Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ
Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 421: Khai trương (length: 22662)
Huyền Dương quan và nhà ma cùng khai trương trong một ngày, thu hút rất đông khách du lịch đến xem.
Khương Trà vào ngày khai trương, còn cố ý làm một buổi phát sóng trực tiếp.
Vào giờ lành khai trương trước đó hai tiếng, nàng mời Tạ Vinh An, Hạ Trúc Tuyết, bé Cơ Mộc, Tạ Vinh Sinh, Ôn Giản An, và cả đám Cố Hàn Giới đến để làm tuyên truyền.
Khương Trà cũng đích thân ra mặt.
Ngày nhà ma khai trương, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Cửa nhà ma nhìn từ xa giống như là lối vào địa phủ.
Nhà ma đã đăng ký một tài khoản chính thức trên app Kim Qua, thông báo trước về buổi phát sóng trực tiếp.
Vì người điều hành nhà ma trên thực tế là Khương Trà, nên tài khoản chính thức của nhà ma vừa đăng ký trong ngày hôm đó, chưa đầy hai tiếng, lượng người theo dõi đã đột phá từ 0 lên 5 triệu.
Sau khi tài khoản chính thức liên tục công bố thời gian phát sóng trực tiếp, cùng với danh sách những người tham gia, lượng theo dõi lại tiếp tục tăng vọt, gần như phá kỷ lục.
Giờ lành khai trương là ba giờ chiều, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu trước đó một giờ.
Nhân viên công tác phát cho tất cả những người tham gia phát sóng trực tiếp trang phục giống nhau, mỗi bộ đều in tên nhà ma ở trên.
Khương Trà là người mặc vào đầu tiên, Hạ Trúc Tuyết mặc sau đó, liền xích lại gần Khương Trà, cười tủm tỉm, thỏa mãn nói: “Tiểu Trà Trà, bây giờ chúng ta có được xem là mặc đồ đôi chị em không?”
Khương Trà chỉ vào mấy người đàn ông to con đứng sau lưng Hạ Trúc Tuyết, nói: “Cả đám này cũng là chị em sao?”
Mọi người: ? ? ? ?
Phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập tiếng cười ha ha ha ha ha ha.
【ha ha ha ha ha ha cười c·h·ế·t mất, vẫn là người quen, công thức quen thuộc, phong cách quen thuộc, Khương Trà, ta yêu ngươi! ! ! !】 【a a a a a Khương Trà đẹp quá, tươi tắn xinh đẹp, cho ta ôm một cái.】 【a a a, đáng lẽ nên bảo tất cả mọi người mặc đồ nữ phát sóng trực tiếp, mới là chiêu lớn hơn.】 【Tỷ muội, ý này của ngươi hay quá, mọi người mau giúp @ trang chính thức, cho trang chính thức thấy đi, tiện thể có thể để Cửu gia mặc đồ nữ không?】 【Cửu gia mặc đồ nữ á? Khung cảnh quá đẹp, ta không dám tưởng tượng.】
Buổi phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu.
Làn đạn ngay ngắn trôi qua 【Chúc mừng khai trương, chúc mừng phát sóng, chúc mừng Khương Trà lên chức bà chủ.】 Tạ Vinh Sinh, người duy nhất từng đi du lịch địa phủ cùng Khương Trà, khi nhìn thấy cổng nhà ma, liền lập tức rụt người lại, trốn sau lưng Khương Trà, run rẩy nói: “Khương Trà, ngươi sẽ không mời mấy nhân viên công tác đặc biệt chứ?”
Đặc biệt kiểu bạn bè không thuộc về thế giới người sống ấy.
Tạ Vinh Sinh cảm thấy kiểu chuyện này, Khương Trà hoàn toàn có thể làm ra.
Cho nên, hắn vô cùng khẩn trương suốt cả chặng đường, lòng bàn tay lạnh ngắt, toàn là mồ hôi lạnh.
Khương Trà cố ý không trả lời, nói: “Lát nữa ngươi có thể cảm nhận xem, rốt cuộc là người thật hóa trang, hay là trong đám giả giả có trà trộn mấy người thật sự.”
Tạ Vinh Sinh mặt mày thảm thiết, kéo áo Khương Trà, đáng thương nói: “Không thể nào, Khương Trà, ngươi sẽ không thật cho mấy người thật vào chứ? Ta sợ lắm, lát nữa ngươi có thể bảo vệ ta không?”
Sớm biết thế này thì hắn đã không đến rồi.
Nhưng hắn lại không dám cự tuyệt Khương Trà.
Tạ Vinh Sinh suốt đường khom lưng, trốn sau lưng Khương Trà, nắm chặt lấy áo Khương Trà.
Nhưng trong nhà ma có mấy đoạn tối đen như mực, hỗn loạn, căn bản không thấy rõ ai với ai.
Chỉ có người xem bật chế độ nhìn ban đêm của phòng phát sóng trực tiếp, mới có thể thấy rõ chuyện gì xảy ra với các vị khách quý bên trong.
Tạ Vinh Sinh cũng không biết, mình vừa vào chưa được năm phút đã đi theo NPC của nhà ma rồi.
Khương Trà và những người khác đi một con đường khác.
Tạ Vinh Sinh kéo áo một người không biết là quỷ thật hay NPC, nơm nớp lo sợ lẩn trốn, còn đang thử hỏi han, nói: “Khương Trà, ngươi có thấy chúng ta hình như bị lạc với mọi người không? Lúc nãy còn ồn ào, sao bây giờ lại đột nhiên yên lặng thế?”
Đáp lại Tạ Vinh Sinh chỉ có sự im lặng và tĩnh mịch.
Tạ Vinh Sinh lay "Khương Trà" tiếp tục nói: "Khương Trà, sao ngươi cứ không để ý tới ta vậy? Ngươi không thể nói câu nào sao? Ngươi im lặng vậy, ta càng sợ hơn."
【ha ha ha ha ha ta vừa nghĩ tới lát nữa Tạ Vinh Sinh biết chân tướng, cười đến phun cả nước miếng.】 【cười c·h·ế·t người, sao có thể làm ra chuyện ô long lớn thế, một người sợ ma sợ đến nỗi từ khi vào nhà ma không đứng thẳng được, giờ thì lại kéo một con quỷ, đi theo cả nửa ngày.】 【ha ha ha ha ha lát nữa Tạ Vinh Sinh biết chân tướng chắc là sợ đến ngất xỉu.】 【thử tưởng tượng mà xem, ta đã sợ tè ra quần rồi.】 【mọi người nghĩ xem nghề nghiệp của Khương Trà, con NPC này, chưa chắc đã là đồ giả, có khi là đồ thật đấy.】 【ta đi, ngươi nói thế ta càng sợ hơn.】 【đã giúp Tạ Vinh Sinh nặn ra hai lít mồ hôi rồi.】
Tạ Vinh Sinh mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn không dám đối mặt, chỉ có thể liên tục gọi tên Khương Trà, cố gắng tự trấn an bản thân.
"Khương Trà, Khương Trà, Khương Trà, ngươi trả lời ta một tiếng được không? Đừng dọa ta, ta thật sự rất nhát gan." Tạ Vinh Sinh nói câu sau cùng, là để đánh vào tình cảm với NPC, hy vọng đối phương biết mình nhát gan rồi thì đừng dọa mình.
Sau đó, cánh cửa phía trước bị đẩy ra.
Cảnh tượng sau cánh cửa, trực tiếp dọa Tạ Vinh Sinh ngất xỉu.
Chờ Tạ Vinh Sinh ngất xỉu xong, NPC hướng về ống kính nở một nụ cười quỷ dị đáng sợ.
Nhưng hình ảnh phát sóng trực tiếp không bị cắt, người xem phòng phát sóng trực tiếp căn bản không biết Tạ Vinh Sinh đã nhìn thấy cái gì mà lại bị dọa ngất xỉu ngay lập tức.
Nhưng càng không biết lại càng khiến người ta tò mò.
【đáng gét, bị Khương Trà cố ý úp úp mở mở, giờ ta chỉ muốn đi chơi nhà ma này một chuyến.】 【Tạ Vinh Sinh có thể tỉnh nhanh lên không, cho ta biết trong phòng kia có cái gì vậy?】 【Khương lão bản, chắc là bà có trò lôi kéo lòng người, giờ ta đăng ký thì còn kịp để xếp hàng chơi không?】 【may mà mấy hôm trước vừa mở bán vé ta đã chớp nhoáng mua được một vé.】 【mua được vé rồi á, tỷ muội đúng là tay nhanh mắt lẹ, điện thoại của ta bấm muốn nát mà không giành được vé.】 【chỉ có mỗi một trăm vé thôi, cháy vé quá.】 【không mua được vé, ta quyết định sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc sẽ lên núi Huyền Dương quan lễ bái, Khương Trà xây đạo quán, chắc chắn sẽ rất linh thiêng, ta đi cầu tài.】 【thật trùng hợp, tỷ muội, hay mình đi chung? Ta cũng cầu tài nè?】 【cầu tài thêm ta một vé.】 【ta mang cả chứng minh thư theo luôn, sợ thần không nhớ mặt thì cũng nhớ số chứng minh thư của ta chứ?】 【ta đi, ngươi nói vậy ta cũng muốn mang chứng minh thư theo.】 【ta thì khác, ta mua ba cuốn vé số, lát nữa ở dưới chân thần cào thử, cầu trời trúng đặc biệt, đến lúc đó sẽ phát cho mọi người ở đây 500 tệ.】 【ta cũng mua! ! ! ! !】 ...
“Hình như Tạ Vinh Sinh biến mất rồi phải không?” Người phát hiện Tạ Vinh Sinh không có ở đây trước tiên là Ôn Giản An.
Sau khi mắt Ôn Giản An thích ứng với bóng tối, có thể mơ hồ nhận ra mặt người xung quanh, nhưng nhìn một lượt rồi lại một lượt, vẫn không thấy Tạ Vinh Sinh đâu.
Tạ Vinh An: “Cái thằng nhóc đó lúc nãy còn khóc lóc kéo áo Khương Trà mà? Có khi nào giữa đường bị dọa ngất rồi không?”
Cố Hàn Giới: “Có khả năng, sẽ có nhân viên công tác xem phát sóng trực tiếp mà? Đến lúc đó hẳn sẽ có người lôi nó ra thôi.”
Khương Trà: “Có.”
Tạ Vinh An: “Vậy thì không sao rồi.” Tạ Vinh An vừa nói xong, quay sang ống kính, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, nói: “Nhân viên công tác đang xem đó chứ? Làm phiền các người đợi chúng tôi đi ra khỏi nhà ma rồi hãy vác nó ra, để nó ở trong đó một lát, luyện thêm chút can đảm.”
【ha ha ha ha, không hổ là anh ruột.】 【Tạ ảnh đế, vẫn là ngươi cao tay.】 【Tạ Vinh Sinh: Em cảm ơn anh.】 【cười c·h·ế·t, cái trò hai anh em tương ái tương sát, ta thích xem nhất.】 【ngươi dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy, ta còn tưởng ngươi biết Tạ Vinh Sinh sợ ma, muốn bảo nhân viên công tác làm nhanh lên, ai ngờ…】 【đừng đánh giá cao nhân tính của Tạ ảnh đế, ha ha ha ha ha.】 ...
Khương Trà ở trong nhà ma, nói là đi chơi cũng không bằng nói là đang đi tuần tra kiểm tra.
Cả quá trình chẳng để ý đến NPC “nhiệt tình” kia, cứ như đi vào chỗ không người, đi khắp nơi kiểm tra, nhìn ngó xung quanh.
Khoảng nửa giờ sau, Khương Trà dừng lại trước một cánh cửa.
Nàng đẩy cửa bước vào, một cái bóng đen vụt qua trước mắt, tốc độ rất nhanh, khiến người xem không rõ đó là cái gì, chỉ thấy một đoàn bóng đen di chuyển cực nhanh.
Phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi hỏi vừa rồi đó là cái gì.
【mẹ ơi, lúc nãy ta thấy một đoàn bóng đen bay qua, đây là công nghệ cao gì mới à?】 【chắc là không có nhân viên công tác nào có thể làm ra được động tác như thế nhỉ? Tốc độ đó nhanh đến nỗi nhìn không ra là người hay không.】 【kết quả của công nghệ cao à?】 【mọi người đừng đoán, nhìn xem vẻ mặt của Trà cha đi, Trà cha nghiêm túc rồi!】 【ta đi, thật kìa, Trà cha nghiêm túc nghĩa là cái bóng đen đó thật sự là thứ gì đó, thật đáng sợ quá.】 【không thể nào, là đang làm hiệu ứng cho buổi phát sóng trực tiếp đấy chứ? Nếu trong nhà ma mà có đồ thật, ta đây không dám vào đâu.】 【tỷ muội, ngươi không dám ta dám, ngươi có vé không? Bán cho ta giá gấp đôi được không?】 ...
Khương Trà nhanh chóng nhận ra thứ đó có gì không ổn.
Sau khi đi vào, nàng ra dấu với hình ảnh phát sóng trực tiếp.
Rất nhanh, hình ảnh phát sóng trực tiếp bị cắt mất.
Khương Trà sau khi vào phòng, cửa phòng cũng khóa lại.
Chỉ có một ống kính phát sóng trực tiếp chĩa thẳng vào cánh cửa đang bị khóa chặt.
【Không thể nào, nhà đài làm vậy, chẳng lẽ không biết ta sẽ sợ hơn sao?】 【Chân ta mềm nhũn rồi.】 【Tôi không dám nhìn.】 【Nhà đài! Ai dạy các người làm như vậy?】 【Tuy rằng ta biết Khương Trà không sao, nhưng ta thật sự rất muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì.】 【Chắc là có thứ không thể để chúng ta nhìn thấy, không thể để lộ ra ngoài thôi.】 【Chẳng lẽ đó là... đồ thật sao?】 【Vừa rồi Tạ Vinh Sinh bị dọa ngất chẳng phải là đã nhìn thấy đồ thật sao?】 【Có một vấn đề, muốn hỏi những người thường xuyên đi nhà ma, các người làm sao phân biệt được đồ bên trong rốt cuộc là NPC thật? Hay là thứ nhập vào người thật?】 【Người thường xuyên vào nhà ma đều biết, đồ thật sẽ có nhiệt độ cơ thể, còn đồ giả thì... hắc hắc...】 ...
Không lâu sau.
Nhà ma của Khương Trà lên hot search, thậm chí còn lên mấy cái.
#Trong nhà ma xuất hiện người thật# #Khương Trà mạo hiểm ở nhà ma# #Em trai Ảnh đế Tạ du ngoạn nhà ma bị dọa ngất# ...
Mỗi một hot search đều có lượt xem rất cao, cũng vì vậy mà thu hút rất nhiều người xem vào phòng phát sóng trực tiếp.
Hình ảnh phát sóng trực tiếp suýt chút nữa bị nghẽn vì quá nhiều người xem.
Người đông, ý kiến trái chiều cũng xuất hiện.
Có người mắng Khương Trà, vì độ hot mà không từ thủ đoạn, cố tình bày trò, chỉ trích rằng những thứ cô làm bây giờ đều là giả dối, đều là diễn để tăng độ hot, thu hút khách cho nhà ma.
Những bình luận mắng Khương Trà đó chỉ xuất hiện trong chốc lát liền bị một người tự xưng là nhân viên quản lý 001 tiến hành xóa bỏ, đồng thời khóa vĩnh viễn các tài khoản này.
【A, đã lâu không thấy nhân viên quản lý 001.】 【Ta từng rất thích ghép Khương Trà với nhân viên quản lý 001, nhưng bây giờ Khương Trà vẫn ở cùng Cửu gia, ta đã gán Khương Trà với Hồng Đường rồi.】 【Nhân viên quản lý 001 trước đây có phải đi chữa thương không?】 【Mọi người để ý chưa? Nhân viên quản lý 001 ra mặt là vì xóa những bình luận không hay về Khương Trà đó.】 【Trời ạ, cái tình đam mỹ này định ngược chết ta sao?】 【Nhân viên quản lý 001: Dù ngươi ngả vào lòng người khác, ta vẫn yêu ngươi, ta nguyện mãi mãi bảo vệ ngươi, dù không danh phận.】 【Ta lạy, tỷ muội tài văn chương.】 【Tỷ muội, nói thế không sợ chết sao? Nước mắt ta không đáng tiền, ô ô ô ô, cùng khóc chết thôi.】 【Đam mỹ biến ngược luyến, vĩnh viễn tuyệt sát, ta khóc thảm rồi, ô ô ô.】 【Không sao, @nhân viên quản lý 001, ngươi không có cơ hội có được Khương Trà, ta cũng vậy, chúng ta đều thế cả thôi, ta cùng ngươi thương tâm.】 Tạ Cửu Đường vốn đang xóa bài, thấy những lời này, liền dùng hiệu ứng kim quang lấp lánh đáp lại đối phương một câu 【nhân viên quản lý 001: Chúng ta không giống nhau.】 【Bạn trên mạng: Ta biết, ngươi thích nàng hơn ta, không sao, ta hiểu cái khổ của người không có cơ hội.】 【nhân viên quản lý 001: Ngươi sẽ không hiểu đâu.】 Khương Trà sau khi đóng cửa, nhìn hắc cầu đang nhảy nhót, liền cười.
"Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không lại đây nói rõ ràng, ta trực tiếp động thủ."
Đối phương vẫn không hề nhúc nhích.
Khương Trà: "1."
Khương Trà vừa đếm một tiếng, liền xông tới, trực tiếp đè hắc cầu xuống.
Hắc cầu không kịp phản ứng, liền bị Khương Trà khống chế.
Hắc cầu ở trong tay Khương Trà không ngừng giãy giụa, gào lên: "Chẳng phải nói đếm ba tiếng sao? Ngươi mới đếm một tiếng, con người các ngươi thật hèn hạ."
Hắc cầu không ngừng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Khương Trà, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Mặc kệ nó giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát ra được dù chỉ một chút.
Khương Trà thậm chí không hề dùng sức nhiều, chỉ tùy tiện đặt nó lên tường.
Hắc cầu giãy giụa mệt lử, ỉu xìu buông xuống, từ bỏ giãy giụa, "Con người ngu xuẩn, thả ta ra."
Khương Trà cầm hắc cầu lên, nắn nắn, cảm giác đặc biệt giống chậm đàn hồi, bóp vài cái, nói: "Nói xem, mục đích ngươi xuất hiện ở đây là gì?"
Hắc cầu há miệng, để lộ hàm răng nhọn hoắt, định cắn tay Khương Trà, kết quả bị Khương Trà dễ dàng bóp miệng lại.
"Thả, buông ra, buông ra ta." Hắc cầu nức nở cầu xin tha thứ.
"Nói." Khương Trà nói.
"Ta nói, ta nói, ngươi thả ta ra trước." Hắc cầu nịnh nọt cầu xin.
Khương Trà cũng không lo hắc cầu chạy mất, trực tiếp buông tay, cho nó dễ nói chuyện.
Hắc cầu ỉu xìu nói: "Ta là yêu quái lớn lên ở ngọn núi này, vốn có chủ nhân, nhưng người đó nhiều năm trước đã chết vì bệnh, sau đó chỉ còn mình ta ở ngọn núi này lang thang, vốn dĩ căn nhà hoang này là nhà của ta, kết quả các ngươi đến đây sửa sang lại, còn đổi tên rồi thành của ngươi, hừ, con người các ngươi thích nhất là chiếm đồ của chúng ta."
Hắc cầu tức giận nói.
Khương Trà lấy một viên kẹo từ trong túi ra, chìa ra, nói: "Có muốn đến làm công không? Bao ăn bao ở, còn có tiền."
Hắc cầu hừ một tiếng, ra vẻ không thèm để ý, nhưng ánh mắt thật ra lại dán chặt vào que kẹo trên tay Khương Trà.
Loại kẹo này trước kia nó từng ăn, là do một đoàn du lịch, khi dẫn trẻ con leo núi, đứa bé đó đã đánh rơi kẹo xuống đất, sau khi mọi người đi rồi, hắc cầu tò mò tiến đến, nhặt kẹo lên, cẩn thận ngửi ngửi, xác định không có độc, sau đó liếm thử một cái.
Từ đó thích luôn cái mùi vị này, chỉ là sau đó đã lâu như vậy, nó chưa có cơ hội ăn lại lần nữa.
Cho đến tận bây giờ, hắc cầu vẫn rất nhớ món kẹo đó.
Khương Trà: "Cung cấp kẹo không giới hạn."
Hắc cầu: "Ý gì?"
Khương Trà cười, dụ dỗ nói: "Là lúc nào ngươi muốn ăn kẹo cũng được, ăn no luôn."
Mắt hắc cầu sáng lên, nói: "Thật không? Ngươi không gạt ta?"
Khương Trà lắc lắc viên kẹo trong tay.
Hắc cầu lập tức lao tới, nhanh chóng cướp lấy kẹo trên tay Khương Trà, nó còn không kịp bóc giấy gói, đã trực tiếp nhét vào miệng, dùng răng rắc rắc nhai nuốt.
Vị thơm thơm ngọt ngọt đó, chính là hương vị trong ký ức của hắc cầu.
Hắc cầu hạnh phúc nheo mắt, phát ra âm thanh trẻ con mềm mại, nói: "Ngon quá."
Ăn được kẹo rồi, độ thân mật của hắc cầu đối với Khương Trà tăng vọt, nó bay lượn bên cạnh Khương Trà, cười lấy lòng, nói: "Hi hi hi, chủ nhân, chủ nhân, ta còn kẹo mới không?"
Khương Trà: "Chủ nhân trước đây của ngươi đặt tên ngươi là gì?"
Hắc cầu: "Tiểu Hắc."
Khương Trà: "Tiểu Hắc, hoan nghênh gia nhập nhà ma thám hiểm, sau này ngươi sẽ là nhân viên ở đây."
Khương Trà nói xong, lại lấy ra một nắm kẹo đưa cho hắc cầu, hắc cầu hưng phấn đến nhảy nhót, ôm kẹo chạy mất dạng.
Khương Trà cũng không đuổi theo.
Hắc cầu vô hại, chỉ là một loại yêu quái rất bình thường.
Theo lý thuyết thì không sống lâu được, nhưng có vẻ nó đã gặp được một chủ nhân tốt, người đó trước khi chết đã đem linh khí của mình nhập vào một viên ngọc thạch, nhét vào cơ thể hắc cầu.
Hắc cầu cũng không biết, chỉ nghĩ đó là đồ kỷ niệm mà chủ nhân để lại cho mình.
Thật ra đó là tinh khí của chủ nhân, dùng để bồi bổ cho hắc cầu, giúp nó sống lâu hơn.
Nếu không có điều đó, hắc cầu đã sớm biến mất từ nhiều năm trước rồi.
Sau khi Khương Trà ra khỏi phòng.
Các bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn đang thảo luận về việc Khương Trà vừa rồi nhìn thấy gì trong đó.
Nhưng không ai biết câu trả lời.
Bất quá, hai ngày sau, trang chính thức của nhà ma đã đăng một bài viết.
【Ở đây có NPC thích ăn kẹo, nếu bạn muốn tương tác với nó, có thể mang theo nhiều kẹo nhé, yên tâm, nó chỉ cần no bụng là không ăn thịt người đâu.】 Một dòng trạng thái như vậy lại đẩy trang chính thức của nhà ma lên hot search một lần nữa.
Lượng khách xếp hàng vào nhà ma tham hiểm ngày càng đông.
Người lên núi cúng bái cũng nhiều.
Khương Trà thỉnh thoảng sẽ đến Huyền Dương quan thăm tượng thần sư phụ.
Có lẽ là do hương khói cúng dường đầy đủ, tượng thần sư phụ nhìn còn hồng hào hơn lúc mới khai trương.
Những ngày tháng như vậy bình đạm trôi qua vài tuần.
Tạ Cửu Đường "bị bệnh".
Bỗng dưng không ăn được gì, cứ ăn là nôn, ngửi thấy mùi thức ăn cũng không nhịn được mà ói ra.
Đi bệnh viện khám cũng không tìm ra bệnh gì.
Anh cả Lâm An Chi nhìn báo cáo khám bệnh của Tạ Cửu Đường, mày nhíu chặt lại, "Ta làm y bao nhiêu năm như vậy rồi, chưa từng thấy ca bệnh nào kỳ lạ như thế, thân thể kiểm tra hoàn toàn khỏe mạnh, mấy vết thương nhỏ nhặt thông thường cũng không có, nhưng lại không thể ăn gì, dạ dày kiểm tra cũng không có vấn đề."
Lâm An Chi nói xong, nhìn Khương Trà, nói: "Muội muội, chẳng phải muội có biết chút về y thuật, bắt mạch cũng không thấy vấn đề gì sao?"
Khương Trà vẫn đang ăn đồ.
Cô cùng Tạ Cửu Đường đến bệnh viện kiểm tra, từ khi bước vào đến giờ, miệng vẫn không ngừng, ăn uống rất ngon miệng.
Khương Trà nuốt hết đồ ăn trong miệng, lắc đầu nói: "Lúc em bắt mạch cho hắn thì thấy khỏe mạnh lắm, nhưng dạo gần đây hắn cứ nôn ọe liên tục, cái gì cũng ăn không vào, quản gia Lâm đã nghĩ đủ cách điều chỉnh thực đơn rồi mà vẫn không có tác dụng gì."
Lâm An Chi cầm một tập báo cáo dày cộm trên tay xem xét, vẫn không thấy chỗ nào không ổn, nói: "Ta chỉ có thể kê cho hắn chút thuốc kích thích vị giác và chống nôn để thử xem, nhưng ta cũng không dám đảm bảo có tác dụng, hai đứa cứ mang về ăn thử, nếu không được thì lại đến bệnh viện kiểm tra, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác."
Khương Trà cùng Tạ Cửu Đường từ bệnh viện đi ra, sau khi lên xe.
Ô Nha từ ghế điều khiển quay đầu, nhìn thoáng qua Tạ Cửu Đường, nhịn không được hỏi: "Cửu gia không có việc gì chứ?"
Tạ Cửu Đường vừa rồi muốn theo bệnh viện lúc rời đi, bỗng nhiên ngửi được Khương Trà ăn hot dog ruột hương vị, trực tiếp lại xông tới nhà vệ sinh nôn ra một hồi lâu, hiện tại đi ra, mặt đều tái mét.
Sắc mặt nhìn qua rất tiều tụy.
Tạ Cửu Đường một câu cũng không muốn nói, suy yếu dựa vào trên người Khương Trà, nhưng nghe thấy tới mùi đồ ăn trên người Khương Trà, lại bắt đầu muốn ói.
Khương Trà bấm một cái phù chú, cho mình trên người làm sạch, cũng đem mùi đồ ăn xóa.
Tạ Cửu Đường lúc này mới dễ chịu một chút.
Khương Trà đem tay nhẹ nhàng đặt ở đầu Tạ Cửu Đường, vỗ nhẹ, trả lời vấn đề của Ô Nha, nói: "Vẫn là như vậy, Đại ca cho mở kiểm tra cặn kẽ nhất, nên kiểm tra và không nên tra đồ vật đều điều tra, vẫn không tìm ra nguyên nhân bệnh."
Ô Nha lái xe trở lại Tây Uyển, Trương Tiểu Vương vừa vặn cũng đến.
Tạ Cửu Đường vì không thoải mái, gần đây đều không đi công ty.
Chuyện công tác, đều do Trương Tiểu Vương thu xếp xong xuôi, mang đến Tây Uyển để Tạ Cửu Đường xử lý.
Tạ Cửu Đường gần đây vì ăn không ngon ngủ không yên, còn luôn luôn nôn mửa, tính tình rất tệ, Trương Tiểu Vương cũng cảm nhận được áp lực, mỗi lần đưa văn kiện tới đây, trên mặt đều mây mù che phủ, lo lắng bị mắng.
Nhưng không đến lại không được.
Bất quá, hắn đã tổng kết ra một kinh nghiệm, chính là lúc đến, chỉ cần Khương Trà ở nhà, ngày hôm đó công việc của hắn cơ bản đều có thể tương đối thuận lợi hoàn thành.
Nếu Khương Trà không ở nhà.
Vậy đơn giản là khoảng thời gian đen tối, không khí kinh khủng đến mức Trương Tiểu Vương chỉ muốn nộp đơn từ chức.
Cho nên, Trương Tiểu Vương cũng thường sẽ trước tiên hỏi Lâm quản gia, nghe được Khương Trà ở nhà, hắn mới đến.
Thế nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc sai sót.
Tỷ như trước khi đến, gọi điện thoại, lấy được tin tức là Khương Trà ở nhà.
Nhưng chờ hắn lái xe đến, Khương Trà lại vừa có chuyện rời đi, như vậy hắn cũng chỉ có thể một mình đối mặt với BOSS hắc hóa nghiêm trọng.
Hôm nay, nhìn thấy Khương Trà từ trên xe bước xuống, Trương Tiểu Vương nước mắt cũng muốn rơi.
Hắn nhìn thấy Khương Trà, phảng phất thấy được ân nhân cứu mạng.
"Cửu gia khỏe; Khương tiểu thư khỏe."
Tạ Cửu Đường gần đây tính tình không tốt, nhìn thấy Trương Tiểu Vương liền biết công việc lại tới nữa, lại càng phiền não, không thèm cho Trương Tiểu Vương sắc mặt tốt...
Khương Trà vào ngày khai trương, còn cố ý làm một buổi phát sóng trực tiếp.
Vào giờ lành khai trương trước đó hai tiếng, nàng mời Tạ Vinh An, Hạ Trúc Tuyết, bé Cơ Mộc, Tạ Vinh Sinh, Ôn Giản An, và cả đám Cố Hàn Giới đến để làm tuyên truyền.
Khương Trà cũng đích thân ra mặt.
Ngày nhà ma khai trương, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Cửa nhà ma nhìn từ xa giống như là lối vào địa phủ.
Nhà ma đã đăng ký một tài khoản chính thức trên app Kim Qua, thông báo trước về buổi phát sóng trực tiếp.
Vì người điều hành nhà ma trên thực tế là Khương Trà, nên tài khoản chính thức của nhà ma vừa đăng ký trong ngày hôm đó, chưa đầy hai tiếng, lượng người theo dõi đã đột phá từ 0 lên 5 triệu.
Sau khi tài khoản chính thức liên tục công bố thời gian phát sóng trực tiếp, cùng với danh sách những người tham gia, lượng theo dõi lại tiếp tục tăng vọt, gần như phá kỷ lục.
Giờ lành khai trương là ba giờ chiều, buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu trước đó một giờ.
Nhân viên công tác phát cho tất cả những người tham gia phát sóng trực tiếp trang phục giống nhau, mỗi bộ đều in tên nhà ma ở trên.
Khương Trà là người mặc vào đầu tiên, Hạ Trúc Tuyết mặc sau đó, liền xích lại gần Khương Trà, cười tủm tỉm, thỏa mãn nói: “Tiểu Trà Trà, bây giờ chúng ta có được xem là mặc đồ đôi chị em không?”
Khương Trà chỉ vào mấy người đàn ông to con đứng sau lưng Hạ Trúc Tuyết, nói: “Cả đám này cũng là chị em sao?”
Mọi người: ? ? ? ?
Phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập tiếng cười ha ha ha ha ha ha.
【ha ha ha ha ha ha cười c·h·ế·t mất, vẫn là người quen, công thức quen thuộc, phong cách quen thuộc, Khương Trà, ta yêu ngươi! ! ! !】 【a a a a a Khương Trà đẹp quá, tươi tắn xinh đẹp, cho ta ôm một cái.】 【a a a, đáng lẽ nên bảo tất cả mọi người mặc đồ nữ phát sóng trực tiếp, mới là chiêu lớn hơn.】 【Tỷ muội, ý này của ngươi hay quá, mọi người mau giúp @ trang chính thức, cho trang chính thức thấy đi, tiện thể có thể để Cửu gia mặc đồ nữ không?】 【Cửu gia mặc đồ nữ á? Khung cảnh quá đẹp, ta không dám tưởng tượng.】
Buổi phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu.
Làn đạn ngay ngắn trôi qua 【Chúc mừng khai trương, chúc mừng phát sóng, chúc mừng Khương Trà lên chức bà chủ.】 Tạ Vinh Sinh, người duy nhất từng đi du lịch địa phủ cùng Khương Trà, khi nhìn thấy cổng nhà ma, liền lập tức rụt người lại, trốn sau lưng Khương Trà, run rẩy nói: “Khương Trà, ngươi sẽ không mời mấy nhân viên công tác đặc biệt chứ?”
Đặc biệt kiểu bạn bè không thuộc về thế giới người sống ấy.
Tạ Vinh Sinh cảm thấy kiểu chuyện này, Khương Trà hoàn toàn có thể làm ra.
Cho nên, hắn vô cùng khẩn trương suốt cả chặng đường, lòng bàn tay lạnh ngắt, toàn là mồ hôi lạnh.
Khương Trà cố ý không trả lời, nói: “Lát nữa ngươi có thể cảm nhận xem, rốt cuộc là người thật hóa trang, hay là trong đám giả giả có trà trộn mấy người thật sự.”
Tạ Vinh Sinh mặt mày thảm thiết, kéo áo Khương Trà, đáng thương nói: “Không thể nào, Khương Trà, ngươi sẽ không thật cho mấy người thật vào chứ? Ta sợ lắm, lát nữa ngươi có thể bảo vệ ta không?”
Sớm biết thế này thì hắn đã không đến rồi.
Nhưng hắn lại không dám cự tuyệt Khương Trà.
Tạ Vinh Sinh suốt đường khom lưng, trốn sau lưng Khương Trà, nắm chặt lấy áo Khương Trà.
Nhưng trong nhà ma có mấy đoạn tối đen như mực, hỗn loạn, căn bản không thấy rõ ai với ai.
Chỉ có người xem bật chế độ nhìn ban đêm của phòng phát sóng trực tiếp, mới có thể thấy rõ chuyện gì xảy ra với các vị khách quý bên trong.
Tạ Vinh Sinh cũng không biết, mình vừa vào chưa được năm phút đã đi theo NPC của nhà ma rồi.
Khương Trà và những người khác đi một con đường khác.
Tạ Vinh Sinh kéo áo một người không biết là quỷ thật hay NPC, nơm nớp lo sợ lẩn trốn, còn đang thử hỏi han, nói: “Khương Trà, ngươi có thấy chúng ta hình như bị lạc với mọi người không? Lúc nãy còn ồn ào, sao bây giờ lại đột nhiên yên lặng thế?”
Đáp lại Tạ Vinh Sinh chỉ có sự im lặng và tĩnh mịch.
Tạ Vinh Sinh lay "Khương Trà" tiếp tục nói: "Khương Trà, sao ngươi cứ không để ý tới ta vậy? Ngươi không thể nói câu nào sao? Ngươi im lặng vậy, ta càng sợ hơn."
【ha ha ha ha ha ta vừa nghĩ tới lát nữa Tạ Vinh Sinh biết chân tướng, cười đến phun cả nước miếng.】 【cười c·h·ế·t người, sao có thể làm ra chuyện ô long lớn thế, một người sợ ma sợ đến nỗi từ khi vào nhà ma không đứng thẳng được, giờ thì lại kéo một con quỷ, đi theo cả nửa ngày.】 【ha ha ha ha ha lát nữa Tạ Vinh Sinh biết chân tướng chắc là sợ đến ngất xỉu.】 【thử tưởng tượng mà xem, ta đã sợ tè ra quần rồi.】 【mọi người nghĩ xem nghề nghiệp của Khương Trà, con NPC này, chưa chắc đã là đồ giả, có khi là đồ thật đấy.】 【ta đi, ngươi nói thế ta càng sợ hơn.】 【đã giúp Tạ Vinh Sinh nặn ra hai lít mồ hôi rồi.】
Tạ Vinh Sinh mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn không dám đối mặt, chỉ có thể liên tục gọi tên Khương Trà, cố gắng tự trấn an bản thân.
"Khương Trà, Khương Trà, Khương Trà, ngươi trả lời ta một tiếng được không? Đừng dọa ta, ta thật sự rất nhát gan." Tạ Vinh Sinh nói câu sau cùng, là để đánh vào tình cảm với NPC, hy vọng đối phương biết mình nhát gan rồi thì đừng dọa mình.
Sau đó, cánh cửa phía trước bị đẩy ra.
Cảnh tượng sau cánh cửa, trực tiếp dọa Tạ Vinh Sinh ngất xỉu.
Chờ Tạ Vinh Sinh ngất xỉu xong, NPC hướng về ống kính nở một nụ cười quỷ dị đáng sợ.
Nhưng hình ảnh phát sóng trực tiếp không bị cắt, người xem phòng phát sóng trực tiếp căn bản không biết Tạ Vinh Sinh đã nhìn thấy cái gì mà lại bị dọa ngất xỉu ngay lập tức.
Nhưng càng không biết lại càng khiến người ta tò mò.
【đáng gét, bị Khương Trà cố ý úp úp mở mở, giờ ta chỉ muốn đi chơi nhà ma này một chuyến.】 【Tạ Vinh Sinh có thể tỉnh nhanh lên không, cho ta biết trong phòng kia có cái gì vậy?】 【Khương lão bản, chắc là bà có trò lôi kéo lòng người, giờ ta đăng ký thì còn kịp để xếp hàng chơi không?】 【may mà mấy hôm trước vừa mở bán vé ta đã chớp nhoáng mua được một vé.】 【mua được vé rồi á, tỷ muội đúng là tay nhanh mắt lẹ, điện thoại của ta bấm muốn nát mà không giành được vé.】 【chỉ có mỗi một trăm vé thôi, cháy vé quá.】 【không mua được vé, ta quyết định sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc sẽ lên núi Huyền Dương quan lễ bái, Khương Trà xây đạo quán, chắc chắn sẽ rất linh thiêng, ta đi cầu tài.】 【thật trùng hợp, tỷ muội, hay mình đi chung? Ta cũng cầu tài nè?】 【cầu tài thêm ta một vé.】 【ta mang cả chứng minh thư theo luôn, sợ thần không nhớ mặt thì cũng nhớ số chứng minh thư của ta chứ?】 【ta đi, ngươi nói vậy ta cũng muốn mang chứng minh thư theo.】 【ta thì khác, ta mua ba cuốn vé số, lát nữa ở dưới chân thần cào thử, cầu trời trúng đặc biệt, đến lúc đó sẽ phát cho mọi người ở đây 500 tệ.】 【ta cũng mua! ! ! ! !】 ...
“Hình như Tạ Vinh Sinh biến mất rồi phải không?” Người phát hiện Tạ Vinh Sinh không có ở đây trước tiên là Ôn Giản An.
Sau khi mắt Ôn Giản An thích ứng với bóng tối, có thể mơ hồ nhận ra mặt người xung quanh, nhưng nhìn một lượt rồi lại một lượt, vẫn không thấy Tạ Vinh Sinh đâu.
Tạ Vinh An: “Cái thằng nhóc đó lúc nãy còn khóc lóc kéo áo Khương Trà mà? Có khi nào giữa đường bị dọa ngất rồi không?”
Cố Hàn Giới: “Có khả năng, sẽ có nhân viên công tác xem phát sóng trực tiếp mà? Đến lúc đó hẳn sẽ có người lôi nó ra thôi.”
Khương Trà: “Có.”
Tạ Vinh An: “Vậy thì không sao rồi.” Tạ Vinh An vừa nói xong, quay sang ống kính, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, nói: “Nhân viên công tác đang xem đó chứ? Làm phiền các người đợi chúng tôi đi ra khỏi nhà ma rồi hãy vác nó ra, để nó ở trong đó một lát, luyện thêm chút can đảm.”
【ha ha ha ha, không hổ là anh ruột.】 【Tạ ảnh đế, vẫn là ngươi cao tay.】 【Tạ Vinh Sinh: Em cảm ơn anh.】 【cười c·h·ế·t, cái trò hai anh em tương ái tương sát, ta thích xem nhất.】 【ngươi dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy, ta còn tưởng ngươi biết Tạ Vinh Sinh sợ ma, muốn bảo nhân viên công tác làm nhanh lên, ai ngờ…】 【đừng đánh giá cao nhân tính của Tạ ảnh đế, ha ha ha ha ha.】 ...
Khương Trà ở trong nhà ma, nói là đi chơi cũng không bằng nói là đang đi tuần tra kiểm tra.
Cả quá trình chẳng để ý đến NPC “nhiệt tình” kia, cứ như đi vào chỗ không người, đi khắp nơi kiểm tra, nhìn ngó xung quanh.
Khoảng nửa giờ sau, Khương Trà dừng lại trước một cánh cửa.
Nàng đẩy cửa bước vào, một cái bóng đen vụt qua trước mắt, tốc độ rất nhanh, khiến người xem không rõ đó là cái gì, chỉ thấy một đoàn bóng đen di chuyển cực nhanh.
Phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi hỏi vừa rồi đó là cái gì.
【mẹ ơi, lúc nãy ta thấy một đoàn bóng đen bay qua, đây là công nghệ cao gì mới à?】 【chắc là không có nhân viên công tác nào có thể làm ra được động tác như thế nhỉ? Tốc độ đó nhanh đến nỗi nhìn không ra là người hay không.】 【kết quả của công nghệ cao à?】 【mọi người đừng đoán, nhìn xem vẻ mặt của Trà cha đi, Trà cha nghiêm túc rồi!】 【ta đi, thật kìa, Trà cha nghiêm túc nghĩa là cái bóng đen đó thật sự là thứ gì đó, thật đáng sợ quá.】 【không thể nào, là đang làm hiệu ứng cho buổi phát sóng trực tiếp đấy chứ? Nếu trong nhà ma mà có đồ thật, ta đây không dám vào đâu.】 【tỷ muội, ngươi không dám ta dám, ngươi có vé không? Bán cho ta giá gấp đôi được không?】 ...
Khương Trà nhanh chóng nhận ra thứ đó có gì không ổn.
Sau khi đi vào, nàng ra dấu với hình ảnh phát sóng trực tiếp.
Rất nhanh, hình ảnh phát sóng trực tiếp bị cắt mất.
Khương Trà sau khi vào phòng, cửa phòng cũng khóa lại.
Chỉ có một ống kính phát sóng trực tiếp chĩa thẳng vào cánh cửa đang bị khóa chặt.
【Không thể nào, nhà đài làm vậy, chẳng lẽ không biết ta sẽ sợ hơn sao?】 【Chân ta mềm nhũn rồi.】 【Tôi không dám nhìn.】 【Nhà đài! Ai dạy các người làm như vậy?】 【Tuy rằng ta biết Khương Trà không sao, nhưng ta thật sự rất muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì.】 【Chắc là có thứ không thể để chúng ta nhìn thấy, không thể để lộ ra ngoài thôi.】 【Chẳng lẽ đó là... đồ thật sao?】 【Vừa rồi Tạ Vinh Sinh bị dọa ngất chẳng phải là đã nhìn thấy đồ thật sao?】 【Có một vấn đề, muốn hỏi những người thường xuyên đi nhà ma, các người làm sao phân biệt được đồ bên trong rốt cuộc là NPC thật? Hay là thứ nhập vào người thật?】 【Người thường xuyên vào nhà ma đều biết, đồ thật sẽ có nhiệt độ cơ thể, còn đồ giả thì... hắc hắc...】 ...
Không lâu sau.
Nhà ma của Khương Trà lên hot search, thậm chí còn lên mấy cái.
#Trong nhà ma xuất hiện người thật# #Khương Trà mạo hiểm ở nhà ma# #Em trai Ảnh đế Tạ du ngoạn nhà ma bị dọa ngất# ...
Mỗi một hot search đều có lượt xem rất cao, cũng vì vậy mà thu hút rất nhiều người xem vào phòng phát sóng trực tiếp.
Hình ảnh phát sóng trực tiếp suýt chút nữa bị nghẽn vì quá nhiều người xem.
Người đông, ý kiến trái chiều cũng xuất hiện.
Có người mắng Khương Trà, vì độ hot mà không từ thủ đoạn, cố tình bày trò, chỉ trích rằng những thứ cô làm bây giờ đều là giả dối, đều là diễn để tăng độ hot, thu hút khách cho nhà ma.
Những bình luận mắng Khương Trà đó chỉ xuất hiện trong chốc lát liền bị một người tự xưng là nhân viên quản lý 001 tiến hành xóa bỏ, đồng thời khóa vĩnh viễn các tài khoản này.
【A, đã lâu không thấy nhân viên quản lý 001.】 【Ta từng rất thích ghép Khương Trà với nhân viên quản lý 001, nhưng bây giờ Khương Trà vẫn ở cùng Cửu gia, ta đã gán Khương Trà với Hồng Đường rồi.】 【Nhân viên quản lý 001 trước đây có phải đi chữa thương không?】 【Mọi người để ý chưa? Nhân viên quản lý 001 ra mặt là vì xóa những bình luận không hay về Khương Trà đó.】 【Trời ạ, cái tình đam mỹ này định ngược chết ta sao?】 【Nhân viên quản lý 001: Dù ngươi ngả vào lòng người khác, ta vẫn yêu ngươi, ta nguyện mãi mãi bảo vệ ngươi, dù không danh phận.】 【Ta lạy, tỷ muội tài văn chương.】 【Tỷ muội, nói thế không sợ chết sao? Nước mắt ta không đáng tiền, ô ô ô ô, cùng khóc chết thôi.】 【Đam mỹ biến ngược luyến, vĩnh viễn tuyệt sát, ta khóc thảm rồi, ô ô ô.】 【Không sao, @nhân viên quản lý 001, ngươi không có cơ hội có được Khương Trà, ta cũng vậy, chúng ta đều thế cả thôi, ta cùng ngươi thương tâm.】 Tạ Cửu Đường vốn đang xóa bài, thấy những lời này, liền dùng hiệu ứng kim quang lấp lánh đáp lại đối phương một câu 【nhân viên quản lý 001: Chúng ta không giống nhau.】 【Bạn trên mạng: Ta biết, ngươi thích nàng hơn ta, không sao, ta hiểu cái khổ của người không có cơ hội.】 【nhân viên quản lý 001: Ngươi sẽ không hiểu đâu.】 Khương Trà sau khi đóng cửa, nhìn hắc cầu đang nhảy nhót, liền cười.
"Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không lại đây nói rõ ràng, ta trực tiếp động thủ."
Đối phương vẫn không hề nhúc nhích.
Khương Trà: "1."
Khương Trà vừa đếm một tiếng, liền xông tới, trực tiếp đè hắc cầu xuống.
Hắc cầu không kịp phản ứng, liền bị Khương Trà khống chế.
Hắc cầu ở trong tay Khương Trà không ngừng giãy giụa, gào lên: "Chẳng phải nói đếm ba tiếng sao? Ngươi mới đếm một tiếng, con người các ngươi thật hèn hạ."
Hắc cầu không ngừng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Khương Trà, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Mặc kệ nó giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát ra được dù chỉ một chút.
Khương Trà thậm chí không hề dùng sức nhiều, chỉ tùy tiện đặt nó lên tường.
Hắc cầu giãy giụa mệt lử, ỉu xìu buông xuống, từ bỏ giãy giụa, "Con người ngu xuẩn, thả ta ra."
Khương Trà cầm hắc cầu lên, nắn nắn, cảm giác đặc biệt giống chậm đàn hồi, bóp vài cái, nói: "Nói xem, mục đích ngươi xuất hiện ở đây là gì?"
Hắc cầu há miệng, để lộ hàm răng nhọn hoắt, định cắn tay Khương Trà, kết quả bị Khương Trà dễ dàng bóp miệng lại.
"Thả, buông ra, buông ra ta." Hắc cầu nức nở cầu xin tha thứ.
"Nói." Khương Trà nói.
"Ta nói, ta nói, ngươi thả ta ra trước." Hắc cầu nịnh nọt cầu xin.
Khương Trà cũng không lo hắc cầu chạy mất, trực tiếp buông tay, cho nó dễ nói chuyện.
Hắc cầu ỉu xìu nói: "Ta là yêu quái lớn lên ở ngọn núi này, vốn có chủ nhân, nhưng người đó nhiều năm trước đã chết vì bệnh, sau đó chỉ còn mình ta ở ngọn núi này lang thang, vốn dĩ căn nhà hoang này là nhà của ta, kết quả các ngươi đến đây sửa sang lại, còn đổi tên rồi thành của ngươi, hừ, con người các ngươi thích nhất là chiếm đồ của chúng ta."
Hắc cầu tức giận nói.
Khương Trà lấy một viên kẹo từ trong túi ra, chìa ra, nói: "Có muốn đến làm công không? Bao ăn bao ở, còn có tiền."
Hắc cầu hừ một tiếng, ra vẻ không thèm để ý, nhưng ánh mắt thật ra lại dán chặt vào que kẹo trên tay Khương Trà.
Loại kẹo này trước kia nó từng ăn, là do một đoàn du lịch, khi dẫn trẻ con leo núi, đứa bé đó đã đánh rơi kẹo xuống đất, sau khi mọi người đi rồi, hắc cầu tò mò tiến đến, nhặt kẹo lên, cẩn thận ngửi ngửi, xác định không có độc, sau đó liếm thử một cái.
Từ đó thích luôn cái mùi vị này, chỉ là sau đó đã lâu như vậy, nó chưa có cơ hội ăn lại lần nữa.
Cho đến tận bây giờ, hắc cầu vẫn rất nhớ món kẹo đó.
Khương Trà: "Cung cấp kẹo không giới hạn."
Hắc cầu: "Ý gì?"
Khương Trà cười, dụ dỗ nói: "Là lúc nào ngươi muốn ăn kẹo cũng được, ăn no luôn."
Mắt hắc cầu sáng lên, nói: "Thật không? Ngươi không gạt ta?"
Khương Trà lắc lắc viên kẹo trong tay.
Hắc cầu lập tức lao tới, nhanh chóng cướp lấy kẹo trên tay Khương Trà, nó còn không kịp bóc giấy gói, đã trực tiếp nhét vào miệng, dùng răng rắc rắc nhai nuốt.
Vị thơm thơm ngọt ngọt đó, chính là hương vị trong ký ức của hắc cầu.
Hắc cầu hạnh phúc nheo mắt, phát ra âm thanh trẻ con mềm mại, nói: "Ngon quá."
Ăn được kẹo rồi, độ thân mật của hắc cầu đối với Khương Trà tăng vọt, nó bay lượn bên cạnh Khương Trà, cười lấy lòng, nói: "Hi hi hi, chủ nhân, chủ nhân, ta còn kẹo mới không?"
Khương Trà: "Chủ nhân trước đây của ngươi đặt tên ngươi là gì?"
Hắc cầu: "Tiểu Hắc."
Khương Trà: "Tiểu Hắc, hoan nghênh gia nhập nhà ma thám hiểm, sau này ngươi sẽ là nhân viên ở đây."
Khương Trà nói xong, lại lấy ra một nắm kẹo đưa cho hắc cầu, hắc cầu hưng phấn đến nhảy nhót, ôm kẹo chạy mất dạng.
Khương Trà cũng không đuổi theo.
Hắc cầu vô hại, chỉ là một loại yêu quái rất bình thường.
Theo lý thuyết thì không sống lâu được, nhưng có vẻ nó đã gặp được một chủ nhân tốt, người đó trước khi chết đã đem linh khí của mình nhập vào một viên ngọc thạch, nhét vào cơ thể hắc cầu.
Hắc cầu cũng không biết, chỉ nghĩ đó là đồ kỷ niệm mà chủ nhân để lại cho mình.
Thật ra đó là tinh khí của chủ nhân, dùng để bồi bổ cho hắc cầu, giúp nó sống lâu hơn.
Nếu không có điều đó, hắc cầu đã sớm biến mất từ nhiều năm trước rồi.
Sau khi Khương Trà ra khỏi phòng.
Các bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn đang thảo luận về việc Khương Trà vừa rồi nhìn thấy gì trong đó.
Nhưng không ai biết câu trả lời.
Bất quá, hai ngày sau, trang chính thức của nhà ma đã đăng một bài viết.
【Ở đây có NPC thích ăn kẹo, nếu bạn muốn tương tác với nó, có thể mang theo nhiều kẹo nhé, yên tâm, nó chỉ cần no bụng là không ăn thịt người đâu.】 Một dòng trạng thái như vậy lại đẩy trang chính thức của nhà ma lên hot search một lần nữa.
Lượng khách xếp hàng vào nhà ma tham hiểm ngày càng đông.
Người lên núi cúng bái cũng nhiều.
Khương Trà thỉnh thoảng sẽ đến Huyền Dương quan thăm tượng thần sư phụ.
Có lẽ là do hương khói cúng dường đầy đủ, tượng thần sư phụ nhìn còn hồng hào hơn lúc mới khai trương.
Những ngày tháng như vậy bình đạm trôi qua vài tuần.
Tạ Cửu Đường "bị bệnh".
Bỗng dưng không ăn được gì, cứ ăn là nôn, ngửi thấy mùi thức ăn cũng không nhịn được mà ói ra.
Đi bệnh viện khám cũng không tìm ra bệnh gì.
Anh cả Lâm An Chi nhìn báo cáo khám bệnh của Tạ Cửu Đường, mày nhíu chặt lại, "Ta làm y bao nhiêu năm như vậy rồi, chưa từng thấy ca bệnh nào kỳ lạ như thế, thân thể kiểm tra hoàn toàn khỏe mạnh, mấy vết thương nhỏ nhặt thông thường cũng không có, nhưng lại không thể ăn gì, dạ dày kiểm tra cũng không có vấn đề."
Lâm An Chi nói xong, nhìn Khương Trà, nói: "Muội muội, chẳng phải muội có biết chút về y thuật, bắt mạch cũng không thấy vấn đề gì sao?"
Khương Trà vẫn đang ăn đồ.
Cô cùng Tạ Cửu Đường đến bệnh viện kiểm tra, từ khi bước vào đến giờ, miệng vẫn không ngừng, ăn uống rất ngon miệng.
Khương Trà nuốt hết đồ ăn trong miệng, lắc đầu nói: "Lúc em bắt mạch cho hắn thì thấy khỏe mạnh lắm, nhưng dạo gần đây hắn cứ nôn ọe liên tục, cái gì cũng ăn không vào, quản gia Lâm đã nghĩ đủ cách điều chỉnh thực đơn rồi mà vẫn không có tác dụng gì."
Lâm An Chi cầm một tập báo cáo dày cộm trên tay xem xét, vẫn không thấy chỗ nào không ổn, nói: "Ta chỉ có thể kê cho hắn chút thuốc kích thích vị giác và chống nôn để thử xem, nhưng ta cũng không dám đảm bảo có tác dụng, hai đứa cứ mang về ăn thử, nếu không được thì lại đến bệnh viện kiểm tra, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác."
Khương Trà cùng Tạ Cửu Đường từ bệnh viện đi ra, sau khi lên xe.
Ô Nha từ ghế điều khiển quay đầu, nhìn thoáng qua Tạ Cửu Đường, nhịn không được hỏi: "Cửu gia không có việc gì chứ?"
Tạ Cửu Đường vừa rồi muốn theo bệnh viện lúc rời đi, bỗng nhiên ngửi được Khương Trà ăn hot dog ruột hương vị, trực tiếp lại xông tới nhà vệ sinh nôn ra một hồi lâu, hiện tại đi ra, mặt đều tái mét.
Sắc mặt nhìn qua rất tiều tụy.
Tạ Cửu Đường một câu cũng không muốn nói, suy yếu dựa vào trên người Khương Trà, nhưng nghe thấy tới mùi đồ ăn trên người Khương Trà, lại bắt đầu muốn ói.
Khương Trà bấm một cái phù chú, cho mình trên người làm sạch, cũng đem mùi đồ ăn xóa.
Tạ Cửu Đường lúc này mới dễ chịu một chút.
Khương Trà đem tay nhẹ nhàng đặt ở đầu Tạ Cửu Đường, vỗ nhẹ, trả lời vấn đề của Ô Nha, nói: "Vẫn là như vậy, Đại ca cho mở kiểm tra cặn kẽ nhất, nên kiểm tra và không nên tra đồ vật đều điều tra, vẫn không tìm ra nguyên nhân bệnh."
Ô Nha lái xe trở lại Tây Uyển, Trương Tiểu Vương vừa vặn cũng đến.
Tạ Cửu Đường vì không thoải mái, gần đây đều không đi công ty.
Chuyện công tác, đều do Trương Tiểu Vương thu xếp xong xuôi, mang đến Tây Uyển để Tạ Cửu Đường xử lý.
Tạ Cửu Đường gần đây vì ăn không ngon ngủ không yên, còn luôn luôn nôn mửa, tính tình rất tệ, Trương Tiểu Vương cũng cảm nhận được áp lực, mỗi lần đưa văn kiện tới đây, trên mặt đều mây mù che phủ, lo lắng bị mắng.
Nhưng không đến lại không được.
Bất quá, hắn đã tổng kết ra một kinh nghiệm, chính là lúc đến, chỉ cần Khương Trà ở nhà, ngày hôm đó công việc của hắn cơ bản đều có thể tương đối thuận lợi hoàn thành.
Nếu Khương Trà không ở nhà.
Vậy đơn giản là khoảng thời gian đen tối, không khí kinh khủng đến mức Trương Tiểu Vương chỉ muốn nộp đơn từ chức.
Cho nên, Trương Tiểu Vương cũng thường sẽ trước tiên hỏi Lâm quản gia, nghe được Khương Trà ở nhà, hắn mới đến.
Thế nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc sai sót.
Tỷ như trước khi đến, gọi điện thoại, lấy được tin tức là Khương Trà ở nhà.
Nhưng chờ hắn lái xe đến, Khương Trà lại vừa có chuyện rời đi, như vậy hắn cũng chỉ có thể một mình đối mặt với BOSS hắc hóa nghiêm trọng.
Hôm nay, nhìn thấy Khương Trà từ trên xe bước xuống, Trương Tiểu Vương nước mắt cũng muốn rơi.
Hắn nhìn thấy Khương Trà, phảng phất thấy được ân nhân cứu mạng.
"Cửu gia khỏe; Khương tiểu thư khỏe."
Tạ Cửu Đường gần đây tính tình không tốt, nhìn thấy Trương Tiểu Vương liền biết công việc lại tới nữa, lại càng phiền não, không thèm cho Trương Tiểu Vương sắc mặt tốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận