Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 415: Cắn nát (length: 3980)

Chương Dự lần đầu tiên mang theo viên trân châu đỏ từ biển sâu đến đây, vô tình nhìn thấy Tạ Cửu Đường trong phòng đang xem một số video không đứng đắn, nó đã biến thành hình dạng một chiếc máy tính bảng trên tay.
"Đại khái là một thứ như thế này, ta thấy kim chủ đại nhân đang xem mấy video không lành mạnh đó, rồi trong đó có một hình ảnh, cũng mở ra một cái hộp vuông vắn, chúng ta có thể tìm thứ đó, rồi so sánh xem có phải không." Chương Dự nói.
Bạch Hổ chẳng hiểu nó đang nói cái gì, chỉ biết là nó bảo tìm được vật kia thì có thể phán đoán được đồ mà bọn họ trộm có đúng không.
Bạch Hổ sốt sắng nói: "Vậy còn chờ gì nữa, mau đi tìm đi."
Tiểu Hắc: "Nói nhiều vậy, hẳn là ở trong phòng kim chủ đại nhân, Chương Dự ta cùng ngươi đi tìm."
Hai con lại bò lên.
...
Trong phòng ngủ chính, hai người vẫn đang quấn lấy nhau không rời.
Tạ Cửu Đường vừa hôn môi Khương Trà, vừa đưa tay tìm đồ.
Tìm một hồi mà vẫn chẳng thấy.
Hai túi quần đều đã lục tung hết cả mà vẫn không thấy thứ hắn muốn tìm.
Tạ Cửu Đường còn cố lục lại trí nhớ, nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hắn uống rượu vang đỏ.
Hắn nhớ rõ ràng mình đã mở ngăn kéo, cầm một cái hộp.
Sao lại không thấy?
Lẽ nào rơi mất rồi.
Tạ Cửu Đường buông môi Khương Trà, nhanh chóng đi đến trên thảm, cúi người tìm khắp nơi, ngay cả phía dưới sofa, hắn cũng nằm sấp xuống để xem, nhưng vẫn không tìm thấy.
Khương Trà nhìn chằm chằm hắn một lúc, nói: "Cửu gia, anh đang tìm gì vậy?"
Tạ Cửu Đường: "Ô dù."
Khương Trà gối lên tay mình, nhìn Tạ Cửu Đường, nói: "Không phải mang sao?"
Tạ Cửu Đường: "Mang, có thể rơi ở đâu đó rồi."
Khương Trà xoay người, nằm trên sofa bóng loáng, tấm lưng tuyệt đẹp, chiếc eo thon nhỏ, cùng đường cong hoàn mỹ của vòng ba.
Đẹp như một bức tranh hoàn mỹ không tì vết.
Nuốt một ngụm nước bọt, trước khi Khương Trà kịp nói là lát nữa làm tiếp, Tạ Cửu Đường vội nói: "Em đợi anh một lát, anh về lấy, nhanh thôi."
Tạ Cửu Đường vừa nói vừa nhặt chiếc quần vừa ném xuống, nhanh chóng mặc vào.
Lúc này ở căn phòng bên cạnh.
Tiểu Hắc cùng Chương Dự đã theo cửa sổ đang mở mà bò vào dễ dàng.
Đang lật tung lên tìm máy tính bảng của Tạ Cửu Đường.
Chương Dự dùng xúc tu móc vào tay cầm ngăn kéo, cẩn thận từng chút một kéo ngăn kéo ra, sau đó thấy một loạt các hộp nhỏ nằm gọn bên trong.
Toàn bộ đều là những chiếc hộp vuông vắn, giống y hệt chiếc hộp mà bọn chúng vừa mới trộm được.
Tiểu Hắc cùng Chương Dự hai mặt nhìn nhau.
Tiểu Hắc: "Sao nhiều vậy?"
Chương Dự: "Chắc chắn chính là thứ mà Thượng Quan Vô Địch nói rồi."
Tiểu Hắc nhìn chằm chằm đống đồ này, nói: "Muốn trộm hết đi không?"
Chương Dự giơ xúc tu lên, định lấy hết, nhưng vừa định chạm vào thì Tiểu Hắc bỗng nhiên hô lên: "Chờ một chút."
Chương Dự thu xúc tu lại, nghi hoặc nhìn Tiểu Hắc, "Làm sao vậy?"
Tiểu Hắc leo vào ngăn kéo, dùng đuôi mở nhẹ một hộp, nói: "Nơi này nhiều quá, nếu như chúng ta đều lấy đi thì, kim chủ đại nhân chắc chắn sẽ phát hiện, chi bằng cắn nát chúng."
Chương Dự: "Cắn nát có tác dụng gì không?"
Tiểu Hắc vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Nóc nhà bị thủng còn dột mưa, thứ này hỏng thì nhất định sẽ giúp tiểu chủ nhân chúng ta đến được."
Chương Dự bị vẻ mặt của Tiểu Hắc làm cho lây nhiễm, lập tức tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc như thế, nói: "Được; ta đồng ý với ngươi, bắt đầu thôi."
Chương Dự biến xúc tu của mình thành một chiếc kim nhỏ dài, sau đó đâm thủng các hộp nhỏ, từng cái từng cái.
Tiểu Hắc ban đầu muốn dùng răng cắn, nhưng phát hiện dấu răng của nó quá rõ, nên cuối cùng vẫn là để Chương Dự dùng kim châm nhỏ dài đâm thủng toàn bộ hộp nhỏ.
Đợi khi hai đứa đã xong việc.
Thì bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng mở khóa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận