Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 180: Hắn tình yêu, chỉ có thể toàn bộ cho muội muội (length: 7348)

Chu Cảnh Sênh đếm trên đầu ngón tay cùng hắn tính toán.
Lâm Dật Chi nghe xong, khóe miệng đã không tự chủ cong lên.
Nhưng chỉ trong chốc lát, rất nhanh hắn phản ứng kịp sau, lập tức lấy tay ép khóe miệng lại, không để mình tiếp tục cười.
Trước khi muội muội tìm đến, hắn không thể dành sự quan tâm của mình cho một người không quan trọng.
Tình yêu của hắn, chỉ có thể dành hết cho muội muội.
Miệng Lâm Dật Chi cứng rắn, nhưng tay lại không nhịn được mở vòng bạn bè của Khương Trà ra xem.
Vòng bạn bè của Khương Trà rất sạch sẽ.
Chỉ có thể xem được ba tháng, trước đó thì không thấy được.
Nhưng gần đây lấy hơn một tháng trước làm ranh giới; trước và sau nội dung vòng bạn bè có cảm giác khác biệt rất lớn.
Giống như một người đột nhiên trở nên trầm ổn, trưởng thành.
Nội dung vòng bạn bè không nhiều, nhưng Lâm Dật Chi xem rất lâu.
Chu Cảnh Sênh cũng không vạch trần, nhắc hắn thắt dây an toàn, rồi lái xe đi.
- Khương Trà nhận được chuyển khoản mười vạn tệ qua WeChat.
Nàng vẫn tìm đến đường dẫn công ích trước đó, quyên một khoản tiền lớn.
Để tiện cho việc quyên tiền, Khương Trà tự đặt cho mình một cái tên ảo: Thập Tam.
Bởi vì nàng là chưởng môn đời thứ mười ba của Huyền Môn.
Cho nên đặt như vậy.
Khương Trà kiếm được tiền, tâm tình vui sướng.
Nhưng chỉ vui vẻ một lúc, rắc rối liền tìm tới cửa.
Đến là một lão đầu râu tóc bạc trắng đã có tuổi.
Ánh mắt lão đầu rất tinh anh lanh lợi, bên cạnh còn có một tiểu học đồ đi theo.
Học đồ đeo đầy đồ đạc, trên tay lão đầu chỉ cầm một cái bát quái chung, vẻ mặt nghiêm nghị, trông có vẻ có chút bản lĩnh thật sự.
Hai người đi thẳng đến trước xe ba bánh của Khương Trà.
Tiểu học đồ kia giống như người đại diện, hung hăng nói với Khương Trà: "Ngươi là hạng người gì? Dám chiếm chỗ của sư phụ chúng ta? Ngươi có biết sư phụ chúng ta là ai không?"
Khương Trà nhìn lướt qua tiểu học đồ, sau đó lại nhìn phía sau, không có ai đi cùng bọn họ cả.
Nàng nhìn tiểu học đồ, "Ngươi đi cùng với ai?"
Tiểu học đồ lớn tiếng hơn, "Ngay cả sư huynh ta ngươi còn không nhận ra được, còn học người ta đoán mệnh? Ngươi rốt cuộc tìm bao nhiêu người chống lưng cho mình vậy?"
Khương Trà xoa xoa mi tâm, dạo gần đây nàng nghe được quá nhiều từ “tìm người chống lưng” rồi.
Nàng khẳng định mình không tìm người chống lưng, nhưng hai người trước mắt này rất có thể là “tìm quỷ” chống lưng.
Vẫn là kiểu “quỷ chống lưng” được vẽ vời trong lời nói.
Sư huynh mà tiểu học đồ nói, người ngoài nghe qua nếu tin, sẽ cho rằng có quỷ gì đó đi theo giúp đỡ họ.
Nhưng trên thực tế, hai người này bên cạnh không có gì cả.
Bất quá, khác với Lý Đại Xuân hôm qua.
Lý Đại Xuân đúng là kẻ lừa đảo hàng thật giá thật.
Nhưng hai người trước mặt này, nói sao đây... là có chút bản lĩnh thật sự.
Chỉ là không nhiều.
Trên người lão đầu và tiểu học đồ đều có thể thấy chút linh khí, dù mỏng manh nhưng trong thời đại này, người như vậy cũng coi như có tư chất.
Chỉ là đi sai đường, học linh tinh, không thành hệ thống.
Lại thêm cuồng vọng tự đại, tự cho mình tài giỏi.
Thực tế, trước mặt các đại sư chân chính, hai người này chỉ là múa rìu qua mắt thợ.
Mọi người vây xem, thấy có chuyện hay liền lập tức vểnh tai lên nghe.
Khương Trà thản nhiên liếc hai người già trẻ này một cái, nói: "Nơi này thuộc về nhà nước, các ngươi bỏ tiền ra mua sao? Mà dám nói là của mình? Ta còn không dám nói cái quầy này là của ta."
Lời của Khương Trà khiến tiểu học đồ bực tức đến mức không biết phải phản ứng thế nào.
Mặt cậu ta đỏ bừng.
Bình thường cậu ta theo sư phụ, quen ngang ngược hống hách, cộng thêm mấy người bày quầy hàng bên cạnh đều quen sư phụ cậu ta, ai cũng nhường nhịn một chút, nên từ trước đến giờ chưa từng ai dám nói với họ những lời như cô nữ sinh này.
"Ngươi, ngươi không biết lý lẽ gì cả."
Khương Trà cũng lười tranh cãi với cậu ta, nghe cậu ta nói thì cũng có thể đoán ra, người này không giỏi cãi cọ, chỉ là mọi người xung quanh thường nhường nhịn nên khiến cậu ta tưởng mình giỏi tranh cãi.
"Sư phụ ta nói, vị trí này là tốt nhất, chúng ta ở đây xem bói giỏi nhất, thì vị trí này là thuộc về chúng ta." Tiểu học đồ tiếp tục giở cái lý lẽ ngụy biện trước kia ra.
Khương Trà nghe mà không biết nói gì.
"Ý ngươi là chỗ này là nơi của kẻ mạnh? Ai mạnh nhất, quầy hàng này sẽ mãi mãi là của người đó?" Khương Trà nhướn mày, nhìn tiểu học đồ với ánh mắt đầy thương hại, nói: "Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi mà đầu óc đã hỏng rồi, sau này phải sống sao đây?"
"Ngươi..." Tiểu học đồ không cãi lại được Khương Trà, chỉ biết bám vào lời nói của Khương Trà mà nói: "Đúng vậy, ai giỏi nhất thì quầy hàng là của người đó, mà sư phụ ta là người giỏi nhất ở đây, cho nên chỗ này là của sư phụ ta."
"Được thôi, ngươi nói ai giỏi nhất thì quầy hàng này thuộc về người đó, vậy thì so vài ván đi, Trà cha ta không bao giờ sợ bất kỳ tên lừa đảo nào cả!" Ôn Giản An là đến đưa canh gà cho Khương Trà.
Biểu cô của hắn biết hắn học cùng lớp với Khương Trà, còn nói chuyện và làm bạn được, liền lập tức chuyển cho hắn một khoản tiền lớn, bảo hắn chăm sóc Khương Trà thật tốt.
Ôn Giản An nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tối nay hợp nhất là nấu canh, cho nên ở trong trường, hắn quét một chiếc xe điện, chạy đến chợ, mua một con gà khỏe mạnh, nhờ chủ quán làm thịt; sau đó mua thêm gia vị các loại, tới phòng trọ của một người bạn gần đó, nấu một nồi canh, tranh thủ lúc còn nóng mang ra ngoài.
Ai ngờ, vừa đến nơi đã gặp người gây sự.
Ôn Giản An dưới sự tẩy não của biểu cô Lý Nhạn Nhi, đã hoàn toàn coi mình là trâu ngựa của Khương Trà.
Gần đây hắn còn tìm hiểu hết tài liệu về Khương Trà.
Xem hết các video phát sóng trực tiếp, còn gia nhập hội người hâm mộ để trở thành fan mới của Khương Trà.
Xem nhiều người và các fan hâm mộ gọi Khương Trà với các kiểu xưng hô khác nhau, hắn cũng bị tẩy não một phen, cứ thấy Khương Trà là lại không nhịn được mà gọi là Trà cha.
Tiểu học đồ mặt đỏ tía tai, "Ngươi là ai? Ngươi có biết sư phụ ta là ai không?"
Ôn Giản An cẩn thận từng li từng tí đặt hộp giữ ấm trong tay lên xe ba bánh, quay đầu chống nạnh vào tiểu học đồ quát, "Sư phụ ngươi là ai liên quan gì đến ta? Ông ta đâu phải cha ta."
Tiểu học đồ lại bị mắng đến mức á khẩu, vì cảm thấy lời của Ôn Giản An nói rất đúng.
Nhất thời bí quá.
Ôn Giản An cất cao giọng nói: "Nếu các ngươi nói cái quầy này, ai giỏi thì của người đó, vậy thì so vài ván đi, mọi người ở đây có thể làm chứng, cứ so đoán mệnh, ai đoán trúng, ai đoán giỏi hơn, người thua cuộc phải liên tục một tháng đứng ở chỗ này, hô to trước mặt mọi người, ‘Ta là đồ ngốc, ta là đồ ngốc, tài nghệ của ta không bằng người, ta thua Khương Trà tâm phục khẩu phục, Khương Trà mới là tổ sư lợi hại nhất’.” Khương Trà: "..." Không ngờ, Ôn Giản An nhìn ngoan ngoãn bề ngoài, lúc cãi nhau cũng thật ghê gớm.
Không tồi.
Là một mầm non biết cãi nhau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận