Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ
Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 389: Ngươi không chuyện làm, tìm cái lớp học (length: 22588)
Hàn đội trưởng nghe vậy, mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: "Đã đoán ra?"
Khương Trà ăn que cay, nói: "Ngươi bảo bọn họ tìm theo hướng tây nam, địa điểm đại khái là nơi có thể ngắm bình minh đẹp nhất, tìm được lối vào thì có thể vào được căn cứ thí nghiệm."
Vẻ mặt Hàn đội trưởng lập tức nghiêm túc, nói: "Được, tôi sẽ báo cho bọn họ ngay."
Người của Hàn đội trưởng thật ra đã đi tìm từ hai hôm trước, có điều manh mối quá ít, giờ có Khương Trà nhắc nhở, tin rằng sẽ tìm thấy căn cứ thí nghiệm nhanh hơn.
"Vậy còn chuyện của lão già kia thì sao?" Quan Chi Nguyệt nãy giờ hóng chuyện, không nhịn được hỏi.
Khương Trà ăn que cay thấy khát, lại lấy trong tủ lạnh lon Coca, ngửa cổ uống quá nửa, thở dài một hơi, nói: "Hắn với Đinh Cẩm Ý đã làm giao dịch, nội dung giao dịch đại khái liên quan đến Đoàn Diên Ninh."
Xào Hạt Dẻ trợn mắt, nghi hoặc nói: "Hả? Rồi sao nữa?"
"Đừng vội." Khương Trà bóp bẹp lon Coca đã uống hết, tiện tay ném đi, chính xác rơi vào thùng rác cách xa ba mét, tiếp lời: "Trước kia ta từng xem cho Đoàn Diên Ninh, số mệnh hắn có một kiếp chắc chắn phải c·h·ế·t, nhưng kỳ tích lại vượt qua được, lúc ấy ta thấy còn lạ, sau này nghe Đinh Cẩm Ý nói vậy, ta mới biết là mẹ hắn lúc mang thai đã giúp hắn chắn kiếp, dùng m·ạ·n·g của mình đổi lấy sự trường sinh cho Đoàn Diên Ninh."
Hồ Điệp nhíu mày, nói: "Nhưng khi đó nàng đang mang thai một đứa con khác, như thế với sinh mệnh kia thật bất công."
Khương Trà: "Hết cách rồi, lúc đó đã đến thời điểm phải chọn, nàng chọn Đoàn Diên Ninh, Đoàn Diên Ninh được trường sinh, nàng và đứa con đều c·h·ế·t."
Hàn đội trưởng: "Đoàn lão có biết chuyện này không?"
Khương Trà: "Chi bằng nói, Đoàn lão mới là kẻ giật dây phía sau, Đoàn lão từ sớm đã tính được trong mệnh Đoàn Diên Ninh có tử kiếp, biết nếu không giải quyết thì Đoàn Diên Ninh chắc chắn c·h·ế·t, không có bất kỳ may mắn sống sót nào, mà Đoàn Diên Ninh lại là nhân tài tốt nhất trăm năm qua của Đoàn gia, Đoàn lão không muốn bỏ rơi hắn, cho nên tìm mọi cách giúp hắn tránh kiếp nạn.
Cuối cùng, dưới một cơ duyên xảo hợp nào đó, thông qua kẻ giật dây ở giữa, khiến hắn quen Đinh Cẩm Ý, rồi nhờ Đinh Cẩm Ý giúp, dùng cấm thuật, dùng cách đổi mệnh để bảo vệ Đoàn Diên Ninh."
Khương Trà nghiêm túc nghĩ một lát, nói: "Vụ tai nạn xe kia, vốn chỉ là để che đậy vết tích cấm thuật lên người nàng, kết quả ai ngờ Đoàn Diên Ninh thấy được, lại thức tỉnh năng lực, bắt đầu mơ thấy nguyên dạng ban đầu của vụ án."
Lão Cẩu nghe rất chăm chú, nói: "Ý ngươi là hắn có một loại khả năng thông qua nhìn hiện trường vụ án, sau đó mơ thấy hoàn nguyên lại quá trình gây án?"
Khương Trà không gật đầu mà nói: "Cũng gần vậy, nhưng không hoàn toàn đúng, loại năng lực này cần phải có đủ kích thích với hắn thì mới phát huy được, nên chỉ dùng được cho người rất quan trọng với hắn thôi, xem mấy vụ án người thường chắc không giúp được gì, nên ngươi đừng nghĩ kéo hắn đi phá án."
Lão Cẩu bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Tôi còn tưởng tổ phá án sắp có một chuyên gia phá án t·h·i·ê·n tài."
Mọi người đồng thanh nói: "Đáng tiếc."
Hàn đội trưởng: "Nên hôm qua ngươi mới không muốn nói cho hắn biết sự thật."
Hồ Điệp cau mày: "Vậy rốt cuộc Đoàn lão là người tốt hay kẻ xấu? G·i·ế·t Đinh Cẩm Ý chẳng phải do hắn sao? Hôm qua hắn n·ổ s·ú·n·g đúng thời điểm quá, rõ ràng là vì bị ép phải n·ổ s·ú·n·g."
Khương Trà: "Mọi người cứ điều tra tiếp đi, có thông tin gì mới nhất thì nói cho tôi, tôi phải lên lớp đây."
Lão Cẩu kinh ngạc rớt kính, rồi nhanh chóng đeo lên, ngơ ngác nói: "Hôm nay thứ hai hả? Sáng nay ngươi có tiết? Tôi suýt nữa quên mất ngươi còn là học sinh."
Những người khác cũng tỏ vẻ xấu hổ.
Họ gần như th·e·o bản năng xem Khương Trà như trụ cột, có gì cũng đều cảm thấy hỏi Khương Trà là sẽ có câu trả lời.
Hình tượng của Khương Trà trong lòng họ quá mạnh mẽ, còn đáng tin hơn cả Hàn đội trưởng.
Cho nên thường rất dễ xem nhẹ việc Khương Trà vẫn là học sinh.
May mà Khương Trà đã trưởng thành, chứ nếu muốn nhờ nàng giúp đỡ, chiêu mộ nàng làm nhân viên đặc biệt, còn phải trình lên cấp trên xét duyệt nữa.
...
Hàn đội trưởng ngỏ ý muốn đưa Khương Trà đến trường, Khương Trà cự tuyệt, nhất quyết đòi tự lái xe ba gác của mình đi.
Chiếc xe ba gác quá nổi bật, còn nổi hơn cả chiếc Ferrari đỏ đậu ở cổng trường.
Lúc chiếc xe dừng ngang qua cổng trường, vừa hay chạy qua bên cạnh chiếc Ferrari, liền bị người chụp lại, bắt được khoảnh khắc ấy.
Từ trên chiếc Ferrari bước xuống là một cô gái mang giày cao gót, tóc xoăn lọn lớn.
Trông mặt có chút quen.
Nhưng Khương Trà chỉ nhìn đối phương một cái rồi lái xe ba gác, một cú drift ngoặt đầu xe, chạy vun vút, đánh rầm rầm tiến vào cổng trường.
Phương Cách Hiểu tháo kính râm xuống, nhíu mày nhìn chiếc xe ba gác đang biến mất khỏi tầm mắt.
Thật nổi bật.
Nhưng nàng vẫn nhìn thấy chữ đề trên lá cờ kia, liếc mắt là nhận ra ngay là tác phẩm của vị đại sư nào đó.
Rốt cuộc là ai lại mời cái ông già ghét mê tín phong kiến nhất ấy, viết loại chữ bói toán này? Chỉ liếc mắt là đã biết lá cờ đó để làm huyền học.
Còn cả chiếc xe ba gác kia, giá trị của chiếc xe này, ít nhất cũng mấy trăm vạn.
Có nhiều tiền thế, sao còn muốn quanh quẩn làm gì, lại còn lái cái xe ba gác đến trường?
Phương Cách Hiểu khoanh tay, khẽ lắc đầu, chỉ cảm thấy mấy năm nay trong nước phát triển quá nhanh, nàng có hơi theo không kịp.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên đeo kính đen, đầu trọc nửa đầu, mồ hôi nhễ nhại chạy ra.
Vừa chạy vừa vội vàng lau mồ hôi.
Cuối cùng cũng chạy tới trước chiếc Ferrari, thở hồng hộc dừng lại, thở dốc gần hai phút mới mở miệng: "Phương lão sư, cô, cô cuối cùng cũng đến rồi, tôi, tôi là chủ nhiệm phòng giáo vụ, Lý Điều, hiệu trưởng bảo tôi ra đón cô, ông ấy đang ở nhà vệ sinh, bữa sáng bị đau bụng, nhất thời không ra đón cô được, chứ không thì nhất định đích thân ra tiếp cô rồi."
Phương Cách Hiểu sửa lại lọn tóc xoăn lớn nổi bật, nói: "Không sao, ngược lại là học sinh trường các anh có cá tính ghê, lái xe ba..."
Lời Phương Cách Hiểu chưa kịp nói hết thì điện thoại reo.
Nàng không nói tiếp nữa.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ vẫn hỏi tiếp: "Cái gì?"
Phương Cách Hiểu vội nghe điện thoại, khoát tay nói: "Không có gì."
Rồi nghe điện thoại: "Trần Tử Húc, giờ này gọi cho tôi, có gì không?"
Trần Tử Húc: "Tôi ở công ty của họ Tạ, muốn video call nói chuyện với cô không?"
Phương Cách Hiểu nghe đến cái tên họ Tạ, mắt lóe lên vẻ chờ đợi, nhưng vẫn nhẫn nhịn, nói: "Hắn không định làm tiệc đón tôi sao? Để gặp nhau rồi nói, giờ tôi đang ở trường."
Trần Tử Húc: "Vậy được, khi khác nói."
Trần Tử Húc cúp điện thoại, không thèm giữ hình tượng mà ngả người ra ghế sô pha trong văn phòng Tạ Cửu Đường, ném điện thoại qua một bên, nằm xuống ghế sô pha, đầu chúc xuống, mắt đảo ngược, dùng góc nhìn đó mà chằm chằm vào Tạ Cửu Đường đang chăm chú làm việc hồi lâu, nói: "Nữ Oa Nương Nương đúng là bất công với mày, c·h·ế·t góc nhìn thế kia mà vẫn còn đẹp trai, đúng là không góc c·h·ế·t nào không đẹp, kiếp sau mày có thể cho tao mượn cái mặt của mày dùng không?"
Tạ Cửu Đường đang bận rộn ngẩng đầu lên, tay còn cầm bút máy, nói: "Mày vừa về nước đã rảnh rỗi thế rồi hả? Hay là về công ty nhà giúp một tay? Anh trai mày lần trước than bận c·h·ế·t đi sống lại kìa."
Trần Tử Húc: "Tao không có đi làm trâu làm ngựa đâu, việc bảo vệ gia nghiệp cứ để cho anh trai máu lạnh kinh doanh kia đi, tao chỉ cần cầm tiền ăn chơi thôi."
Tạ Cửu Đường chẳng thèm để ý đến hắn.
Hắn cứ xem thông tin trên điện thoại, sợ bỏ lỡ tin nhắn nào của Khương Trà.
Nhưng rất đáng tiếc, sắp chín giờ rồi, mà vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì từ Khương Trà.
Không biết sự tình có thuận lợi hay không.
Tạ Cửu Đường nghĩ đến Khương Trà, không kìm lòng được lấy cái vòng long văn đeo trên cổ ra, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, nghĩ đây là đồ Khương Trà tự tay khắc tặng cho hắn, lòng Tạ Cửu Đường không khỏi vui sướng.
Tiếng Trần Tử Húc hậm hực bỗng vang lên ở gần, nói: "Nụ cười của mày bây giờ kinh tởm quá, rốt cuộc là bảo bối gì mà làm cho mày, đường đường là người thừa kế Tạ gia mà cười thành cái bộ dạng quỷ quái này?"
Tạ Cửu Đường cho hắn một ngón giữa, nói: "Mày không có chuyện gì thì đi kiếm việc gì đó mà làm đi."
Trần Tử Húc: "Lão tử không thích đi làm."
Tạ Cửu Đường: "Không thích đi làm thì kiếm cơm mà ăn, đừng ở đây ảnh hưởng đến hơi thở của tao."
Trần Tử Húc: "Mày... thôi vậy, không nói nhảm với mày nữa, tao ra nước ngoài hơn nửa năm mà không thấy mày nhớ đến tao một chút, mày đúng là cái đồ vô tình."
Tạ Cửu Đường không hề ngẩng mặt lên, đảo mắt xuống bản hợp đồng, nói: "Mày vì thích nên mới ra nước ngoài, tao nhớ mày làm gì? Mày bỏ rơi tao lại còn là một đứa bạn t·à·n t·ậ·t, chạy ra nước ngoài th·e·o đuổi tình yêu đích thực, tao còn phải nhớ đến mày?"
Trần Tử Húc buồn rầu cụp mặt xuống, nói: "Phương Hiểu chính thức về nước làm việc rồi, tối nay có tiệc đón, mày không định không tới đó chứ?"
Tạ Cửu Đường vốn không mấy để ý Trần Tử Húc nói gì, nghe đến chữ "tiếp phong yến", bỗng ngẩng đầu khỏi công việc bận rộn, đầu ngón tay gõ nhẹ vào hợp đồng, lặp lại: "Tiếp phong yến?"
Trần Tử Húc: "Ta đâu có nói ngọng, nghe không rõ hả?"
Tạ Cửu Đường: "Ngươi đợi chút."
Tạ Cửu Đường lộ rõ vẻ mong chờ và bắt đầu kích động.
Trần Tử Húc trong lòng hơi chua chát, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn như trước đây, vẫn không thích Phương Hiểu, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng ngươi còn mong chờ lắm, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi à?"
Tạ Cửu Đường không để tâm đến Trần Tử Húc, cũng không chú ý nghe hắn nói gì.
Hắn mở điện thoại WeChat, tìm đến khung avatar của Khương Trà, tràn đầy mong đợi gửi tin nhắn đi.
【Lâu】:Đến trường học rồi?
【Lâu】:Tối nay có rảnh không?
...
Khương Trà vừa đỗ xe xong thì gặp Tạ Vinh Sinh và Ôn Giản An.
Hai người lại đổi một chiếc xe máy điện cũ, tiền Ôn Giản An mua là Tạ Vinh Sinh bồi thường.
Chiếc xe máy điện trước, bị Tạ Vinh Sinh lái thẳng xuống hồ rồi.
Tạ Vinh Sinh là tay đua xe, nhưng lại không học được cách đi xe máy điện, người thích chơi cũng lớn hơn.
Lần nào cũng không nhịn được muốn cưỡi.
Ôn Giản An sợ hắn tự lái sẽ gây loạn trong trường, đành phải hy sinh bản thân, ngồi lên cái xe đầy nguy hiểm này của hắn.
Lần này, vẫn là Tạ Vinh Sinh chở Ôn Giản An, loạng choạng đỗ vào chỗ trống bên cạnh xe ba bánh của Khương Trà, suýt chút nữa thì đâm vào xe của Khương Trà.
"Này, Khương Trà, xe ba bánh của ngươi có phải lại độ không vậy?" Tạ Vinh Sinh nhảy xuống xe, đi vòng quanh xe ba bánh của Khương Trà, ngắm nghía những thay đổi trên xe.
Khương Trà: "Lâm quản gia làm."
Tạ Vinh Sinh có chút hâm mộ, nói: "Quản gia nhà các ngươi ghê gớm thật, sao cái gì cũng biết vậy? Trước đây ông ấy chỉ là quản gia bình thường thôi sao? Hay là lần sau cho ông ấy độ xe cho ta một chiếc đi?"
Điện thoại Khương Trà reo lên.
Nhìn thấy tin nhắn Tạ Cửu Đường gửi đến.
Tối nay?
【Ginger-tea】:Có rảnh.
【Lâu】:Có một người bạn lâu không gặp từ nước ngoài trở về, bạn bè chung đề nghị làm một buổi tiếp phong yến, nhưng ta muốn giới thiệu ngươi cho bọn họ biết, nên ngươi có thể đi cùng ta không?
Tạ Cửu Đường gửi đoạn tin này đi, lòng tràn ngập mong đợi.
Vì quá mong đợi, trong lúc chờ tin nhắn trả lời của Khương Trà, còn vô tình viết tên Khương Trà vào chỗ ký tên của hợp đồng.
Trần Tử Húc ở bên cạnh nhìn, nhíu mày nói: "Ngươi đổi tên khi nào vậy? Khương Trà? Cái tên này nghe quen quen."
Tạ Cửu Đường nhìn cái hợp đồng bị phá hủy, im lặng khởi động máy cắt giấy.
【Ginger-tea】:Được.
Hai chữ ngắn gọn của Khương Trà khiến Tạ Cửu Đường kích động đến mức suýt nữa cho cả tập tài liệu vào máy cắt giấy.
【Lâu】:Sau khi tan học, ta sẽ đi đón ngươi.
【Ginger-tea】:Được.
Tạ Cửu Đường xem đi xem lại tin nhắn trả lời của Khương Trà, tâm tình vui sướng.
Hắn buông điện thoại, nhếch miệng cười không kiểm soát được, nói: "Tiệc tiếp phong tối nay ta sẽ sắp xếp."
Trần Tử Húc nhìn thấy hắn hưng phấn như vậy khi nói đến việc sắp xếp tiệc tiếp phong, trong lòng chua xót, nói: "Ngươi vui như vậy sao?"
Tạ Cửu Đường hỏi ngược lại: "Ta không thể vui à?"
Trần Tử Húc buồn bã, nói: "Vậy chúc mừng ngươi, chắc sắp có chuyện tốt rồi."
Phương Cách Hiểu đơn phương thích Tạ Cửu Đường nhiều năm như vậy, xem ra cuối cùng cũng sắp gặp được quả ngọt sao?
Nếu bọn họ hạnh phúc, vậy hắn chỉ có thể thu lại tình cảm của mình.
Trần Tử Húc tâm trạng không tốt, cố gắng giấu diếm.
Tạ Cửu Đường nghe theo lời Trần Tử Húc, nghĩ tới Khương Trà.
Nếu thật sự có thể thành chuyện tốt thì tốt quá.
Hai người rõ ràng hiểu sai ý nhau, nhưng lại ngoài ý muốn hiểu thông được.
...
Buổi tối.
Tạ Cửu Đường tan làm sớm.
Lái xe đến trường đón Khương Trà.
Trần Tử Húc đợi Tạ Cửu Đường ở văn phòng cả buổi chiều.
Thấy Tạ Cửu Đường muốn đi đón người, vội vàng đuổi theo.
Kết quả vừa định lên xe thì bị Tạ Cửu Đường vô tình đóng sầm cửa, từ chối, nói: "Tự ngươi lái xe, xe ta không ngồi được người thứ ba."
Trần Tử Húc: ? ? ? ?
Móa.
"Ngươi không phải đi trường đón người sao? Ghế sau ba chỗ, ta nằm cũng không có vấn đề gì, ngươi nói không ngồi được? Ta còn mặc quần của ngươi rồi, giờ ngươi không cho ta lên xe? Tạ Cửu, ngươi từ khi nào lại trở nên phân biệt đối xử, vô nhân tính như vậy?"
Trần Tử Húc ở bên ngoài xe, khóc lóc ầm ĩ.
Cố gắng mở cửa xe.
Mặc dù biết tình cảm đơn phương của mình sắp kết thúc, nhưng nghĩ đến, nếu mình không lên xe thì thời gian tới Tạ Cửu Đường sẽ đi với Phương Cách Hiểu, hắn liền cảm thấy khó chịu, hận không thể phá luôn chiếc xe của Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường phất tay với hắn, sau đó đạp chân ga, nghênh ngang rời đi, chỉ để lại gương mặt bơ phờ của Trần Tử Húc ngửi khói xe.
Xe Tạ Cửu Đường dừng ở cổng trường.
Hắn mở cửa xe, bước xuống, dựa người vào xe.
Tạo dáng chụp ảnh tạp chí, đảm bảo Khương Trà chỉ cần bước ra khỏi cổng trường là có thể thấy được dáng vẻ đẹp trai của hắn.
Trong lúc chờ đợi, Tạ Cửu Đường cúi đầu nhắn tin cho Khương Trà, nói cho nàng biết hắn đang đợi ở cổng trường.
Tin nhắn vừa gửi đi, vai bị ai đó vỗ nhẹ một cái.
Phương Cách Hiểu mặt mày rạng rỡ xuất hiện trước mặt hắn, trên mặt lộ rõ vẻ thẹn thùng xen lẫn mong chờ, nói: "Anh đến đón em sao?"
Tạ Cửu Đường: "Phương Cách Hiểu?"
Nụ cười trên mặt Phương Cách Hiểu có chút cứng đờ, nói: "Không phải anh đến đón em sao?"
Tạ Cửu Đường vừa rồi còn nghi hoặc, rõ ràng không biết cô ta dạy học ở đây.
Nếu không biết, vậy thì không thể nào cố ý đến đón cô ta được.
Trần Tử Húc chắc cũng hiểu lầm rồi.
Chỉ là Tạ Cửu Đường sẽ đến đón ai?
Hắn bây giờ rõ ràng tư thế đón người khác.
Phương Cách Hiểu trong lòng mơ hồ có chút bất an, trong lòng lại có chút không cam tâm.
Tạ Cửu Đường trực tiếp lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết ngươi ở đây, ngươi sau khi trở về xác định ở đây làm việc?"
Phương Cách Hiểu cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng, nói: "Đúng vậy, hiệu trưởng trường này từ sớm đã liên lạc với em, luôn muốn mời em về dạy học, trước đây ở nước ngoài có việc chưa giải quyết xong, giờ giải quyết xong rồi, nên từ sau về nước là sẽ ở lại luôn."
Tạ Cửu Đường: "Cũng tốt, gần nhà, có gì về nhà cũng tiện hơn ở nước ngoài."
Phương Cách Hiểu lâu không gặp Tạ Cửu Đường, trong lòng có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng không biết hỏi thế nào.
Cô muốn hỏi Tạ Cửu Đường có bạn gái chưa.
Muốn hỏi Tạ Cửu Đường có thể cho cô một cơ hội không, nhưng những lời này, trước kia hỏi không được, hiện tại càng không hỏi được.
Phương Cách Hiểu vén nhẹ mái tóc, nói: "Chân anh khỏi hẳn rồi sao? Trước đây chưa từng nghe anh nhắc tới."
Tạ Cửu Đường nghĩ tới Khương Trà, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, nói: "Ừ, khỏi rồi."
Khương Trà và Tạ Vinh Sinh cùng nhau đi ra từ trong trường học.
Tạ Vinh Sinh từ xa nhìn thấy hai người đứng cạnh xe, liếc mắt một cái nhận ra Phương Cách Hiểu, hắn trực tiếp túm lấy sau gáy Khương Trà, ỷ vào mình cao to, kéo Khương Trà trốn ra phía sau tảng đá bên cạnh.
Tảng đá nguyên khối, có khắc tên trường học.
Tạ Vinh Sinh kéo Khương Trà đến sau tảng đá, trong ánh mắt bùng lên vẻ bát quái, nói: "Cô xem Cửu thúc ta không? Bên cạnh là Phương Cách Hiểu đó, thanh mai trúc mã từ nhỏ với Cửu thúc ta đó, từ cấp ba đã là bạn gái tin đồn của Cửu thúc ta rồi, sau đó ra nước ngoài, gần đây có vẻ như quay về, chuẩn bị làm việc ở trong nước không đi nữa, à, ta nhớ rồi, là làm giáo viên ở trường ta, Cửu thúc không phải đến chờ cô ta đó chứ?"
Lúc Tạ Vinh Sinh nói chuyện, ánh mắt không tự giác dừng lại trên mặt Khương Trà, sau đó mới nhớ ra quan hệ của Khương Trà và Cửu thúc.
Lập tức ảo não.
Hắn đã nói những gì với Khương Trà vậy?
Đây không phải là làm cản trở cho Cửu thúc sao?
Nhỡ đâu Khương Trà nghe hắn nói xong lại không thích Cửu thúc nữa, vậy hắn chẳng phải thành tội đồ thiên cổ của Tạ gia sao?
A a a a.
Muốn quay lại năm phút trước, đấm cho mình một cú, tốt nhất là đánh mình bị thương, khỏi ra đến cổng trường.
Như vậy thì sẽ không nhìn thấy Cửu thúc và Phương Cách Hiểu, sẽ không nói những lời đó với Khương Trà.
A a a.
Tạ Vinh Sinh cúi đầu, nhìn xuống thấy tay mình vẫn đang nắm tay Khương Trà, sợ tới mức vội vàng buông tay Khương Trà, đáng thương nói: "Chuyện vừa rồi, cô đừng nói với Cửu thúc được không? Anh ấy sẽ giết ta."
Khương Trà bình tĩnh, nói: "Anh đang nói chuyện nào?"
Tạ Vinh Sinh cúi đầu càng thấp hơn, nói: "Lỡ nắm tay cô, và cả những lời vừa nãy ta nói."
Khương Trà: "Cửu thúc của anh không hẹp hòi như vậy."
Tạ Vinh Sinh nhìn Khương Trà, nhưng không nói ra những lời muốn trút hết trong lòng.
【 Cửu thúc đúng là không phải là người hẹp hòi, nhưng lúc đối mặt với cô, Cửu thúc đôi khi căn bản không làm người, có được không? 】
Mặc dù Khương Trà đang nói chuyện với Tạ Vinh Sinh, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán vào Tạ Cửu Đường và Phương Cách Hiểu.
Hai người không biết nói gì, bỗng nhiên tai Phương Cách Hiểu đỏ lên, nhìn Tạ Cửu Đường bằng ánh mắt ái muội.
Khương Trà trong nháy mắt cảm thấy ngực khó chịu.
Có chút khó chịu.
Bên cạnh Tạ Vinh Sinh vẫn lải nhải.
Nhưng không để ý thấy Khương Trà đã đứng thẳng lên, bước nhanh về phía Tạ Cửu Đường.
Chờ Tạ Vinh Sinh chú ý đến Khương Trà đã xuất phát chạy thì, còn chưa kịp đuổi theo, liền thấy Khương Trà từ phía sau nhảy lên lưng Tạ Cửu Đường, hai tay vòng cổ Tạ Cửu Đường, than thở: "Cửu gia, ta đói rồi."
Tạ Cửu Đường rất nhạy bén, lúc nàng dựa tới thì thật ra đã phát hiện, hắn chẳng những không có kháng cự, ngược lại còn lúc Khương Trà nhảy lấy đà, lo lắng mình quá cao, ảnh hưởng nàng nhảy lên, còn theo bản năng hơi khuỵu gối một chút.
Tạ Cửu Đường quay đầu nhìn về phía Khương Trà, mặt mày mỉm cười, nói: "Đói bụng? Muốn ăn gì?"
Khương Trà ôm lấy Tạ Cửu Đường, không nói mình muốn ăn gì, mà là đưa mắt nhìn Phương Cách Hiểu, lạnh nhạt nói: "Cửu gia, nàng là ai?"
Khi Khương Trà hỏi câu này, tay đang vòng cổ Tạ Cửu Đường hơi siết chặt, làm Tạ Cửu Đường có chút khó thở, nhưng hắn vẫn không ngăn cản nàng, cố gắng hít một hơi, nói: "Phương Cách Hiểu, một người bạn, quen biết từ nhỏ, mấy năm trước đi nước ngoài học lên, gần đây mới về, đã ký hợp đồng với trường các ngươi, cũng coi như là thầy giáo của ngươi."
Phương Cách Hiểu nhìn Tạ Cửu Đường, rồi nhìn thiếu nữ đang thể hiện rõ sự đ·ị·c·h ý với mình.
Khuôn mặt non nớt xinh đẹp, mấu chốt là nàng có thể không chút kiêng kỵ leo lên người Tạ Cửu Đường, có tiếp xúc thân mật với Tạ Cửu Đường, mà không hề bị cự tuyệt.
Đây là một ngoại lệ chưa từng có.
Tạ Cửu Đường từng chỉ chạm vào cốc nước của người con gái khác cũng sẽ không chút do dự ném vào thùng rác, giờ lại có thể để một thiếu nữ không chút ngại ngùng nhảy lên lưng mình.
Sự đặc biệt này, từng là mối quan hệ thân mật mà nàng khát khao, nhưng chưa từng có được.
Phương Cách Hiểu ý thức được cô thiếu nữ đột nhiên xuất hiện là người đặc biệt đối với Tạ Cửu Đường, sắc mặt trắng bệch.
Nàng hơi gượng gạo bày ra nụ cười khó coi, nói: "Chào ngươi, ta là Phương Cách Hiểu."
Tuy là mối quan hệ t·ì·n·h đ·ị·c·h, nhưng mình dù sao cũng là giáo viên, thiếu nữ tuổi còn nhỏ nhìn xem có lẽ vẫn là học sinh.
Dù có ghen tị với đối phương thế nào, Phương Cách Hiểu cũng không thể hạ thấp mình đi làm mấy trò lố để đối phó đối phương.
Khương Trà cũng không xuống khỏi lưng Tạ Cửu Đường, nàng ở trên lưng Tạ Cửu Đường, bình tĩnh đưa tay về phía Phương Cách Hiểu, nói: "Chào ngươi, ta là Khương Trà, hiện đang ở chung với Cửu gia."
Hai mắt Tạ Cửu Đường trợn tròn...
Khương Trà ăn que cay, nói: "Ngươi bảo bọn họ tìm theo hướng tây nam, địa điểm đại khái là nơi có thể ngắm bình minh đẹp nhất, tìm được lối vào thì có thể vào được căn cứ thí nghiệm."
Vẻ mặt Hàn đội trưởng lập tức nghiêm túc, nói: "Được, tôi sẽ báo cho bọn họ ngay."
Người của Hàn đội trưởng thật ra đã đi tìm từ hai hôm trước, có điều manh mối quá ít, giờ có Khương Trà nhắc nhở, tin rằng sẽ tìm thấy căn cứ thí nghiệm nhanh hơn.
"Vậy còn chuyện của lão già kia thì sao?" Quan Chi Nguyệt nãy giờ hóng chuyện, không nhịn được hỏi.
Khương Trà ăn que cay thấy khát, lại lấy trong tủ lạnh lon Coca, ngửa cổ uống quá nửa, thở dài một hơi, nói: "Hắn với Đinh Cẩm Ý đã làm giao dịch, nội dung giao dịch đại khái liên quan đến Đoàn Diên Ninh."
Xào Hạt Dẻ trợn mắt, nghi hoặc nói: "Hả? Rồi sao nữa?"
"Đừng vội." Khương Trà bóp bẹp lon Coca đã uống hết, tiện tay ném đi, chính xác rơi vào thùng rác cách xa ba mét, tiếp lời: "Trước kia ta từng xem cho Đoàn Diên Ninh, số mệnh hắn có một kiếp chắc chắn phải c·h·ế·t, nhưng kỳ tích lại vượt qua được, lúc ấy ta thấy còn lạ, sau này nghe Đinh Cẩm Ý nói vậy, ta mới biết là mẹ hắn lúc mang thai đã giúp hắn chắn kiếp, dùng m·ạ·n·g của mình đổi lấy sự trường sinh cho Đoàn Diên Ninh."
Hồ Điệp nhíu mày, nói: "Nhưng khi đó nàng đang mang thai một đứa con khác, như thế với sinh mệnh kia thật bất công."
Khương Trà: "Hết cách rồi, lúc đó đã đến thời điểm phải chọn, nàng chọn Đoàn Diên Ninh, Đoàn Diên Ninh được trường sinh, nàng và đứa con đều c·h·ế·t."
Hàn đội trưởng: "Đoàn lão có biết chuyện này không?"
Khương Trà: "Chi bằng nói, Đoàn lão mới là kẻ giật dây phía sau, Đoàn lão từ sớm đã tính được trong mệnh Đoàn Diên Ninh có tử kiếp, biết nếu không giải quyết thì Đoàn Diên Ninh chắc chắn c·h·ế·t, không có bất kỳ may mắn sống sót nào, mà Đoàn Diên Ninh lại là nhân tài tốt nhất trăm năm qua của Đoàn gia, Đoàn lão không muốn bỏ rơi hắn, cho nên tìm mọi cách giúp hắn tránh kiếp nạn.
Cuối cùng, dưới một cơ duyên xảo hợp nào đó, thông qua kẻ giật dây ở giữa, khiến hắn quen Đinh Cẩm Ý, rồi nhờ Đinh Cẩm Ý giúp, dùng cấm thuật, dùng cách đổi mệnh để bảo vệ Đoàn Diên Ninh."
Khương Trà nghiêm túc nghĩ một lát, nói: "Vụ tai nạn xe kia, vốn chỉ là để che đậy vết tích cấm thuật lên người nàng, kết quả ai ngờ Đoàn Diên Ninh thấy được, lại thức tỉnh năng lực, bắt đầu mơ thấy nguyên dạng ban đầu của vụ án."
Lão Cẩu nghe rất chăm chú, nói: "Ý ngươi là hắn có một loại khả năng thông qua nhìn hiện trường vụ án, sau đó mơ thấy hoàn nguyên lại quá trình gây án?"
Khương Trà không gật đầu mà nói: "Cũng gần vậy, nhưng không hoàn toàn đúng, loại năng lực này cần phải có đủ kích thích với hắn thì mới phát huy được, nên chỉ dùng được cho người rất quan trọng với hắn thôi, xem mấy vụ án người thường chắc không giúp được gì, nên ngươi đừng nghĩ kéo hắn đi phá án."
Lão Cẩu bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Tôi còn tưởng tổ phá án sắp có một chuyên gia phá án t·h·i·ê·n tài."
Mọi người đồng thanh nói: "Đáng tiếc."
Hàn đội trưởng: "Nên hôm qua ngươi mới không muốn nói cho hắn biết sự thật."
Hồ Điệp cau mày: "Vậy rốt cuộc Đoàn lão là người tốt hay kẻ xấu? G·i·ế·t Đinh Cẩm Ý chẳng phải do hắn sao? Hôm qua hắn n·ổ s·ú·n·g đúng thời điểm quá, rõ ràng là vì bị ép phải n·ổ s·ú·n·g."
Khương Trà: "Mọi người cứ điều tra tiếp đi, có thông tin gì mới nhất thì nói cho tôi, tôi phải lên lớp đây."
Lão Cẩu kinh ngạc rớt kính, rồi nhanh chóng đeo lên, ngơ ngác nói: "Hôm nay thứ hai hả? Sáng nay ngươi có tiết? Tôi suýt nữa quên mất ngươi còn là học sinh."
Những người khác cũng tỏ vẻ xấu hổ.
Họ gần như th·e·o bản năng xem Khương Trà như trụ cột, có gì cũng đều cảm thấy hỏi Khương Trà là sẽ có câu trả lời.
Hình tượng của Khương Trà trong lòng họ quá mạnh mẽ, còn đáng tin hơn cả Hàn đội trưởng.
Cho nên thường rất dễ xem nhẹ việc Khương Trà vẫn là học sinh.
May mà Khương Trà đã trưởng thành, chứ nếu muốn nhờ nàng giúp đỡ, chiêu mộ nàng làm nhân viên đặc biệt, còn phải trình lên cấp trên xét duyệt nữa.
...
Hàn đội trưởng ngỏ ý muốn đưa Khương Trà đến trường, Khương Trà cự tuyệt, nhất quyết đòi tự lái xe ba gác của mình đi.
Chiếc xe ba gác quá nổi bật, còn nổi hơn cả chiếc Ferrari đỏ đậu ở cổng trường.
Lúc chiếc xe dừng ngang qua cổng trường, vừa hay chạy qua bên cạnh chiếc Ferrari, liền bị người chụp lại, bắt được khoảnh khắc ấy.
Từ trên chiếc Ferrari bước xuống là một cô gái mang giày cao gót, tóc xoăn lọn lớn.
Trông mặt có chút quen.
Nhưng Khương Trà chỉ nhìn đối phương một cái rồi lái xe ba gác, một cú drift ngoặt đầu xe, chạy vun vút, đánh rầm rầm tiến vào cổng trường.
Phương Cách Hiểu tháo kính râm xuống, nhíu mày nhìn chiếc xe ba gác đang biến mất khỏi tầm mắt.
Thật nổi bật.
Nhưng nàng vẫn nhìn thấy chữ đề trên lá cờ kia, liếc mắt là nhận ra ngay là tác phẩm của vị đại sư nào đó.
Rốt cuộc là ai lại mời cái ông già ghét mê tín phong kiến nhất ấy, viết loại chữ bói toán này? Chỉ liếc mắt là đã biết lá cờ đó để làm huyền học.
Còn cả chiếc xe ba gác kia, giá trị của chiếc xe này, ít nhất cũng mấy trăm vạn.
Có nhiều tiền thế, sao còn muốn quanh quẩn làm gì, lại còn lái cái xe ba gác đến trường?
Phương Cách Hiểu khoanh tay, khẽ lắc đầu, chỉ cảm thấy mấy năm nay trong nước phát triển quá nhanh, nàng có hơi theo không kịp.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên đeo kính đen, đầu trọc nửa đầu, mồ hôi nhễ nhại chạy ra.
Vừa chạy vừa vội vàng lau mồ hôi.
Cuối cùng cũng chạy tới trước chiếc Ferrari, thở hồng hộc dừng lại, thở dốc gần hai phút mới mở miệng: "Phương lão sư, cô, cô cuối cùng cũng đến rồi, tôi, tôi là chủ nhiệm phòng giáo vụ, Lý Điều, hiệu trưởng bảo tôi ra đón cô, ông ấy đang ở nhà vệ sinh, bữa sáng bị đau bụng, nhất thời không ra đón cô được, chứ không thì nhất định đích thân ra tiếp cô rồi."
Phương Cách Hiểu sửa lại lọn tóc xoăn lớn nổi bật, nói: "Không sao, ngược lại là học sinh trường các anh có cá tính ghê, lái xe ba..."
Lời Phương Cách Hiểu chưa kịp nói hết thì điện thoại reo.
Nàng không nói tiếp nữa.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ vẫn hỏi tiếp: "Cái gì?"
Phương Cách Hiểu vội nghe điện thoại, khoát tay nói: "Không có gì."
Rồi nghe điện thoại: "Trần Tử Húc, giờ này gọi cho tôi, có gì không?"
Trần Tử Húc: "Tôi ở công ty của họ Tạ, muốn video call nói chuyện với cô không?"
Phương Cách Hiểu nghe đến cái tên họ Tạ, mắt lóe lên vẻ chờ đợi, nhưng vẫn nhẫn nhịn, nói: "Hắn không định làm tiệc đón tôi sao? Để gặp nhau rồi nói, giờ tôi đang ở trường."
Trần Tử Húc: "Vậy được, khi khác nói."
Trần Tử Húc cúp điện thoại, không thèm giữ hình tượng mà ngả người ra ghế sô pha trong văn phòng Tạ Cửu Đường, ném điện thoại qua một bên, nằm xuống ghế sô pha, đầu chúc xuống, mắt đảo ngược, dùng góc nhìn đó mà chằm chằm vào Tạ Cửu Đường đang chăm chú làm việc hồi lâu, nói: "Nữ Oa Nương Nương đúng là bất công với mày, c·h·ế·t góc nhìn thế kia mà vẫn còn đẹp trai, đúng là không góc c·h·ế·t nào không đẹp, kiếp sau mày có thể cho tao mượn cái mặt của mày dùng không?"
Tạ Cửu Đường đang bận rộn ngẩng đầu lên, tay còn cầm bút máy, nói: "Mày vừa về nước đã rảnh rỗi thế rồi hả? Hay là về công ty nhà giúp một tay? Anh trai mày lần trước than bận c·h·ế·t đi sống lại kìa."
Trần Tử Húc: "Tao không có đi làm trâu làm ngựa đâu, việc bảo vệ gia nghiệp cứ để cho anh trai máu lạnh kinh doanh kia đi, tao chỉ cần cầm tiền ăn chơi thôi."
Tạ Cửu Đường chẳng thèm để ý đến hắn.
Hắn cứ xem thông tin trên điện thoại, sợ bỏ lỡ tin nhắn nào của Khương Trà.
Nhưng rất đáng tiếc, sắp chín giờ rồi, mà vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì từ Khương Trà.
Không biết sự tình có thuận lợi hay không.
Tạ Cửu Đường nghĩ đến Khương Trà, không kìm lòng được lấy cái vòng long văn đeo trên cổ ra, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, nghĩ đây là đồ Khương Trà tự tay khắc tặng cho hắn, lòng Tạ Cửu Đường không khỏi vui sướng.
Tiếng Trần Tử Húc hậm hực bỗng vang lên ở gần, nói: "Nụ cười của mày bây giờ kinh tởm quá, rốt cuộc là bảo bối gì mà làm cho mày, đường đường là người thừa kế Tạ gia mà cười thành cái bộ dạng quỷ quái này?"
Tạ Cửu Đường cho hắn một ngón giữa, nói: "Mày không có chuyện gì thì đi kiếm việc gì đó mà làm đi."
Trần Tử Húc: "Lão tử không thích đi làm."
Tạ Cửu Đường: "Không thích đi làm thì kiếm cơm mà ăn, đừng ở đây ảnh hưởng đến hơi thở của tao."
Trần Tử Húc: "Mày... thôi vậy, không nói nhảm với mày nữa, tao ra nước ngoài hơn nửa năm mà không thấy mày nhớ đến tao một chút, mày đúng là cái đồ vô tình."
Tạ Cửu Đường không hề ngẩng mặt lên, đảo mắt xuống bản hợp đồng, nói: "Mày vì thích nên mới ra nước ngoài, tao nhớ mày làm gì? Mày bỏ rơi tao lại còn là một đứa bạn t·à·n t·ậ·t, chạy ra nước ngoài th·e·o đuổi tình yêu đích thực, tao còn phải nhớ đến mày?"
Trần Tử Húc buồn rầu cụp mặt xuống, nói: "Phương Hiểu chính thức về nước làm việc rồi, tối nay có tiệc đón, mày không định không tới đó chứ?"
Tạ Cửu Đường vốn không mấy để ý Trần Tử Húc nói gì, nghe đến chữ "tiếp phong yến", bỗng ngẩng đầu khỏi công việc bận rộn, đầu ngón tay gõ nhẹ vào hợp đồng, lặp lại: "Tiếp phong yến?"
Trần Tử Húc: "Ta đâu có nói ngọng, nghe không rõ hả?"
Tạ Cửu Đường: "Ngươi đợi chút."
Tạ Cửu Đường lộ rõ vẻ mong chờ và bắt đầu kích động.
Trần Tử Húc trong lòng hơi chua chát, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn như trước đây, vẫn không thích Phương Hiểu, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng ngươi còn mong chờ lắm, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi à?"
Tạ Cửu Đường không để tâm đến Trần Tử Húc, cũng không chú ý nghe hắn nói gì.
Hắn mở điện thoại WeChat, tìm đến khung avatar của Khương Trà, tràn đầy mong đợi gửi tin nhắn đi.
【Lâu】:Đến trường học rồi?
【Lâu】:Tối nay có rảnh không?
...
Khương Trà vừa đỗ xe xong thì gặp Tạ Vinh Sinh và Ôn Giản An.
Hai người lại đổi một chiếc xe máy điện cũ, tiền Ôn Giản An mua là Tạ Vinh Sinh bồi thường.
Chiếc xe máy điện trước, bị Tạ Vinh Sinh lái thẳng xuống hồ rồi.
Tạ Vinh Sinh là tay đua xe, nhưng lại không học được cách đi xe máy điện, người thích chơi cũng lớn hơn.
Lần nào cũng không nhịn được muốn cưỡi.
Ôn Giản An sợ hắn tự lái sẽ gây loạn trong trường, đành phải hy sinh bản thân, ngồi lên cái xe đầy nguy hiểm này của hắn.
Lần này, vẫn là Tạ Vinh Sinh chở Ôn Giản An, loạng choạng đỗ vào chỗ trống bên cạnh xe ba bánh của Khương Trà, suýt chút nữa thì đâm vào xe của Khương Trà.
"Này, Khương Trà, xe ba bánh của ngươi có phải lại độ không vậy?" Tạ Vinh Sinh nhảy xuống xe, đi vòng quanh xe ba bánh của Khương Trà, ngắm nghía những thay đổi trên xe.
Khương Trà: "Lâm quản gia làm."
Tạ Vinh Sinh có chút hâm mộ, nói: "Quản gia nhà các ngươi ghê gớm thật, sao cái gì cũng biết vậy? Trước đây ông ấy chỉ là quản gia bình thường thôi sao? Hay là lần sau cho ông ấy độ xe cho ta một chiếc đi?"
Điện thoại Khương Trà reo lên.
Nhìn thấy tin nhắn Tạ Cửu Đường gửi đến.
Tối nay?
【Ginger-tea】:Có rảnh.
【Lâu】:Có một người bạn lâu không gặp từ nước ngoài trở về, bạn bè chung đề nghị làm một buổi tiếp phong yến, nhưng ta muốn giới thiệu ngươi cho bọn họ biết, nên ngươi có thể đi cùng ta không?
Tạ Cửu Đường gửi đoạn tin này đi, lòng tràn ngập mong đợi.
Vì quá mong đợi, trong lúc chờ tin nhắn trả lời của Khương Trà, còn vô tình viết tên Khương Trà vào chỗ ký tên của hợp đồng.
Trần Tử Húc ở bên cạnh nhìn, nhíu mày nói: "Ngươi đổi tên khi nào vậy? Khương Trà? Cái tên này nghe quen quen."
Tạ Cửu Đường nhìn cái hợp đồng bị phá hủy, im lặng khởi động máy cắt giấy.
【Ginger-tea】:Được.
Hai chữ ngắn gọn của Khương Trà khiến Tạ Cửu Đường kích động đến mức suýt nữa cho cả tập tài liệu vào máy cắt giấy.
【Lâu】:Sau khi tan học, ta sẽ đi đón ngươi.
【Ginger-tea】:Được.
Tạ Cửu Đường xem đi xem lại tin nhắn trả lời của Khương Trà, tâm tình vui sướng.
Hắn buông điện thoại, nhếch miệng cười không kiểm soát được, nói: "Tiệc tiếp phong tối nay ta sẽ sắp xếp."
Trần Tử Húc nhìn thấy hắn hưng phấn như vậy khi nói đến việc sắp xếp tiệc tiếp phong, trong lòng chua xót, nói: "Ngươi vui như vậy sao?"
Tạ Cửu Đường hỏi ngược lại: "Ta không thể vui à?"
Trần Tử Húc buồn bã, nói: "Vậy chúc mừng ngươi, chắc sắp có chuyện tốt rồi."
Phương Cách Hiểu đơn phương thích Tạ Cửu Đường nhiều năm như vậy, xem ra cuối cùng cũng sắp gặp được quả ngọt sao?
Nếu bọn họ hạnh phúc, vậy hắn chỉ có thể thu lại tình cảm của mình.
Trần Tử Húc tâm trạng không tốt, cố gắng giấu diếm.
Tạ Cửu Đường nghe theo lời Trần Tử Húc, nghĩ tới Khương Trà.
Nếu thật sự có thể thành chuyện tốt thì tốt quá.
Hai người rõ ràng hiểu sai ý nhau, nhưng lại ngoài ý muốn hiểu thông được.
...
Buổi tối.
Tạ Cửu Đường tan làm sớm.
Lái xe đến trường đón Khương Trà.
Trần Tử Húc đợi Tạ Cửu Đường ở văn phòng cả buổi chiều.
Thấy Tạ Cửu Đường muốn đi đón người, vội vàng đuổi theo.
Kết quả vừa định lên xe thì bị Tạ Cửu Đường vô tình đóng sầm cửa, từ chối, nói: "Tự ngươi lái xe, xe ta không ngồi được người thứ ba."
Trần Tử Húc: ? ? ? ?
Móa.
"Ngươi không phải đi trường đón người sao? Ghế sau ba chỗ, ta nằm cũng không có vấn đề gì, ngươi nói không ngồi được? Ta còn mặc quần của ngươi rồi, giờ ngươi không cho ta lên xe? Tạ Cửu, ngươi từ khi nào lại trở nên phân biệt đối xử, vô nhân tính như vậy?"
Trần Tử Húc ở bên ngoài xe, khóc lóc ầm ĩ.
Cố gắng mở cửa xe.
Mặc dù biết tình cảm đơn phương của mình sắp kết thúc, nhưng nghĩ đến, nếu mình không lên xe thì thời gian tới Tạ Cửu Đường sẽ đi với Phương Cách Hiểu, hắn liền cảm thấy khó chịu, hận không thể phá luôn chiếc xe của Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường phất tay với hắn, sau đó đạp chân ga, nghênh ngang rời đi, chỉ để lại gương mặt bơ phờ của Trần Tử Húc ngửi khói xe.
Xe Tạ Cửu Đường dừng ở cổng trường.
Hắn mở cửa xe, bước xuống, dựa người vào xe.
Tạo dáng chụp ảnh tạp chí, đảm bảo Khương Trà chỉ cần bước ra khỏi cổng trường là có thể thấy được dáng vẻ đẹp trai của hắn.
Trong lúc chờ đợi, Tạ Cửu Đường cúi đầu nhắn tin cho Khương Trà, nói cho nàng biết hắn đang đợi ở cổng trường.
Tin nhắn vừa gửi đi, vai bị ai đó vỗ nhẹ một cái.
Phương Cách Hiểu mặt mày rạng rỡ xuất hiện trước mặt hắn, trên mặt lộ rõ vẻ thẹn thùng xen lẫn mong chờ, nói: "Anh đến đón em sao?"
Tạ Cửu Đường: "Phương Cách Hiểu?"
Nụ cười trên mặt Phương Cách Hiểu có chút cứng đờ, nói: "Không phải anh đến đón em sao?"
Tạ Cửu Đường vừa rồi còn nghi hoặc, rõ ràng không biết cô ta dạy học ở đây.
Nếu không biết, vậy thì không thể nào cố ý đến đón cô ta được.
Trần Tử Húc chắc cũng hiểu lầm rồi.
Chỉ là Tạ Cửu Đường sẽ đến đón ai?
Hắn bây giờ rõ ràng tư thế đón người khác.
Phương Cách Hiểu trong lòng mơ hồ có chút bất an, trong lòng lại có chút không cam tâm.
Tạ Cửu Đường trực tiếp lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết ngươi ở đây, ngươi sau khi trở về xác định ở đây làm việc?"
Phương Cách Hiểu cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng, nói: "Đúng vậy, hiệu trưởng trường này từ sớm đã liên lạc với em, luôn muốn mời em về dạy học, trước đây ở nước ngoài có việc chưa giải quyết xong, giờ giải quyết xong rồi, nên từ sau về nước là sẽ ở lại luôn."
Tạ Cửu Đường: "Cũng tốt, gần nhà, có gì về nhà cũng tiện hơn ở nước ngoài."
Phương Cách Hiểu lâu không gặp Tạ Cửu Đường, trong lòng có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng không biết hỏi thế nào.
Cô muốn hỏi Tạ Cửu Đường có bạn gái chưa.
Muốn hỏi Tạ Cửu Đường có thể cho cô một cơ hội không, nhưng những lời này, trước kia hỏi không được, hiện tại càng không hỏi được.
Phương Cách Hiểu vén nhẹ mái tóc, nói: "Chân anh khỏi hẳn rồi sao? Trước đây chưa từng nghe anh nhắc tới."
Tạ Cửu Đường nghĩ tới Khương Trà, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, nói: "Ừ, khỏi rồi."
Khương Trà và Tạ Vinh Sinh cùng nhau đi ra từ trong trường học.
Tạ Vinh Sinh từ xa nhìn thấy hai người đứng cạnh xe, liếc mắt một cái nhận ra Phương Cách Hiểu, hắn trực tiếp túm lấy sau gáy Khương Trà, ỷ vào mình cao to, kéo Khương Trà trốn ra phía sau tảng đá bên cạnh.
Tảng đá nguyên khối, có khắc tên trường học.
Tạ Vinh Sinh kéo Khương Trà đến sau tảng đá, trong ánh mắt bùng lên vẻ bát quái, nói: "Cô xem Cửu thúc ta không? Bên cạnh là Phương Cách Hiểu đó, thanh mai trúc mã từ nhỏ với Cửu thúc ta đó, từ cấp ba đã là bạn gái tin đồn của Cửu thúc ta rồi, sau đó ra nước ngoài, gần đây có vẻ như quay về, chuẩn bị làm việc ở trong nước không đi nữa, à, ta nhớ rồi, là làm giáo viên ở trường ta, Cửu thúc không phải đến chờ cô ta đó chứ?"
Lúc Tạ Vinh Sinh nói chuyện, ánh mắt không tự giác dừng lại trên mặt Khương Trà, sau đó mới nhớ ra quan hệ của Khương Trà và Cửu thúc.
Lập tức ảo não.
Hắn đã nói những gì với Khương Trà vậy?
Đây không phải là làm cản trở cho Cửu thúc sao?
Nhỡ đâu Khương Trà nghe hắn nói xong lại không thích Cửu thúc nữa, vậy hắn chẳng phải thành tội đồ thiên cổ của Tạ gia sao?
A a a a.
Muốn quay lại năm phút trước, đấm cho mình một cú, tốt nhất là đánh mình bị thương, khỏi ra đến cổng trường.
Như vậy thì sẽ không nhìn thấy Cửu thúc và Phương Cách Hiểu, sẽ không nói những lời đó với Khương Trà.
A a a.
Tạ Vinh Sinh cúi đầu, nhìn xuống thấy tay mình vẫn đang nắm tay Khương Trà, sợ tới mức vội vàng buông tay Khương Trà, đáng thương nói: "Chuyện vừa rồi, cô đừng nói với Cửu thúc được không? Anh ấy sẽ giết ta."
Khương Trà bình tĩnh, nói: "Anh đang nói chuyện nào?"
Tạ Vinh Sinh cúi đầu càng thấp hơn, nói: "Lỡ nắm tay cô, và cả những lời vừa nãy ta nói."
Khương Trà: "Cửu thúc của anh không hẹp hòi như vậy."
Tạ Vinh Sinh nhìn Khương Trà, nhưng không nói ra những lời muốn trút hết trong lòng.
【 Cửu thúc đúng là không phải là người hẹp hòi, nhưng lúc đối mặt với cô, Cửu thúc đôi khi căn bản không làm người, có được không? 】
Mặc dù Khương Trà đang nói chuyện với Tạ Vinh Sinh, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán vào Tạ Cửu Đường và Phương Cách Hiểu.
Hai người không biết nói gì, bỗng nhiên tai Phương Cách Hiểu đỏ lên, nhìn Tạ Cửu Đường bằng ánh mắt ái muội.
Khương Trà trong nháy mắt cảm thấy ngực khó chịu.
Có chút khó chịu.
Bên cạnh Tạ Vinh Sinh vẫn lải nhải.
Nhưng không để ý thấy Khương Trà đã đứng thẳng lên, bước nhanh về phía Tạ Cửu Đường.
Chờ Tạ Vinh Sinh chú ý đến Khương Trà đã xuất phát chạy thì, còn chưa kịp đuổi theo, liền thấy Khương Trà từ phía sau nhảy lên lưng Tạ Cửu Đường, hai tay vòng cổ Tạ Cửu Đường, than thở: "Cửu gia, ta đói rồi."
Tạ Cửu Đường rất nhạy bén, lúc nàng dựa tới thì thật ra đã phát hiện, hắn chẳng những không có kháng cự, ngược lại còn lúc Khương Trà nhảy lấy đà, lo lắng mình quá cao, ảnh hưởng nàng nhảy lên, còn theo bản năng hơi khuỵu gối một chút.
Tạ Cửu Đường quay đầu nhìn về phía Khương Trà, mặt mày mỉm cười, nói: "Đói bụng? Muốn ăn gì?"
Khương Trà ôm lấy Tạ Cửu Đường, không nói mình muốn ăn gì, mà là đưa mắt nhìn Phương Cách Hiểu, lạnh nhạt nói: "Cửu gia, nàng là ai?"
Khi Khương Trà hỏi câu này, tay đang vòng cổ Tạ Cửu Đường hơi siết chặt, làm Tạ Cửu Đường có chút khó thở, nhưng hắn vẫn không ngăn cản nàng, cố gắng hít một hơi, nói: "Phương Cách Hiểu, một người bạn, quen biết từ nhỏ, mấy năm trước đi nước ngoài học lên, gần đây mới về, đã ký hợp đồng với trường các ngươi, cũng coi như là thầy giáo của ngươi."
Phương Cách Hiểu nhìn Tạ Cửu Đường, rồi nhìn thiếu nữ đang thể hiện rõ sự đ·ị·c·h ý với mình.
Khuôn mặt non nớt xinh đẹp, mấu chốt là nàng có thể không chút kiêng kỵ leo lên người Tạ Cửu Đường, có tiếp xúc thân mật với Tạ Cửu Đường, mà không hề bị cự tuyệt.
Đây là một ngoại lệ chưa từng có.
Tạ Cửu Đường từng chỉ chạm vào cốc nước của người con gái khác cũng sẽ không chút do dự ném vào thùng rác, giờ lại có thể để một thiếu nữ không chút ngại ngùng nhảy lên lưng mình.
Sự đặc biệt này, từng là mối quan hệ thân mật mà nàng khát khao, nhưng chưa từng có được.
Phương Cách Hiểu ý thức được cô thiếu nữ đột nhiên xuất hiện là người đặc biệt đối với Tạ Cửu Đường, sắc mặt trắng bệch.
Nàng hơi gượng gạo bày ra nụ cười khó coi, nói: "Chào ngươi, ta là Phương Cách Hiểu."
Tuy là mối quan hệ t·ì·n·h đ·ị·c·h, nhưng mình dù sao cũng là giáo viên, thiếu nữ tuổi còn nhỏ nhìn xem có lẽ vẫn là học sinh.
Dù có ghen tị với đối phương thế nào, Phương Cách Hiểu cũng không thể hạ thấp mình đi làm mấy trò lố để đối phó đối phương.
Khương Trà cũng không xuống khỏi lưng Tạ Cửu Đường, nàng ở trên lưng Tạ Cửu Đường, bình tĩnh đưa tay về phía Phương Cách Hiểu, nói: "Chào ngươi, ta là Khương Trà, hiện đang ở chung với Cửu gia."
Hai mắt Tạ Cửu Đường trợn tròn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận