Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 02: Ngươi muốn chết sao? (length: 7696)

Khương Trà lười biếng duỗi lưng, thân thể nghiêng nghiêng ôm lấy Tạ Cửu Đường, vừa chạm vào nhau chớp nhoáng, Khương Trà cảm nhận được linh khí không ngừng thông qua chỗ tiếp xúc truyền vào cơ thể mình.
Quả nhiên, tiếp xúc thân thể vẫn có tác dụng.
Tạ Cửu Đường lạnh lùng nhìn nàng, "Ngươi muốn chết sao?"
Khương Trà ôm một chút rồi buông ra, sau đó vờ vịt phủi bụi trên người hắn, không nhẹ không nặng vỗ hai cái vào ngực Tạ Cửu Đường, còn nhân cơ hội sờ soạng cơ ngực hai lần.
"Ta chết thì ai giúp ngươi chữa chân?" Khương Trà trông vẫn cứ nhàn tản lười biếng, tay nhỏ của nàng ấn từng huyệt vị trên đùi Tạ Cửu Đường.
Mỗi một động tác đều trông như đang trêu chọc.
Một lát sau, Khương Trà kiểm tra xong, ngồi dậy vừa định nói thì tài xế phía trước vì quá căng thẳng, không cẩn thận chạm vào nút phát tin tức.
Giọng nữ MC dễ nghe vang lên trong không gian xe chật hẹp: "Tin mới nhận được, nữ diễn viên Khương Trà tuyên bố t·ử vong rạng sáng hôm qua, vào lúc mười giờ hai mươi phút sáng nay đã nhảy ra khỏi quan tài, ngay sau đó trên m·ạ·n·g xuất hiện rất nhiều tin đồn x·á·c c·h·ế·t vùng dậy. Theo chuyên gia giải thích, hành vi này có thể do diễn viên này vì muốn nổi tiếng, mua chuộc bác sĩ giả c·h·ế·t để quảng cáo. Hành vi này có thể liên quan đến phạm pháp, tình huống cụ thể còn chờ điều tra."
Mọi người đều nhìn về phía Khương Trà.
Khương Trà vẻ mặt vô tội nhìn lại bọn họ, "Các ngươi nhìn ta làm gì?"
"Khương Trà, rốt cuộc ngươi đang giở trò gì?" Tạ Cửu Đường lạnh lùng nhìn nàng.
Khương Trà?
À, đúng, nàng tên Khương Trà, đến từ dị thế giới, là chưởng môn nhân đời thứ mười ba của Huyền Môn. Vẫn luôn bị người gọi chưởng môn chưởng môn cả ngàn năm, suýt chút nữa quên mất mình còn có một cái tên.
Nàng hồn xuyên trở về.
Đi một chuyến dị thế giới, thiếu chút nữa thì phi thăng thành công. Kết quả chỉ vì thiếu một chút đồ, dẫn đến phi thăng thất bại, kinh mạch đứt đoạn, đan điền bị thương. Vốn lẽ ở lại tu chân giới tràn đầy linh khí sẽ có lợi cho cơ thể nàng hồi phục, ai ngờ cái lôi cuối cùng vậy mà lại đánh nàng về đây.
Mấy thứ nàng còn thiếu, lại ở trong trái tim Tạ Cửu Đường.
Khương Trà nhanh chóng suy nghĩ lại tình cảnh hiện tại trong đầu.
Khương Trà của thế giới này, kỳ thật cũng là nàng trước đây.
Nàng là thiên kim giả trong sách, bị thiên kim thật cướp mất khí vận. Vốn dĩ số mệnh tốt đẹp bị cướp cho thiên kim thật vốn phải chết sớm.
Thiên kim thật có được mệnh cách của nàng liền cải mệnh, thoát khỏi vận mệnh chết yểu, một đường phất lên như diều gặp gió, trở thành ảnh hậu nổi tiếng, nắm trong tay nhiều bộ phim bom tấn, không những được cả nhà yêu thương mà còn có rất nhiều đại gia theo đuổi.
Còn nàng, chết vào kỳ nghỉ hè năm chuẩn bị vào đại học.
Nguyên nhân c·h·ế·t được công bố là do bị trầm cảm uống t·h·u·ố·c· đ·ộ·c tự· s·á·t.
Khương Trà biết rõ, nàng phải chết vào ngày hôm qua để chắn tử kiếp cho thiên kim thật.
Nàng c·h·ế·t đi, thiên kim thật hoàn toàn chiếm hữu mệnh cách của nàng, một đời vô tai vô bệnh không đau, tình yêu và sự nghiệp đều viên mãn, gả cho quý tử trong giới thượng lưu, sinh một trai một gái.
Khương Trà cười, nụ cười hiền lành vô hại.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu liền hoảng sợ đến chân mềm nhũn.
Tạ Cửu Đường cũng liếc nhìn nàng một cái. Vẻ ngoài ngây thơ vô hại, nhưng đôi mắt lại vừa linh hoạt vừa tinh ranh.
"Các ngươi sẽ không thật sự tin có x·á·c c·h·ế·t vùng dậy chứ? Sao có thể." Khương Trà bỗng nhiên nắm lấy tay Tạ Cửu Đường, đặt lên vị trí tim mình, đáy mắt không hề tạp niệm, "Ngươi xem, ta có tim đập."
Tạ Cửu Đường chưa bao giờ tiếp xúc gần như vậy với phụ nữ. Cảm giác mềm mại như kẹo bông dưới lòng bàn tay, khiến hắn nhanh chóng rút tay lại, đến mức vành tai cũng ửng đỏ, "Khương Trà, cô có biết không, cô là phụ nữ."
Khương Trà: "Ta biết chứ, còn cần phải nói à?" Nàng chỉ vào trán, "Có phải nơi này của ngươi cũng có bệnh rồi không?"
"Ngươi... Thôi đi, ngươi xuống xe." Tạ Cửu Đường tức giận đến vỗ trán.
Tạ Cửu Đường hoài nghi mình còn ở cùng cô nàng này thêm nữa, sớm muộn gì cũng bị tức chết mất.
Khương Trà đạp một chân mở cửa, chặn đám bảo tiêu định đến bắt mình, lưu loát đóng cửa lại, khóa chốt, ánh mắt kiên định như thể nàng mới là chủ tử, "Lái xe đi, về nhà."
Tài xế: ??
Tạ Cửu Đường nhíu mày, "Tự mình xuống bắt xe, ta không có thời gian đưa ngươi về Khương gia."
Khương Trà trợn mắt nhìn hắn, "Ai nói muốn về Khương gia? Về Tạ gia, sau này ta sẽ ở cùng ngươi, tiện thể chữa chân cho ngươi."
Tạ Cửu Đường: "Tiện thể?"
Khương Trà: "Không dễ nghe? Sách, giả bộ thôi. Vậy thì coi như ta chữa chân cho ngươi, ngươi cưu mang ta một thời gian. Giờ ta không về Khương gia được, lão già kia muốn gi·ế·t ta."
Tuy bề ngoài cơ thể cô ta hiện tại trông có vẻ không sao, nhưng thực tế thương tích rất nặng.
Lại còn tình cờ đến cái thế giới linh khí mỏng manh này, chỉ có thể tạm dựa vào Tạ Cửu Đường, thông qua tiếp xúc thân thể hấp thụ chút linh khí, dưỡng thương đã rồi tính sau.
Khương Trà ngả người ra sau, định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng tựa thế nào cũng thấy không thoải mái, dứt khoát nghiêng đầu, gối lên vai Tạ Cửu Đường. Cô ta rất có lễ phép, tiên trảm hậu tấu, "Cho mượn vai một chút, ngươi sẽ không keo kiệt thế chứ?"
Tạ Cửu Đường: "..."
"Ta mới 18 tuổi, ngươi đã 26 rồi, ngươi già thế còn không nhường một chút?" Cô ta còn cọ cọ, đổi tư thế thoải mái hơn.
Linh khí liên tục không ngừng từ người Tạ Cửu Đường truyền đến, Khương Trà hấp thu được một lúc, cảm thấy kinh mạch nóng hầm hập thoải mái đến buồn ngủ.
Khương Trà ngủ thật, thân thể mềm nhũn, ngã vào ngực Tạ Cửu Đường, gối lên chân bị t·àn tật của hắn, ngủ say sưa.
Tài xế: "Cửu gia, đi đâu?"
Tạ Cửu Đường liếc nhìn đôi chân trần của Khương Trà, nhíu mày lạnh giọng, "Về Tây Uyển."
Tây Uyển là chỗ ở riêng của Tạ Cửu Đường, nhà họ Tạ nhiều người, hắn không thích ồn ào, nên hồi còn học sơ trung đã tự chuyển đến Tây Uyển sống.
Tây Uyển là một căn biệt thự hai tầng, trước sau đều có hoa viên lớn, trồng đầy hoa tươi, cây ăn quả, tất cả đều mang một dáng vẻ sinh cơ tràn đầy.
Còn nuôi hai con chó, ba con mèo và một đàn chim líu ríu.
Khương Trà xuống xe, rất tự giác đi về phía sau xe lăn, "Ta giúp ngươi đẩy."
Hai tay nàng nắm vào tay cầm, vừa chuẩn bị xuất phát.
Tạ Cửu Đường biết không ổn, lập tức ngăn lại: "Không cần, đây là xe lăn tự động."
Khương Trà vẻ mặt tiếc nuối, "Vậy thôi, lần sau muốn cảm giác bay lượn trên xe lăn thì nhớ tìm ta."
Tạ Cửu Đường hối hận đem cái người đầu óc không bình thường này về nhà.
Khương Trà đi được vài bước, bỗng nhiên dừng lại.
Nàng nhìn xung quanh, ánh mắt lại dời lên người Tạ Cửu Đường.
Hoa nở rộ, cây ăn quả trĩu cành, đến cả đàn chim đậu trên cây cũng mập ú, béo như bóng.
Tất cả đều sinh trưởng quá tốt, khác hẳn với vẻ t·ử khí đầy người của Tạ Cửu Đường.
Khương Trà khép hai ngón tay lại, lướt qua mí mắt, rồi mở mắt, nàng nhìn thấy trên người Tạ Cửu Đường từng tia từng sợi sinh mệnh lực như bạch quang, đang bị các loài động thực vật kia hút đi.
"Vườn nhà ngươi, bị người động tay động chân." Khương Trà nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận