Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 318: Biến thái! (length: 7329)

【 Đôi dép xỏ ngón này mới là bản thể à? x SWl... 】 【 Ha ha ha ha ha vì sao nó lại có chút buồn cười vậy? ? 】 【 Ha ha ha ha Cửu gia đối thủ mạnh nhất, kỳ thực là đôi dép xỏ ngón này à? 】 【 Cười ra nước mắt. 】 【 Mặc dù buồn cười, nhưng chân ngọc xinh đẹp của Trà cha, ta thật muốn ôm hôn mua. 】 【 A, lại có biến thái, nhưng ta cũng rất thích 23333. 】 【 Ta vẫn cho rằng mình không phải là người cuồng chân, cho đến khi thấy chân Khương Trà. 】 【 Dép xỏ ngón chính là phát minh vĩ đại nhất trên thế giới này! Khi xỏ vào chân Tiểu Trà Trà cũng quá đẹp, thật sự hy vọng nàng có thể mãi mãi gắn chữ "Nhân" vào chân, như vậy ta liền có thể luôn nhìn chân ngọc của nàng, sau đó vụng trộm liếm màn hình. 】 【 A a a má ơi xuất hiện thật là khó lường trạng thái a. 】 Khương Trà leo lên đến đỉnh tán cây, trên đó thấy một cái tổ chim rất lớn.
Giữa tổ chim, xuất hiện một bộ hài cốt trắng nhỏ.
Có lẽ là do phơi gió phơi nắng lại thêm mưa xối, bộ hài cốt này trông rất sạch sẽ.
Nhưng lại gầy gò, nhỏ bé, còn co rút lại.
Khương Trà nhìn xuyên qua bộ hài cốt này, thấy được dáng vẻ của bé gái lúc còn sống.
Vẻ nhu thuận, trắng trẻo mềm mại bị sốt cao, co ro trong tổ chim bỏ hoang, run rẩy, sau đó miệng yếu ớt kêu, "Mụ mụ, mụ mụ ở đâu, Quai ngoan rất muốn về nhà."
Khương Trà gần như có thể xác định, đây chính là di hài của Lưu Quai Quai.
Khương Trà bước vào trong tổ chim còn lớn hơn người, nàng chậm rãi đi đến chỗ cô bé, sau đó khom người quỳ gối xuống, đưa tay chạm vào hài cốt cô bé.
Không bao lâu, khủng bố búp bê vải cũng bò lên.
Khủng bố búp bê vải vượt qua Khương Trà, bay nhào vào trong hài cốt bé gái, còn tự động tìm kiếm xương tay của cô bé, đặt chồng lên người mình, mô phỏng lại hình ảnh lúc bé còn sống ôm chặt nó.
Khủng bố búp bê vải cảm nhận được cái ôm quen thuộc của bé gái, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.
Mặc dù bình thường nó vẫn luôn mang biểu tình cười, nhưng nụ cười lúc này, rõ ràng khác với trước đây.
Tay Khương Trà vừa định rút về, khủng bố búp bê vải đột nhiên nắm lấy cổ tay Khương Trà, biểu tình của nó vẫn là đang cười.
Nó kéo tay Khương Trà, thỉnh cầu Khương Trà tiến vào ký ức của nó.
Khương Trà đồng ý.
Sau đó nàng nhìn thấy quá trình chế tác ra khủng bố búp bê vải.
Mỗi một búp bê vải được làm ra, đều có tên của mình.
Tên của nó là Cindy.
Ngay khi có tên, nó liền gặp được tiểu chủ nhân tương lai của mình, Lưu Quai Quai.
Lưu Quai Quai rất trân trọng nó, luôn cùng nó chơi trốn tìm, thường xuyên chia sẻ những chuyện mình gặp ở trường học.
Những tin đồn thú vị ở trường học của Lưu Quai Quai khiến Cindy tò mò, Cindy đưa ra ý muốn cùng cô bé đến trường học.
Lưu Quai Quai đồng ý.
Nhưng mụ mụ từng nói, không thể tùy tiện dẫn người đến trường học.
Cho nên Lưu Quai Quai vụng trộm nhét búp bê vải vào quai cặp sách rồi đi học.
Kết quả xảy ra chuyện.
Một bạn học cùng lớp, vì tò mò xem trong túi sách của Lưu Quai Quai luôn căng phồng rốt cuộc có giấu thứ gì, thừa dịp Lưu Quai Quai đi vệ sinh, đã vụng trộm mở cặp sách của Lưu Quai Quai.
Sau đó lập tức bị khủng bố búp bê vải bên trong dọa ngất.
Được đưa đến bệnh viện cứu chữa, sau khi tỉnh lại, còn phải điều trị một thời gian vì phát điên.
Vì chuyện này, Lưu Quai Quai đành phải chuyển trường.
Cũng từ sau đó, Cindy không thể cùng Lưu Quai Quai đi học.
Mỗi lần trước khi đi học, mụ mụ của Lưu Quai Quai là Lưu Vi Tiệp đều tự mình kiểm tra cặp sách của Lưu Quai Quai, đảm bảo cô bé không thể mang Cindy đến trường.
Nhưng dù vậy, Cindy cũng rất vui vẻ, vì không thể mang nó đến trường mà tiểu chủ nhân cảm thấy áy náy, sau đó đối xử với nó càng tốt hơn.
Tất cả thời gian sau giờ học, đều cùng nó nũng nịu bên nhau.
Khi ăn cơm sẽ để riêng cho nó một cái ghế.
Khi làm bài tập cũng đặt nó ở bên cạnh, yên lặng nhìn nó viết xong.
Khi xem tivi lại càng ôm nó cùng nhau.
Khi ngủ cũng ôm nó ngủ cùng một chăn.
Mỗi buổi sáng trước khi đi học, nhất định sẽ không quên hôn nó một cái, rồi sau đó nói lời tạm biệt với nó.
Búp bê vải nghĩ rằng, mình sẽ như vậy cùng tiểu chủ nhân một đời, sẽ nhìn tiểu chủ nhân chậm rãi trưởng thành, sau đó kết hôn sinh con, rồi lại sinh một bé con đáng yêu giống như cô bé.
Như vậy nó có thể giúp cô bé trông trẻ.
Nhưng sau này, tất cả đã thay đổi.
Bắt đầu từ khi nữ chủ nhân yêu đương...
Khương Trà nhìn thấy một gương mặt đàn ông xa lạ từ trong ký ức của búp bê vải.
Còn rất trẻ, có lẽ nhỏ hơn người lớn kia khoảng mười tuổi, nhưng rất giỏi trong việc tạo giá trị cảm xúc.
Hắn gọi Lưu Vi Tiệp là bà xã, gọi Lưu Quai Quai là con gái, còn có thể nhớ tên của từng búp bê vải trong nhà, coi tất cả nhân ngẫu như người nhà mà đối đãi.
Hắn sẽ đưa ly sữa nóng cho Lưu Vi Tiệp khi cô làm việc mệt nhọc, sau đó dỗ cô nghỉ tay một lát, uống sữa rồi tiếp tục làm việc.
Hắn sẽ quan tâm đến sức khỏe của Lưu Vi Tiệp.
Hắn sẽ đưa đón Lưu Quai Quai đi học về.
Hắn còn có thể xin nghỉ phép từ công ty để đến dự họp phụ huynh cho Lưu Quai Quai thay cho Lưu Vi Tiệp khi cô quá bận rộn, với tư cách một người cha.
Mọi người trong nhà, bao gồm cả đám búp bê vải, đều rất thích người đàn ông này.
Vì sự xuất hiện của hắn, ngôi nhà vốn luôn ảm đạm này như có thêm một vệt nắng, trên gương mặt ấm áp của nữ chủ nhân và tiểu chủ nhân đều có thêm nụ cười, trong nhà luôn vang lên tiếng nói cười.
Mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn.
Chỉ có Cindy trong lòng sinh ra một nỗi bất an mãnh liệt.
Nó phát hiện, thời gian chung đụng của tiểu chủ nhân và nó đã ít đi.
Thay vì để nó kể chuyện trước khi đi ngủ, tiểu chủ nhân càng muốn nam nhân kia ngồi bên giường, lật giở quyển sách đồng thoại, kể đi kể lại những câu chuyện cổ tích mà Cindy đã nghe đến cả trăm ngàn lần.
Câu chuyện thì lặp đi lặp lại nhưng tâm tình của tiểu chủ nhân thì ngày càng vui vẻ hơn.
Cô bé vụng trộm nói với Cindy: "Cuối cùng ta đã có ba rồi, ta rất vui."
Nhưng một ngày nọ, sau khi tiểu chủ nhân đến trường, Cindy đã chứng kiến một cuộc cãi nhau, đó là lần cãi vã kịch liệt hiếm hoi của nữ chủ nhân và nam nhân kia.
Cindy chờ ở phòng của tiểu chủ nhân.
Hai người kia cãi nhau ở sau vườn.
Vì khoảng cách quá xa, Cindy chỉ thấy bọn họ ồn ào thật lớn, nhưng nghe không rõ cụ thể là gì.
Sau này, Cindy không kìm được đem sự bất an của mình nói cho tiểu chủ nhân.
Tiểu chủ nhân cười hì hì ôm lấy nó, hôn lên trán nó, nói: "Cindy, ta biết vì sao ngươi lại cảm thấy như vậy rồi, hôm nay ta đọc sách thấy rồi, ngươi là vì sợ mất ta, cho nên mới ghen tị với hắn, vì vậy mới nhạy cảm, rồi cảm thấy bất an, nhưng ngươi không cần lo lắng nha, sau này có lẽ hắn sẽ là ba của ta, nhưng ngươi mãi mãi là bạn tốt của ta mà, mãi mãi!"
Cindy cảm thấy lời tiểu chủ nhân nói cũng đúng.
Cho nên sau này, cho dù nó vẫn còn bất an, nhưng vẫn cố gắng thuyết phục chính mình.
Cho đến chuyện ngày hôm đó của ba năm trước phát sinh—..
Bạn cần đăng nhập để bình luận