Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 394: Không phải, Cửu gia nhanh như vậy sao? (length: 11642)

Lại qua không biết bao lâu.
Không khí giữa hai người vừa đúng lúc.
Sắp đến nhà một bước.
Điện thoại của Khương Trà vang lên.
Cuộc gọi liên hoàn đòi mạng liên tiếp.
Khiến hai người không thể phớt lờ tiếng chuông mà tiếp tục.
Tạ Cửu Đường cố nhịn, gân xanh trên trán nổi lên.
Khương Trà đi qua, cầm điện thoại lên, nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, số lạ.
Nhưng khá quen.
Khương Trà ấn nút nghe, giọng đối phương rất gấp gáp, nói: "Alo, xin hỏi có phải là Khương Trà không? Tôi là Lý Dận Trì, sư phụ tôi tên Trương Thiết, mấy tháng trước, chúng ta gặp nhau ở Tây Uyển, cô còn nhớ không?"
Khương Trà xoa trán, nói: "Nhớ."
Tạ Cửu Đường nhẹ nhàng hôn, dừng ở trên bờ vai mịn màng của nàng.
Khương Trà đưa tay lên sờ đầu Tạ Cửu Đường, thành thạo xoa xoa, như đang vuốt ve con chó lớn nuôi trong nhà.
"Tôi nhớ rồi, có chuyện gì vậy?" Khương Trà hỏi.
"Tôi với sư phụ dạo gần đây vẫn luôn truy tra về cái chết của Trương thẩm, ban đầu đã điều tra được người tài xế kia nhận hối lộ, tài xế cũng khai ra kẻ đứng sau giật dây hắn, nhưng khi tôi với sư phụ theo điều tra xuống thì phát hiện sau người nọ còn có người đứng sau cao hơn, theo từng lớp truy tra, đã điều tra được con hổ lớn phía sau, nhưng sư phụ tôi đột nhiên mất tích."
Lý Dận Trì rất gấp, nói chuyện nhanh chóng.
Khương Trà đẩy Tạ Cửu Đường ra, ngồi dậy.
Miếng lụa trải giường vốn vắt trên vai nàng, vì quá trơn nên trượt xuống từ vai.
Tạ Cửu Đường thở gấp.
Khương Trà hoàn toàn không để ý, cầm điện thoại, hất mái tóc dài, nói: "Trước khi sư phụ cậu mất tích, ông ấy đã làm gì?"
Lý Dận Trì khẩn trương nói: "Tôi không dám nói qua điện thoại, chúng ta có thể gặp mặt không, tôi sẽ kể hết sự việc cho cô nghe."
Khương Trà: "Được."
Tạ Cửu Đường: ?
Miếng thịt đến miệng cũng bay mất.
Chẳng lẽ là cái sợi tơ nhân duyên kia trên người Trà Trà đang cản trở hắn đến trước?
Hay là tìm cái người kia ra trước, g·i·ế·t cho rồi.
Khương Trà hẹn địa điểm gặp mặt với Lý Dận Trì, cúp điện thoại, sau đó từ trên giường đứng dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Tạ Cửu Đường vẫn còn ngồi trên giường, chiếc chăn nhung màu nâu nhạt chỉ phủ hờ trên hông hắn.
Chắn chỗ cần che.
Lộ ra cơ bụng săn chắc cùng cơ ngực.
Và cả đôi chân dài, nhìn là biết có sức mạnh.
Khương Trà rất nhanh đã mặc xong quần áo, kéo tủ giày ra, hiện ra một mảng dép xỏ ngón đủ loại, ngẫu nhiên chọn một đôi, sau khi xỏ vào, lại cầm một cái buộc tóc từ trên bàn trang điểm, cột hết tóc lên cao, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh.
Gáy vẫn còn thấy rõ vết dâu tây do Tạ Cửu Đường lưu lại, cùng với vết răng mờ nhạt xung quanh vết dâu tây.
Nhìn ra hàm răng rất tốt, đều và đẹp.
Khương Trà chẳng có ý định che giấu chút nào, vẫn mặc áo thun thể thao cổ trễ, cách xa mười mét cũng thấy rõ dấu vết hắn để lại trên người nàng.
Cảm xúc bực bội của Tạ Cửu Đường, kỳ diệu được chữa khỏi.
Khương Trà quay đầu, nói với Tạ Cửu Đường: "Cửu gia, ta ra ngoài trước đây, lần sau mình tiếp tục nhé."
Tạ Cửu Đường giả bộ bình tĩnh, nói: "Để tài xế đưa em đi."
Khương Trà đi ra ngoài, quay đầu ở cửa, nói: "Không cần đâu."
Ngay khi Khương Trà đóng cửa rời đi.
Tạ Cửu Đường cuối cùng cũng không kìm nén được, vùi mặt vào chăn, hít một hơi thật sâu.
Trên ga trải giường vẫn còn mùi ngọt ngào của nàng.
Thơm quá, dễ ngửi quá.
Còn nữa...
Nàng nói lần sau tiếp tục, vậy có nghĩa là vẫn sẽ có lần sau.
Tạ Cửu Đường nghĩ đến đây, thỏa mãn cười, đứng dậy.
Tạ Cửu Đường không vội ra khỏi phòng, ánh mắt hắn rơi xuống chiếc áo choàng tắm Khương Trà thay ra dưới đất.
Hắn giằng xé trong lòng.
Lý trí mách bảo hắn rằng không nên nhặt lên.
Nhưng dục vọng giật dây hắn, nhặt mau lên, bây giờ mùi hương còn đậm nhất, hay là ngươi muốn đi tắm nước lạnh?
Lý trí: Không nên.
Dục vọng: Mau lên.
Hai con người nhỏ cãi nhau ỏm tỏi, ồn ào không ngớt, còn đánh nhau nữa.
Đánh túi bụi, chỉ thấy loạn cào xé, không phân biệt được cái nào là cái nào nữa.
Cuối cùng, lý trí bị dục vọng đẩy lên đoạn đầu đài.
Lý trí cười đắc ý, sau đó dứt khoát chặt đứt dây thừng, để đao rơi xuống.
Tạ Cửu Đường nhặt áo choàng tắm lên.
...
Khương Trà xuống lầu.
Lâm quản gia nhìn thấy cô xuống thì mắt tròn xoe.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu ông là: Không phải chứ, Cửu gia nhanh vậy sao?
Tiểu thuyết bá đạo tổng tài không phải một đêm không ngừng sao?
Sao mới chưa đến một tiếng, Khương Trà tiểu thư đã xuống lầu rồi? Còn tinh thần sảng khoái như vậy, đi đứng cũng không thay đổi chút nào.
Ôi này -- Có phải nên bồi bổ cho Cửu gia một chút không?
Ăn gì bổ t·h·ậ·n ấy nhỉ?
Lâm quản gia làm việc rất nhanh.
Đã lấy điện thoại ra, liên hệ với nhân viên thu mua nguyên liệu nấu ăn, đặt hàng: rau hẹ, bột mì, hàu sống, kỷ tử, khoai từ, hải sâm,...
Khương Trà đi ra ngoài gây sự chú ý cho Lâm quản gia, vội đuổi theo, nói: "Khương tiểu thư, muộn thế này còn đi ra ngoài ạ?"
Chẳng lẽ Cửu gia không làm Khương tiểu thư vừa ý, cho nên Khương tiểu thư giận quá mà quyết định ra ngoài tìm người khác?
Chẳng lẽ Cửu gia lại hết thuốc chữa?
Vậy mà vì chuyện này?
Lẽ ra ông nên chú ý sớm hơn, nên cho Cửu gia bồi bổ t·h·ậ·n sớm hơn, như vậy cũng không đến mức sớm bị Khương tiểu thư đào thải ra khỏi cuộc chơi.
Nếu sau này Khương tiểu thư thật sự không cần Cửu gia nữa, có thể sẽ chuyển đi không? Rời đi rồi còn có thể quay lại không?
Đầu óc Lâm quản gia quay cuồng quá nhanh, chỉ trong chốc lát đã nghĩ rất nhiều.
Khương Trà: "Đi gặp một người."
Lâm quản gia vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, theo bản năng nói: "Đàn ông à?"
Một người đàn ông, giữa đêm hôm, à, thật sự bị ông đoán trúng rồi sao?
Đáng thương Cửu gia a, rõ ràng điều kiện nào cũng tốt, tại sao lại thua ở khâu quan trọng này chứ?
Khương Trà: "Ừ."
Lâm quản gia: ? ? ? ?
Không cần mà, CP của ta sao có thể kết thúc như thế được?
Hồng Đường Khương Trà có thể ngọt, có thể cay, nhưng không thể đắng được.
Khiếu nại xưởng.
Lâm quản gia nhìn Khương Trà, từ trong gara kéo chiếc xe ba bánh nhỏ của mình ra, lái lên đó đi nha.
Vội vàng, vút một cái, giống như một cơn gió biến mất trước mắt ông.
Tâm tình Lâm quản gia càng phức tạp hơn.
Khương tiểu thư vì gặp một thằng đàn ông lạ mặt, còn phóng xe nhanh như vậy, hoàn toàn để lộ vẻ nôn nóng.
Cửu gia vậy mà thật sự làm người thất vọng đến thế sao?
Hay là bình thường ăn đồ bổ không đủ hiệu quả?
Vậy có khi nào nên cho Cửu gia hẹn bác sĩ khám xem không?
Nhưng chuyện này nếu truyền ra ngoài thì không hay, đàn ông đều sĩ diện chuyện này mà.
Cửu gia danh tiếng lớn như vậy, người theo đuổi nhiều như thế, nếu để lộ ra tin tức Cửu gia không được, thì sau này Cửu gia còn dám gặp ai nữa?
Lâm quản gia đi về, khi dừng chân ở phòng khách thì không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ chính đang mở cửa ở tầng hai.
Đáng thương Cửu gia, chắc còn đang trong phòng một mình l·i·ế·m vết thương.
Nữ Oa Nương Nương đã cho Cửu gia vẻ ngoài ưu tú nhất, đầu óc thông minh nhất, vậy mà lại quên mất lòng tự trọng của một người đàn ông.
Có phải là vì Nữ Oa Nương Nương là nữ không?
...
Khương Trà đến địa điểm hẹn, Tạ Cửu Đường vẫn chưa ra khỏi phòng ngủ chính.
Lý Dận Trì chọn một quán cà phê mở cửa 24/24, lúc này đã gần 12 giờ, ngoài vài người tăng ca ghé qua mua cà phê, trong quán cà phê rất vắng.
Lý Dận Trì chọn một vị trí khuất ở bên cửa sổ, cách xa quầy bar.
Hắn gói mình kín mít, không những đeo khẩu trang, mà còn đội mũ lưỡi trai và kính râm, trong tay còn cầm một cái túi lớn màu đen, bên trong đựng một đống đồ.
Khi đi tới, hắn luôn ôm chặt cái túi trong lòng, khiến nhân viên phục vụ giật mình, suýt báo cảnh sát.
Sau khi Khương Trà đến, Lý Dận Trì vội đứng lên áy náy nói: "Thật sự xin lỗi, đã gấp gáp như vậy lại còn liên hệ cô vào giờ muộn thế này."
Lý Dận Trì gọi cho Khương Trà một cốc đường đá, còn mình thì uống một ly americano đá.
Khương Trà ngồi xuống, uống một ngụm, thấy chưa đủ ngọt, lại cầm lọ đường trên bàn, thả mấy viên đường vào khuấy.
"Nói đi, sư phụ cậu điều tra được cái gì?" Khương Trà vừa khuấy vừa hỏi Lý Dận Trì.
Lý Dận Trì đầu tiên cảnh giác nhìn xung quanh, xác định không có ai, lúc này mới cầm chiếc túi to, từ từ lấy đồ bên trong ra đưa cho Khương Trà.
"Đây là kết quả điều tra mấy tháng nay của tôi với sư phụ; trước đây vốn tưởng rằng, tìm được người chủ mưu đứng sau tài xế kia thì có thể kết thúc vụ án, nhưng càng điều tra lại càng phát hiện nhiều thứ.
Hai ba tháng trước, bên sở đã gây áp lực, yêu cầu kết án, không cho tiếp tục điều tra.
Nhưng sư phụ không đồng ý, cố chấp tiếp tục điều tra.
Khoảng một tháng trước, sư phụ nhận được một bọc đồ không rõ nguồn gốc, bên trong có một túi tiền, ước tính khoảng 200 vạn.
Chỉ có một tờ giấy, trên đó viết một từ tiếng Anh: STOP."
Khương Trà vừa nghe Lý Dận Trì nói vừa cúi đầu lật xem tài liệu hắn đưa.
Càng xem về sau, cô càng hiểu vì sao Trương Thiết lại gặp chuyện.
Bản thân Trương Thiết hẳn là cũng biết, đụng đến đám người này, chắc chắn lành ít dữ nhiều, nhưng vì chính nghĩa trong lòng, ông ấy vẫn kiên trì điều tra tiếp.
Lý Dận Trì tiếp tục nói: "Sau chuyện cái túi đó, sư phụ đã nộp tiền lên trên, tôi lo sư phụ gặp chuyện không may, đã khuyên ông ấy không nên tiếp tục nhưng sư phụ không nghe, nhất quyết làm tới cùng, kết quả hôm nay sau khi tan làm thì sư phụ mất tích."
Ta điều tra thì biết sư phụ trên đường về nhà bị theo dõi, hắn là trở về được nửa đường thì bỗng nhiên bị một chiếc xe không biển số chặn lại, sau đó mất dấu, sư phụ mất tích, chiếc xe kia vẫn còn ở chỗ cũ, chỉ là camera hành trình trên xe bị hỏng."
Lý Dận Trì lo lắng cho tình hình của Trương t·h·iết, càng nói càng lo lắng, cảm xúc sợ hãi dâng lên, đôi mắt ửng đỏ, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống, hắn bất an nói: "Ta nghi ngờ trong cục chúng ta cũng có gián điệp, cho nên ta không dám nói ra chuyện sư phụ mất tích, chỉ có thể nhờ ngươi giúp đỡ, trước kia ngươi đã cho sư phụ một lá bùa, giúp sư phụ tránh được một lần nguy hiểm.
Ta cũng đã xem livestream của ngươi trên m·ạ·n·g, biết năng lực của ngươi.
Cho nên người đầu tiên ta nghĩ đến chính là ngươi, Khương Trà, ngươi có thể giúp sư phụ ta không? Sư phụ ta hắn thật sự là một người tốt, là người tốt nhất, t·h·iện lương nhất, chính nghĩa nhất trong đám cảnh sát."
Khương Trà biết Trương t·h·iết tốt như thế nào, đó cũng là một trong những lý do mà nàng khi biết Trương t·h·iết gặp chuyện không may, đã ngay lập tức chạy tới đây.
Trương t·h·iết là một người tốt hiếm có.
Linh hồn của hắn hoàn toàn thuần khiết.
Những người như vậy có linh hồn trong sạch, không chút tạp chất.
Trong lòng có t·h·iện niệm, ủng hộ chính nghĩa.
Tà ác không nên lấn át chính nghĩa.
Chính bởi vì có những người như vậy tồn tại, xã hội mới không đến mức bị sâu mọt gặm nhấm đến tan hoang.
Tương lai của đất nước mới có hy vọng.
Khương Trà không có khát vọng lớn lao như vậy, nhưng ít nhất, nàng có thể bảo vệ được những người như thế...
Bạn cần đăng nhập để bình luận