Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 35: Tổ tông, của ta sinh hoạt tổ tông, cám ơn ngươi cứu ta mạng chó (length: 8426)

Túi mua hàng trong tay Trần Mộng Đình rơi xuống đất.
Nàng đây là... Nhặt được bảo bối ư?
Trần Mộng Đình vừa định gọi điện thoại cho Khương Trà, sắp bấm gọi thì lại sửa thành gửi WeChat, lúc đánh chữ ngón tay đều run rẩy.
【Người đại diện M AI Trần Mộng Đình】:Tổ tông, tổ tông sinh hoạt của con, cảm ơn ngài đã cứu mạng chó của con, sau này ngài chính là cha con, ngài bảo con đi hướng tây con tuyệt không đi hướng đông, ngài bảo con ba giờ tự cắt cổ, con hai giờ rưỡi liền tự cắt cổ.
Khương Trà xem điện thoại một cái, im lặng hạ xuống.
Lại điên mất một người.
Quản gia đứng một bên nhìn ra ngoài cửa kính, mặt hồ bơi lớn gợn sóng lăn tăn, không nhịn được hỏi: "Khương tiểu thư, nghe trợ lý Trương Tiểu Vương nói, cô muốn dùng hồ bơi phía ngoài nuôi... Rùa đen?"
Khương Trà không có xương sống đồng dạng vùi trên sofa, giọng nói mềm mại, "Ừm."
Quản gia: "Vậy phải đến cửa hàng thú cưng đặt hàng hay là đi chợ hải sản mua?"
Khương Trà: "Đều không cần, chờ ta an bài."
Năng lực chịu đựng của quản gia rất mạnh, hiện tại hắn đã có thể thích ứng với vẻ ngoài cá ướp muối của Khương Trà, bên trong lại ẩn chứa một tâm hồn thông thạo mọi thứ.
Quản gia bấm giờ mở Weibo.
Quả nhiên thấy hot search liên quan đến Hạ Trúc Tuyết.
#Hạ Trúc Tuyết phát hiện bạn trai ngoại tình với em gái song sinh# Một từ khóa hot search rất có chủ đề, rất cẩu huyết.
Một chữ “bạo” ở đằng sau, bên dưới có khung đỏ, trông vô cùng bắt mắt.
Khi quản gia vừa mở Weibo, hot search này còn ở vị trí thứ ba, trong nháy mắt đã lên đến vị trí số một.
Quả nhiên mọi người thích hóng dưa cẩu huyết, càng cẩu huyết càng thích.
Hot search là do chính Hạ Trúc Tuyết tung ra.
Nàng là người bị hại, thêm thân phận đặc biệt của tiểu tam, sẽ khiến cư dân mạng có xu hướng sinh ra lòng đồng cảm với nàng.
Chẳng những có thể hòa tan ảnh hưởng của scandal đối với nàng, còn có thể lợi dụng thân phận người bị hại này kiếm một đợt nhiệt, đồng thời có thể bôi nhọ danh tiếng của hai cô em gái cùng cha khác mẹ, làm cho ông bố bất công và mẹ kế trong nhà tức chết.
Còn có thể nhân cơ hội chia tay với tên tra nam, nhất cử lưỡng tiện.
Quản gia đưa chuyện hot search cho Khương Trà xem.
Khương Trà tuy đã sớm biết chuyện này, nhưng vẫn mở ra xem thử.
Hạ Trúc Tuyết còn tổ chức họp báo, tại buổi họp báo thì tẩy trang, khóc đến rất thảm.
Nàng đầu tiên là qua loa xin lỗi khán giả về chuyện giấu giếm tình cảm, sau đó bắt đầu miêu tả khắp nơi hình ảnh về nhà nhìn thấy tên tra nam cùng hai cô em gái, hình dung sự việc này đã tạo thành cú sốc lớn như thế nào cho nàng, còn đặc biệt nói mấy năm nay đều là nàng chi tiền nuôi tên tra nam.
Nàng diễn đạt sự bi thương tột cùng vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngay cả phóng viên ở buổi họp báo cũng không nhịn được yêu thương nàng, có một nữ phóng viên nghe phỏng vấn nàng xong đã khóc như mưa.
Buổi biểu diễn vô cùng thành công.
Sự nghiệp của Hạ Trúc Tuyết không những không bị ảnh hưởng mà còn được nâng cao một bước, độ hot cá nhân của nàng cao hơn, giá trị thương mại cũng theo đó tăng lên.
Tình trường thất ý, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió.
Tạ Vinh An cầm điện thoại của quản gia lên, liếc qua tin tức hot search, “Hạ Trúc Tuyết này thủ đoạn cũng cao đấy chứ, thay vì dùng lỗi sai của người khác để trừng phạt chính mình, không bằng đạp lên đối phương để lên cao vị, còn có thể hít thở không khí trong lành hơn.” Quản gia cầm lại điện thoại, hỏi Khương Trà, “Khương tiểu thư có món gì đặc biệt muốn ăn cho bữa tối không?” Khương Trà cùng Cơ Mộc mỗi người ăn một gói lạt điều, ăn xong còn mút ngón tay, "Tối nay không cần chuẩn bị bữa tối cho ta, có người sẽ mời ta ăn."
Mọi người đều nhìn về phía Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường ngẩng đầu, “Cô muốn đi ra ngoài ăn à?” Khương Trà không chút khách khí nói: "Không phải nói anh."
Tạ Vinh An thấy Cửu thúc nhà mình ăn quả đắng, bắt đầu cố gắng nhịn cười.
Cửu thúc luôn không ai dám trêu, cũng có ngày ăn quả đắng a.
Ha ha ha ha ha ha...
Khương Trà đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, tiểu hắc xà chui vào trong tóc Khương Trà, hòa làm một thể với mái tóc dài, nó đen đến mức chỉ cần nhắm mắt lại, căn bản không phân biệt được.
Tạ Vinh An vẫn còn ngơ ngác một chút, "Cô đi đâu?"
Khương Trà: "Có người tìm ta."
Tạ Vinh An ngơ ngác, hắn quay đầu hỏi quản gia bên cạnh, “Anh có nghe thấy ai gõ cửa không?” Quản gia lắc đầu, "Thưa Tam thiếu gia, không nghe thấy."
Cơ Mộc ngoan ngoãn nói: "Tôi cũng không nghe thấy."
Tạ Vinh An: "Sao cô ta cứ thần thần thao thao vậy?"
Cơ Mộc hai mắt phát sáng, "Bởi vì chị Trà là thần tiên, không gì không biết không gì không làm được."
Tạ Vinh An: “Cái con ngựa bợ đít nhà cô.” "Leng keng." Vừa nói xong, chuông cửa vang lên.
Khương Trà vừa đúng lúc đi tới cửa, mở cửa ra.
Thời gian tính toán không sai chút nào.
Người đứng ngoài cửa chính là người bọn họ đã gặp —— Cảnh sát Hoàng Nghệ Đức.
Hôm nay Hoàng Nghệ Đức mặc thường phục, quần bò bạc màu cùng áo sơ mi kẻ caro, không đội mũ, đầu đinh tròn trĩnh trông càng lộ vẻ mặt mũi.
Hoàng Nghệ Đức lộ ra nụ cười sáng lạn, “Khương Trà tiểu thư cô khỏe; chúng ta lại gặp nhau rồi, nghe nói các cô đã sớm kết thúc quay, tôi tìm sư phụ hỏi thăm địa chỉ của cô, không làm phiền đến các cô chứ?” Khương Trà mang dép xỏ ngón, một thân quần áo ở nhà rộng rãi, mái tóc đen dài xõa sau lưng, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài.
"Đi thôi, dẫn đường." Khương Trà nói thẳng.
“Cô cố ý ở chỗ này đợi tôi sao?” Hoàng Nghệ Đức kinh ngạc trừng lớn mắt.
Khương Trà cùng Hoàng Nghệ Đức đi.
Tạ Vinh An vẫn còn kinh hãi chưa hồi phục tinh thần.
“Cửu thúc, bây giờ cô ta ra ngoài đều không cần báo cáo anh sao? Anh có thể nhịn được? Sớm muộn cô ta cũng cưỡi lên đầu anh anh tin không?” Ánh mắt lạnh như băng của Tạ Cửu Đường rơi lên người Tạ Vinh An, “Anh theo dõi cô ta đi.” Tạ Vinh An lập tức đứng lên, "Vậy cái đồ cổ đó?"
“Khi nào đưa cô ta về mà không hề bị tổn thương, đồ cổ là của anh.” Tạ Cửu Đường nói.
"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ." Tạ Vinh An vỗ ngực đảm bảo, "Cô ta mà không cẩn thận rơi một sợi tóc, tôi cũng sẽ kiếm về cho Cửu thúc."
Lúc Tạ Vinh An chạy ra ngoài, thiếu chút nữa chỉ nghe thấy tiếng khói xe.
"Khương Trà chờ tôi một chút."
Hắn vì đuổi kịp xe, giày chạy trốn mất một chiếc.
Quản gia ở bên cạnh Tạ Cửu Đường đứng thẳng tắp, hai người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Tạ Vinh An vội vội vàng vàng lên xe, sau đó xe chạy đi.
Quản gia: "Cửu gia, Tam thiếu gia chưa từng luyện qua, có thể bảo vệ tốt Khương tiểu thư không?"
Tạ Cửu Đường: "Người khác thì vô dụng, nhưng khuôn mặt này đại diện cho Tạ gia."
Có hắn ở bên cạnh, là đang rao tin cho thiên hạ, Khương Trà đang được Tạ gia che chở, ai muốn động vào thì phải suy nghĩ đến tư cách.
Vừa ngồi ổn trên xe, đã cảm thấy lưng bị đấm một cú, còn chưa kịp hoàn hồn lại bắt đầu liên tục hắt hơi, "Mẹ nó, ai ở sau lưng nói xấu tôi vậy?"
Khương Trà cúi đầu nhìn một bên chân của hắn thiếu một chiếc giày, “Mốt mới à?” Tạ Vinh An tặc lưỡi một tiếng, dứt khoát ném chiếc giày còn lại ra ngoài cửa sổ, miệng còn lẩm bẩm, “Tám vạn tám một đôi giày, ai nhặt được thì hên người đó.” Sau đó vỗ vỗ lưng ghế lái, “Cảnh sát, lát nữa có thể tiện đường đưa tôi đến chỗ bán giày được không? Tôi phải đổi một đôi giày.” Nửa tiếng sau.
Chiếc xe hơi cũ dừng ở bên ngoài chợ nông sản, Hoàng Nghệ Đức đưa Tạ Vinh An đến quầy bán dép lê mười lăm tệ một đôi, “Chọn đi, mua xong thì đi.” Tạ Vinh An kinh hãi, “Đôi giày này mười lăm tệ một chiếc hay một đôi?” “Ai bán giày mà tính giá theo chiếc chứ? Không sợ bị đánh à?” Hoàng Nghệ Đức thuận tay cầm một đôi dép xỏ ngón màu xanh đậm, “Anh đi cỡ nào?” “Cỡ 45.” “Ông chủ, lấy cho tôi đôi dép này cỡ 45, có thể bớt chút được không?” Hoàng Nghệ Đức thành thạo mặc cả với ông chủ.
Tạ Vinh An mặt mày kinh hãi, "Mười đồng mà còn muốn mặc cả?"
Ông chủ: "Nhìn cậu quen mặt, mười hai đồng cho cậu."
Tạ Vinh An: "..."
Đời này chưa từng đi đôi giày nào rẻ như vậy.
Chân, uất ức rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận