Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 22: Thế giới nhà giàu nhất nhiều tiền như vậy, ngươi như thế nào không cho hắn mỗi người phân điểm? (length: 7727)

Đông!
Thẩm Tinh Kỳ lập tức cảm nhận được sự khác biệt.
Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Trương Tam Quân, sau đó lướt qua.
Nàng dừng lại ở khoảng cách hai bước so với trước kia, do dự một chút, nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên, thăm dò đưa về phía trước.
Nếu là trước kia, lúc này, ngón tay nàng sẽ bị một luồng lực lượng vô danh ngăn lại, cố gắng đột phá sẽ chỉ làm nàng bị thương, cho nên đó cũng là lý do nàng luôn đi theo bên cạnh Trương Tam Quân mà không thể đến gần trong vòng hai bước.
Nhưng lần này, ngón tay Thẩm Tinh Kỳ an toàn đưa tới.
Nàng mừng rỡ khôn xiết, ngay sau đó, bỗng nhiên vung tay lên, mạnh tay tát Trương Tam Quân một cái.
"Bốp~!"
"Bốp~! Bốp~!"
"Bốp~! Bốp~! Bốp~!"
Âm thanh còn hay hơn tiếng pháo.
Thẩm Tinh Kỳ đánh rất vui vẻ.
Trương Tam Quân đột nhiên mặt nghiêng sang một bên, rồi lại nghiêng sang bên kia.
Đầu lắc qua lắc lại, tốc độ càng lúc càng nhanh.
【 Đây là kiểu bắt cá mới mẻ gì vậy? 】 【 Trương Tam Quân cũng tu tiên à? 】 【 Không hổ là cùng một đội với Khương Tịch Đồng, đều là những kẻ thích làm lố. 】 【 Trương Tam Quân quanh năm đóng vai quần chúng, một người nhạt nhẽo, không biết thông qua quan hệ gì mà lên được chương trình, hiện tại diễn màn này chắc là để thu hút sự chú ý của người xem đây. 】 Thẩm Tinh Kỳ chơi rất vui.
Trương Tam Quân phản ứng kịp, cất bước liền bắt đầu chạy, nhưng hai chân không chạy lại nhanh hơn được tốc độ bay.
Hắn hoảng hốt chạy bừa về phía bờ sông đối diện, kêu thảm lao vào trong rừng cây.
Bờ sông bên này, mọi người há hốc mồm nhìn cảnh này, chỉ có Khương Trà sắc mặt bình tĩnh, không hề nao núng.
Khương Tịch Đồng tức giận đến giậm chân mạnh xuống, chút nữa thì bắt được cá rồi, tên đáng ghét Trương Tam Quân này, đợi trở về nhất định phải bảo ông nội trừ tiền của hắn.
Khương Trà ba người mỗi người xử lý một con cá, còn lại một con.
Khương Tịch Đồng và nam sinh viên đều trợn mắt nhìn.
Khương Trà: "Một cái rương đổi một con, ai đồng ý giơ tay."
Khương Tịch Đồng và nam sinh viên cùng lúc giơ tay.
Khương Trà đã sớm tính ra được trong rương hai người có gì.
Nàng đi qua, cố ý lảng vảng trước mặt hai người, lúc thì đứng trước mặt Khương Tịch Đồng, lúc thì lại đi đến trước mặt nam sinh viên, mỗi lần tay sắp chạm vào rương thì lại giả vờ do dự rụt tay lại, khiến Khương Tịch Đồng căng thẳng đến suýt nữa thì chửi tục trên sóng livestream.
Khương Trà ngay khoảnh khắc sắp chạm vào rương của nam sinh viên, nhanh chóng chuyển tay, đặt chắc chắn lên rương của Khương Tịch Đồng.
Khương Tịch Đồng như trút được gánh nặng, nhanh chóng đưa rương cho nàng, đổi về một con cá nướng thơm phức.
Cá nướng chỉ có một con, lúc này Khương Tịch Đồng đã đói đến không thể gánh nổi hình tượng nữa rồi.
【 Khương Tịch Đồng không phải nói đổi cá để mọi người cùng ăn sao? Xem nàng có định độc chiếm không. 】 【 Khương Trà bắt cá dễ dàng vậy, sao không bắt thêm vài con? 】 【 Người giàu nhất thế giới nhiều tiền như vậy, sao không bảo ông ta chia cho mỗi người một ít đi? 】 Khương Tịch Đồng nhìn nam sinh, nuốt nước miếng một cái, do dự một hồi nói: "Ngươi không phải nói ăn thịt cá sẽ bị dị ứng sao? Lát nữa ta giúp ngươi tìm xem có quả dại không nhé."
Nàng tự tìm cớ giải vây xong, lập tức không kịp chờ đợi cắn một miếng thịt cá.
Nam sinh viên thất vọng ngồi lại xuống gốc cây, ôm lấy rương của mình, cúi đầu chịu đựng cơn đói, khó chịu không muốn nhúc nhích.
Khương Trà nhìn hắn, "Sao không mở rương ra?"
Nam sinh viên cười khổ nói: "Ta sợ là hình phạt, bây giờ ta sắp hết sức rồi, nếu gặp phải hình phạt thì ta không có sức để hoàn thành."
Khương Trà: "Mở ra đi."
Giọng nói của Khương Trà dường như có một loại ma lực, nam sinh viên sau khi nghe, thật sự lấy hết can đảm mở rương ra.
Bên trong lại là một phần cơm tự nóng.
Nam sinh viên nhìn cơm mà âm thầm rơi nước mắt, "Mẹ ơi, con cuối cùng cũng được ăn cơm rồi."
【 Trời, sao Khương Trà nhìn cứ như đã biết trong rương có cái gì vậy? 】 【 Làm sao có thể? Nếu như cô ta biết trước là cơm tự nóng, lúc chọn rương lẽ ra phải chọn rương của nam sinh viên chứ, hôm nay mới là ngày đầu tiên, ai lại ghét ăn nhiều đồ ăn chứ? 】 【 Nói không chừng đồ trong rương Khương Tịch Đồng còn tốt hơn thì sao? 】 【 Nếu thật là vậy thì Khương Tịch Đồng có lẽ sẽ tự kỷ mất ha ha ha ha. 】 【 Chị gái có đổi ý không? 】 Khương Trà tiện tay đưa rương đã đổi cho Cơ Mộc.
Cơ Mộc vững vàng ôm lấy.
Ngoài cái rương đầu tiên mở ra, bên trong chứa mấy thứ công cụ, bọn họ còn có hai rương chưa mở.
Khương Trà bảo Tạ Vinh An mở rương trước mặt hắn ra, bên trong là một cái nồi mì tôm.
Khương Trà bảo nam sinh viên mang nồi đi múc nước sông về đun sôi để dùng.
Hiện tại, hiện trường chỉ còn lại hai cái rương chưa mở.
Khương Tịch Đồng lúc nam sinh viên lấy cơm tự nóng ra, hối hận đến ruột gan đều xoắn xuýt.
Nếu vừa rồi nàng không nói nam sinh viên bị dị ứng với thịt cá thì có lẽ đã có thể đổi một nửa cá nướng với đối phương, nhưng bây giờ cơ hội đã bị chính nàng chặn đứng.
Khương Tịch Đồng hiện tại tâm tình rối bời, nàng liên tục nhìn rương của mình, âm thầm cầu nguyện trong rương tốt nhất là không có đồ tốt, nhất định phải là hình phạt.
Nhưng nàng là mệnh cẩm lý, nhỡ đâu lại là đồ tốt thì sao?
Nếu là trước kia, Khương Tịch Đồng có thể sẽ trực tiếp mở ra, nàng trăm phần trăm tin vào vận may cẩm lý mệnh mang lại cho mình, nhưng từ khi Khương Trà sống lại từ cõi c·h·ế·t, nàng lại hộc máu sau, vận khí của nàng bắt đầu không ổn định.
Nhất là sau chuyện đi tìm nguồn nước xảy ra, Khương Tịch Đồng càng thêm lo lắng nếu đồ trong rương không phải là đồ tốt, thì nàng chẳng những không đủ ăn mà còn phải trải qua hình phạt, vậy thì lại được không bù mất.
Khương Trà sớm biết nàng đang nhìn lén, cong môi cười nhẹ một tiếng.
Khương Trà lười biếng mở miệng nói: "Bên tổ các ngươi còn một cái rương, ngươi có muốn dùng cái đó đổi lấy cái này không?"
Khương Tịch Đồng không kìm được do dự.
Chỉ có nam sinh viên nói: "Cái kia là của đại ca Trương Tam Quân, người ta không có ở đây, chúng ta không nên mở ra chứ?" Hắn nói với Khương Tịch Đồng.
Khương Tịch Đồng quay lưng lại với ống kính, trừng mắt nhìn nam sinh viên một cái hung dữ, trong mắt trách mắng hắn nhiều chuyện.
"Chúng ta là một tổ, rương cũng là cùng nhau phát hiện." Khương Tịch Đồng nói.
Khương Trà thản nhiên cười cười, "Ta không có vấn đề, tùy ngươi lựa chọn."
Khương Tịch Đồng nhíu mày, nàng nhìn hai cái rương dưới chân Khương Trà, hai cái rương đó đều đã mở ra đồ có thể sử dụng.
Chẳng lẽ nói Khương Trà trên người bây giờ vẫn còn vận may cẩm lý mệnh cách?
Nếu là như vậy thì Khương Trà vẫn muốn hướng dẫn nàng đổi lấy rương của Trương Tam Quân, có phải là bởi vì trong rương của Trương Tam Quân là đồ tốt không?
Khương Tịch Đồng cảm thấy mình quá thông minh.
Vừa mới một chút đã khám phá ra quỷ kế của Khương Trà.
Nàng lập tức đổi giọng nói: "Rương ta không đổi."
Nàng không những không đổi mà còn muốn mở rương trước mặt Khương Trà, khiến Khương Trà hâm mộ nàng.
Khương Tịch Đồng đi đến bên cạnh rương ấn nút bấm.
"Cạch". Rương mở ra.
Bên trong là một tấm thẻ.
Trên đó viết: Biểu diễn tinh tinh đấm ngực gào thét: "Ta là công chúa rừng rậm."
Khương Tịch Đồng xấu hổ đến mặt đỏ bừng lên.
Cùng lúc đó, Khương Trà tiện tay mở rương mà Khương Tịch Đồng đã dùng để đổi cá nướng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận