Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 09: Liền đoạt ngươi một bao lạt điều, liền tức hộc máu? (length: 8066)

Khương Trà thoải mái nằm trên ghế sa lông xem phim hoạt hình, ôm gói đồ ăn vặt gặm ngon lành.
Tạ Vinh Sinh lén la lén lút tiến lại gần, mấy lần định lấy trộm gói đồ ăn vặt trong tay Khương Trà, nhưng đều thất bại, Khương Trà căn bản không thèm nhìn hắn một cái, nhưng luôn có thể, ngay khi hắn đưa tay qua, chính xác gạt trúng tay Tạ Vinh Sinh.
Tạ Vinh Sinh cảm thấy chuyện này quá kỳ quái.
Tạ Vinh Sinh không từ bỏ ý định, bỗng nhiên duỗi hai tay ra cướp, vừa chạm đến đồ ăn thì...
"Phụt--"
Khương Trà đột nhiên nôn ra một búng máu, trực tiếp bắn lên quần áo Tạ Vinh Sinh, khiến Tạ Vinh Sinh sợ đến mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
Hắn run rẩy quay người nhìn thoáng qua Tạ Cửu Đường, "Cửu thúc, ta không, ta thật sự không chạm vào nàng."
Tạ Vinh Sinh vội vàng trả gói đồ ăn vặt lại, "Ngươi, ngươi ngươi, ngươi đến mức này sao? Chỉ cướp ngươi một gói đồ ăn vặt mà thôi, đã tức đến hộc máu rồi?"
Khương Trà trực tiếp dùng mu bàn tay lau máu trên khóe miệng, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.
Nàng liếm một chút đôi môi dính máu, sau đó đứng lên.
Tạ Vinh Sinh chắn đường bị nàng nhẹ nhàng đẩy, bay xa ba mét.
Tạ Vinh Sinh rơi vào ngực một tên vệ sĩ, hoảng sợ chưa định thần nhìn Khương Trà, đáy mắt toàn là sự xa lạ.
Đây là Khương Trà mà hắn biết sao?
Khương Trà mà trước kia thấy con sâu trong cặp sách cũng có thể sợ đến khóc, giờ lại tùy tiện đẩy hắn bay?
Tạ Vinh Sinh cả người phát run, run đến mức răng nanh cũng va vào nhau lách tách.
Khương Trà ngồi vào bàn trà, lấy ra những thứ mà vừa nãy sai vệ sĩ mua về.
Tạ Cửu Đường vốn đang lo lắng nàng hộc máu muốn tìm bác sĩ đến xem, nhưng thấy nàng dường như không có chuyện gì, lại thôi.
Khương Trà trên một lá bùa vàng vẽ một trận như gà bới, sau đó bôi máu dính trên mu bàn tay lên, qua loa tô vẽ vài cái, rồi đi một vòng quanh phòng khách, dừng lại ở cửa sổ phía Tây Nam, nàng nhẹ nhàng vung lá bùa, lá bùa đứng im trong không trung, Khương Trà khẽ niệm chú, hai ngón tay vẩy lên, lá bùa cháy đuôi, bay ra ngoài, rồi hóa thành một đạo bạch quang, biến mất trong màn đêm.
Mọi người ở đó đều kinh ngạc há hốc mồm, trừ Tạ Cửu Đường vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
Tạ Cửu Đường từ lúc nàng vẽ bùa hình ong lá đã thấy nàng không giống người thường.
Hiện tại tuy rằng có bất ngờ, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận.
So với kinh hãi, nội tâm Tạ Cửu Đường càng có nhiều sự vui mừng hơn, có lẽ, lời nàng nói có thể giúp hắn đứng lên trong nửa năm là thật.
Tạ Cửu Đường nhìn thiếu nữ với khuôn mặt tươi tắn tự tin, đôi mắt u ám thường ngày giờ đã dát lên một tầng sáng bóng xinh đẹp.
Cùng lúc đó.
Biệt thự nhà họ Khương.
Nguyên Nhất đại sư đột nhiên co giật ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Gần như cùng thời điểm, trong phòng ngủ tầng hai hướng Tây, Khương Tịch Đồng vừa uống một ngụm cháo, bỗng nhiên bắt đầu nôn mửa, từng ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả bát cháo.
Khương Trà thoải mái bắt chéo chân, ném vài lá bùa đã vẽ xong cho trợ lý, "Các ngươi lát nữa đem mấy lá bùa này bỏ vào khe rắn, thiêu cùng xác rắn, lúc đốt cẩn thận một chút, đừng để sót, cũng không được để nhỏ máu vào."
Tạ Vinh Sinh bây giờ cũng không dám coi Khương Trà là người bình thường, hắn nhìn Khương Trà với ánh mắt sùng bái, hỏi: "Nếu để sót hoặc để rỉ máu sẽ sao?"
Khương Trà quay đầu nhìn hắn, cười híp mắt nói: "Rắn sẽ thành yêu, sau đó ăn ngươi."
"A." Tạ Vinh Sinh hét lên bỏ chạy đến phía sau xe lăn Tạ Cửu Đường.
Khương Trà đứng dậy, lười biếng duỗi eo, "Mười giờ rồi, ta muốn đi tắm rồi đi ngủ, Cửu gia, phòng ta ở đâu?"
Khương Trà hiện tại vẫn đi chân trần.
Tạ Cửu Đường: "Ngoài phòng ngủ chính, đều là phòng trống, ngươi muốn ngủ đâu cũng được."
Trợ lý: "Khương Trà tiểu thư không chủ trì cục diện đêm nay sao? Nhỡ đâu, nhỡ đâu có chuyện ngoài ý muốn thì sao?"
Khương Trà nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nói ngọt ngào dễ nghe, "Thì cũng không sao mà."
Trợ lý vừa muốn thở phào một hơi.
Khương Trà nói: "Dù sao xà yêu vừa mới xuất hiện, ăn xong mấy người các ngươi cũng no bụng rồi."
Trợ lý: "..."
Tạ Vinh Sinh: ? ? ? ?
Tạ Vinh Sinh nhanh chóng đứng lên, "Ta nhớ ra ông nội tìm ta, ta về trước, Cửu thúc tạm biệt."
Sau đó nhanh chóng chạy, dưới chân nhanh như đang đạp Phong Hỏa Luân.
Trợ lý: "..."
Muốn chạy trốn.
Rất muốn từ chức.
Nhưng mà từ chức rồi, đi đâu tìm được công việc lương năm trăm vạn một năm chứ?
Khương Trà tìm một lúc, chóng cả mặt vì căn biệt thự này quá lớn.
Nàng cuối cùng chọn một gian trông có vẻ phù hợp nhất, đẩy cửa ra, oa, cực lớn.
Khương Trà định trực tiếp cho mình một chiêu Tịnh Thân Quyết, nhưng vừa định vận công, một mùi ngai ngái xông lên cổ họng, nàng nhanh chóng dừng lại.
Đạo thiên lôi kia khiến hồn thể nàng bị tổn hại nghiêm trọng, kinh mạch đứt đoạn, đan điền bị tổn hao, bên ngoài nhìn thì không sao, nhưng những tổn thương này vẫn hạn chế 99% năng lực của nàng.
Khương Trà ngoan ngoãn đi tắm rửa.
Nàng không có quần áo để thay, nhưng trong phòng có tủ quần áo, Khương Trà tùy tay lấy một chiếc áo sơ mi trắng, trên đó có mùi hương của Tạ Cửu Đường, có lẽ vì có mùi của Tạ Cửu Đường nên khi Khương Trà mặc vào sau khi tắm, có thể cảm nhận được linh lực rất nhẹ đang từ từ xoa dịu những kinh mạch đứt gãy, khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.
Bất giác đã ngủ.
Tạ Cửu Đường luôn ở trên tầng hai quan sát, chờ đến giờ, trợ lý và vệ sĩ đi xuống đốt lửa ở khe rắn.
Đám lửa cháy lớn đến tận sáng.
Tạ Cửu Đường nhìn đám lửa cháy, nhìn rất lâu, hắn khẽ xoa chân mình mà không có chút cảm giác gì.
Giờ khắc này, trong ngọn lửa hừng hực, dường như hắn đã thấy được hy vọng.
Tạ Cửu Đường đẩy xe lăn về phòng ngủ.
Cửa phòng hé mở.
Hắn vừa đến cửa, nhíu mày, đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Khương Trà đang ngủ say sưa trên giường.
Tóc dài rối bời, da thịt trắng nõn, một chân dài lộ ra, gác lên mép chăn, trong ngực còn ôm một chiếc gối khác mà hắn vẫn thường dùng.
Ánh mắt Tạ Cửu Đường sâu thẳm, nhìn chăm chú một lúc rồi quay người rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Hắn đi sang phòng khách bên cạnh.
Sáng sớm hôm sau.
Khương Trà tỉnh giấc.
Nàng tỉnh còn sớm hơn gà, mặt trời cũng còn chưa mọc.
Khi còn ở thế giới khác, nàng đã quen với việc dậy sớm, đặc biệt là khi vừa gia nhập Huyền Môn, tất cả sư huynh sư tỷ, bao gồm cả sư phụ đều rất chăm chỉ.
Sư phụ thường xuyên bế quan không ngủ.
Sư huynh sư tỷ cũng một người dậy sớm hơn người, bọn họ không những tự mình ngồi dậy hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, còn kéo Khương Trà, cô đệ tử út vừa mới nhập môn, dậy cùng.
Là sư muội nhỏ tuổi nhất của Huyền Môn, Khương Trà được vô cùng yêu chiều.
Đại sư huynh sáng sớm lên núi đả tọa, không quên gọi nàng dậy.
Đại sư tỷ sáng sớm luyện công, cũng không quên lôi nàng dậy.
Nhị sư huynh mỗi ngày đều luyện bùa chú từ sáng, cũng phải gọi nàng dậy, vừa tự học vừa dạy nàng.
...
Cứ như vậy, Khương Trà từ một thiếu nữ đến mười hai giờ vẫn còn lười biếng trên giường đã bị cuốn vào nếp sống ngủ sớm dậy sớm, trời còn chưa sáng đã tỉnh giấc.
Đôi khi, nàng còn có thể ngồi trên nóc nhà, dùng đá nhỏ ném vào chuồng gà, thúc gà gáy, đánh thức tất cả những người còn ngủ muộn hơn nàng!
Khương Trà ngồi trên giường, mái tóc dài xõa rối sau lưng.
Khương Trà gãi gãi gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mơ màng bước xuống giường, chuẩn bị đứng dậy, chân vừa chạm đất, liền chạm vào một đôi dép mềm mại.
Đôi dép xỏ ngón thêu hoa văn tinh xảo bằng tơ vàng.
Khương Trà mang thử, vừa vặn rất vừa.
Bên giường còn đặt mấy bộ quần áo mới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận