùng thất vọng của mình.
"Ha ha ha ha đội trưởng, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện rất buồn cười..."
Khương Trà viết ngày sinh tháng đẻ của Quý Vũ Vi lên một tờ giấy.
Sau đó bắt đầu tính toán về nơi ở của Quý Vũ Vi.
Sau khi viết chữ vẽ tranh, cô biết thêm nhiều chuyện về Quý Vũ Vi.
Biết cô ấy từng suýt chết, được người tham gia Sinh Tử kiếp cứu, mới có cơ hội kéo dài sự sống.
Và người cứu Quý Vũ Vi chính là Đinh Cẩm Ý.
Khó trách Quý Vũ Vi yêu Đại ca như vậy, nhưng vẫn bỏ tình yêu, không do dự chọn Đinh Cẩm Ý.
Sau khi suy ra được nơi ở của Quý Vũ Vi, Khương Trà lập tức thay quần áo khác, xỏ dép, đi ra ngoài.
Cô không báo cho ba người kia, chỉ để lại tờ giấy trong phòng.
Sau đó một mình cô vẫy taxi, đến dưới lầu khu chung cư cao cấp của Quý Vũ Vi.
Khương Trà lấy ví tiền ra, đưa mấy tờ tiền cho tài xế.
Ví tiền và tiền đều là Tạ Cửu Đường đưa cho cô trước khi ra ngoài.
Ví tiền là của Tạ Cửu Đường.
Tiền cũng là của Tạ Cửu Đường.
Người tiêu tiền là do Tạ Cửu Đường nuôi.
Trong ví tiền có in chìm một hình Kỳ Lân nhỏ, đây là dấu hiệu của Tạ Cửu Đường, người thừa kế Tạ gia. Với sức ảnh hưởng của Tạ gia trên toàn cầu, phần lớn mọi người khi thấy dấu hiệu này, đều nhận ra ví tiền đó là của ai.
Khương Trà không để lộ dấu hiệu Kỳ Lân.
Cô trả tiền rồi cũng không vội đi tìm Quý Vũ Vi.
Mà cô vào một quán cà phê nhỏ ở dưới khu chung cư, gọi một ly cà phê latte thêm đường.
So với cà phê, Khương Trà thích trà sữa ngọt hơn, nhưng cô cũng thích cảm giác cà phê xay tại chỗ, chỉ là khi uống, cô thích bỏ nhiều đường.
Cơ thể Khương Trà không giống người thường, cho nên ăn nhiều đường cũng không gây gánh nặng cho cơ thể.
Nên cô chỉ cần ăn thứ gì thỏa mãn cái miệng và bụng của mình là được.
Nhưng cũng vì vậy mà có chút bất tiện, đó là khi cô liên tục đổ đường vào ly cà phê của mình, người bên cạnh sẽ tò mò nhìn cô.
Thậm chí nhân viên cửa hàng, đôi khi lo cô ăn có vấn đề, không nhịn được vẻ mặt lo lắng mà đến khuyên: "Cô ơi, xin lỗi, tôi không phải vì tiếc số đường này, chỉ là cô bỏ nhiều như vậy, sức khỏe thật sự không sao chứ?"
Khi Khương Trà nói không sao, biểu cảm của người khác sẽ là: ? ? ?
What? ? ? ? ?
Thật hay giả vậy?
Tuy rằng gặp phải chuyện này, đôi khi vẫn thấy có chút khó chịu, nhưng Khương Trà biết họ cũng xuất phát từ lòng tốt, nên cô chỉ cười trừ rồi tiếp tục làm theo ý mình.
Cô thật sự không sao, nhưng đúng là không ai có thể lý giải.
Ai hiểu?
Khi ly cà phê của Khương Trà gần cạn, cuối cùng cô cũng thấy Quý Vũ Vi từ trong nhà đi ra.
Tuy Quý Vũ Vi ăn mặc khác hoàn toàn so với trước kia, trang điểm đậm, trông giống như một dân chơi.
Khương Trà nhìn người phụ nữ suýt trở thành chị dâu mình, tâm trạng có chút phức tạp.
Cô thấy được Quý Vũ Vi thật sự rất thích Đại ca.
Đại ca cũng yêu cô.
Giờ phút này hai người thật sự yêu nhau.
Nhưng duyên phận giữa hai người không kéo dài được, cả hai rồi sẽ hướng về tương lai của mình.
Nghĩ đến những gì Quý Vũ Vi đã trải qua, cùng với tấm lòng chân thành của cô dành cho Đại ca Lâm An Chi, Khương Trà xem như cũng có chút thiện cảm với Quý Vũ Vi.
Khương Trà cúi đầu vẽ tranh lên bàn, nhanh chóng tạo ra một hình nhân giấy.
Hình nhân giấy theo tay Khương Trà trèo lên, đi qua cánh tay, từ sau lưng đi xuống dưới, cuối cùng nhảy xuống đất, rồi nhanh chóng xông ra ngoài cửa, với tốc độ mắt thường khó bắt được, chạy lên trước xe của Quý Vũ Vi, dán vào xe.
Khương Trà nhìn theo hướng xe của Quý Vũ Vi rời đi, lộ ra nụ cười nhạt.
Lúc này, Khương Trà nhận được điện thoại của Ô Nha.
Ô Nha khẩn trương hỏi cô đang ở đâu.
Khương Trà gửi định vị cho Ô Nha, nhưng không phải chỗ cô đang đứng.
Ô Nha: "Tôi đến ngay."
Khương Trà lại nói cho Ô Nha một biển số xe, gửi cho hắn một tấm ảnh, nói: "Anh cùng Hoàng Nghệ Đức, Lý Dận Trì đến chỗ này, ngồi chờ người phụ nữ trên xe này.
Ảnh tôi gửi cho anh đây là Quý Vũ Vi, anh nhìn kỹ, đừng áp sát quá, cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, tuyệt đối không được để cô ta phát hiện ra các anh, một khi lỡ bại lộ thì đừng làm gì cả, trực tiếp rút lui, giữ mạng quan trọng hơn."
Ô Nha: "Để bọn họ hai đứa đi là được rồi, Cửu gia bảo vệ cô."
Tuy hắn bảo vệ gà mờ, nhưng ít nhất có thể kêu cứu trong thời khắc nguy cấp.
Khương Trà: "Không cần, anh đang ở phòng của tôi phải không?"
Ô Nha: "Ừ."
Khương Trà: "Trên bàn trà có ba lá bùa bình an, mỗi người các anh cầm một lá, nhất định phải luôn mang theo người, dù làm gì cũng đừng bỏ, nếu gặp trường hợp bùa bình an tự bốc cháy, lập tức liên lạc với tôi, không liên lạc được thì lui lại, an toàn là trên hết, hiểu chưa?"
Ô Nha: "Biết rồi."
Ô Nha vừa nói xong thì thấy lá bùa bình an trên bàn, cùng với tờ giấy Khương Trà để lại.
Ô Nha cầm lấy, giấu trong lòng bàn tay, đi ra ngoài.
Đưa hai lá trong đó cho Hoàng Nghệ Đức và Lý Dận Trì, nói đó là sự sắp xếp của Khương Trà.
Lý Dận Trì và Hoàng Nghệ Đức đều rất kích động, nói: "Cái gì? Sao cô có thể để Khương Trà một mình đi mạo hiểm? Nhỡ gặp nguy hiểm thì sao?"
Lý Dận Trì: "Cô ấy dù lợi hại thế nào cũng chỉ là mười mấy tuổi, sao anh có thể hồ đồ vậy?"
Ô Nha vốn đã sớm dự cảm bị mắng, tỏ vẻ rất bình tĩnh, nói: "Các anh nghĩ tôi không muốn đi bảo vệ cô ấy chắc? Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô ấy, chứ không phải đi cùng các anh phá án cứu người."
Lý Dận Trì và Hoàng Nghệ Đức đột nhiên không nói gì.
Nói thêm nữa thì sẽ lộ ra vẻ vong ơn phụ nghĩa.
Ba người đều ở mức độ khác nhau lo lắng cho Khương Trà, tuy rằng bọn họ biết Khương Trà không giống những cô gái bình thường, trên người nàng có năng lực rất đặc thù, sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may, nhưng chính vì nàng quá đặc thù, quá quan trọng nên mọi người mới muốn bảo vệ nàng thật tốt.
Cũng bởi vậy, một khi địch nhân biết tung tích của nàng, khẳng định sẽ phái đi càng nhiều người đối phó nàng.
Hai mặt thụ địch, một người phải làm sao để thoát khỏi khốn cảnh?
Ô Nha nhìn hai người kia, lại càng bực bội.
Hắn cảm thấy là vì có hai người này, Khương tiểu thư mới giữ hắn lại.
Nếu không, hắn có thể tiếp tục theo Khương tiểu thư bên cạnh, dù chỉ làm cái nền, hắn cũng an tâm hơn.
Hoàng Nghệ Đức dẫn đầu nói: "Đi thôi, đừng nghĩ nhiều vậy, chúng ta phải tin tưởng Khương Trà, tin tưởng phán đoán của nàng."
Khương Trà đi ra quán cà phê, đốt một lá bùa.
Khi lá bùa cháy hết, bên cạnh truyền đến một giọng nói của một cô bé, nũng nịu kéo tay mẹ, nói: "Mẹ ơi, vừa có một chị đứng đó, tự nhiên biến mất."
Mẹ của cô bé cho rằng con gái mình bị hoa mắt, thấy thứ gì đó không sạch sẽ, sợ đến mức vội bịt mắt con gái lại, cảnh giác nói: "Ngoan, không có gì đâu, đừng nói nữa, mẹ đưa con về nhà."
Khương Trà nghe được cô bé được gọi là "ngoan", cong môi cười.
Sau đó, nàng nhanh chóng lên lầu.
Nàng đến thẳng nơi ở của Quý Vũ Vi.
Đến trước cửa phòng, Khương Trà búng tay, cửa phòng tự động mở ra.
Khương Trà cứ thế đi vào.
Nàng không lo Quý Vũ Vi đặt thiết bị theo dõi trong phòng.
Bởi vì nàng đoán được sẽ không có.
Quý Vũ Vi không thể để lại những thứ theo dõi này.
Dù thiết bị theo dõi có tốt đến đâu, cũng vẫn là sản phẩm điện tử, chỉ cần bị người xâm nhập, video sẽ rất dễ bị đánh cắp.
Nhất là với công việc của nàng, chuyện này càng dễ thực hiện hơn.
Quý Vũ Vi không thể để lại một mối nguy an toàn lớn như vậy cho mình, nên chắc chắn sẽ không trang bị thiết bị theo dõi trong nhà.
Khương Trà dễ dàng tiến vào, nàng tìm kiếm một lát trong phòng.
Thấy ảnh chụp chung của Quý Vũ Vi và Đinh Cẩm Ý.
Đó là ảnh chụp khi Quý Vũ Vi còn nhỏ, cũng là năm thứ hai sau khi Quý Vũ Vi được Đinh Cẩm Ý cứu.
Quý Vũ Vi rất cảm kích Đinh Cẩm Ý, từng thề, sẽ luôn trung thành với Đinh Cẩm Ý. Khi Đinh Cẩm Ý sắp xếp cô ta ở bên cạnh Lâm An Chi làm nội gián, cô ta cũng không chút do dự mà làm.
Chỉ là tình yêu là thứ không thể khống chế.
Cô ta không thể tự kiềm chế mà yêu Lâm An Chi.
Nhưng ban đầu chỉ là yêu đương, cho đến khi Đinh Cẩm Ý bày mưu tính kế để cô ta gả cho Lâm An Chi, cô ta mới gật đầu đồng ý lời cầu hôn của Lâm An Chi.
Chỉ là người không có duyên, cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau.
Khương Trà ở trong phòng này, còn tìm thấy ảnh chụp chung của Quý Vũ Vi và anh cả, cùng với một số món quà, bao gồm chiếc nhẫn đính hôn mà anh cả tự tay đeo cho Quý Vũ Vi trong lễ đính hôn.
Thật đáng tiếc.
Nhưng vì báo ơn Đinh Cẩm Ý, hai tay của Quý Vũ Vi đã dính đầy m·á·u tươi, như vậy thì dù cô ta có đáng thương thế nào, cũng không thể đứng bên cạnh anh cả được nữa.
Khương Trà cẩn thận tìm kiếm một lát, cuối cùng ở một góc khuất không ai chú ý, tìm được một chiếc hộp nhỏ.
Nàng búng tay, khóa trên chiếc hộp nhỏ tự động mở ra, rồi tự động đóng lại, tự động mở ra.
Đồ vật trong hộp nhỏ lộ ra.
Một viên thủy tinh màu đen tuyền.
To cỡ nắm đấm của người trưởng thành.
Còn chưa đến gần, đã cảm nhận được hàn khí phát ra từ viên thủy tinh, một thứ hàn khí lạnh lẽo như đến từ địa ngục.
Khương Trà càng đến gần hắc thủy tinh, càng cảm nhận được hơi thở bất phàm của nó.
Viên thủy tinh này dù nhìn thế nào cũng toát lên điềm gở.
Khương Trà đến gần, đưa tay, chậm rãi đặt lên bề mặt viên thủy tinh đen.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc, Khương Trà cảm giác cơ thể mình bị hút vào.
Trong nháy mắt, một đám sương đen xuất hiện, sau đó, Khương Trà nhìn thấy từng thước phim ký ức quay ngược lại.
Một lát sau, nàng mới phát hiện, trong viên thủy tinh màu đen này, chứa đựng ký ức rất lâu về trước của Đinh Cẩm Hoan.
Khi đó Đinh Cẩm Hoan, còn chưa phải là một người đàn bà đ·ộc á·c.
Cũng mới là tuổi trẻ.
Đinh Cẩm Hoan là cô gái xinh đẹp nhất bộ lạc, ở cái tuổi tôn trọng tình yêu, chứng kiến cảnh chị gái nhà bên bỏ trốn theo người, kết quả cuối cùng bị bắt về, bị trói trên cây cột trước cửa bộ lạc, bỏ đói ba ngày ba đêm, rồi vẫn bị gả cho người mà gia đình sắp đặt.
Khi đó Đinh Cẩm Hoan liền nghĩ, sau này mình nhất định phải gả cho người mình yêu.
Nàng muốn xem tình yêu có ma lực gì.
Kết quả sau này, đến tuổi lấy chồng, nàng vẫn chưa gặp được người đàn ông nào khiến mình rung động.
Mãi sau này, Đinh Cẩm Hoan dưới sự sắp đặt của gia đình, may mắn gả cho Thượng Quan Vô Địch khi đó là đại tế ti.
Thượng Quan Vô Địch cao lớn anh dũng, lại rất nho nhã.
Phụ nữ trong bộ lạc ai cũng vô cùng hâm mộ, thậm chí ghen tị với Đinh Cẩm Hoan.
Chỉ là số phận rất thích trêu ngươi, chờ mười mấy năm không gặp được tình yêu, sau năm năm kết hôn, nó mới đến.
Người đàn ông đó, cũng không so với Thượng Quan Vô Địch tốt; Thượng Quan Vô Địch dù là về điều kiện cứng hay điều kiện mềm, thì thật ra đều tốt hơn người đàn ông kia.
Thậm chí, người đàn ông đó còn có gia đình.
Nhưng Đinh Cẩm Hoan chính là si mê yêu người đàn ông đó đến không còn thuốc chữa.
Đến khi t·ê liệt cõi lòng, được dòng nước ấm tình yêu vuốt ve, nàng cảm thấy mình như sống lại lần nữa.
Nàng bắt đầu thấy cuộc sống trở nên tươi đẹp, đến cả hoa cỏ cây cối trên đường đi gặp đối phương cũng trở nên đặc biệt đẹp đẽ.
Đinh Cẩm Hoan dù không biết ngay từ đầu là đối phương đã có gia đình, nhưng sau khi biết rồi, nàng vẫn không buông tay.
Nàng vẫn cố chấp theo đuổi hắn.
Nhưng đối phương lại chọn vợ chưa cưới của mình.
Dưới cơn phẫn nộ, Đinh Cẩm Hoan muốn g·i·ế·t người phụ nữ kia.
Nhưng chỉ g·i·ế·t một người phụ nữ là không đủ.
Còn cả người bên gối của nàng.
Hai người họ biến mất, nàng và hắn có thể đường đường chính chính ở bên nhau.
Thời kỳ đó, nhân loại rất coi trọng việc sinh sản, cho nên người mất bạn đời, có thể nhanh chóng chọn một người mới.
Nhưng vi phạm hôn ước là không thể tha thứ.
Bỏ trốn cũng không được phép.
Đinh Cẩm Hoan bắt đầu lập kế hoạch dài hai năm.
Cuối cùng, nàng cũng tìm ra cách.
Và rõ ràng, nàng đã thành công.
Sau này Đinh Cẩm Ý, đã lấy đoạn ký ức đó cất trong viên thủy tinh đen này.
Có phải là vì áy náy không?
Khương Trà chớp đôi mắt to sáng ngời, nhìn chằm chằm vào viên thủy tinh.
Khương Trà định buông viên thủy tinh xuống thì đột nhiên, một đoạn ký ức lại xuất hiện.
Không phải là ký ức trong thủy tinh, mà là ký ức do người đã chạm vào thủy tinh để lại.
Đó là ký ức của Quý Vũ Vi.
Trong hình ảnh, chỉ có Quý Vũ Vi và Đinh Cẩm Ý.
Có vẻ như là chuyện đã xảy ra trong phòng.
Khi đó, Quý Vũ Vi vẫn luôn khóc trong phòng.
Trong lòng cô ta ôm ảnh của Đinh Cẩm Ý, chính xác là di ảnh.
Di ảnh?
Ký ức phát sinh sau khi Đinh Cẩm Ý c·h·ế·t sao? Không đúng; lúc đó Quý Vũ Vi mới mười mấy tuổi, còn nhỏ hơn bây giờ nhiều.
Cho đến khi có người gõ cửa phòng.
Quý Vũ Vi ngấn lệ ngẩng lên, nhìn về phía cửa.
Khương Trà đang xem ký ức của Quý Vũ Vi, nên khi nàng nhìn theo, thấy được một cái bóng dáng mờ ảo qua ánh phản quang từ cánh cửa.
Người?
Một người phụ nữ.
Người phụ nữ cười, dang hai tay ra với Quý Vũ Vi, cất tiếng gọi, "Tiểu Vi."
Nỗi bi thương trong mắt Quý Vũ Vi chuyển thành kinh hỉ, cô ta chạy về phía người phụ nữ, đôi mắt trong veo rưng rưng.
Cô ta lập tức nhào vào lòng người phụ nữ, những giọt nước mắt mất kiểm soát rơi trên vạt áo của người phụ nữ, "Phu nhân, con cứ tưởng là, con cứ tưởng sẽ không còn được gặp lại người nữa, tại sao chứ?"
Đinh Cẩm Ý âu yếm vuốt ve mái tóc của Quý Vũ Vi, hôn lên trán cô ta, rồi trực tiếp dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô ta, nói: "Đồ ngốc, ta đã nói ta sẽ không c·h·ế·t, sao con không tin?"
Nước mắt Quý Vũ Vi vẫn không kìm được, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, nói: "Nhưng mà, nhưng mà con sợ người, con sợ người..."
Lúc này Quý Vũ Vi có lẽ chỉ mười mấy tuổi, mười hai mười ba gì đó.
Đinh Cẩm Ý còn mua một món quà về, bà đưa cho Quý Vũ Vi, nói: "Được rồi, nhận quà của ta rồi, thì đừng khóc nữa được không?"
Quý Vũ Vi ngạc nhiên đón lấy món quà, vội vàng lau nước mắt trên mặt, nín khóc mỉm cười, nói: "Phu nhân, con không bao giờ khóc nữa."
Đinh Cẩm Ý đi đến, ngồi xuống trên ghế trong phòng khách.
Bà tháo đôi găng tay đen trên tay ra, rồi đưa tay ra trước mặt Quý Vũ Vi một vòng, nói: "Con có thấy ta thay đổi gì không?"
Quý Vũ Vi chăm chú nhìn, không rời mắt, hận không thể khắc sâu cảnh tượng này vào trong đầu, lẩm bẩm nói: "Phu nhân có vẻ trẻ hơn và đẹp hơn, không đúng, không đúng, phu nhân vốn đã rất trẻ và đẹp, con nói sai rồi."
Quý Vũ Vi căng thẳng cúi đầu.
Đinh Cẩm Ý bật cười, đến gần, đưa tay kéo Quý Vũ Vi đang bất an vào lòng, nói: "Con nói không sai, đừng căng thẳng, ta thật sự thay đổi rồi, những gì con vừa nói đều đúng cả."
Quý Vũ Vi khó hiểu nhìn Đinh Cẩm Ý.
Đinh Cẩm Ý kéo cô ta xuống ghế ngồi, chậm rãi nói: "Con có nhớ lúc đầu ta đã c·h·ế·t như thế nào không?"
Quý Vũ Vi rõ ràng không muốn nhớ lại cảnh tượng đó, vừa theo lời Đinh Cẩm Ý mà nghĩ một chút về nội dung, gương mặt nhỏ nhắn của cô lập tức trắng bệch, ngay cả hai bàn tay nhỏ bé cũng không ngừng run rẩy.
Đinh Cẩm Ý cầm tay nhỏ của Quý Vũ Vi, rất dịu dàng, rất kiên nhẫn vỗ nhẹ trấn an, nói: "Đừng sợ, không có chuyện gì, ta đã nói rồi, ta sẽ không c·h·ế·t, thân thể t·ử vong sẽ không ảnh hưởng đến tính m·ạ·n·g của ta."
Quý Vũ Vi dưới sự trấn an của Đinh Cẩm Ý, chậm rãi tỉnh táo lại, bắt đầu nhớ lại.
Đinh Cẩm Ý là nhảy lầu c·h·ế·t.
Ngay trước mặt Quý Vũ Vi.
Đinh Cẩm Ý chậm rãi giải thích, nói: "Vũ Vi, ngươi nhớ kỹ, sau này cho dù thấy ta c·h·ế·t cũng không sao, chỉ cần chờ, ta sẽ trở về, đừng sợ, biết không?"
Quý Vũ Vi vội vàng lau sạch nước mắt, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, vội vàng hỏi: "Phu nhân, ta phải đợi bao lâu?"
Đinh Cẩm Ý nghiêm túc suy tư một chút, nói: "Khoảng chừng trong vòng một tháng, ngươi có thể đợi được không?"
Đinh Cẩm Ý nói xong, còn mỉm cười với Quý Vũ Vi.
Quý Vũ Vi lập tức k·í·c·h đ·ộ·n·g nói: "Ta có thể, ta có thể đợi, mặc kệ bao lâu, ta cũng có thể chờ, cho nên... cho nên phu nhân nhất định phải trở về bên cạnh ta, được không?"
Đinh Cẩm Ý cười càng vui vẻ hơn, xoa đầu Quý Vũ Vi, nói: "Được; ta đáp ứng ngươi."
Quý Vũ Vi nín khóc mỉm cười, nói: "Cảm ơn phu nhân."
Hình ảnh ký ức kết thúc.
Khương Trà hơi nâng lên viên thủy tinh đen trong tay, màu đen phản chiếu ánh mắt nghi hoặc của Khương Trà.
Đinh Cẩm Ý không c·h·ế·t?
Nàng có phương pháp cải t·ử hồi sinh?
Thậm chí còn có thể tùy thời thay đổi thân thể?
Nếu là như vậy, vậy lúc ở yến tiệc, đột nhiên bị đánh c·h·ế·t, rốt cuộc là Đinh Cẩm Ý bị ác ý bịt miệng? Hay là chính nàng sai khiến?
Nếu là như vậy, vậy hướng điều tra trước kia của nàng, có phải là sai rồi không?
Không đúng.
Đoàn lão và Đinh Cẩm Ý quả thật có tiếp xúc.
Tổ chức hiệp hội huyền học Hải Thành và Đinh Cẩm Ý có vô vàn mối quan hệ.
Điều này không thể phủ nh·ậ·n.
Cho nên hướng điều tra cũng không sai.
Bây giờ chỉ là chứng minh một việc.
Nguyên nhân bất t·ử của Đinh Cẩm Ý.
Khương Trà đặt viên thủy tinh đen về chỗ cũ, tiện tay xóa đi dấu vết mình đã chạm vào.
Khương Trà xoay người đi ra ngoài.
Nếu Đinh Cẩm Ý không c·h·ế·t, vậy nàng sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.
Hiện tại vẫn nên tập tr·u·ng tinh lực cứu Trương t·h·iết.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận