Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 400: Thân thủ chạm đến một chút, là thực vật cảm giác (length: 12225)

Ô Nha nhìn cảnh tượng quen thuộc, nói: "Ta còn tưởng chỉ có kinh thành mới có phố đồ cổ, không ngờ một thành phố lớn văn minh, thời thượng như thế cũng có phố đồ cổ kiểu này, hơn nữa nhìn cũng chẳng khác gì bên kinh thành, chỉ là nhỏ hơn chút thôi."
Ô Nha theo Khương Trà, cái gì cũng thấy mới mẻ.
Khương Trà có mục đích rất rõ ràng, đi thẳng đến cuối một cửa hàng, bên trong bán những đồ liên quan đến người chết.
Khương Trà vừa vào cửa liền hỏi: "Lão bản, phù vàng, chu sa, bút lông sói, xe ba bánh có hết không?"
Vẻ mặt của Ô Nha trước đó còn rất bình thường, nhưng khi nghe Khương Trà cuối cùng điểm danh muốn xe ba bánh, cằm suýt chút nữa rơi xuống đất.
Ở cái tiệm kiểu này mà mua xe ba bánh? Chẳng phải là đồ đốt cho người chết dùng sao? Hai người sống sờ sờ như họ thì dùng kiểu gì?
Không đúng, biết đâu chừng Khương tiểu thư chỉ là nhận ủy thác của người ta... Ờ, nói cho đúng thì là thụ quỷ nhờ vả, muốn giúp đốt cho người ta cái xe ba bánh?
Chắc chắn là như vậy rồi.
Lão bản từ trong phòng vọng ra đáp lời: "Có chứ, có hết, đừng nói xe ba bánh, ngươi muốn cả hỏa tiễn, máy bay, Mercedes-Benz, Ferrari, chỗ này của ta có đủ cả."
Lão bản bước ra, nhìn Khương Trà rồi liếc qua Ô Nha.
Đoán là thiên kim tiểu thư nhà nào đó, mang theo bảo tiêu đi ra ngoài.
Nhưng cô tiểu thư này còn trẻ quá, rốt cuộc là con nhà ai?
Mấy đại thế gia huyền học ở Hải Thành, cũng đâu nghe nói có người trẻ tuổi nào mới nổi, hiểu về nghề này đâu.
Chẳng lẽ là người ngoại tỉnh?
Không đúng không đúng, người ngoại tỉnh sao có thể không có dân bản địa dẫn đường mà tìm đến tận cửa hàng này của mình?
Lão bản nghĩ ngợi lung tung, đảo mắt nhìn Khương Trà.
Khương Trà bình tĩnh ngồi xuống ghế bên cạnh, lão bản sai nhân viên pha trà ngay.
Khương Trà bình thản nói: "Lão bản, có vấn đề gì cứ tự nhiên hỏi."
Lão bản bị sự nhạy bén của đối phương làm kinh hãi, còn trẻ mà có nhãn lực như vậy, lại còn toát ra thái độ của bậc bề trên trong cách phất tay, cho dù không phải người địa phương thì cũng nhất định là thiên kim tiểu thư được gia đình thế lực lớn nuôi dạy.
Lão bản như nhìn thấy một cái đùi vàng, vừa lấy lòng vừa bước tới ngồi đối diện Khương Trà.
Ô Nha đứng sau lưng Khương Trà, cảnh giác cao độ, luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Nhân viên pha trà bị khí thế của Ô Nha dọa sợ, khi rót trà không cẩn thận chạm vào người, làm đổ cả trà ra, khiến tay mình bị phỏng.
Lão bản sợ đắc tội khách quý, vội vàng trách mắng nhân viên: "Làm gì mà cứ hấp tấp thế hả? Còn không mau lấy đồ mà lau đi."
Khương Trà giơ tay nói: "Không sao đâu."
Rồi bình tĩnh rút từ trong tay áo ra một lá bùa, sau khi đốt liền đặt lên chỗ trà vừa đổ trên bàn, ngọn lửa cháy bùng lên rồi tắt ngay, trong chớp mắt chỗ bàn ấy đã sạch bong.
Khương Trà vẩy nhẹ tay, phẩy hết tàn tro trên mặt bàn, cả chiếc bàn liền trở nên sạch sẽ hơn trước.
Lão bản thấy là người có nghề, thái độ lại càng thêm nịnh nọt, hỏi: "Vị tiểu thư này, không biết quý danh là gì?"
Khương Trà đáp: "Họ Khương."
Lão bản xoa cằm, đầu óc nhanh chóng vận động, thậm chí còn lôi cả gia phả các hệ thống huyền học trên cả nước ra để đối chiếu.
Vẫn không nghĩ ra họ Khương là nhà nào.
Trong các gia tộc huyền học có tiếng, hình như không có ai mang họ Khương cả.
Nhưng tài nguyên tốt, hạt giống tốt ở phương diện này hầu như bị các gia tộc lớn lũng đoạn rồi, người bình thường rất khó xuất hiện thiên tài.
Mà vị tiểu thư trước mặt này, tuy mặc đồ thường phục, nhưng vừa nhìn là biết ngay thiên kim tiểu thư nhà giàu, lại còn có khí chất hơn người.
Thiên tài như vậy, mà không có chút ngạo khí nào.
Còn cách ăn mặc nữa, lại giản dị thế, không hề bị sự hoa lệ của thế giới làm cho mê hoặc.
Trên chân... ờ, dép tông? Chẳng lẽ là người bên Quảng Đông?
Quảng Đông, nhà họ Khương?
Cũng không có danh hào nào như thế cả.
Lão bản vừa xoa cằm vừa nghĩ, nhưng vẫn không tài nào khớp được tiểu thư này với bất cứ gia tộc huyền học nào mà mình nhớ.
"Không biết tiểu thư có thể cho hay tên được không?" Lão bản nghĩ, có lẽ biết tên sẽ rõ thôi.
Khương Trà không dùng tên thật, nàng tiện miệng bịa một cái tên khiến Ô Nha trợn mắt, mà mặt nàng vẫn không chút thay đổi: "Khương Cửu."
Lão bản vẫn không biết, chỉ đành cười nói: "Là một cái tên hay, dài lâu!"
Ô Nha: ? ? ? ? ? ?
Cửu gia mà ở đây thì đáng tiếc quá.
Khương Cửu à.
Cửu gia sướng chết được.
Dù là Khương Cửu nào đi nữa thì cũng chắc chắn liên quan đến Cửu gia.
Cửu gia cuối cùng cũng được 'phù chính' rồi sao?
Trong lòng Ô Nha vừa mừng vừa xúc động.
Lão bản lại hỏi: "Xin hỏi là số chín hay là...?"
Khương Trà lạnh nhạt: "Chữ 'cửu' trong 'lâu dài bất bình' ấy."
Ô Nha: "! ! ! !"
Thôi Cửu gia được nghỉ.
Tuổi tác của ngài cuối cùng đã bị 'tua nhanh' lên... ba... gấp mười rồi à?
Lão bản cho nhân viên đi lấy hết đồ mà Khương Trà vừa điểm danh ra, rồi để Khương Trà tự tay kiểm tra.
Ô Nha nhìn thấy giấy xe ba bánh thì suýt nữa là đứng hình.
Vừa nãy, trong chớp mắt, anh đã thật sự tưởng rằng lão bản trong cửa hàng có thể kéo ra được một chiếc xe ba bánh, cho dù chỉ là xe ba gác cũng được.
Kết quả đúng là giấy xe ba bánh, mà trông nó còn hơi quen mắt nữa.
Ô Nha vừa cảm thấy quen mắt thì lão bản bắt đầu luyên thuyên: "Cái xe ba bánh này có phải các vị cũng thấy quen mắt không? Không sai, chính là mẫu của vị kia ở kinh thành nổi tiếng, có thể xem bói phát trực tiếp, ngẫu hứng dùng xe ba bánh để đoán mệnh, vị thiên tài thiếu nữ đó đấy, nói đi thì nói lại, cô ấy và tiểu thư đây cũng cùng một họ, tên Khương Trà!"
Nghe lão bản nói vậy, mắt Ô Nha lại trợn trừng lên như chuông đồng.
Chuyện gì thế này?
Khương tiểu thư đang ở ngay trước mặt, có phải mắt của lão bản có vấn đề nghiêm trọng không vậy?
Lão bản vừa nhắc đến Khương Trà, lại có vẻ hơi kích động: "Cô ấy bây giờ nổi tiếng lắm, nhiều người đến đặt hàng đồ tế lễ, trước đây thì toàn chọn mấy chiếc xe sang nhanh như bảo mã, Ferrari, Rolls-Royce, Maybach, bây giờ thì vừa vào cửa là hỏi ngay, có xe ba bánh của Khương đại sư không."
Lão bản nâng xe ba bánh lên trước mặt Khương Trà như thể đang khoe bảo vật: "Cô cũng là Khương đại sư, nhìn xem chiếc xe này làm có đẹp không, có phải giống thật không? Quá là giống luôn!"
Đến lúc kích động, lão bản còn vỗ tay: "Nói không ngoa chứ, riêng tháng này thôi, mẫu xe này tôi đã bán được cả vạn cái rồi."
Ô Nha theo bản năng hỏi: "Một cái bán bao nhiêu tiền?"
Lão bản giơ hai ngón tay.
Ô Nha: "200?"
Lão bản cười đến mặt mày rạng rỡ: "2000."
Ô Nha: "Chỉ cái giấy rách nát này mà ông bán 2000??"
Lão bản cười rồi nói thêm một câu: "Đằng sau còn 2 vạn người xếp hàng đặt trước đó."
Ô Nha: "..."
Hèn chi vừa vào cửa đã thấy lão bản này vui vẻ thế.
Đổi lại là anh thì cũng vui vẻ thôi.
Một cái xe ba bánh cùng mẫu cũng giúp lão ta kiếm được nhiều tiền thế rồi.
Mấy đồng tiền này nên chia cho Khương tiểu thư.
Khương Trà thì vẫn lạnh nhạt, bình thản: "Xem ra chúng ta có duyên, ta cũng rất thích nàng ấy."
Lão bản hiển nhiên là một fan cuồng nhiệt của Khương Trà, từ khi nói đến chủ đề này, lão bản đã nói nhiều hơn hẳn.
Năng lực nói chuyện xã giao của Khương Trà, đến người thường xuyên thẩm vấn người khác như Ô Nha cũng thấy chỉ nhìn thôi cũng đã không thể không bội phục.
Rõ ràng chỉ là cuộc đối thoại rất bình thường, nhưng lão bản lại thường vô ý để lộ một vài tình hình về các gia tộc huyền học lớn ở Hải Thành, giúp họ biết thêm được không ít chuyện.
Hóa ra Khương tiểu thư nói thu thập tình báo là thật sự đang thu thập tình báo à.
Khương tiểu thư đúng là không thể dùng ánh mắt người thường để nhìn.
Nàng mạnh đến đáng sợ.
Mất chừng nửa tiếng, Khương Trà đã mua xong những thứ mình cần.
Ô Nha trả tiền.
Sau khi ra khỏi đó, họ vẫn đi từ cái ngõ nhỏ ấy.
Đã có kinh nghiệm đi xuyên tường lần đầu, Ô Nha tỏ ra rất mong chờ lần thứ hai.
Lần trước không kịp cảm nhận rõ, lần này nhất định phải...
Còn chưa kịp nghĩ xong, Khương Trà đã nắm lấy tay anh, trực tiếp trong chưa đầy một giây lại vượt qua tường.
Ô Nha còn chưa kịp cảm nhận được sự ảo diệu bên trong.
Thế là xong rồi.
Đầu ngõ nhỏ vẫn tan hoang như cũ, xung quanh chẳng có ai.
Chỉ thấy Khương Trà lấy từ trên đống đồ anh đang cõng ra chiếc xe ba bánh, trong ánh mắt tò mò của Ô Nha, nàng lẩm nhẩm chú ngữ, rút một lá bùa ra, kẹp giữa đầu ngón tay đốt cháy lên, sau đó thì thầm một lúc, đọc xong chú ngữ, Khương Trà dùng lá bùa đang cháy đốt chiếc xe ba bánh bằng giấy kia.
Ô Nha kinh ngạc hô lên một tiếng, theo bản năng định ngăn lại, nhưng một giây sau, chỉ thấy Khương Trà vung tay một cái, một chiếc xe ba bánh mới tinh xuất hiện.
Nhìn hình dáng, nó chẳng khác gì chiếc ở nhà cả.
Ô Nha cẩn thận đưa tay chạm vào, là cảm giác của vật thật.
Lại còn có thể như vậy?
Ô Nha ngây người ra vì kinh ngạc.
Chẳng lẽ là tùy ý đi mua một cái giấy siêu xe, đốt một chút thì có thể biến thành thật sao?
Thế thì chẳng phải là một món hời kếch xù hay sao?
Khương Trà dường như biết anh đang nghĩ gì, bình tĩnh nói: "Pháp thuật này có hạn sử dụng, hiệu lực chỉ tầm hai ngày rồi sẽ mất."
Ô Nha vừa che miệng vừa nghĩ, thì ra là mình đã không hề nói ra miệng.
Là Khương tiểu thư nhìn biểu cảm của anh mà biết.
Khương Trà thuần thục ngồi trên xe ba bánh, Ô Nha với đôi chân dài, ngồi ở phía sau xe, cẩn thận từng li từng tí bước lên, lại cẩn thận ngồi xuống, e sợ không cẩn thận sẽ làm hỏng xe.
"Khương tiểu thư, chúng ta bây giờ muốn đi đâu?"
Khương Trà: "Đi nơi nào đông người."
Ô Nha không nhịn được tò mò, nói: "Khương tiểu thư, ta có thể hỏi một chút về chuyện vừa rồi không?"
Khương Trà: "Ngươi cứ tự nhiên hỏi."
Ô Nha: "Ông chủ cửa tiệm kia rõ ràng là thích Khương tiểu thư, nhưng hắn dường như không nhận ra ngươi."
Rõ ràng Khương tiểu thư nhìn qua so với bình thường không có gì thay đổi.
Khương Trà: "Dùng thủ thuật che mắt, ngươi thấy ta là ta với dáng vẻ vốn có, nhưng người khác nhìn ta lại thấy một người xa lạ."
Ô Nha hiểu mà như không hiểu, nói: "Vậy lúc nãy ở trong cửa hàng, nhân viên phục vụ rót trà, làm bắn nước trà, ngươi đốt lá bùa kia, có phải hay không đoán được ông chủ sẽ thấy thú vị, cố ý ngồi như vậy, để hắn nhìn thấy?"
Khương Trà: "Đương nhiên, nếu việc đốt lá bùa không có tác dụng, ta làm gì lãng phí một lá."
Ô Nha thấy sắp sửa được t·r·ải đệm, hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy cái tên Khương Cửu này..." Ngươi nghĩ sao?
"Mẹ kiếp mày giở trò gì thế, quần tao suýt nữa bị mày hắt nước làm ướt."
"Chính mày không mở to mắt ra mà tránh à? Tao hắt trước cửa nhà tao liên quan gì đến mày."
"Mẹ kiếp mày nói thêm câu nữa, tao xé nát cái miệng thúi của mày ra."
"Đến đây, ai sợ ai, hôm nay xem ai là cháu của ai."
"Tiên sư nhà nó, Thúy Hoa mày t·r·ộ·m chồng người ta, tao hôm nay nhất định cho mày mấy cái bạt tai."
"Tao t·r·ộ·m chồng? Thúi Lan Phương, mày mỗi đêm ôm con trai mình ngủ, khiến nó không lấy được vợ, đừng tưởng không ai biết nhé?"
Hai người phụ nữ lớn tuổi, đứng đối diện nhau trước cửa nhà, mắng nhau ỏm tỏi.
Tiếng mắng chửi mỗi lúc một khó nghe.
Nhưng ngoài miệng mạnh mẽ, thực tế hai người đều không nhúc nhích chân một chút nào, giữ vững vị trí của mình, chỉ dùng lời nói công kích đối phương.
Xe ba bánh của Khương Trà muốn đi qua, phải đi qua giữa hai người họ.
Câu hỏi quan trọng của Ô Nha bị màn mắng chửi bất ngờ của hai người kia làm gián đoạn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận