Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 227: Người sống có người sống pháp luật, ngươi cần phải đi (length: 7552)

Tạ Vinh Sinh cùng Ôn Giản An bị lão gia gia lôi đi.
Khương Trà cùng Hoàng Nghệ Đức canh giữ ở bên ngoài.
Lại đợi đại khái nửa giờ.
Dáng người vạm vỡ người đàn ông cuối cùng từ bên trong đi ra, hắn cầm thùng nước và đòn gánh, dưới ánh mắt dõi theo của lão bà đi ra.
"Cảm ơn ngươi nhé, lại giúp ta gánh nước." Lão bà ở cửa ra vào cảm tạ người đàn ông.
Người đàn ông nói với bà: "Bà cứ về trước đi, ta cho bà đổ đầy nước trong sân."
Hoàng Nghệ Đức khoanh tay, nấp trong bóng tối, quan sát hành động của người đàn ông, không nhịn được nhỏ giọng hỏi Khương Trà, nói: "Người này che giấu kỹ thật, nếu không có người chứng kiến, ai dám tin hắn là tên cưỡng hiếp tội ác tày trời."
Khương Trà miệng ngậm kẹo mút.
Lúc này, Hoàng Nghệ Đức chú ý tới tay phải của nàng có gì đó hơi lạ, nhìn kỹ hơn, không nhịn được hỏi: "Tay phải của ngươi có phải bị thương không?"
Khương Trà tay trái cầm kẹo mút, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, "Ừm, nứt xương."
Hoàng Nghệ Đức lộ vẻ kinh ngạc, sốt ruột nói: "Ngọa Tào? Nứt xương? Cái này ngươi cần phải đi bệnh viện khoa chỉnh hình, sao ngươi còn theo ta đến đây? Ngươi đúng là không xem mình ra gì."
Khương Trà bình tĩnh nói: "Không sao, nứt không nghiêm trọng lắm, ta đã sơ cứu qua."
Sau khi bị thương, nàng đã tự mình làm một bước xử lý đơn giản nhất.
Vì hao tổn linh khí có hơi nhiều, tạm thời không làm được đến mức chữa trị hoàn toàn.
Nhưng chút thương thế này, đối với nàng mà nói xác thực không đáng kể.
Hoàng Nghệ Đức biết nàng mạnh, nhưng không biết nàng mạnh đến mức độ này.
Người bình thường nứt xương, đã sớm đau chết.
Nàng ngược lại hay, vẫn như người không có chuyện gì đi theo bắt người xấu.
Thật đúng là không xem mình ra gì.
Tên tài xế mang theo đòn gánh và thùng nước, đi ra giếng nước đầu thôn.
Khương Trà cùng Hoàng Nghệ Đức cũng đuổi theo.
Đi được nửa đường, rẽ qua, đã không thấy bóng dáng của tên tài xế đâu.
"Không ổn, hắn phát hiện chúng ta rồi, chạy." Hoàng Nghệ Đức nhanh chóng đuổi theo, tìm một vòng gần đó, cũng không thấy người.
Khương Trà đuổi kịp Hoàng Nghệ Đức, gọi một tiếng, "Ngươi chạy về phía tây, quẹo phải một trăm mét."
Chính Khương Trà đi một hướng khác.
Mấy phút sau, bọn họ từ hai hướng đối ngược, đẩy tên tài xế vào chỗ chết.
Tên tài xế vừa mới bắt đầu chỉ thấy Khương Trà, cười một tiếng, "Chỉ mình ngươi con nhóc chưa lớn, cũng muốn ngăn được ta sao?"
Khương Trà lấy kẹo trong miệng ra, chỉ vào tên tài xế, nói: "Sau lưng ngươi còn có người đấy."
Tên tài xế thấy được Hoàng Nghệ Đức xông đến từ phía sau.
Hắn cân nhắc một chút, lựa chọn trực diện đột phá.
Hắn cho rằng, cô bé trước mặt này nhìn còn trẻ dễ đối phó hơn.
Sau đó —- Vào khoảnh khắc nắm tay của hắn sắp chạm vào Khương Trà.
Khương Trà một tay vặn chặt cổ tay của hắn, bẻ.
"Rắc."
Trong ánh mắt kinh ngạc của tên tài xế, cổ tay hắn cứ thế bị bẻ gãy.
Vẻ mặt tên tài xế, như thể nhấn nút tua chậm, chậm rãi cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang buông thõng vô lực.
"Mẹ nó... Giấu kỹ thật đấy."
Khương Trà tươi cười với hắn một tiếng, "Không có giấu."
Vừa dứt lời, Khương Trà nâng chân lên, đá mạnh một cú vào huyệt thái dương của tên tài xế.
Hai mắt tên tài xế tối sầm, loạng choạng ngã xuống.
Hoàng Nghệ Đức vừa xông tới, Khương Trà đã giải quyết xong.
Vai trò của Hoàng Nghệ Đức chỉ là lấy chiếc vòng tay bạc tùy thân đeo lên cho tên tài xế.
Khương Trà lại mò trong túi ra một cái kẹo mút mới, bóc vỏ vừa ăn vừa nói: "Người này cứ để ở đây, ta trông chừng, ngươi đi giúp bà cụ gánh nước đi, nước giếng ở đầu thôn có thể uống được."
Hoàng Nghệ Đức nhớ tới lúc nãy tên tài xế vừa đặt thùng xuống liền chạy, hắn biết vị trí thùng nước, "Được, vậy ngươi cẩn thận một chút, ta trói hắn..."
Hắn vốn muốn nói, tìm chỗ nào chắc chắn để trói tên tài xế lại, không cho hắn chạy lung tung hoặc tấn công Khương Trà.
Nhưng nghĩ đến thực lực của Khương Trà lúc nãy.
Nàng lại còn đang bị thương tay.
Hắn nuốt những lời chưa nói về, "Ta đi."
Một tiếng sau.
Trên xe có năm người.
Ở ghế sau, còn có thêm một tên tài xế đang bị còng tay.
Đến giờ tên tài xế vẫn chưa tỉnh lại, cũng không biết Khương Trà đã dùng sức lớn đến mức nào.
Hoàng Nghệ Đức gánh nước trở về, còn nghĩ tên tài xế gặp ma, cẩn thận sờ hơi thở của hắn.
Chưa chết.
Tạ Vinh Sinh ợ hơi, "Lão gia gia đó thật là, nhất định bắt ta ăn đùi gà, ta đã no rồi."
Ôn Giản An cũng ăn không ít.
Tuy lão gia gia tuổi cao, nhưng tay nghề không tệ.
Ôn Giản An còn giúp một tay.
Kết quả vẫn bị lão gia gia xem như cháu dâu, cứ nói cháu trai của ông có phúc phần, có thể tìm được một cô bạn gái tài giỏi như "hắn".
Ôn Giản An ban đầu còn muốn giải thích một chút, sau đó dứt khoát im luôn.
Cãi nhau về chân tướng với một người lớn tuổi lãng tai, không phải là hành động sáng suốt gì.
Dù sao những lời lão gia gia nói cũng không phải sự thật.
Không cần để ý.
Trước khi đi, hai người móc hết tiền mặt trong người ra, để lại cho lão gia gia.
Coi như là trả tiền cơm.
Khương Trà lên xe đi ngủ.
Hoàng Nghệ Đức đưa bọn họ về vườn trái cây.
Con quỷ nữ khi thấy tên tài xế, lại bắt đầu phản kháng dữ dội, gào thét muốn đi giết tên tài xế.
Khương Trà nới lỏng trói buộc trên người nàng, nhưng chỉ nới lỏng một chút, không thả ra hết.
Khi con quỷ nữ xông lên, Khương Trà mở Âm Dương Nhãn cho tên tài xế.
Tên tài xế vừa mở mắt, đã đối diện với khuôn mặt trắng bệch của con quỷ nữ, bị dọa cho hét thảm lên.
"A, quỷ a."
Hôn mê.
Con quỷ nữ còn muốn xé nát linh hồn tên tài xế.
Nhưng bị Khương Trà ngăn lại.
Trong lòng bàn tay Khương Trà siết chặt lại, trói buộc trên người nàng bắt đầu xiết chặt.
Con quỷ nữ hung hăng trừng Khương Trà, "Con kỹ nữ thối, ngươi thả ta ra."
Khương Trà cách không cho nàng một tát, "Người sống có luật của người sống, ngươi phải đi rồi."
Con quỷ nữ ở vườn trái cây bắt nạt không ít người, một nhân viên công tác bị gãy chân, bây giờ vẫn còn đang dưỡng thương.
Con quỷ nữ không muốn rời đi.
Khương Trà không nuông chiều, liên lạc với Hắc Ngũ.
Hắc Ngũ thấy tin nhắn của Khương Trà, liền biết nàng lại đến đưa công trạng, chạy rất cần cù.
Khương Trà vừa gửi tin xong, quỷ ảnh Hắc Ngũ đã đến.
Hắn vẫn mang theo Bạch Vô Song đã từng xuất hiện lần trước.
Không biết có phải ảo giác không, trông Bạch Vô Song còn đen hơn trước.
Thậm chí còn có cảm giác đen hơn cả Hắc Ngũ.
Hắc Ngũ tha thiết tiến đến chỗ Khương Trà, còn bưng một chén canh, nhiệt tình nói: "Khương thần, lần này ta cuối cùng cũng nhớ phải mang cho ngài đặc sản phủ, canh Mạnh Bà một chén."
Khương Trà: "..."
Khương Trà vừa muốn từ chối, Tiểu Hắc từ trên đùi Tạ Cửu Đường nhảy qua, siết chặt lấy cánh tay Hắc Ngũ, bắt đầu từng ngụm từng ngụm uống.
Hắc Ngũ giật mình hoảng sợ, nhìn rõ là Tiểu Hắc rồi, lập tức nịnh nọt nói: "Ah, là rắn Hắc gia, ngươi thích canh này sao? Lần sau ta đến sẽ mang cho ngươi nhé."
Khương Trà: "..."
Tiểu Hắc uống xong, ngẩng đầu, ợ hơi.
Khương Trà: "Uống ngon không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận