Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ
Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 397: Ta cũng coi là thể nghiệm qua bị bá tổng đập thẻ đen cảm giác (length: 22658)
Hải Thành, thêm Đoàn gia, có tổng cộng năm gia tộc huyền học nổi tiếng, thứ tự là: Đoàn gia, Lâm gia, Trần gia, Ngô gia và Trương gia.
Nếu dựa theo cấp độ sao để xếp hạng năng lực của bọn họ thì:
Đoàn gia: Năm sao.
Lâm gia và Trương gia: Bốn sao.
Trần gia và Ngô gia: Ba sao.
Mà Lâm gia và Trương gia có quan hệ tương đối gần với Đoàn gia, người đứng đầu của các gia tộc này thường xuyên qua lại với nhau.
Nhưng mối quan hệ tốt đẹp này không phải tự nhiên mà có ngay từ đầu.
Mà là từ mười mấy năm trước, sau khi năng lực của Đoàn gia đột phá, Lâm gia và Trương gia đã nhanh chóng liên lạc với Đoàn gia, từ đó hưởng lợi lớn.
Theo báo cáo điều tra của Ô Nha, Lâm gia và Trương gia đều chưa từng gặp mặt Đinh Cẩm Ý.
Tuy rằng có những lúc hai nhà này trao đổi lợi ích với Đinh Cẩm Ý, nhưng những lúc như vậy không thể thiếu sự có mặt của người Đoàn gia làm trung gian.
Từ đó có thể thấy, Đoàn gia tuy giao hảo với Lâm gia và Trương gia, nhưng thực tế vẫn luôn đề phòng hai nhà này, nên suốt nhiều năm qua, chưa từng để cho họ gặp mặt trực tiếp với Đinh Cẩm Ý.
Đừng nói là gặp.
Ngay cả điện thoại liên lạc cũng chưa từng.
Người duy nhất họ liên lạc được là A tiên sinh, trợ thủ đắc lực của Đinh Cẩm Ý, cũng có thể nói là trợ thủ đắc lực của Đinh Cẩm Hoan, một người đàn ông chỉ có biệt danh.
A tiên sinh từng xuất hiện trong trí nhớ của Cố Y Viên, nhưng luôn đeo khẩu trang che kín mặt.
Khương Trà chỉ nhớ được đôi mắt đó.
Nếu có thể gặp lại, Khương Trà hẳn là sẽ nhận ra ngay.
Khương Trà xem xong quá nửa báo cáo, hỏi Ô Nha: "Ngươi cảm thấy Đoàn lão là người thế nào?"
Đoàn lão có quan hệ thân cận với Tạ gia, Ô Nha đi theo Tạ Cửu Đường nhiều năm, tự nhiên cũng quen biết người này.
Ô Nha nói: "Theo ta thấy, ông ta là người tốt, lương thiện, nhưng đặc biệt coi trọng gia tộc truyền thừa."
Đặc biệt coi trọng gia tộc truyền thừa?
Ngón tay thon dài xinh đẹp của Khương Trà dừng lại trên tài liệu, vừa đúng ngay tấm ảnh của Đoàn Diên Ninh.
Ngón tay dừng trên khuôn mặt tuấn tú kia, nhưng bản thân lại không nhận ra, nhẹ nhàng miết qua miết lại vài cái, trông như đang cố vuốt ve gò má của đối phương vậy.
Ô Nha trong lòng đổ mồ hôi.
Với hành động vừa rồi, nếu Cửu gia nhìn thấy, nhất định sẽ ghen cho mà xem.
Tội nghiệp Cửu gia, trên đầu sắp mọc cỏ xanh đến nơi rồi.
À không đúng, chỉ là vô ý chạm vào mặt người đàn ông khác trên ảnh thôi, không tính là gì.
Ô Nha! Ngươi không thể quá cổ hủ như vậy được!
Ô Nha thương Cửu gia, quyết định giúp một tay, nói: "Khương tiểu thư cảm thấy, Đoàn Diên Ninh sẽ đóng vai trò gì trong chuyện này?"
Ánh mắt của Ô Nha cố tình dừng lại trên tấm ảnh Đoàn Diên Ninh dưới đầu ngón tay của Khương Trà.
Khương Trà nghe vậy, quả thật thu tay về, nhìn người trong ảnh, nói: "Đoàn Diên Ninh không phải là người hiểu chuyện, lúc đầu, hắn cũng không thích con đường huyền học này, là sau khi mẹ và em gái qua đời, hắn bắt đầu thức tỉnh năng lực, thường xuyên mơ thấy chuyện trước khi mẹ và em gái mất, cho nên vì muốn báo thù cho mẹ và em gái mới bước lên con đường huyền học này.
Mặc dù sau này, hắn cũng thật sự thích con đường huyền học này, nhưng ban đầu hắn không hề muốn học, điểm xuất phát là vì báo thù.
Nếu như hắn biết chân tướng, ngày đó ở tiệc rượu tại Khương gia, lại không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa."
Ô Nha hôm đó không có ở hiện trường, nhưng sau đó thông qua lời kể của Liệp Ưng, biết rõ chân tướng sự việc.
Nếu hôm đó Đoàn Diên Ninh không phải đang diễn kịch, vậy hắn thật sự chỉ là một người không biết chuyện.
"Ngươi tin hắn sao?" Ô Nha hỏi Khương Trà.
Khương Trà lật xem tiếp trang tư liệu phía sau, không ngẩng đầu lên, nói: "Ngươi nghi ngờ Đoàn Diên Ninh đóng kịch? Yên tâm đi, hắn còn chưa có diễn tốt đến vậy đâu, hơn nữa, lúc đó Đinh Cẩm Ý đã sắp nói ra chân tướng rồi, nếu không bị đánh lén bịt miệng thì bây giờ chúng ta cũng không cần chạy đến đây điều tra chân tướng làm gì."
Ô Nha đứng nghiêm chỉnh bên cạnh, ánh trăng từ cửa sổ sát đất xuyên vào, chiếu lên chiếc mặt nạ đen của Ô Nha, những mảnh ánh sáng dừng lại trong đôi mắt hắn, khiến đôi mắt kia đặc biệt sáng, ngữ khí kiên định: "Khương tiểu thư cho rằng, việc Cửu gia bị người cướp đi thọ mệnh trước kia, cùng với chuyện nhiều đệ tử Tạ gia duyên phận lận đận, cũng là do Đoàn lão làm sao?"
Khương Trà ném cho Ô Nha một ánh mắt tán thưởng, nói: "Khó trách Cửu gia thích phái ngươi nhất, biết càng nhiều càng khổ."
Ô Nha: ?
Đây có được xem là tin tốt không?
Khương Trà khẽ cong khóe môi cười khi rũ mắt xuống, nói: "Coi như là vậy đi, vì sao không chứ, người Cửu gia coi trọng, ít nhất không cần lo không có tiền tiêu."
Ô Nha đứng càng thẳng người hơn chút.
Đúng là như thế thật.
Hắn chỉ cần gửi ảnh chụp và video của Khương tiểu thư cho Cửu gia trong mấy tháng gần đây thôi, cũng đã nhận được một khoản thù lao không nhỏ, cộng lại chắc có thể mua được một căn hộ chung cư ở thành phố quê hắn.
Ô Nha quay lại câu hỏi vừa rồi, có chút bất bình nói: "Tạ gia đối với Đoàn gia thật tốt, vậy mà Đoàn lão lại vong ân phụ nghĩa như thế? Nếu không phải Tạ gia lão gia nể mặt Đoàn lão là bạn chiến đấu cũ, còn gả một người tỷ tỷ của Cửu gia cho con trai đối phương, trên sự nghiệp cũng giúp đỡ không ít, Đoàn gia làm sao có được địa vị như ngày hôm nay."
Khương Trà xem xong trang tư liệu cuối cùng, thản nhiên nói: "Lòng người vốn phức tạp, mắt thấy tai nghe không hẳn là chân tướng, cho dù có hiểu rõ thì đối phương cũng có thể diễn kịch với ngươi, nói chung, đừng nên quá tin vào cái gì cả."
Khương Trà tiện tay thu dọn toàn bộ đồ đạc, đưa trả lại cho Ô Nha, nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Ô Nha ánh mắt kích động, cho rằng mình đi theo Khương Trà lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể giúp được việc lớn.
Hắn đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào Khương Trà, không nhịn được hỏi: "Ngày mai dậy sớm phải làm gì?"
Khương Trà khẽ gõ vài cái lên cánh tay, nói: "Mua bữa sáng, nghe nói ở Hải Thành có mấy quán ăn sáng cực ngon, sáng mai sau khi chạy bộ về, ta hy vọng có thể thấy hết đồ ăn của mấy quán đó ở trước mặt ta, được không Ô Nha?"
Ô Nha nghe chỉ là mua bữa sáng, lập tức chán nản.
Nhưng nghe xong hết lời của Khương Trà, lập tức đứng thẳng người, ưỡn ngực, khí thế kiên quyết như đang tuyên thệ gia nhập quân ngũ, hùng hồn nói: "Nhất định có thể."
Khương Trà mỉm cười với hắn, nói: "Cảm ơn nha."
Ô Nha choáng váng đi ra khỏi phòng Khương Trà.
Ra đến bên ngoài, cửa tự động đóng lại sau lưng hắn.
Tiếng khóa cửa, làm Ô Nha tỉnh táo lại.
Ô Nha hoàn hồn, nhớ ra Khương Trà là người yêu của Cửu gia, liền mạnh tay tát vào mặt mình một cái.
Dù có đẹp đến mấy cũng không thể bị thần nhan của nữ chủ nhân mê hoặc được, đây là khảo nghiệm dành cho hắn!
Ô Nha vội vàng chạy trở về phòng ngủ của mình.
Khương Trà vẫn chưa ngủ.
Nàng còn rất nhiều việc phải làm.
Nàng lấy đồ đạc của mình ra, lấy từ bên trong một tập giấy, và một cây bút.
Khoanh chân ngồi trên sô pha, bắt đầu chăm chú phác thảo.
Nàng muốn tự tay thiết kế bảy đôi nhẫn cưới độc đáo cho bảy tên ly hôn thành công kia của Tạ gia.
Mỗi đôi phải có hoa văn khác nhau.
Mà phải là một cặp một đôi.
Điều này có hơi làm khó Khương Trà vẫn còn độc thân.
Khương Trà cắn bút, bắt đầu nhớ lại chuyện của đại sư tỷ và tiểu sư huynh.
Nghĩ xem những lúc hai người bọn họ lén lút mập mờ, thích thứ gì nhất?
Khương Trà suy nghĩ đến mức chăm chú, khi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra những ký ức đáng ra đã rất xa xôi.
Vô cùng xa xưa.
Nhưng ngay lúc này, những hình ảnh hiện lên trước mắt rất thật, dường như chính mình đã quay lại khoảnh khắc đó.
Khương Trà nhìn tiểu sư huynh đang múa kiếm, nhìn biểu tình lạnh lùng của tiểu sư huynh, nhìn dáng vẻ thích trêu ghẹo của đại sư tỷ, nàng nghĩ ngợi.
Lúc này, nàng đến thế giới này, vẫn chưa đủ nửa năm.
Mà tiểu sư huynh chắc hẳn vẫn chưa thích đại sư tỷ, chỉ cảm thấy đại sư tỷ luôn làm phiền hắn luyện kiếm, có chút phiền phức.
Nhưng tiểu sư huynh chưa bao giờ cho bất cứ ai đụng vào thanh bảo kiếm của mình, vào lúc này, người duy nhất được phép lại chính là đại sư tỷ.
Mặc dù chỉ có đại sư tỷ cố ý trêu tiểu sư huynh, cố ý chạm vào thanh bảo kiếm mà mấy sư huynh khác thường trêu ghẹo là bảo bối của vợ tương lai tiểu sư huynh.
Khương Trà còn đang nghĩ ngợi thì đại sư tỷ bỗng nhiên đi về phía nàng.
Khương Trà ngẩn người, ký ức rõ ràng, suýt chút nữa làm nàng nghĩ những ký ức mấy tháng trước ở thế giới cũ mới là hư ảo.
"Này, tiểu sư muội, ngẩn người cái gì đó? Đi bắt bướm với tỷ tỷ đi."
Gương mặt ngời ngời của đại sư tỷ đến gần Khương Trà, trán của hai người chạm vào nhau, mỉm cười nhìn Khương Trà, nói: "Đi không? Lúc này phía sau núi, khắp nơi đều là những con bướm năm màu rực rỡ tuyệt đẹp, thích hợp nhất với một cô nương nhỏ như muội đến xem đó."
Khương Trà lúc này tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng do trải qua quá nhiều chuyện, còn trải qua một lần cái chết.
Cho nên so với đại sư tỷ vui vẻ hoạt bát, nàng có phần trầm lặng hơn.
"Không hứng thú."
"Vì sao? Ngươi không khát khao tình yêu sao? Đều nói bướm tượng trưng cho tình yêu, rất nhiều đôi trai gái yêu nhau thích dùng hình ảnh bướm để so sánh tình yêu." Đại sư tỷ nói.
"Chỉ có mình ngươi nói vậy thôi." Khương Trà mặt không cảm xúc đáp.
Kết quả là bị Đại sư tỷ véo má, "Tiểu sư muội, ngoan một chút, cùng Đại sư tỷ đi bắt hai con bướm chơi."
Đại sư tỷ không dùng lực, nàng chỉ là muốn dẫn nàng đi giải sầu.
Khương Trà hiểu ý.
Sau này, Khương Trà nhớ mình ở giữa núi đồi hoa tươi rực rỡ, quả thật thấy bầy bướm nhẹ nhàng nhảy múa, nàng nhớ mình đã hỏi Đại sư tỷ rằng: "Đại sư tỷ, vì sao bướm lại được xem là biểu tượng của tình yêu?"
Đại sư tỷ nhìn thẳng mặt nàng, cười nói: "Vì chúng luôn xuất hiện có đôi có cặp, hơn nữa chúng quá đẹp, tình yêu nên mỹ lệ như thế."
Khương Trà mở to mắt, bút trong tay múa lượn.
Nàng bắt đầu biết mình muốn vẽ gì.
Cảm hứng của Khương Trà tuôn trào không ngừng.
Chưa đến hừng đông, đã vẽ xong bản nháp.
Chờ ngày sau... không đúng; ngày mai, Tư Minh đưa vật liệu tới, là có thể chạm khắc mài giũa.
Chỉ cần đeo lên đôi nhẫn thành phẩm cuối cùng, đệ tử Tạ gia sẽ không còn lo lắng chuyện nhân duyên bất hòa, nhất định sẽ bạc đầu giai lão, có duyên, còn có thể kéo dài đến kiếp sau.
Sáu giờ sáng.
Khương Trà thay một bộ quần áo, đi ra ngoài luôn.
Tuy rằng cả đêm không ngủ, nhưng nàng chẳng thấy mệt mỏi, cũng không thấy buồn ngủ.
Mang theo cảm giác thành tựu tràn đầy, thần thanh khí sảng bước ra cửa.
Khương Trà đội mũ lưỡi trai, cùng kính đen ra ngoài.
Trước khi vào thang máy, nàng búng tay, dùng thuật pháp giảm cảm giác tồn tại của mình, tiện thể che đậy dáng vẻ của mình trong mắt người đi đường.
Như vậy đi trên đường, sẽ không ai nhận ra nàng là Khương Trà.
Khương Trà đi theo hướng mình đã chọn.
Nàng không mang theo điện thoại.
Nhưng trong lòng có tính toán thời gian của riêng mình.
Năm cây số vừa tới, lập tức quay về, lúc chạy về đến khách sạn, Ô Nha vừa vặn mang hết đồ ăn sáng của mấy tiệm mà nàng muốn ăn theo thực đơn viết.
Còn lo nàng ăn không đủ no, mỗi loại đều gọi ít nhất hai phần.
Lúc Khương Trà về tới, mấy món điểm tâm sáng đưa vào liên tục không ngừng, đã chất thành đống ngay cửa.
Ô Nha vẫn còn đang hai tay ôm đồ, thở hổn hển vác vào.
Lúc này trên bàn ăn đã đầy ắp.
Mấy cái ghế dựa cạnh bàn, toàn bộ được kéo ra, cũng chất cao hộp đồ ăn sáng.
Khương Trà thấy Ô Nha bận đến đổ mồ hôi, búng tay một tiếng, ba người giấy từ trong túi vải của nàng, tự mở miệng túi, chui ra, sau khi chạm đất biến thành người cao một mét tám, thở hổn hển chạy tới giúp khiêng đồ.
Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy Khương Trà sai người giấy làm việc, nhưng lần đầu làm đồng nghiệp của người giấy, trong lòng Ô Nha rất phức tạp, vì hắn phát hiện tốc độ của mình lại thua xa người giấy.
Hắn vừa cầm hai túi lớn đồ, người giấy đã xoạch xoạch mấy cái, đem đống đồ ăn sáng chất ở cửa khiêng hết vào, người cuối cùng quay lại, phát hiện cửa hết chỗ, còn trực tiếp giật đồ trên tay hắn, vù một tiếng chạy đến phòng khách.
Khương Trà đi tới bàn ăn.
Một người giấy lập tức giúp kéo ghế ra.
Khương Trà vừa ngồi xuống, một người giấy khác đã rất quen thuộc tung khăn giấy ra, quàng lên cổ cho Khương Trà.
Còn người giấy thứ ba thì thuần thục mà nhanh chóng mở một loạt hộp cơm.
Hai người kia cũng nhanh chóng gia nhập.
Ô Nha cảm giác mình chỉ nháy mắt một cái, bên kia đã mở được hơn nửa, còn sắp xếp ngay ngắn.
Khương Trà ăn cũng nhanh.
Vừa ăn vừa cảm thán ngon miệng.
Ăn được một lát, như nhớ ra vẫn còn Ô Nha ở đó, quay đầu hỏi: "Ngươi ăn sáng chưa? Chưa ăn thì muốn ăn gì, tự nhiên lấy, đúng rồi, tiện thể mang hai phần đến chỗ Lý Dận Trì và Hoàng Nghệ Đức."
Ô Nha xách ba phần đồ ăn sáng trực tiếp đi luôn.
Lúc ra cửa, điện thoại trong túi reo.
Tạ Cửu Đường gửi tin nhắn.
Anh có kèm tin nhắn thoại.
Ô Nha vốn một tay mang theo hai túi đồ ăn sáng, tay còn lại cầm đồ của mình.
Nhận được tin nhắn của Tạ Cửu Đường, hắn liền cắn miếng đồ của mình, vung một tay lên không, lấy điện thoại ra, vuốt mở.
【lâu】: Mua đồ ăn sáng cho cô ấy?
【Ô Nha】: Mua, quẹt thẻ đen của Cửu gia.
Tạ Cửu Đường để Ô Nha ở bên ngoài chăm sóc tốt cho Khương Trà, trực tiếp cho một cái thẻ đen dự bị cho Ô Nha.
Ô Nha vừa mới lấy được thẻ còn khoe với Liệp Ưng rằng: "Tôi cũng được trải nghiệm cảm giác bị bá đạo tổng tài vung thẻ đen."
Liệp Ưng liếc hắn, nói: "Có phải cho cậu tiêu đâu."
Ô Nha hôn cái thẻ đen, nói: "Hắc hắc hắc, tôi đi tiêu tiền, làm tròn lên cũng coi như cho tôi dùng."
Liệp Ưng: "..."
Ai có thể khiến cái tên lạc quan này khó chịu một chút?
Hắn thấy có chút mệt tim.
【lâu】: Mua nhiều đồ ngon chút.
Ô Nha: ? ? ?
Cửu gia anh không xem hóa đơn sao?
Sáng nay mua đồ ăn sáng tốn bao nhiêu, trong lòng ngài không có chút tính toán sao?
Như thế mà vẫn chưa gọi là mua tốt, chẳng lẽ phải đem cả sư phụ ở tiệm đồ ăn sáng đào đến đây xếp hàng cho Khương tiểu thư làm bữa sáng mới gọi là mua ngon?
Ô Nha trong lòng oán thán là oán thán, lúc trả lời vẫn là ngoan ngoãn.
【Ô Nha】: Cửu gia yên tâm, có tôi ở đây, Khương tiểu thư tuyệt đối không có khả năng bị đói bụng.
【lâu】: Chờ chuyện này bình an giải quyết xong, cậu muốn quà gì thì tự quẹt thẻ.
Ô Nha xúc động.
【Ô Nha】: Cảm ơn Cửu gia.
【lâu】: Còn chuyện gì muốn báo lại không?
Ô Nha ngẩn người.
Hắn chợt nhớ đến lúc mình vừa mang bữa sáng vào, nhìn thấy trong phòng khách trưng bày rất nhiều bản thiết kế, tất cả đều là về nhẫn đôi tình nhân hoặc nhẫn đôi vợ chồng.
Không phải hắn cố ý nhìn trộm, mà do vị trí đặt quá dễ thấy, hắn tùy tiện quay đầu đã nhìn thấy.
Nhẫn đôi tình nhân, chẳng lẽ Khương tiểu thư thiết kế để tặng Cửu gia sao?
Vậy đây là bất ngờ, có nên nói cho Cửu gia không?
Nói, có khi lại phá hỏng niềm vui bất ngờ của Khương tiểu thư?
Nhưng không nói, Cửu gia đến lúc đó có khi trách hắn có chuyện không báo?
A a a, thật khó khăn.
Làm công ăn lương sao lại khổ như vậy!
Ô Nha sắp tự vò trụi đầu rồi.
Hắn thật sự không quyết định được, vì thế đem chuyện này nói cho Liệp Ưng, còn nhờ Liệp Ưng giúp đỡ.
Nhờ Liệp Ưng phân tích xem có nên nói cho Tạ Cửu Đường hay không.
Kết quả —— Liệp Ưng lại đúng lúc đang ở bên cạnh Tạ Cửu Đường.
Lúc Ô Nha trực tiếp gọi điện cho Liệp Ưng, Tạ Cửu Đường cũng đã nhìn thấy.
Giây trước còn đang nhắn tin cho hắn, giây sau đã gọi điện cho người anh em song sinh của mình?
Liệp Ưng cũng biết Tạ Cửu Đường và Ô Nha đang nói chuyện qua WeChat.
Trong lòng vừa lo cho tên ngốc lạc quan này, vừa đưa điện thoại cho Cửu gia, nói: "Cửu gia, hay là anh nghe đi?"
Tạ Cửu Đường không nhận điện thoại, thản nhiên nói: "Cậu nghe đi, xem cậu ta nói gì, còn bật loa ngoài."
Liệp Ưng: "Vâng."
Điện thoại vừa kết nối, Ô Nha miệng lưỡi lanh lảnh nói một tràng, vèo vèo, nói rất nhanh: "...Liệp Ưng, cậu nói xem bây giờ làm sao? Tôi có nên nói với Cửu gia không? Tôi thấy hình như có tám bản thiết kế, Khương tiểu thư có lẽ còn chưa quyết định sẽ giữ lại cái nào."
Liệp Ưng nghe mà đã thấy chuyện này có gì đó sai sai.
Khương tiểu thư tự tay thiết kế nhẫn cưới?
Còn thiết kế những tám mẫu?
Cô ấy định cầu hôn Cửu gia?
Rõ ràng chuyện này rất không có khả năng.
Chưa nói đến mối quan hệ tình cảm của Khương tiểu thư và Cửu gia còn chưa phát triển đến bước cầu hôn, chỉ riêng tính cách của Khương tiểu thư thôi, cô ấy cũng không phải người lãng phí thời gian, đi làm tám chọn một thế này đâu?
Cho dù có thực sự muốn tự mình thiết kế nhẫn cầu hôn, chẳng phải chỉ nên làm một mẫu thôi sao?
Hay là trong này còn có ẩn tình khác?
Sau khi nghe xong, hắn bắt đầu hiểu tại sao cái tên ngốc này của mình không dám nói thẳng cho Cửu gia, nhưng lại không dám không nói lý do.
Nhưng giờ thì Cửu gia đã biết rồi.
Không biết Cửu gia có hiểu nhầm về Khương tiểu...
Lúc Liệp Ưng còn đang sợ Tạ Cửu Đường có hiểu nhầm là Khương Trà muốn đưa nhẫn cho người khác hay không thì vừa quay đầu liền thấy Tạ Cửu Đường vẻ mặt hạnh phúc.
? ? ?
Cửu gia hóa ra cũng là dạng dễ bị yêu đương cuốn vào sao?
Không đúng, không có khả năng.
Nếu thật như vậy; thì những người trước đây theo đuổi nhiều như thế đều là không khí à?
Thôi vậy, người trong cuộc còn chưa tỏ, người ngoài sao rõ, tốt nhất mình vẫn là không nên phá tan cái bong bóng màu hồng phấn đang bay xung quanh Cửu gia thì hơn.
Ô Nha không hề biết Cửu gia đã biết hết, vẫn còn truy hỏi Liệp Ưng trong điện thoại, nói: "Cậu nói gì đi chứ, rốt cuộc thế nào?"
Liệp Ưng: "Tạm thời có thể không nói." Dù sao cũng đã biết rồi.
Ô Nha: "Được, tôi nghe cậu, điện thoại tôi đang ghi âm đấy, về sau nếu có chuyện gì thì tôi đưa bản ghi âm này cho Cửu gia."
Liệp Ưng: ? ? ?
"Cậu bán đứng tôi à?"
Ô Nha nói rất có lý: "Anh em ruột không phải là để mang ra bán hay sao? Hì hì, cúp đây, tôi còn phải đi đưa bữa sáng cho hai người kia, toàn là bữa sáng tình yêu mà Khương tiểu thư cho đó..."
Ô Nha nói đến hai chữ "tình yêu" thì bị Liệp Ưng đã nhanh tay ngắt máy luôn.
Vừa tắt máy, liền cảm nhận rõ ràng những bong bóng màu hồng phấn phía sau lưng toàn bộ vỡ tan, kèm theo một luồng hơi lạnh lẽo âm u, lan đến khiến hắn rùng mình, phát run cả người.
...
Ô Nha mang bữa sáng đến cho hai người kia xong, quay về phòng của mình, cảm thấy mỹ mãn bắt đầu thưởng thức, sau đó phát hiện hộp của mình không có đũa.
Đây là vận xui gì chứ?
Tức giận đến mức Ô Nha trực tiếp muốn vồ lấy ăn luôn.
- Khương Trà nhét cái bánh bao thịt cuối cùng vào miệng, vài ba cái đã nhai nuốt xong, cầm tờ giấy ghi chú đang để điện thoại liên tục reo lên đưa lên tai.
"Alo?"
Khương Trà không nhìn, trực tiếp bấm nghe.
"Tìm được ngày tháng năm sinh của Quý Vũ Vi rồi." Là giọng của đội trưởng Hàn.
"Tìm của đại ca ta làm gì?" Khương Trà nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, đại ca ngươi biết được cái đó là giả, con đàn bà này nói dối tuổi, nàng nói với đại ca mình 39 tuổi, thực tế nàng mới 22 tuổi." Đội trưởng Hàn nói.
Khương Trà uống sữa, nói: "Lệch nhiều thế à?"
"Ừ, Đinh Cẩm Ý đã giở trò trong ngày sinh của nàng, ta cũng phải tìm người hỏi han tứ phía, cuối cùng mới tìm được giấy khai sinh của nàng hồi nhỏ, lúc này mới xác định đúng là của nàng, xác định được ngày sinh tháng đẻ thật sự." Đội trưởng Hàn nói.
Biểu tình Khương Trà trở nên nghiêm trọng.
Thảo nào lúc trước nàng tính toán, dù thế nào cũng cảm thấy phía trước như có một bức tường, luôn khiến nàng đi đến đáp án sai.
Tính tới tính lui, chính là không thể nắm chắc mà đoán ra.
Thiếu chút nữa còn tưởng rằng Quý Vũ Vi cũng mượn tuổi thọ của người khác để kéo dài tính mạng mình, giống như Đinh Cẩm Ý, bất lão bất tử.
Đội trưởng Hàn lại hỏi: "Muốn bên ta tiếp tục truy tìm tung tích của nàng không?"
Khương Trà lắc đầu.
Đội trưởng Hàn đang gọi video, lắc đầu đối phương cũng có thể thấy rõ ý tứ nàng muốn biểu đạt, nói: "Không cần, biết được ngày sinh tháng đẻ chính xác rồi, ta có thể tính ra được."
Đội trưởng Hàn nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ăn dính đầy dầu mỡ của nàng, mỉm cười, chuyển sang chuyện khác, nói: "Vừa mới ăn sáng à?"
Khương Trà: "Ừ, ăn nhiều quá, bây giờ hơi đầy bụng, tiện thể xem xét chút, tiêu hóa bớt."
Đội trưởng Hàn: "Tốt, ngươi làm việc đi, ta cùng Hồ Điệp chắc khoảng trưa nay sẽ đến."
Khương Trà giơ ngón tay làm dấu ok.
Khương Trà cười đến có chút vui vẻ.
Đội trưởng Hàn bị sự vui vẻ của nàng lây nhiễm, không kìm được cũng cười theo, luyến tiếc tắt máy, sau khi ngắt video, lại hỏi một câu, "Có chuyện gì vui vẻ vậy?"
Khương Trà ợ hơi, "Ăn được nhiều đồ ngon nên vui vẻ."
Hốc mắt đội trưởng Hàn hơi chua xót, nhưng sợ Khương Trà phát hiện, nói vài câu nhắc Khương Trà chú ý an toàn, sau đó trực tiếp cúp điện thoại…
Nếu dựa theo cấp độ sao để xếp hạng năng lực của bọn họ thì:
Đoàn gia: Năm sao.
Lâm gia và Trương gia: Bốn sao.
Trần gia và Ngô gia: Ba sao.
Mà Lâm gia và Trương gia có quan hệ tương đối gần với Đoàn gia, người đứng đầu của các gia tộc này thường xuyên qua lại với nhau.
Nhưng mối quan hệ tốt đẹp này không phải tự nhiên mà có ngay từ đầu.
Mà là từ mười mấy năm trước, sau khi năng lực của Đoàn gia đột phá, Lâm gia và Trương gia đã nhanh chóng liên lạc với Đoàn gia, từ đó hưởng lợi lớn.
Theo báo cáo điều tra của Ô Nha, Lâm gia và Trương gia đều chưa từng gặp mặt Đinh Cẩm Ý.
Tuy rằng có những lúc hai nhà này trao đổi lợi ích với Đinh Cẩm Ý, nhưng những lúc như vậy không thể thiếu sự có mặt của người Đoàn gia làm trung gian.
Từ đó có thể thấy, Đoàn gia tuy giao hảo với Lâm gia và Trương gia, nhưng thực tế vẫn luôn đề phòng hai nhà này, nên suốt nhiều năm qua, chưa từng để cho họ gặp mặt trực tiếp với Đinh Cẩm Ý.
Đừng nói là gặp.
Ngay cả điện thoại liên lạc cũng chưa từng.
Người duy nhất họ liên lạc được là A tiên sinh, trợ thủ đắc lực của Đinh Cẩm Ý, cũng có thể nói là trợ thủ đắc lực của Đinh Cẩm Hoan, một người đàn ông chỉ có biệt danh.
A tiên sinh từng xuất hiện trong trí nhớ của Cố Y Viên, nhưng luôn đeo khẩu trang che kín mặt.
Khương Trà chỉ nhớ được đôi mắt đó.
Nếu có thể gặp lại, Khương Trà hẳn là sẽ nhận ra ngay.
Khương Trà xem xong quá nửa báo cáo, hỏi Ô Nha: "Ngươi cảm thấy Đoàn lão là người thế nào?"
Đoàn lão có quan hệ thân cận với Tạ gia, Ô Nha đi theo Tạ Cửu Đường nhiều năm, tự nhiên cũng quen biết người này.
Ô Nha nói: "Theo ta thấy, ông ta là người tốt, lương thiện, nhưng đặc biệt coi trọng gia tộc truyền thừa."
Đặc biệt coi trọng gia tộc truyền thừa?
Ngón tay thon dài xinh đẹp của Khương Trà dừng lại trên tài liệu, vừa đúng ngay tấm ảnh của Đoàn Diên Ninh.
Ngón tay dừng trên khuôn mặt tuấn tú kia, nhưng bản thân lại không nhận ra, nhẹ nhàng miết qua miết lại vài cái, trông như đang cố vuốt ve gò má của đối phương vậy.
Ô Nha trong lòng đổ mồ hôi.
Với hành động vừa rồi, nếu Cửu gia nhìn thấy, nhất định sẽ ghen cho mà xem.
Tội nghiệp Cửu gia, trên đầu sắp mọc cỏ xanh đến nơi rồi.
À không đúng, chỉ là vô ý chạm vào mặt người đàn ông khác trên ảnh thôi, không tính là gì.
Ô Nha! Ngươi không thể quá cổ hủ như vậy được!
Ô Nha thương Cửu gia, quyết định giúp một tay, nói: "Khương tiểu thư cảm thấy, Đoàn Diên Ninh sẽ đóng vai trò gì trong chuyện này?"
Ánh mắt của Ô Nha cố tình dừng lại trên tấm ảnh Đoàn Diên Ninh dưới đầu ngón tay của Khương Trà.
Khương Trà nghe vậy, quả thật thu tay về, nhìn người trong ảnh, nói: "Đoàn Diên Ninh không phải là người hiểu chuyện, lúc đầu, hắn cũng không thích con đường huyền học này, là sau khi mẹ và em gái qua đời, hắn bắt đầu thức tỉnh năng lực, thường xuyên mơ thấy chuyện trước khi mẹ và em gái mất, cho nên vì muốn báo thù cho mẹ và em gái mới bước lên con đường huyền học này.
Mặc dù sau này, hắn cũng thật sự thích con đường huyền học này, nhưng ban đầu hắn không hề muốn học, điểm xuất phát là vì báo thù.
Nếu như hắn biết chân tướng, ngày đó ở tiệc rượu tại Khương gia, lại không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa."
Ô Nha hôm đó không có ở hiện trường, nhưng sau đó thông qua lời kể của Liệp Ưng, biết rõ chân tướng sự việc.
Nếu hôm đó Đoàn Diên Ninh không phải đang diễn kịch, vậy hắn thật sự chỉ là một người không biết chuyện.
"Ngươi tin hắn sao?" Ô Nha hỏi Khương Trà.
Khương Trà lật xem tiếp trang tư liệu phía sau, không ngẩng đầu lên, nói: "Ngươi nghi ngờ Đoàn Diên Ninh đóng kịch? Yên tâm đi, hắn còn chưa có diễn tốt đến vậy đâu, hơn nữa, lúc đó Đinh Cẩm Ý đã sắp nói ra chân tướng rồi, nếu không bị đánh lén bịt miệng thì bây giờ chúng ta cũng không cần chạy đến đây điều tra chân tướng làm gì."
Ô Nha đứng nghiêm chỉnh bên cạnh, ánh trăng từ cửa sổ sát đất xuyên vào, chiếu lên chiếc mặt nạ đen của Ô Nha, những mảnh ánh sáng dừng lại trong đôi mắt hắn, khiến đôi mắt kia đặc biệt sáng, ngữ khí kiên định: "Khương tiểu thư cho rằng, việc Cửu gia bị người cướp đi thọ mệnh trước kia, cùng với chuyện nhiều đệ tử Tạ gia duyên phận lận đận, cũng là do Đoàn lão làm sao?"
Khương Trà ném cho Ô Nha một ánh mắt tán thưởng, nói: "Khó trách Cửu gia thích phái ngươi nhất, biết càng nhiều càng khổ."
Ô Nha: ?
Đây có được xem là tin tốt không?
Khương Trà khẽ cong khóe môi cười khi rũ mắt xuống, nói: "Coi như là vậy đi, vì sao không chứ, người Cửu gia coi trọng, ít nhất không cần lo không có tiền tiêu."
Ô Nha đứng càng thẳng người hơn chút.
Đúng là như thế thật.
Hắn chỉ cần gửi ảnh chụp và video của Khương tiểu thư cho Cửu gia trong mấy tháng gần đây thôi, cũng đã nhận được một khoản thù lao không nhỏ, cộng lại chắc có thể mua được một căn hộ chung cư ở thành phố quê hắn.
Ô Nha quay lại câu hỏi vừa rồi, có chút bất bình nói: "Tạ gia đối với Đoàn gia thật tốt, vậy mà Đoàn lão lại vong ân phụ nghĩa như thế? Nếu không phải Tạ gia lão gia nể mặt Đoàn lão là bạn chiến đấu cũ, còn gả một người tỷ tỷ của Cửu gia cho con trai đối phương, trên sự nghiệp cũng giúp đỡ không ít, Đoàn gia làm sao có được địa vị như ngày hôm nay."
Khương Trà xem xong trang tư liệu cuối cùng, thản nhiên nói: "Lòng người vốn phức tạp, mắt thấy tai nghe không hẳn là chân tướng, cho dù có hiểu rõ thì đối phương cũng có thể diễn kịch với ngươi, nói chung, đừng nên quá tin vào cái gì cả."
Khương Trà tiện tay thu dọn toàn bộ đồ đạc, đưa trả lại cho Ô Nha, nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm."
Ô Nha ánh mắt kích động, cho rằng mình đi theo Khương Trà lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể giúp được việc lớn.
Hắn đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào Khương Trà, không nhịn được hỏi: "Ngày mai dậy sớm phải làm gì?"
Khương Trà khẽ gõ vài cái lên cánh tay, nói: "Mua bữa sáng, nghe nói ở Hải Thành có mấy quán ăn sáng cực ngon, sáng mai sau khi chạy bộ về, ta hy vọng có thể thấy hết đồ ăn của mấy quán đó ở trước mặt ta, được không Ô Nha?"
Ô Nha nghe chỉ là mua bữa sáng, lập tức chán nản.
Nhưng nghe xong hết lời của Khương Trà, lập tức đứng thẳng người, ưỡn ngực, khí thế kiên quyết như đang tuyên thệ gia nhập quân ngũ, hùng hồn nói: "Nhất định có thể."
Khương Trà mỉm cười với hắn, nói: "Cảm ơn nha."
Ô Nha choáng váng đi ra khỏi phòng Khương Trà.
Ra đến bên ngoài, cửa tự động đóng lại sau lưng hắn.
Tiếng khóa cửa, làm Ô Nha tỉnh táo lại.
Ô Nha hoàn hồn, nhớ ra Khương Trà là người yêu của Cửu gia, liền mạnh tay tát vào mặt mình một cái.
Dù có đẹp đến mấy cũng không thể bị thần nhan của nữ chủ nhân mê hoặc được, đây là khảo nghiệm dành cho hắn!
Ô Nha vội vàng chạy trở về phòng ngủ của mình.
Khương Trà vẫn chưa ngủ.
Nàng còn rất nhiều việc phải làm.
Nàng lấy đồ đạc của mình ra, lấy từ bên trong một tập giấy, và một cây bút.
Khoanh chân ngồi trên sô pha, bắt đầu chăm chú phác thảo.
Nàng muốn tự tay thiết kế bảy đôi nhẫn cưới độc đáo cho bảy tên ly hôn thành công kia của Tạ gia.
Mỗi đôi phải có hoa văn khác nhau.
Mà phải là một cặp một đôi.
Điều này có hơi làm khó Khương Trà vẫn còn độc thân.
Khương Trà cắn bút, bắt đầu nhớ lại chuyện của đại sư tỷ và tiểu sư huynh.
Nghĩ xem những lúc hai người bọn họ lén lút mập mờ, thích thứ gì nhất?
Khương Trà suy nghĩ đến mức chăm chú, khi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra những ký ức đáng ra đã rất xa xôi.
Vô cùng xa xưa.
Nhưng ngay lúc này, những hình ảnh hiện lên trước mắt rất thật, dường như chính mình đã quay lại khoảnh khắc đó.
Khương Trà nhìn tiểu sư huynh đang múa kiếm, nhìn biểu tình lạnh lùng của tiểu sư huynh, nhìn dáng vẻ thích trêu ghẹo của đại sư tỷ, nàng nghĩ ngợi.
Lúc này, nàng đến thế giới này, vẫn chưa đủ nửa năm.
Mà tiểu sư huynh chắc hẳn vẫn chưa thích đại sư tỷ, chỉ cảm thấy đại sư tỷ luôn làm phiền hắn luyện kiếm, có chút phiền phức.
Nhưng tiểu sư huynh chưa bao giờ cho bất cứ ai đụng vào thanh bảo kiếm của mình, vào lúc này, người duy nhất được phép lại chính là đại sư tỷ.
Mặc dù chỉ có đại sư tỷ cố ý trêu tiểu sư huynh, cố ý chạm vào thanh bảo kiếm mà mấy sư huynh khác thường trêu ghẹo là bảo bối của vợ tương lai tiểu sư huynh.
Khương Trà còn đang nghĩ ngợi thì đại sư tỷ bỗng nhiên đi về phía nàng.
Khương Trà ngẩn người, ký ức rõ ràng, suýt chút nữa làm nàng nghĩ những ký ức mấy tháng trước ở thế giới cũ mới là hư ảo.
"Này, tiểu sư muội, ngẩn người cái gì đó? Đi bắt bướm với tỷ tỷ đi."
Gương mặt ngời ngời của đại sư tỷ đến gần Khương Trà, trán của hai người chạm vào nhau, mỉm cười nhìn Khương Trà, nói: "Đi không? Lúc này phía sau núi, khắp nơi đều là những con bướm năm màu rực rỡ tuyệt đẹp, thích hợp nhất với một cô nương nhỏ như muội đến xem đó."
Khương Trà lúc này tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng do trải qua quá nhiều chuyện, còn trải qua một lần cái chết.
Cho nên so với đại sư tỷ vui vẻ hoạt bát, nàng có phần trầm lặng hơn.
"Không hứng thú."
"Vì sao? Ngươi không khát khao tình yêu sao? Đều nói bướm tượng trưng cho tình yêu, rất nhiều đôi trai gái yêu nhau thích dùng hình ảnh bướm để so sánh tình yêu." Đại sư tỷ nói.
"Chỉ có mình ngươi nói vậy thôi." Khương Trà mặt không cảm xúc đáp.
Kết quả là bị Đại sư tỷ véo má, "Tiểu sư muội, ngoan một chút, cùng Đại sư tỷ đi bắt hai con bướm chơi."
Đại sư tỷ không dùng lực, nàng chỉ là muốn dẫn nàng đi giải sầu.
Khương Trà hiểu ý.
Sau này, Khương Trà nhớ mình ở giữa núi đồi hoa tươi rực rỡ, quả thật thấy bầy bướm nhẹ nhàng nhảy múa, nàng nhớ mình đã hỏi Đại sư tỷ rằng: "Đại sư tỷ, vì sao bướm lại được xem là biểu tượng của tình yêu?"
Đại sư tỷ nhìn thẳng mặt nàng, cười nói: "Vì chúng luôn xuất hiện có đôi có cặp, hơn nữa chúng quá đẹp, tình yêu nên mỹ lệ như thế."
Khương Trà mở to mắt, bút trong tay múa lượn.
Nàng bắt đầu biết mình muốn vẽ gì.
Cảm hứng của Khương Trà tuôn trào không ngừng.
Chưa đến hừng đông, đã vẽ xong bản nháp.
Chờ ngày sau... không đúng; ngày mai, Tư Minh đưa vật liệu tới, là có thể chạm khắc mài giũa.
Chỉ cần đeo lên đôi nhẫn thành phẩm cuối cùng, đệ tử Tạ gia sẽ không còn lo lắng chuyện nhân duyên bất hòa, nhất định sẽ bạc đầu giai lão, có duyên, còn có thể kéo dài đến kiếp sau.
Sáu giờ sáng.
Khương Trà thay một bộ quần áo, đi ra ngoài luôn.
Tuy rằng cả đêm không ngủ, nhưng nàng chẳng thấy mệt mỏi, cũng không thấy buồn ngủ.
Mang theo cảm giác thành tựu tràn đầy, thần thanh khí sảng bước ra cửa.
Khương Trà đội mũ lưỡi trai, cùng kính đen ra ngoài.
Trước khi vào thang máy, nàng búng tay, dùng thuật pháp giảm cảm giác tồn tại của mình, tiện thể che đậy dáng vẻ của mình trong mắt người đi đường.
Như vậy đi trên đường, sẽ không ai nhận ra nàng là Khương Trà.
Khương Trà đi theo hướng mình đã chọn.
Nàng không mang theo điện thoại.
Nhưng trong lòng có tính toán thời gian của riêng mình.
Năm cây số vừa tới, lập tức quay về, lúc chạy về đến khách sạn, Ô Nha vừa vặn mang hết đồ ăn sáng của mấy tiệm mà nàng muốn ăn theo thực đơn viết.
Còn lo nàng ăn không đủ no, mỗi loại đều gọi ít nhất hai phần.
Lúc Khương Trà về tới, mấy món điểm tâm sáng đưa vào liên tục không ngừng, đã chất thành đống ngay cửa.
Ô Nha vẫn còn đang hai tay ôm đồ, thở hổn hển vác vào.
Lúc này trên bàn ăn đã đầy ắp.
Mấy cái ghế dựa cạnh bàn, toàn bộ được kéo ra, cũng chất cao hộp đồ ăn sáng.
Khương Trà thấy Ô Nha bận đến đổ mồ hôi, búng tay một tiếng, ba người giấy từ trong túi vải của nàng, tự mở miệng túi, chui ra, sau khi chạm đất biến thành người cao một mét tám, thở hổn hển chạy tới giúp khiêng đồ.
Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy Khương Trà sai người giấy làm việc, nhưng lần đầu làm đồng nghiệp của người giấy, trong lòng Ô Nha rất phức tạp, vì hắn phát hiện tốc độ của mình lại thua xa người giấy.
Hắn vừa cầm hai túi lớn đồ, người giấy đã xoạch xoạch mấy cái, đem đống đồ ăn sáng chất ở cửa khiêng hết vào, người cuối cùng quay lại, phát hiện cửa hết chỗ, còn trực tiếp giật đồ trên tay hắn, vù một tiếng chạy đến phòng khách.
Khương Trà đi tới bàn ăn.
Một người giấy lập tức giúp kéo ghế ra.
Khương Trà vừa ngồi xuống, một người giấy khác đã rất quen thuộc tung khăn giấy ra, quàng lên cổ cho Khương Trà.
Còn người giấy thứ ba thì thuần thục mà nhanh chóng mở một loạt hộp cơm.
Hai người kia cũng nhanh chóng gia nhập.
Ô Nha cảm giác mình chỉ nháy mắt một cái, bên kia đã mở được hơn nửa, còn sắp xếp ngay ngắn.
Khương Trà ăn cũng nhanh.
Vừa ăn vừa cảm thán ngon miệng.
Ăn được một lát, như nhớ ra vẫn còn Ô Nha ở đó, quay đầu hỏi: "Ngươi ăn sáng chưa? Chưa ăn thì muốn ăn gì, tự nhiên lấy, đúng rồi, tiện thể mang hai phần đến chỗ Lý Dận Trì và Hoàng Nghệ Đức."
Ô Nha xách ba phần đồ ăn sáng trực tiếp đi luôn.
Lúc ra cửa, điện thoại trong túi reo.
Tạ Cửu Đường gửi tin nhắn.
Anh có kèm tin nhắn thoại.
Ô Nha vốn một tay mang theo hai túi đồ ăn sáng, tay còn lại cầm đồ của mình.
Nhận được tin nhắn của Tạ Cửu Đường, hắn liền cắn miếng đồ của mình, vung một tay lên không, lấy điện thoại ra, vuốt mở.
【lâu】: Mua đồ ăn sáng cho cô ấy?
【Ô Nha】: Mua, quẹt thẻ đen của Cửu gia.
Tạ Cửu Đường để Ô Nha ở bên ngoài chăm sóc tốt cho Khương Trà, trực tiếp cho một cái thẻ đen dự bị cho Ô Nha.
Ô Nha vừa mới lấy được thẻ còn khoe với Liệp Ưng rằng: "Tôi cũng được trải nghiệm cảm giác bị bá đạo tổng tài vung thẻ đen."
Liệp Ưng liếc hắn, nói: "Có phải cho cậu tiêu đâu."
Ô Nha hôn cái thẻ đen, nói: "Hắc hắc hắc, tôi đi tiêu tiền, làm tròn lên cũng coi như cho tôi dùng."
Liệp Ưng: "..."
Ai có thể khiến cái tên lạc quan này khó chịu một chút?
Hắn thấy có chút mệt tim.
【lâu】: Mua nhiều đồ ngon chút.
Ô Nha: ? ? ?
Cửu gia anh không xem hóa đơn sao?
Sáng nay mua đồ ăn sáng tốn bao nhiêu, trong lòng ngài không có chút tính toán sao?
Như thế mà vẫn chưa gọi là mua tốt, chẳng lẽ phải đem cả sư phụ ở tiệm đồ ăn sáng đào đến đây xếp hàng cho Khương tiểu thư làm bữa sáng mới gọi là mua ngon?
Ô Nha trong lòng oán thán là oán thán, lúc trả lời vẫn là ngoan ngoãn.
【Ô Nha】: Cửu gia yên tâm, có tôi ở đây, Khương tiểu thư tuyệt đối không có khả năng bị đói bụng.
【lâu】: Chờ chuyện này bình an giải quyết xong, cậu muốn quà gì thì tự quẹt thẻ.
Ô Nha xúc động.
【Ô Nha】: Cảm ơn Cửu gia.
【lâu】: Còn chuyện gì muốn báo lại không?
Ô Nha ngẩn người.
Hắn chợt nhớ đến lúc mình vừa mang bữa sáng vào, nhìn thấy trong phòng khách trưng bày rất nhiều bản thiết kế, tất cả đều là về nhẫn đôi tình nhân hoặc nhẫn đôi vợ chồng.
Không phải hắn cố ý nhìn trộm, mà do vị trí đặt quá dễ thấy, hắn tùy tiện quay đầu đã nhìn thấy.
Nhẫn đôi tình nhân, chẳng lẽ Khương tiểu thư thiết kế để tặng Cửu gia sao?
Vậy đây là bất ngờ, có nên nói cho Cửu gia không?
Nói, có khi lại phá hỏng niềm vui bất ngờ của Khương tiểu thư?
Nhưng không nói, Cửu gia đến lúc đó có khi trách hắn có chuyện không báo?
A a a, thật khó khăn.
Làm công ăn lương sao lại khổ như vậy!
Ô Nha sắp tự vò trụi đầu rồi.
Hắn thật sự không quyết định được, vì thế đem chuyện này nói cho Liệp Ưng, còn nhờ Liệp Ưng giúp đỡ.
Nhờ Liệp Ưng phân tích xem có nên nói cho Tạ Cửu Đường hay không.
Kết quả —— Liệp Ưng lại đúng lúc đang ở bên cạnh Tạ Cửu Đường.
Lúc Ô Nha trực tiếp gọi điện cho Liệp Ưng, Tạ Cửu Đường cũng đã nhìn thấy.
Giây trước còn đang nhắn tin cho hắn, giây sau đã gọi điện cho người anh em song sinh của mình?
Liệp Ưng cũng biết Tạ Cửu Đường và Ô Nha đang nói chuyện qua WeChat.
Trong lòng vừa lo cho tên ngốc lạc quan này, vừa đưa điện thoại cho Cửu gia, nói: "Cửu gia, hay là anh nghe đi?"
Tạ Cửu Đường không nhận điện thoại, thản nhiên nói: "Cậu nghe đi, xem cậu ta nói gì, còn bật loa ngoài."
Liệp Ưng: "Vâng."
Điện thoại vừa kết nối, Ô Nha miệng lưỡi lanh lảnh nói một tràng, vèo vèo, nói rất nhanh: "...Liệp Ưng, cậu nói xem bây giờ làm sao? Tôi có nên nói với Cửu gia không? Tôi thấy hình như có tám bản thiết kế, Khương tiểu thư có lẽ còn chưa quyết định sẽ giữ lại cái nào."
Liệp Ưng nghe mà đã thấy chuyện này có gì đó sai sai.
Khương tiểu thư tự tay thiết kế nhẫn cưới?
Còn thiết kế những tám mẫu?
Cô ấy định cầu hôn Cửu gia?
Rõ ràng chuyện này rất không có khả năng.
Chưa nói đến mối quan hệ tình cảm của Khương tiểu thư và Cửu gia còn chưa phát triển đến bước cầu hôn, chỉ riêng tính cách của Khương tiểu thư thôi, cô ấy cũng không phải người lãng phí thời gian, đi làm tám chọn một thế này đâu?
Cho dù có thực sự muốn tự mình thiết kế nhẫn cầu hôn, chẳng phải chỉ nên làm một mẫu thôi sao?
Hay là trong này còn có ẩn tình khác?
Sau khi nghe xong, hắn bắt đầu hiểu tại sao cái tên ngốc này của mình không dám nói thẳng cho Cửu gia, nhưng lại không dám không nói lý do.
Nhưng giờ thì Cửu gia đã biết rồi.
Không biết Cửu gia có hiểu nhầm về Khương tiểu...
Lúc Liệp Ưng còn đang sợ Tạ Cửu Đường có hiểu nhầm là Khương Trà muốn đưa nhẫn cho người khác hay không thì vừa quay đầu liền thấy Tạ Cửu Đường vẻ mặt hạnh phúc.
? ? ?
Cửu gia hóa ra cũng là dạng dễ bị yêu đương cuốn vào sao?
Không đúng, không có khả năng.
Nếu thật như vậy; thì những người trước đây theo đuổi nhiều như thế đều là không khí à?
Thôi vậy, người trong cuộc còn chưa tỏ, người ngoài sao rõ, tốt nhất mình vẫn là không nên phá tan cái bong bóng màu hồng phấn đang bay xung quanh Cửu gia thì hơn.
Ô Nha không hề biết Cửu gia đã biết hết, vẫn còn truy hỏi Liệp Ưng trong điện thoại, nói: "Cậu nói gì đi chứ, rốt cuộc thế nào?"
Liệp Ưng: "Tạm thời có thể không nói." Dù sao cũng đã biết rồi.
Ô Nha: "Được, tôi nghe cậu, điện thoại tôi đang ghi âm đấy, về sau nếu có chuyện gì thì tôi đưa bản ghi âm này cho Cửu gia."
Liệp Ưng: ? ? ?
"Cậu bán đứng tôi à?"
Ô Nha nói rất có lý: "Anh em ruột không phải là để mang ra bán hay sao? Hì hì, cúp đây, tôi còn phải đi đưa bữa sáng cho hai người kia, toàn là bữa sáng tình yêu mà Khương tiểu thư cho đó..."
Ô Nha nói đến hai chữ "tình yêu" thì bị Liệp Ưng đã nhanh tay ngắt máy luôn.
Vừa tắt máy, liền cảm nhận rõ ràng những bong bóng màu hồng phấn phía sau lưng toàn bộ vỡ tan, kèm theo một luồng hơi lạnh lẽo âm u, lan đến khiến hắn rùng mình, phát run cả người.
...
Ô Nha mang bữa sáng đến cho hai người kia xong, quay về phòng của mình, cảm thấy mỹ mãn bắt đầu thưởng thức, sau đó phát hiện hộp của mình không có đũa.
Đây là vận xui gì chứ?
Tức giận đến mức Ô Nha trực tiếp muốn vồ lấy ăn luôn.
- Khương Trà nhét cái bánh bao thịt cuối cùng vào miệng, vài ba cái đã nhai nuốt xong, cầm tờ giấy ghi chú đang để điện thoại liên tục reo lên đưa lên tai.
"Alo?"
Khương Trà không nhìn, trực tiếp bấm nghe.
"Tìm được ngày tháng năm sinh của Quý Vũ Vi rồi." Là giọng của đội trưởng Hàn.
"Tìm của đại ca ta làm gì?" Khương Trà nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, đại ca ngươi biết được cái đó là giả, con đàn bà này nói dối tuổi, nàng nói với đại ca mình 39 tuổi, thực tế nàng mới 22 tuổi." Đội trưởng Hàn nói.
Khương Trà uống sữa, nói: "Lệch nhiều thế à?"
"Ừ, Đinh Cẩm Ý đã giở trò trong ngày sinh của nàng, ta cũng phải tìm người hỏi han tứ phía, cuối cùng mới tìm được giấy khai sinh của nàng hồi nhỏ, lúc này mới xác định đúng là của nàng, xác định được ngày sinh tháng đẻ thật sự." Đội trưởng Hàn nói.
Biểu tình Khương Trà trở nên nghiêm trọng.
Thảo nào lúc trước nàng tính toán, dù thế nào cũng cảm thấy phía trước như có một bức tường, luôn khiến nàng đi đến đáp án sai.
Tính tới tính lui, chính là không thể nắm chắc mà đoán ra.
Thiếu chút nữa còn tưởng rằng Quý Vũ Vi cũng mượn tuổi thọ của người khác để kéo dài tính mạng mình, giống như Đinh Cẩm Ý, bất lão bất tử.
Đội trưởng Hàn lại hỏi: "Muốn bên ta tiếp tục truy tìm tung tích của nàng không?"
Khương Trà lắc đầu.
Đội trưởng Hàn đang gọi video, lắc đầu đối phương cũng có thể thấy rõ ý tứ nàng muốn biểu đạt, nói: "Không cần, biết được ngày sinh tháng đẻ chính xác rồi, ta có thể tính ra được."
Đội trưởng Hàn nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ăn dính đầy dầu mỡ của nàng, mỉm cười, chuyển sang chuyện khác, nói: "Vừa mới ăn sáng à?"
Khương Trà: "Ừ, ăn nhiều quá, bây giờ hơi đầy bụng, tiện thể xem xét chút, tiêu hóa bớt."
Đội trưởng Hàn: "Tốt, ngươi làm việc đi, ta cùng Hồ Điệp chắc khoảng trưa nay sẽ đến."
Khương Trà giơ ngón tay làm dấu ok.
Khương Trà cười đến có chút vui vẻ.
Đội trưởng Hàn bị sự vui vẻ của nàng lây nhiễm, không kìm được cũng cười theo, luyến tiếc tắt máy, sau khi ngắt video, lại hỏi một câu, "Có chuyện gì vui vẻ vậy?"
Khương Trà ợ hơi, "Ăn được nhiều đồ ngon nên vui vẻ."
Hốc mắt đội trưởng Hàn hơi chua xót, nhưng sợ Khương Trà phát hiện, nói vài câu nhắc Khương Trà chú ý an toàn, sau đó trực tiếp cúp điện thoại…
Bạn cần đăng nhập để bình luận