Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 358: Ngươi vì sao không nói cho ta Khương Trà là của chúng ta muội muội? (length: 7495)

Lâm Dật Chi lo lắng nói: "May quá rồi, ta vừa rồi sợ c·h·ế·t khiếp, nếu như em gái thật sự xảy ra chuyện gì, ta cũng không dám về nhà, người nhà nhất định sẽ đánh gãy chân c·h·ó của ta."
Vốn dĩ hắn một mình đưa em gái ra ngoài, cũng là xuất phát từ tâm lý muốn tìm được hung thủ đứng sau mọi chuyện, ý định ban đầu là tốt.
Nhưng nếu ngay cả em gái đã mệt mỏi mà còn gặp chuyện không may, vậy thì thật sự m·ạ·n·g nhỏ của hắn khó giữ.
Cha mẹ dù không nỡ đánh c·h·ế·t hắn, mà chỉ đánh gãy chân thôi, thì mấy đứa em trai nghịch ngợm kia trong mắt các anh em, cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thật là nguy hiểm! Thật là nguy hiểm!
"Khương Trà, cảm ơn... Ngọa Tào."
Lâm Dật Chi vừa muốn nói lời cảm ơn, khi nhìn sang Khương Trà thì hai mắt mở trừng trừng nhìn thấy Khương Trà ngã xuống.
Nhịp tim của Lâm Dật Chi như ngừng đập, sắc mặt trắng bệch.
Hắn vội chạy tới, đỡ lấy thân thể lảo đảo sắp ngã của Khương Trà.
Giờ khắc này, Lâm Dật Chi hoảng sợ hơn cả lúc vừa nhìn thấy Lâm Y Viên hộc m·á·u.
"Khương Trà? Khương Trà, ngươi không sao chứ?" Đầu óc Lâm Dật Chi t·r·ố·ng rỗng, hốt hoảng không biết làm gì, mãi đến khi Chu Cảnh Sênh nghe thấy tiếng kêu th·ả·m t·h·iết, từ trong phòng tập đi ra, nhìn thấy cảnh này liền nói: "Mau đưa cô ấy đến b·ệ·n·h viện."
Lâm Dật Chi ôm Khương Trà, vội vàng chạy đi.
Thậm chí hắn còn quên quay lại dặn dò Chu Cảnh Sênh giúp mình trông nom Lâm Y Viên.
Lâm Dật Chi ôm Khương Trà lên xe, vừa lái xe vừa gọi điện cho anh cả Lâm An Chi.
"Anh cả, có chuyện rồi, anh đang ở b·ệ·n·h viện à? Em lập tức đến ngay." Lâm Dật Chi khẩn trương đến mức tay cầm điện thoại cũng run rẩy.
Lâm An Chi vừa khám xong cho bệnh nhân quay lại, lúc đi qua hành lang còn có không ít y tá đỏ mặt chào hỏi hắn, Lâm An Chi ôn nhu cười với họ, gật đầu một cái xem như đáp lại.
"Chuyện gì? Em nói rõ ràng một chút."
"Em gái, em gái..." Lâm Dật Chi quá sốt ruột, đầu óc rối bời, ngôn ngữ cũng không còn mạch lạc.
Lâm An Chi nắm chặt điện thoại, nói: "Em bình tĩnh một chút, em gái làm sao vậy?"
Lâm Dật Chi nhìn Khương Trà đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh, lo lắng đến rơi nước mắt nói: "Là Khương Trà, Khương Trà ngất đi rồi, làm sao bây giờ? Em..."
Hắn hung hăng tát vào mặt mình một cái, ép bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó bắt đầu giải t·h·í·c·h đầu đuôi mọi chuyện.
"Đều tại em, Khương Trà đã sớm nói với em trước khi cô ấy kết thúc thì không ai được ngắt lời cô ấy, nhưng mà em thấy em gái nôn m·á·u thì giật mình, em, em đã lay Khương Trà tỉnh dậy rồi làm sao bây giờ? Chắc là cô ấy bị phản phệ rồi đột ngột té xỉu sau đó không tỉnh lại nữa, làm sao bây giờ? Em trước giờ chưa từng thấy Khương Trà yếu ớt như vậy, em..."
Lâm Dật Chi vô cùng sợ hãi.
Giờ phút này, hắn h·ậ·n c·h·ế·t mình.
Nếu không phải hắn nhất thời nông nổi muốn nhờ Khương Trà giúp tìm người năm đó đã bắt cóc em gái mình thì Khương Trà cũng đã không gặp chuyện như vậy.
Tất cả đều tại hắn.
Đều là lỗi của hắn.
Lâm An Chi nhíu mày nói: "Ý em là, em một mình đưa em gái ra ngoài, bây giờ còn để một người ngoài, em gái ở một mình tại cái chỗ tập luyện p·h·á của em?"
Lúc này Lâm Dật Chi mới giật mình nhận ra, khi ra ngoài, hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện của em gái.
Cảm giác như thể trong lòng hắn, Khương Trà quan trọng hơn em gái mình.
Lâm Dật Chi giận đến mức lại tự tát vào mặt mình hai cái.
"Bốp! Bốp!" Hắn ra tay rất mạnh, vừa tát xong, gương mặt tuấn tú lập tức hằn hai vết tay, còn nhanh chóng s·ư·n·g đỏ lên.
"Trong căn cứ có người, Chu Cảnh Sênh sẽ chăm sóc cô ấy."
Lâm Dật Chi vừa khóc vừa lái xe đến bệnh viện, với đôi mắt s·ư·n·g đỏ, ôm Khương Trà xuống xe, đến cả cửa xe cũng không kịp đóng, đã vội vàng chạy vào trong.
Lâm An Chi chờ ở cửa, vốn định cho hắn một bạt tai, nhưng nhìn thấy bộ mặt khóc đến xấu xí của Lâm Dật Chi, lại có chút không nỡ ra tay.
Hắn sợ bạt tai này sẽ làm lem nước mắt cùng nước mũi của Lâm Dật Chi.
Lâm An Chi dù chờ ở cửa, nhưng không có ý định tiếp đón, hắn lạnh lùng nhìn Lâm Dật Chi, nói: "Em tốt nhất nên cầu nguyện em gái không xảy ra chuyện gì, nếu không..."
Lâm Dật Chi ôm Khương Trà vừa khóc vừa chạy.
Vừa chạy còn vừa la hét: "Mau tránh ra, tránh ra hết đi."
Những người ở hành lang nhốn nháo tránh đường.
Lâm An Chi nghĩ đến chuyện Lâm Dật Chi bỏ lại em gái, ôm Khương Trà đến bệnh viện, trong lòng không khỏi bực mình, cố ý đi chậm rì rì.
Hoàn toàn không để ý đến việc Lâm Dật Chi ở phía trước đang khóc lóc thúc giục hắn.
Hắn cố ý làm vậy, cũng là để Lâm Dật Chi nhớ lâu.
Có thể dễ dàng với người ngoài, nhưng không được vượt qua em gái.
"Đô đô đô..." Điện thoại của Lâm An Chi vang lên.
Hắn cầm điện thoại lên, người gọi là Lâm Hi Chi.
Lâm Hi Chi bình thường sẽ không gọi điện cho hắn, trừ khi có việc gấp, Lâm An Chi không nghĩ ngợi mà lập tức nghe máy.
"Alo?"
"Anh cả, có chuyện em cần nói trước với anh." Lâm Hi Chi nói.
"Em nói đi." Lâm An Chi chậm bước chân.
"Cố Y Viên không phải em gái chúng ta, em gái ruột của chúng ta là Khương Trà." Lâm Hi Chi nói.
"Sao có thể?" Lâm Hi Chi hiển nhiên không tin, phần xét nghiệm ADN kia của Cố Y Viên là do chính tay hắn giám sát thực hiện toàn bộ, không thể nào có sai sót được.
Lâm Hi Chi: "Em biết bây giờ anh khó mà tin, nhưng em không thể lấy chuyện này ra đùa, anh cả, Khương Trà thực sự là em gái ruột của chúng ta, em hiện tại không biết tình hình của Cố Y Viên ra sao, nhưng Khương Trà chắc chắn một trăm phần trăm là em gái của chúng ta, là con ruột."
Tay Lâm An Chi đang cầm điện thoại siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên, "Em nói thật?"
Lâm Hi Chi có chút nóng nảy, nói: "Anh cả, em biết rõ chuyện nào quan trọng."
Đột nhiên Lâm An Chi mở to hai mắt, điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống đất.
"Khương Trà!"
"Khương Trà là em gái ta."
Lâm An Chi chạy vội đến.
Hắn chạy quá gấp, còn va phải một bác sĩ đi đối diện.
Lâm An Chi vốn luôn bình tĩnh, hôm nay hoàn toàn không giữ được bình tĩnh, đụng phải người cũng không thèm xin lỗi, vội vàng chạy về phía trước.
Mãi đến khi có một cô y tá khác đi ngang qua đỡ vị bác sĩ bị Lâm An Chi đụng ngã, hai người nhìn theo bóng lưng Lâm An Chi, không khỏi nói: "Hôm nay bác sĩ Lâm làm sao vậy? Rất hiếm khi thấy anh ấy vội vàng như vậy."
Lâm An Chi lao vào phòng bệnh.
Lâm Dật Chi vừa mới đặt Khương Trà lên giường bệnh.
Lâm An Chi tiến lên, kiểm tra tổng quát cho Khương Trà.
Nhưng không tìm ra điều gì bất thường.
Nhưng cũng không có nguy hiểm gì.
Cứ như cô ấy chỉ đang ngủ thôi.
Lâm An Chi thở phào một hơi.
Lâm Dật Chi xông tới, hỏi: "Anh cả, Khương Trà thế nào rồi?"
Lâm An Chi tiến lên, túm cổ áo Lâm Dật Chi, tức giận nói: "Vì sao em không nói cho anh biết Khương Trà là em gái của chúng ta?"
Lâm Dật Chi trợn tròn mắt, "Anh cả, anh đang nói gì vậy? Em gái của chúng ta, không phải là Lâm Y Viên sao?"
Lâm An Chi nghe thấy lời này của Lâm Dật Chi, mới hiểu ra.
Lâm Dật Chi còn biết chuyện này sau hắn.
Hắn có cảm giác như hồn lìa khỏi xác, một hồi lâu mới nhớ ra mình còn chưa hỏi rõ, nhưng điện thoại của hắn đã rơi trên đường rồi.
"Đưa điện thoại của em cho anh." Lâm An Chi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận