Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ
Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 355: Cố gắng Thực Nhân Hoa (length: 22257)
Lâm quản gia cũng cả đêm không ngủ.
Căn nhà này, đêm qua, ai cũng không ngủ.
Bao gồm Khương Trà cùng Tạ Cửu Đường nuôi các thú cưng, đều không ngủ.
Chính là cửa Cây Ăn Thịt cũng đều trơ trọi tỉnh táo cả đêm.
Ăn cả đêm muỗi.
Vì không để cho lũ muỗi chạy vào cắn Khương Trà, Cây Ăn Thịt còn vô cùng cố gắng dụ dỗ muỗi, rất tốt phòng thủ cả đêm.
Tạ Cửu Đường nhẹ nhàng ôm lấy Khương Trà, đi về hướng phòng ngủ chính trên tầng hai.
Người trong ngực rất nhẹ, nhưng trong lòng hắn, quan trọng hơn cả thế giới.
Tạ Cửu Đường đem Khương Trà thật cẩn thận đặt lên giường, đắp chăn xong cho nàng, nhìn dáng vẻ ngủ yên bình của nàng, nhịn không được nhẹ nhàng chạm vào, dùng ngón tay trỏ mặt trái, khẽ vuốt qua má nàng.
Sau đó nhẹ nhàng chạm đến đôi môi căng mọng, mềm mại của nàng.
Đôi môi nàng mềm mại xúc cảm vô cùng tốt.
Tạ Cửu Đường chạm vào xong môi nàng, lại hôn lên ngón trỏ của mình, thành kính lại cố chấp hôn lên.
Như một tín đồ thành kính.
...
Tạ Cửu Đường đi ra cửa, Lâm quản gia đã ở ngoài cửa chờ.
Tạ Cửu Đường liếc mắt ra hiệu, Lâm quản gia lập tức theo hắn đến thư phòng.
Lâm quản gia đem toàn bộ báo cáo điều tra trong tay để lên bàn, nói: "Đây là báo cáo kiểm tra tại khoa sản trước đây của Khương Nguyên Hỉ, căn cứ biểu hiện trong báo cáo, lúc trước bà ấy chỉ mang thai một đứa nhỏ."
Tạ Cửu Đường nhíu mày, "Vậy cô gái hiện tại Lâm gia nhận về là tình huống gì?"
Lâm quản gia đặt một phần báo cáo điều tra khác lên bàn, còn mình trịnh trọng cầm ra một tấm ảnh chụp trong đó, đặt trên tập tài liệu ở mặt bàn, nói: "Trước khi nói chuyện này, Cửu gia ngài hãy xem tấm ảnh này."
Tạ Cửu Đường cầm lấy ảnh chụp nhìn thoáng qua.
Trong mắt kinh hãi không cần nói cũng có thể hiểu.
Lâm quản gia tiếp tục nói: "Có phải rất giống không? Nàng so với Khương tiểu thư càng giống Khương Nguyên Hỉ, hơn nữa, lúc Lâm gia tìm thấy nàng, đã tự mình làm xét nghiệm ADN, phần chứng minh đó là do Lâm An Chi giám sát làm nên sẽ không có sai, kết quả chứng minh nàng cùng Lâm Đống Thiên cũng là quan hệ cha con."
Tạ Cửu Đường cau mày.
"Lâm gia xác định chỉ mất một đứa nhỏ?"
Lâm quản gia: "Đúng vậy, chỉ mất một."
Tạ Cửu Đường mở tập tài liệu trên bàn ra, lấy hết giấy tờ bên trong ra, nhanh chóng xem một lượt.
Bên trong có liên quan tới toàn bộ báo cáo điều tra của Lâm muội muội.
Tên cũ Cố Y Viên, hiện tại đổi tên là Lâm Y Viên, tuổi: 18 tuổi.
Trước khi được tìm thấy, sống trong một gia đình Hoa kiều nào đó ở Mỹ, nhưng do trải qua một số chuyện không tốt trong quá khứ, hiện tại không thể nói chuyện.
Tạ Cửu Đường xoa mi tâm, nói: "Ngươi tự mình giám sát, làm lại một phần xét nghiệm ADN giữa Cố Y Viên và Lâm Đống Thiên, làm thêm một phần xét nghiệm ADN giữa Cố Y Viên và Khương Nguyên Hỉ."
Lâm quản gia: "Ta đi ngay."
"Chờ một chút." Tạ Cửu Đường gọi lại Lâm quản gia, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nói: "Làm thêm một phần xét nghiệm ADN giữa Khương Trà và Khương Nguyên Hỉ."
Tạ Cửu Đường lại lặp lại xem tập tài liệu trên mặt bàn.
Hai đầu lông mày nhíu chặt.
Khương Nguyên Hỉ lúc trước chỉ mang thai một đứa con.
Nhưng bây giờ có hai đứa trẻ cùng lứa, đều có quan hệ cha con với Lâm Đống Thiên.
Vậy rốt cuộc ai mới là con ruột của Khương Nguyên Hỉ?
Tạ Cửu Đường dồn tất cả tư liệu vào ngăn kéo, trong lòng bắt đầu dao động, phiền muộn.
Hắn đứng lên, kéo ra chiếc cúc áo sơ mi trên cùng.
Đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía hồ bơi bên ngoài, nhớ lại những chuyện tối hôm qua, trong lòng càng thêm giày vò.
Hắn biết Khương Trà coi trọng người nhà, nếu không có chuyện Cố Y Viên, hắn nhất định không chút do dự đem kết quả giám định nói cho nàng biết.
Nhưng bây giờ, Cố Y Viên đã về trước.
Nàng còn là một người câm có khuyết tật.
Người tốt dễ dàng đồng cảm với người yếu thế.
Hắn không muốn Khương Trà nhận được tình yêu đã bị pha loãng.
...
Khương Trà ngủ đến giữa trưa, tỉnh dậy.
Lâm quản gia không có ở nhà.
Người nấu cơm đổi thành Tạ Cửu Đường.
Khương Trà xuống lầu, thấy Tạ Cửu Đường mặc tạp dề ở phòng bếp.
Người ta vẫn nói đàn ông mặc vest rất quyến rũ, mặc tạp dề cũng không kém, nhất là khi người mặc tạp dề này vừa cao vừa có đôi chân dài lại đẹp trai, trông càng có sức hút.
Tạ Cửu Đường đang xào mì, thậm chí còn khoe kỹ năng đảo chảo với Tiểu Hắc đang nằm bên cạnh xem.
Khiến Tiểu Hắc nhìn bằng ánh mắt sùng bái.
Bạch Hổ đi vòng quanh bên cạnh, thỉnh thoảng lại đặt chân trước lên bếp lò, nhìn chằm chằm miếng bò bít tết tươi mới ở trên.
Ăn sống cũng ngon, nhưng khi được con người làm chín, đến một độ quen thuộc nhất định, sẽ càng thêm mỹ vị.
Trước kia vẫn là một người khác làm cho nó, bây giờ đổi thành người này, tốc độ rõ ràng không được nhanh như vậy, nó cũng không chờ nổi nữa.
"Lâm quản gia đâu?" Khương Trà đi tới, tự rót cho mình một cốc nước, uống vào để thông giọng, tiện thể ghé vào xem Tạ Cửu Đường đang làm gì.
Tạ Cửu Đường: "Ra ngoài làm việc."
Khương Trà không hỏi làm chuyện gì, mà ghé vào ngửi thử mì xào trong nồi, "Thơm quá, khi nào anh học nấu cơm vậy?"
Tạ Cửu Đường: "Khi còn nhỏ ở căn cứ huấn luyện học được."
Khương Trà nhẹ nhàng nhíu mày, nói: "Căn cứ huấn luyện của Tạ gia các anh, còn có cả huấn luyện nấu nướng à?"
Tạ Cửu Đường: "Phải."
Khương Trà: "Vậy đàn ông Tạ gia các anh, chẳng phải ai cũng biết nấu cơm sao?"
Tạ Cửu Đường: "Biết, nhưng khi so tài nấu ăn, anh luôn đứng nhất về món cắt gãy."
Khi nói câu này, Tạ Cửu Đường như một con công xòe đuôi tìm bạn tình, trong mắt mang theo mong đợi nhìn Khương Trà.
Khương Trà khen trôi chảy, "Giỏi như vậy sao? Xem ra căn cứ của nhà anh không tồi, có tiếp người ngoài không?"
Tạ Cửu Đường không theo kịp suy nghĩ của Khương Trà, "Cái gì?"
Khương Trà bưng cốc nước, một tay ôm trước ngực, uống một ngụm, nói: "Sư phụ nói sau này em sẽ có hai đứa con, em đang nghĩ, nếu cơ sở huấn luyện tư nhân của Tạ gia các anh có thể tiếp người ngoài, sau này chờ em sinh con, gửi vào cho các anh bồi dưỡng là tốt nhất."
Tạ Cửu Đường nắm xẻng, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi hết cả lên, hắn cầm lọ muối, ra sức đổ vào.
Tức đến mức hai hàm răng cắn nhau rộp rộp.
Khương Trà: "Cửu gia, anh cho quá nhiều muối rồi."
Tạ Cửu Đường hồi thần, lặng lẽ vớt mỳ xào đã mặn đến không thể ăn trong nồi ra, sau đó đổ vào cái bát cơm lớn của Bạch Hổ bên cạnh, đặt trước mặt Bạch Hổ, ra vẻ bình tĩnh nói: "Cái này cho Bạch Hổ."
Bạch Hổ: ? ? ? ?
Khương Trà nhận được thư mời của Lâm gia ngày hôm đó, Tạ Cửu Đường cũng biết một sự thật kinh hoàng.
Khương Trà là con của Khương Nguyên Hỉ và Lâm Đống Thiên.
Nhưng Lâm Y Viên của Lâm gia cũng vậy.
Tạ Cửu Đường day mi tâm, giọng nói lạnh lùng mang vẻ mệt mỏi, nói: "Lâm Y Viên làm thế nào tìm lại được?"
Lâm quản gia: "Đinh Cẩm Ý, bạn thân của Khương Nguyên Hỉ tình cờ gặp được ở nước ngoài, nói là chú ý đối phương quá giống Khương Nguyên Hỉ, nhịn không được làm xét nghiệm ADN, phát hiện thật là như vậy, sau đó tìm cơ hội đưa về nước, để các cô nhận nhau."
Tạ Cửu Đường sờ chiếc biển hành nghề mà Khương Trà đưa cho hắn, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua phần điêu khắc trên đó, nói: "Liệp Ưng vẫn chưa trở về sao?"
Lâm quản gia đẩy kính, "Vẫn chưa, bên này ta liên hệ qua, nhưng không liên lạc được."
Tạ Cửu Đường: "Bảo người đi tìm xem."
Lâm quản gia: "Vâng."
Lâm quản gia ra ngoài một lát, lại quay đầu nhìn về phía Tạ Cửu Đường, nói: "Cửu gia, chuyện này thật sự muốn giấu Khương tiểu thư sao?"
Về vấn đề này, Tạ Cửu Đường không đáp lại Lâm quản gia, vì hắn cũng đang giãy giụa.
Lâm quản gia không chờ được câu trả lời, vẫn là biết điều đi ra ngoài.
Tạ Cửu Đường bấm điện thoại cho trợ lý Trương Tiểu Vương.
Trương Tiểu Vương: "Cửu gia?"
Tạ Cửu Đường: "Liên lạc với Lâm Hi Chi, ta muốn bàn với hắn một mối hợp tác vô giá."
Trương Tiểu Vương vẻ mặt mờ mịt, nhưng sau khi cúp điện thoại, vẫn liên lạc với trợ lý của công ty đối phương.
Trợ lý của Lâm Hi Chi cũng vẻ mặt mờ mịt, thậm chí lặp đi lặp lại xác nhận Trương Tiểu Vương có phải là trợ lý của Tạ Cửu Đường không, sau khi xác định là của Tạ Cửu gia rồi, trợ lý vẫn kiên trì gõ cửa phòng làm việc của Lâm Hi Chi.
Lâm Hi Chi mấy ngày nay thường xuyên tăng ca, thậm chí sắp chuyển hẳn đến công ty.
Trợ lý Tiểu Trần đi tới, "Lâm tổng."
Lâm Hi Chi ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tiều tụy.
Quầng thâm mắt vô cùng rõ ràng.
Đôi mắt của hắn nhìn như vô thần.
Trong lòng Tiểu Trần rất nghi hoặc, muội muội đã mất tích mười tám năm của Lâm gia, vất vả lắm mới tìm về được lẽ nào Lâm tổng không nên vui mừng sao?
Sao trông có vẻ không vui vẻ gì cả, còn ở lại công ty tăng ca, kéo một đống công việc đi làm.
Trong lòng Tiểu Trần tuy có nghi hoặc, nhưng không dám hỏi ra.
Lâm Hi Chi: "Có chuyện gì?"
Tiểu Trần: "Trợ lý của Tạ Cửu gia vừa gọi điện thoại, hẹn anh chiều nay bốn giờ gặp mặt, bảo là muốn bàn một mối làm ăn vô giá."
Lâm Hi Chi nhíu mày, tâm trạng vốn đã phiền muộn, lại càng tệ hơn, hắn đặt bút trong tay xuống, tháo mắt kính ra, xoa xoa sống mũi, nói: "Hắn thật sự nói như vậy?"
Trợ lý Tiểu Trần: "Vâng."
Không thật sao, anh ta dám nói lung tung à?
Có cho anh ta mười cái gan, anh ta cũng không dám nói dối giữa Tạ Cửu gia và Lâm tổng.
Lâm Hi Chi: "Biết rồi."
Trợ lý Tiểu Trần chuẩn bị đi, liếc qua bữa sáng nguyên phong chưa động trên bàn, không nhịn được hỏi: "Lâm tổng, hôm nay bữa sáng không hợp khẩu vị sao?"
Mấy ngày nay Lâm Hi Chi thật sự ở lại công ty, mỗi ngày bữa sáng đều là do trợ lý Tiểu Trần trên đường đi làm, tiện đường mua cho hắn.
Cũng không có yêu cầu gì, chỉ có một câu: Mua tùy tiện.
Một câu tùy tiện của Lâm tổng, mỗi ngày trợ lý Tiểu Trần phải dậy sớm nửa tiếng, đi hai khu để mua đồ ăn sáng.
Sợ hắn ăn ngán, còn thay đổi một quán khác mỗi ngày.
Trợ lý của một tổng tài nhà giàu không dễ làm, may mắn là lương cao.
Lâm Hi Chi: "Không có, lát nữa ta ăn."
Trợ lý Tiểu Trần rất muốn hỏi thêm một chút, nhưng hỏi nữa lại liên quan đến chuyện riêng của nhà họ Lâm.
Thôi vậy, cứ giữ một chút ranh giới cảm xúc đi.
Biết càng ít, công việc càng thoải mái.
Trợ lý Tiểu Trần lúc đi, còn không quên đóng cửa lại.
Lâm Hi Chi cúi đầu, để điện thoại di động trên bàn rung lên.
Hắn cầm điện thoại lên, là Lâm Dật Chi gọi đến.
Sau khi Lâm Hi Chi bắt máy, âm thanh nền bên kia có tiếng nhạc rất ồn ào.
Lâm Dật Chi cầm điện thoại, "Alo, Nhị ca, anh vẫn còn đang tăng ca ở công ty à?"
Lâm Hi Chi: "Em đổi chỗ nghe điện thoại đi, ồn quá nghe không rõ em đang nói gì."
Lâm Dật Chi đang cùng các thành viên ban nhạc của mình luyện tập nhạc mới.
Cũng có lúc không về nhà.
Lâm Dật Chi đi ra ngoài, tìm một chiếc ghế sô pha ngồi xuống, "Được rồi, bây giờ yên tĩnh."
Lâm Hi Chi: "Tìm anh có chuyện gì?"
Lâm Dật Chi: "Nhị ca, Đại ca vừa gọi điện hỏi sao em lâu không về nhà, sau đó nói anh cũng không về, không phải là em đang đến quan tâm anh sao."
Lâm Hi Chi: "Em vẫn nên tự lo cho mình trước đi."
Lâm Dật Chi ngả người ra sau, cổ dán vào lưng ghế sô pha, đầu ngửa xuống, giọng nói buồn rầu: "Nhị ca, có phải anh cũng không biết làm thế nào để đối mặt với muội muội không?"
Lâm Hi Chi đang ký tên, khi nghe đến câu này thì viết sai một nét.
Hợp đồng bị hủy.
Hắn ném thẳng hợp đồng đó sang một bên.
"Không biết em đang nói gì, gần đây anh vì công việc bận rộn nên mới luôn tăng ca ở công ty." Lâm Hi Chi nói.
"Nhị ca, anh đừng lừa em, chẳng lẽ em không biết tâm tư của anh? Anh chắc chắn giống như em, khi đối mặt với tiểu muội, không thể nào toàn tâm toàn ý nghĩ đến nàng, che chở nàng, yêu thương nàng, mà đều sẽ nghĩ đến Khương Trà, sau đó cảm thấy mình thiên vị cho người ngoài, cảm thấy áy náy và lương tâm cắn rứt với tiểu muội đã mất tích mười mấy năm, còn phải chịu nhiều đau khổ, thậm chí không thể nói ra lời, nên mới chạy đến trốn tránh." Khi Lâm Dật Chi nói những lời này, biểu hiện trên mặt của hắn cũng không khá hơn chút nào.
Gần đây trong lúc tập luyện, người thường xuyên thất thần nhất chính là hắn.
Lâm Dật Chi thở dài một hơi, nói: "Em nghe Đại ca nói, mẹ còn tính mời Khương Trà đến tham gia tiệc chào đón muội muội, em rất sợ đến lúc đó, nếu không kiềm chế được mà quá thân thiết với Khương Trà, lại khiến tiểu muội ghen tị."
Lâm Hi Chi lại ký hỏng một bản hợp đồng, dứt khoát bỏ bút xuống.
"Em ở trước mặt tiểu muội kiềm chế một chút, đừng để lộ ra."
"Anh nói xem tiểu muội của chúng ta sao lại đáng thương như vậy chứ? Vừa sinh ra đã bị người xấu bắt cóc, còn bị buôn bán qua tay, kết quả lớn lên một chút thì phát hiện không biết nói, lại bị bỏ rơi, cuối cùng được một gia đình Hoa kiều ở Mỹ nhận nuôi, nhưng vì nhà họ có nhiều con nên đối với tiểu muội cũng không quan tâm lắm, dẫn đến việc tiểu muội không biết nói, còn có chút tự ti và sợ người." Lâm Dật Chi nhắc đến những gì tiểu muội đã trải qua, trong lòng vẫn rất đau khổ, rất xót xa.
Cho nên hắn đặc biệt để ý đến chuyện mình không thể toàn tâm toàn ý đối xử với tiểu muội.
Lại không muốn để tiểu muội mẫn cảm phát hiện ra sự bất an của mình, nên mới lấy cớ luyện tập bài hát mới để trốn tránh.
Nhị ca và hắn đã chọn cùng một cách.
Đại khái suy nghĩ cũng giống nhau.
Cho nên khi nghe Đại ca nói gần đây Nhị ca cũng không về nhà, ở lại công ty thì Lâm Dật Chi lập tức gọi điện cho Lâm Hi Chi.
Lâm Hi Chi nghe những lời này cũng đau đầu.
Lâm Dật Chi bỗng nhiên nói một câu, "Lúc đầu em còn tưởng rằng Khương Trà đủ đáng thương rồi, em nghe nói hồi nhỏ cô ấy ở nhà họ Khương một chút cũng không được cưng chiều, sau này còn tìm về một cô thiên kim thật, nói cho cô ấy biết không phải con ruột, thậm chí cả cha mẹ đều chết sớm, anh nói xem lúc trước cô ấy tự tử phải tuyệt vọng đến mức nào.
Bất quá, cô ấy hình như sau khi chết sống lại thì bỗng nhiên có được năng lực hiện tại thì phải? Không biết có tính là trong họa có phúc hay không, em nghe nói có người sau khi đi một chuyến từ quỷ môn quan trở về, thì đột nhiên có thêm một số kỹ năng vốn không có; trước đó còn có tin tức có người bỗng nhiên biết nói ngoại ngữ."
Cứ hễ Lâm Dật Chi nhắc đến chuyện của Khương Trà thì lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Trong lòng Lâm Hi Chi càng thêm phiền muộn.
Trước đây hắn còn nhắc nhở em trai, không được coi Khương Trà là em gái, như vậy không công bằng với em gái ruột của mình.
Nếu cho tình yêu đi trước, sau này em gái ruột tìm về, thì tình yêu đó sẽ không còn trọn vẹn.
Có thể nói là nói như vậy, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không khống chế được chính mình.
Lâm Hi Chi không đáp lời, nhưng Lâm Dật Chi một mình có thể luyên thuyên một tràng.
"Nhị ca, anh còn nhớ hồi chúng ta còn nhỏ, vừa biết mẹ mang thai em gái không?"
Khi đó Lâm Hi Chi đã mười mấy tuổi, đương nhiên nhớ rất rõ.
"Lúc đó chúng ta đều tranh nhau đặt tên cho em gái, vì thế mấy anh em còn đánh nhau, kết quả cuối cùng chẳng ai được dùng tên cả." Khi Lâm Dật Chi nói đến đây, hốc mắt có chút ửng đỏ.
Tuy rằng em gái đã tìm về.
Nhưng hồi mới biết em gái bị mất, rồi tin mẹ nhập viện, hắn thật sự suýt nữa suy sụp.
Bây giờ nghĩ lại những ký ức khi đó, vẫn cảm thấy đau khổ vô cùng.
Lâm Dật Chi bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, ngữ khí kiên định, nói: "Nhị ca, em quyết định rồi."
Lâm Hi Chi: "Quyết định cái gì?"
Lâm Dật Chi: "Em muốn đi tìm Khương Trà."
Lâm Hi Chi nhíu mày, nhắc nhở: "Y Viên mới là em gái của chúng ta."
Lâm Dật Chi lớn giọng, "Em biết, em sẽ không nhầm em gái mình, nhưng em phải tìm ra những kẻ xấu năm xưa đã bắt cóc em gái, em muốn đưa bọn chúng ra công lý."
Lâm Hi Chi cau mày càng sâu, nói: "Ba mẹ tìm mười mấy năm cũng không tìm được, manh mối đều sớm bị cắt đứt, em tìm thế nào được?"
Lâm Dật Chi: "Em tìm không ra, nhưng Khương Trà có lẽ có thể, không phải giờ muội muội đã trở về rồi sao? Biết đâu, biết đâu Khương Trà nhìn muội muội, có thể tính ra được nàng bị ai bắt cóc, em muốn đi tìm Khương Trà, cầu xin cô ấy giúp đỡ."
Lâm Hi Chi cảm thấy hắn thực ra chỉ là muốn tìm cớ để đi gặp Khương Trà.
Nhưng vẫn nhắc nhở: "Nếu em mang theo Khương Trà đi gặp em gái, thì chú ý lời nói hành động, đừng để em gái cảm thấy em thích Khương Trà hơn, làm nàng đau lòng, biết không?"
Lâm Dật Chi: "Yên tâm đi, dù sao em cũng là nửa diễn viên; trước đây còn từng đóng vai quần chúng."
Lâm Hi Chi: "Đóng vai xác chết cũng tính à?"
Lâm Dật Chi cãi lại, "Đóng vai xác chết cũng cần kỹ thuật diễn, được không? Anh không phải dân trong nghề, anh không hiểu đâu, tóm lại là em sẽ làm tốt."
Lâm Dật Chi cúp điện thoại.
Đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Chu Cảnh Sênh từ nhà vệ sinh đi ra, dùng sức vẩy nước trên tay, thấy hắn muốn ra ngoài, hỏi: "Lâm Dật Chi, cậu đi đâu vậy?"
Lâm Dật Chi quay đầu, "Cậu cho tớ mượn tạm xe mô tô."
Chu Cảnh Sênh đi lấy chìa khóa xe, đưa cho Lâm Dật Chi, lại hỏi: "Cậu vẫn chưa nói cậu đi đâu mà?"
Lâm Dật Chi: "Tìm người."
Chu Cảnh Sênh: "Để tớ chở cậu đi, cậu xem quầng thâm mắt của cậu kìa, mấy ngày không ngủ rồi? Tớ sợ cậu đi xe của tớ mà chết ở trên đường, tớ còn phải chịu liên đới trách nhiệm."
Lâm Dật Chi giơ ngón giữa lên với Chu Cảnh Sênh, nhưng vẫn đồng ý với đề nghị của Chu Cảnh Sênh.
Chu Cảnh Sênh đội mũ bảo hiểm vào, lại từ cốp xe lấy ra một chiếc mũ màu hồng nhạt đưa cho Lâm Dật Chi.
Lâm Dật Chi vẻ mặt ghét bỏ, "Cậu bảo tớ dùng mũ của bạn gái cũ của cậu à?"
Chu Cảnh Sênh: "Chia tay rồi, cái mũ này mua xong cô ta không dùng lần nào, chê xe của tớ là đồ bỏ đi, đòi đi Ferrari cơ."
Lâm Dật Chi: "Ferrari thì đã sao, lần sau cậu lái xe của tớ."
Chu Cảnh Sênh: "Thôi đi, xước một cái đủ mua cho tớ mấy chiếc xe mô tô ấy chứ."
Chu Cảnh Sênh chậm rãi thong dong lái xe.
Lâm Dật Chi thấy chậm, vẫn luôn thúc giục phía sau.
Nhất là khi nghĩ đến chiếc xe chung của Khương Trà từng lái, với tốc độ máy bay trên cạn thì càng thêm ghét Chu Cảnh Sênh hơn.
Hai người ồn ào cả đường, đi xe rất lâu, còn lạc đường, mãi đến gần hai tiếng sau mới đến nơi ở của Khương Trà.
Cây Thực Nhân Hoa bên cạnh cửa đang trong trạng thái tĩnh dưỡng.
Chu Cảnh Sênh tò mò đi qua, định đưa tay chạm vào, nói: "Đây là hoa gì vậy? Nhìn thật xấu... A."
Vừa nói xong, tay Chu Cảnh Sênh đã bị Thực Nhân Hoa nuốt vào, dọa cho Chu Cảnh Sênh sợ đến mặt trắng bệch.
Lâm Dật Chi liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Thực Nhân Hoa mà Khương Trà nuôi, hắn đã xem livestream văn nghệ của Khương Trà rồi.
Khi Chu Cảnh Sênh suýt nữa bị cả người nuốt vào, Lâm Dật Chi nhớ tới tấm bùa bình an mà Khương Trà đã đưa cho mình, với tâm thái thử một lần, Lâm Dật Chi đưa tấm bùa bình an lại gần Thực Nhân Hoa.
Thực Nhân Hoa cảm thấy hơi thở của Khương Trà, bất đắc dĩ nhả đầu Chu Cảnh Sênh ra, tốc độ nhả rất chậm, có vẻ như đang xoắn xuýt, rốt cuộc có muốn tiếp tục ăn hay không.
Cho đến khi Khương Trà nghe thấy tiếng động đi ra, từ phía sau nắm chặt tay đấm một cái vào đầu to của Thực Nhân Hoa.
Thực Nhân Hoa lập tức ngoan ngoãn, nhả Chu Cảnh Sênh ra toàn bộ.
Chu Cảnh Sênh toàn thân ướt nhẹp, nhìn như hồn vía đã bay đi đâu mất rồi.
Người trong trạng thái sống dở chết dở.
Khương Trà ở trước mặt anh ta búng tay.
Chu Cảnh Sênh lập tức tỉnh táo lại, "A a a a—— tôi bị một bông hoa ăn!"
Chu Cảnh Sênh vừa kêu xong, vừa quay đầu nhìn cái cây Thực Nhân Hoa vừa mới nuốt trọn anh ta, giờ phút này đang rất giống cún con lấy đầu cọ cọ nhẹ vào bắp chân Khương Trà.
Vẻ lấy lòng nịnh nọt đó, anh ta chỉ nhìn thôi đã phải hết lời khen ngợi.
Nếu không phải mới vừa rồi bị nuốt vào bụng cảm giác còn rất mãnh liệt, trên da thịt còn lưu lại dịch nhầy trong bụng Thực Nhân Hoa, Chu Cảnh Sênh đều muốn tin đây là một đóa người vật vô hại dùng.
Tin cái quỷ a.
Nếu không có Khương Trà, hắn vừa rồi đều thành hoa hữu cơ dinh dưỡng.
Khương Trà đạp Thực Nhân Hoa một chân, trừng phạt nó vừa rồi loạn nuốt người hành vi.
Thực Nhân Hoa tủi thân lui đến góc tường, anh anh anh đi.
"Các ngươi tìm ta?" Khương Trà hỏi.
"Ta tìm ngươi." Lâm Dật Chi kích động nói.
"Vào đi." Khương Trà bảo bọn họ trước tiến vào nói chuyện.
Chu Cảnh Sênh đi cuối cùng.
Bỗng thấy Bạch Hổ uy phong lẫm liệt đi tới, Chu Cảnh Sênh trực tiếp bị dọa hôn mê.
Lâm Dật Chi quay đầu, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Chu Cảnh Sênh ngã thẳng xuống.
"Hắn có chút nhát gan." Lâm Dật Chi cùng Khương Trà giải thích.
Khương Trà nói với Bạch Hổ: "Tiểu Bạch, ngươi dọa ngất người, ngươi phụ trách đem hắn rửa sạch, sau đó thay quần áo."
Bạch Hổ bất đắc dĩ đi về phía tên nhát gan kia, sau đó cắn gáy áo, trực tiếp kéo đi.
Lâm Dật Chi quay đầu thấy một màn như vậy, không nhịn được che một chút hạ bộ của mình.
Bạch Hổ cắn gáy áo Chu Cảnh Sênh, trực tiếp kéo đi, tiểu đệ đệ của Chu Cảnh Sênh cứ như vậy sát mặt đất, có đôi khi còn trả lại bậc thang.
Đây quả thực là luyện ngục a.
Lần này, hữu cơ dinh dưỡng muốn biến thành vô cơ dinh dưỡng.
Lâm Dật Chi theo Khương Trà đi vào, đi đến phòng khách, nhìn xung quanh một vòng, thấy được sát tường thủy chung là kệ hàng lớn đầy ắp đồ ăn vặt.
Khương Trà chú ý tới ánh mắt của hắn, nói: "Muốn ăn? Muốn ăn cái gì tự tiện lấy."
Lâm Dật Chi lắc đầu, "Ta tới tìm ngươi, thật ra là có chuyện muốn mời ngươi giúp đỡ một chút."
Khương Trà tự mình lấy một gói mì giòn, mở ra vừa ăn vừa nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi tìm hung thủ đã trộm muội muội của ngươi đi lúc trước?"
Lâm Dật Chi tuy biết Khương Trà rất mạnh, nhưng mỗi lần vẫn sẽ bị rung động mạnh mẽ một chút về mặt tâm linh.
"Đúng." Hắn trịnh trọng gật đầu.
Căn nhà này, đêm qua, ai cũng không ngủ.
Bao gồm Khương Trà cùng Tạ Cửu Đường nuôi các thú cưng, đều không ngủ.
Chính là cửa Cây Ăn Thịt cũng đều trơ trọi tỉnh táo cả đêm.
Ăn cả đêm muỗi.
Vì không để cho lũ muỗi chạy vào cắn Khương Trà, Cây Ăn Thịt còn vô cùng cố gắng dụ dỗ muỗi, rất tốt phòng thủ cả đêm.
Tạ Cửu Đường nhẹ nhàng ôm lấy Khương Trà, đi về hướng phòng ngủ chính trên tầng hai.
Người trong ngực rất nhẹ, nhưng trong lòng hắn, quan trọng hơn cả thế giới.
Tạ Cửu Đường đem Khương Trà thật cẩn thận đặt lên giường, đắp chăn xong cho nàng, nhìn dáng vẻ ngủ yên bình của nàng, nhịn không được nhẹ nhàng chạm vào, dùng ngón tay trỏ mặt trái, khẽ vuốt qua má nàng.
Sau đó nhẹ nhàng chạm đến đôi môi căng mọng, mềm mại của nàng.
Đôi môi nàng mềm mại xúc cảm vô cùng tốt.
Tạ Cửu Đường chạm vào xong môi nàng, lại hôn lên ngón trỏ của mình, thành kính lại cố chấp hôn lên.
Như một tín đồ thành kính.
...
Tạ Cửu Đường đi ra cửa, Lâm quản gia đã ở ngoài cửa chờ.
Tạ Cửu Đường liếc mắt ra hiệu, Lâm quản gia lập tức theo hắn đến thư phòng.
Lâm quản gia đem toàn bộ báo cáo điều tra trong tay để lên bàn, nói: "Đây là báo cáo kiểm tra tại khoa sản trước đây của Khương Nguyên Hỉ, căn cứ biểu hiện trong báo cáo, lúc trước bà ấy chỉ mang thai một đứa nhỏ."
Tạ Cửu Đường nhíu mày, "Vậy cô gái hiện tại Lâm gia nhận về là tình huống gì?"
Lâm quản gia đặt một phần báo cáo điều tra khác lên bàn, còn mình trịnh trọng cầm ra một tấm ảnh chụp trong đó, đặt trên tập tài liệu ở mặt bàn, nói: "Trước khi nói chuyện này, Cửu gia ngài hãy xem tấm ảnh này."
Tạ Cửu Đường cầm lấy ảnh chụp nhìn thoáng qua.
Trong mắt kinh hãi không cần nói cũng có thể hiểu.
Lâm quản gia tiếp tục nói: "Có phải rất giống không? Nàng so với Khương tiểu thư càng giống Khương Nguyên Hỉ, hơn nữa, lúc Lâm gia tìm thấy nàng, đã tự mình làm xét nghiệm ADN, phần chứng minh đó là do Lâm An Chi giám sát làm nên sẽ không có sai, kết quả chứng minh nàng cùng Lâm Đống Thiên cũng là quan hệ cha con."
Tạ Cửu Đường cau mày.
"Lâm gia xác định chỉ mất một đứa nhỏ?"
Lâm quản gia: "Đúng vậy, chỉ mất một."
Tạ Cửu Đường mở tập tài liệu trên bàn ra, lấy hết giấy tờ bên trong ra, nhanh chóng xem một lượt.
Bên trong có liên quan tới toàn bộ báo cáo điều tra của Lâm muội muội.
Tên cũ Cố Y Viên, hiện tại đổi tên là Lâm Y Viên, tuổi: 18 tuổi.
Trước khi được tìm thấy, sống trong một gia đình Hoa kiều nào đó ở Mỹ, nhưng do trải qua một số chuyện không tốt trong quá khứ, hiện tại không thể nói chuyện.
Tạ Cửu Đường xoa mi tâm, nói: "Ngươi tự mình giám sát, làm lại một phần xét nghiệm ADN giữa Cố Y Viên và Lâm Đống Thiên, làm thêm một phần xét nghiệm ADN giữa Cố Y Viên và Khương Nguyên Hỉ."
Lâm quản gia: "Ta đi ngay."
"Chờ một chút." Tạ Cửu Đường gọi lại Lâm quản gia, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nói: "Làm thêm một phần xét nghiệm ADN giữa Khương Trà và Khương Nguyên Hỉ."
Tạ Cửu Đường lại lặp lại xem tập tài liệu trên mặt bàn.
Hai đầu lông mày nhíu chặt.
Khương Nguyên Hỉ lúc trước chỉ mang thai một đứa con.
Nhưng bây giờ có hai đứa trẻ cùng lứa, đều có quan hệ cha con với Lâm Đống Thiên.
Vậy rốt cuộc ai mới là con ruột của Khương Nguyên Hỉ?
Tạ Cửu Đường dồn tất cả tư liệu vào ngăn kéo, trong lòng bắt đầu dao động, phiền muộn.
Hắn đứng lên, kéo ra chiếc cúc áo sơ mi trên cùng.
Đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía hồ bơi bên ngoài, nhớ lại những chuyện tối hôm qua, trong lòng càng thêm giày vò.
Hắn biết Khương Trà coi trọng người nhà, nếu không có chuyện Cố Y Viên, hắn nhất định không chút do dự đem kết quả giám định nói cho nàng biết.
Nhưng bây giờ, Cố Y Viên đã về trước.
Nàng còn là một người câm có khuyết tật.
Người tốt dễ dàng đồng cảm với người yếu thế.
Hắn không muốn Khương Trà nhận được tình yêu đã bị pha loãng.
...
Khương Trà ngủ đến giữa trưa, tỉnh dậy.
Lâm quản gia không có ở nhà.
Người nấu cơm đổi thành Tạ Cửu Đường.
Khương Trà xuống lầu, thấy Tạ Cửu Đường mặc tạp dề ở phòng bếp.
Người ta vẫn nói đàn ông mặc vest rất quyến rũ, mặc tạp dề cũng không kém, nhất là khi người mặc tạp dề này vừa cao vừa có đôi chân dài lại đẹp trai, trông càng có sức hút.
Tạ Cửu Đường đang xào mì, thậm chí còn khoe kỹ năng đảo chảo với Tiểu Hắc đang nằm bên cạnh xem.
Khiến Tiểu Hắc nhìn bằng ánh mắt sùng bái.
Bạch Hổ đi vòng quanh bên cạnh, thỉnh thoảng lại đặt chân trước lên bếp lò, nhìn chằm chằm miếng bò bít tết tươi mới ở trên.
Ăn sống cũng ngon, nhưng khi được con người làm chín, đến một độ quen thuộc nhất định, sẽ càng thêm mỹ vị.
Trước kia vẫn là một người khác làm cho nó, bây giờ đổi thành người này, tốc độ rõ ràng không được nhanh như vậy, nó cũng không chờ nổi nữa.
"Lâm quản gia đâu?" Khương Trà đi tới, tự rót cho mình một cốc nước, uống vào để thông giọng, tiện thể ghé vào xem Tạ Cửu Đường đang làm gì.
Tạ Cửu Đường: "Ra ngoài làm việc."
Khương Trà không hỏi làm chuyện gì, mà ghé vào ngửi thử mì xào trong nồi, "Thơm quá, khi nào anh học nấu cơm vậy?"
Tạ Cửu Đường: "Khi còn nhỏ ở căn cứ huấn luyện học được."
Khương Trà nhẹ nhàng nhíu mày, nói: "Căn cứ huấn luyện của Tạ gia các anh, còn có cả huấn luyện nấu nướng à?"
Tạ Cửu Đường: "Phải."
Khương Trà: "Vậy đàn ông Tạ gia các anh, chẳng phải ai cũng biết nấu cơm sao?"
Tạ Cửu Đường: "Biết, nhưng khi so tài nấu ăn, anh luôn đứng nhất về món cắt gãy."
Khi nói câu này, Tạ Cửu Đường như một con công xòe đuôi tìm bạn tình, trong mắt mang theo mong đợi nhìn Khương Trà.
Khương Trà khen trôi chảy, "Giỏi như vậy sao? Xem ra căn cứ của nhà anh không tồi, có tiếp người ngoài không?"
Tạ Cửu Đường không theo kịp suy nghĩ của Khương Trà, "Cái gì?"
Khương Trà bưng cốc nước, một tay ôm trước ngực, uống một ngụm, nói: "Sư phụ nói sau này em sẽ có hai đứa con, em đang nghĩ, nếu cơ sở huấn luyện tư nhân của Tạ gia các anh có thể tiếp người ngoài, sau này chờ em sinh con, gửi vào cho các anh bồi dưỡng là tốt nhất."
Tạ Cửu Đường nắm xẻng, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi hết cả lên, hắn cầm lọ muối, ra sức đổ vào.
Tức đến mức hai hàm răng cắn nhau rộp rộp.
Khương Trà: "Cửu gia, anh cho quá nhiều muối rồi."
Tạ Cửu Đường hồi thần, lặng lẽ vớt mỳ xào đã mặn đến không thể ăn trong nồi ra, sau đó đổ vào cái bát cơm lớn của Bạch Hổ bên cạnh, đặt trước mặt Bạch Hổ, ra vẻ bình tĩnh nói: "Cái này cho Bạch Hổ."
Bạch Hổ: ? ? ? ?
Khương Trà nhận được thư mời của Lâm gia ngày hôm đó, Tạ Cửu Đường cũng biết một sự thật kinh hoàng.
Khương Trà là con của Khương Nguyên Hỉ và Lâm Đống Thiên.
Nhưng Lâm Y Viên của Lâm gia cũng vậy.
Tạ Cửu Đường day mi tâm, giọng nói lạnh lùng mang vẻ mệt mỏi, nói: "Lâm Y Viên làm thế nào tìm lại được?"
Lâm quản gia: "Đinh Cẩm Ý, bạn thân của Khương Nguyên Hỉ tình cờ gặp được ở nước ngoài, nói là chú ý đối phương quá giống Khương Nguyên Hỉ, nhịn không được làm xét nghiệm ADN, phát hiện thật là như vậy, sau đó tìm cơ hội đưa về nước, để các cô nhận nhau."
Tạ Cửu Đường sờ chiếc biển hành nghề mà Khương Trà đưa cho hắn, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua phần điêu khắc trên đó, nói: "Liệp Ưng vẫn chưa trở về sao?"
Lâm quản gia đẩy kính, "Vẫn chưa, bên này ta liên hệ qua, nhưng không liên lạc được."
Tạ Cửu Đường: "Bảo người đi tìm xem."
Lâm quản gia: "Vâng."
Lâm quản gia ra ngoài một lát, lại quay đầu nhìn về phía Tạ Cửu Đường, nói: "Cửu gia, chuyện này thật sự muốn giấu Khương tiểu thư sao?"
Về vấn đề này, Tạ Cửu Đường không đáp lại Lâm quản gia, vì hắn cũng đang giãy giụa.
Lâm quản gia không chờ được câu trả lời, vẫn là biết điều đi ra ngoài.
Tạ Cửu Đường bấm điện thoại cho trợ lý Trương Tiểu Vương.
Trương Tiểu Vương: "Cửu gia?"
Tạ Cửu Đường: "Liên lạc với Lâm Hi Chi, ta muốn bàn với hắn một mối hợp tác vô giá."
Trương Tiểu Vương vẻ mặt mờ mịt, nhưng sau khi cúp điện thoại, vẫn liên lạc với trợ lý của công ty đối phương.
Trợ lý của Lâm Hi Chi cũng vẻ mặt mờ mịt, thậm chí lặp đi lặp lại xác nhận Trương Tiểu Vương có phải là trợ lý của Tạ Cửu Đường không, sau khi xác định là của Tạ Cửu gia rồi, trợ lý vẫn kiên trì gõ cửa phòng làm việc của Lâm Hi Chi.
Lâm Hi Chi mấy ngày nay thường xuyên tăng ca, thậm chí sắp chuyển hẳn đến công ty.
Trợ lý Tiểu Trần đi tới, "Lâm tổng."
Lâm Hi Chi ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tiều tụy.
Quầng thâm mắt vô cùng rõ ràng.
Đôi mắt của hắn nhìn như vô thần.
Trong lòng Tiểu Trần rất nghi hoặc, muội muội đã mất tích mười tám năm của Lâm gia, vất vả lắm mới tìm về được lẽ nào Lâm tổng không nên vui mừng sao?
Sao trông có vẻ không vui vẻ gì cả, còn ở lại công ty tăng ca, kéo một đống công việc đi làm.
Trong lòng Tiểu Trần tuy có nghi hoặc, nhưng không dám hỏi ra.
Lâm Hi Chi: "Có chuyện gì?"
Tiểu Trần: "Trợ lý của Tạ Cửu gia vừa gọi điện thoại, hẹn anh chiều nay bốn giờ gặp mặt, bảo là muốn bàn một mối làm ăn vô giá."
Lâm Hi Chi nhíu mày, tâm trạng vốn đã phiền muộn, lại càng tệ hơn, hắn đặt bút trong tay xuống, tháo mắt kính ra, xoa xoa sống mũi, nói: "Hắn thật sự nói như vậy?"
Trợ lý Tiểu Trần: "Vâng."
Không thật sao, anh ta dám nói lung tung à?
Có cho anh ta mười cái gan, anh ta cũng không dám nói dối giữa Tạ Cửu gia và Lâm tổng.
Lâm Hi Chi: "Biết rồi."
Trợ lý Tiểu Trần chuẩn bị đi, liếc qua bữa sáng nguyên phong chưa động trên bàn, không nhịn được hỏi: "Lâm tổng, hôm nay bữa sáng không hợp khẩu vị sao?"
Mấy ngày nay Lâm Hi Chi thật sự ở lại công ty, mỗi ngày bữa sáng đều là do trợ lý Tiểu Trần trên đường đi làm, tiện đường mua cho hắn.
Cũng không có yêu cầu gì, chỉ có một câu: Mua tùy tiện.
Một câu tùy tiện của Lâm tổng, mỗi ngày trợ lý Tiểu Trần phải dậy sớm nửa tiếng, đi hai khu để mua đồ ăn sáng.
Sợ hắn ăn ngán, còn thay đổi một quán khác mỗi ngày.
Trợ lý của một tổng tài nhà giàu không dễ làm, may mắn là lương cao.
Lâm Hi Chi: "Không có, lát nữa ta ăn."
Trợ lý Tiểu Trần rất muốn hỏi thêm một chút, nhưng hỏi nữa lại liên quan đến chuyện riêng của nhà họ Lâm.
Thôi vậy, cứ giữ một chút ranh giới cảm xúc đi.
Biết càng ít, công việc càng thoải mái.
Trợ lý Tiểu Trần lúc đi, còn không quên đóng cửa lại.
Lâm Hi Chi cúi đầu, để điện thoại di động trên bàn rung lên.
Hắn cầm điện thoại lên, là Lâm Dật Chi gọi đến.
Sau khi Lâm Hi Chi bắt máy, âm thanh nền bên kia có tiếng nhạc rất ồn ào.
Lâm Dật Chi cầm điện thoại, "Alo, Nhị ca, anh vẫn còn đang tăng ca ở công ty à?"
Lâm Hi Chi: "Em đổi chỗ nghe điện thoại đi, ồn quá nghe không rõ em đang nói gì."
Lâm Dật Chi đang cùng các thành viên ban nhạc của mình luyện tập nhạc mới.
Cũng có lúc không về nhà.
Lâm Dật Chi đi ra ngoài, tìm một chiếc ghế sô pha ngồi xuống, "Được rồi, bây giờ yên tĩnh."
Lâm Hi Chi: "Tìm anh có chuyện gì?"
Lâm Dật Chi: "Nhị ca, Đại ca vừa gọi điện hỏi sao em lâu không về nhà, sau đó nói anh cũng không về, không phải là em đang đến quan tâm anh sao."
Lâm Hi Chi: "Em vẫn nên tự lo cho mình trước đi."
Lâm Dật Chi ngả người ra sau, cổ dán vào lưng ghế sô pha, đầu ngửa xuống, giọng nói buồn rầu: "Nhị ca, có phải anh cũng không biết làm thế nào để đối mặt với muội muội không?"
Lâm Hi Chi đang ký tên, khi nghe đến câu này thì viết sai một nét.
Hợp đồng bị hủy.
Hắn ném thẳng hợp đồng đó sang một bên.
"Không biết em đang nói gì, gần đây anh vì công việc bận rộn nên mới luôn tăng ca ở công ty." Lâm Hi Chi nói.
"Nhị ca, anh đừng lừa em, chẳng lẽ em không biết tâm tư của anh? Anh chắc chắn giống như em, khi đối mặt với tiểu muội, không thể nào toàn tâm toàn ý nghĩ đến nàng, che chở nàng, yêu thương nàng, mà đều sẽ nghĩ đến Khương Trà, sau đó cảm thấy mình thiên vị cho người ngoài, cảm thấy áy náy và lương tâm cắn rứt với tiểu muội đã mất tích mười mấy năm, còn phải chịu nhiều đau khổ, thậm chí không thể nói ra lời, nên mới chạy đến trốn tránh." Khi Lâm Dật Chi nói những lời này, biểu hiện trên mặt của hắn cũng không khá hơn chút nào.
Gần đây trong lúc tập luyện, người thường xuyên thất thần nhất chính là hắn.
Lâm Dật Chi thở dài một hơi, nói: "Em nghe Đại ca nói, mẹ còn tính mời Khương Trà đến tham gia tiệc chào đón muội muội, em rất sợ đến lúc đó, nếu không kiềm chế được mà quá thân thiết với Khương Trà, lại khiến tiểu muội ghen tị."
Lâm Hi Chi lại ký hỏng một bản hợp đồng, dứt khoát bỏ bút xuống.
"Em ở trước mặt tiểu muội kiềm chế một chút, đừng để lộ ra."
"Anh nói xem tiểu muội của chúng ta sao lại đáng thương như vậy chứ? Vừa sinh ra đã bị người xấu bắt cóc, còn bị buôn bán qua tay, kết quả lớn lên một chút thì phát hiện không biết nói, lại bị bỏ rơi, cuối cùng được một gia đình Hoa kiều ở Mỹ nhận nuôi, nhưng vì nhà họ có nhiều con nên đối với tiểu muội cũng không quan tâm lắm, dẫn đến việc tiểu muội không biết nói, còn có chút tự ti và sợ người." Lâm Dật Chi nhắc đến những gì tiểu muội đã trải qua, trong lòng vẫn rất đau khổ, rất xót xa.
Cho nên hắn đặc biệt để ý đến chuyện mình không thể toàn tâm toàn ý đối xử với tiểu muội.
Lại không muốn để tiểu muội mẫn cảm phát hiện ra sự bất an của mình, nên mới lấy cớ luyện tập bài hát mới để trốn tránh.
Nhị ca và hắn đã chọn cùng một cách.
Đại khái suy nghĩ cũng giống nhau.
Cho nên khi nghe Đại ca nói gần đây Nhị ca cũng không về nhà, ở lại công ty thì Lâm Dật Chi lập tức gọi điện cho Lâm Hi Chi.
Lâm Hi Chi nghe những lời này cũng đau đầu.
Lâm Dật Chi bỗng nhiên nói một câu, "Lúc đầu em còn tưởng rằng Khương Trà đủ đáng thương rồi, em nghe nói hồi nhỏ cô ấy ở nhà họ Khương một chút cũng không được cưng chiều, sau này còn tìm về một cô thiên kim thật, nói cho cô ấy biết không phải con ruột, thậm chí cả cha mẹ đều chết sớm, anh nói xem lúc trước cô ấy tự tử phải tuyệt vọng đến mức nào.
Bất quá, cô ấy hình như sau khi chết sống lại thì bỗng nhiên có được năng lực hiện tại thì phải? Không biết có tính là trong họa có phúc hay không, em nghe nói có người sau khi đi một chuyến từ quỷ môn quan trở về, thì đột nhiên có thêm một số kỹ năng vốn không có; trước đó còn có tin tức có người bỗng nhiên biết nói ngoại ngữ."
Cứ hễ Lâm Dật Chi nhắc đến chuyện của Khương Trà thì lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Trong lòng Lâm Hi Chi càng thêm phiền muộn.
Trước đây hắn còn nhắc nhở em trai, không được coi Khương Trà là em gái, như vậy không công bằng với em gái ruột của mình.
Nếu cho tình yêu đi trước, sau này em gái ruột tìm về, thì tình yêu đó sẽ không còn trọn vẹn.
Có thể nói là nói như vậy, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không khống chế được chính mình.
Lâm Hi Chi không đáp lời, nhưng Lâm Dật Chi một mình có thể luyên thuyên một tràng.
"Nhị ca, anh còn nhớ hồi chúng ta còn nhỏ, vừa biết mẹ mang thai em gái không?"
Khi đó Lâm Hi Chi đã mười mấy tuổi, đương nhiên nhớ rất rõ.
"Lúc đó chúng ta đều tranh nhau đặt tên cho em gái, vì thế mấy anh em còn đánh nhau, kết quả cuối cùng chẳng ai được dùng tên cả." Khi Lâm Dật Chi nói đến đây, hốc mắt có chút ửng đỏ.
Tuy rằng em gái đã tìm về.
Nhưng hồi mới biết em gái bị mất, rồi tin mẹ nhập viện, hắn thật sự suýt nữa suy sụp.
Bây giờ nghĩ lại những ký ức khi đó, vẫn cảm thấy đau khổ vô cùng.
Lâm Dật Chi bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, ngữ khí kiên định, nói: "Nhị ca, em quyết định rồi."
Lâm Hi Chi: "Quyết định cái gì?"
Lâm Dật Chi: "Em muốn đi tìm Khương Trà."
Lâm Hi Chi nhíu mày, nhắc nhở: "Y Viên mới là em gái của chúng ta."
Lâm Dật Chi lớn giọng, "Em biết, em sẽ không nhầm em gái mình, nhưng em phải tìm ra những kẻ xấu năm xưa đã bắt cóc em gái, em muốn đưa bọn chúng ra công lý."
Lâm Hi Chi cau mày càng sâu, nói: "Ba mẹ tìm mười mấy năm cũng không tìm được, manh mối đều sớm bị cắt đứt, em tìm thế nào được?"
Lâm Dật Chi: "Em tìm không ra, nhưng Khương Trà có lẽ có thể, không phải giờ muội muội đã trở về rồi sao? Biết đâu, biết đâu Khương Trà nhìn muội muội, có thể tính ra được nàng bị ai bắt cóc, em muốn đi tìm Khương Trà, cầu xin cô ấy giúp đỡ."
Lâm Hi Chi cảm thấy hắn thực ra chỉ là muốn tìm cớ để đi gặp Khương Trà.
Nhưng vẫn nhắc nhở: "Nếu em mang theo Khương Trà đi gặp em gái, thì chú ý lời nói hành động, đừng để em gái cảm thấy em thích Khương Trà hơn, làm nàng đau lòng, biết không?"
Lâm Dật Chi: "Yên tâm đi, dù sao em cũng là nửa diễn viên; trước đây còn từng đóng vai quần chúng."
Lâm Hi Chi: "Đóng vai xác chết cũng tính à?"
Lâm Dật Chi cãi lại, "Đóng vai xác chết cũng cần kỹ thuật diễn, được không? Anh không phải dân trong nghề, anh không hiểu đâu, tóm lại là em sẽ làm tốt."
Lâm Dật Chi cúp điện thoại.
Đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Chu Cảnh Sênh từ nhà vệ sinh đi ra, dùng sức vẩy nước trên tay, thấy hắn muốn ra ngoài, hỏi: "Lâm Dật Chi, cậu đi đâu vậy?"
Lâm Dật Chi quay đầu, "Cậu cho tớ mượn tạm xe mô tô."
Chu Cảnh Sênh đi lấy chìa khóa xe, đưa cho Lâm Dật Chi, lại hỏi: "Cậu vẫn chưa nói cậu đi đâu mà?"
Lâm Dật Chi: "Tìm người."
Chu Cảnh Sênh: "Để tớ chở cậu đi, cậu xem quầng thâm mắt của cậu kìa, mấy ngày không ngủ rồi? Tớ sợ cậu đi xe của tớ mà chết ở trên đường, tớ còn phải chịu liên đới trách nhiệm."
Lâm Dật Chi giơ ngón giữa lên với Chu Cảnh Sênh, nhưng vẫn đồng ý với đề nghị của Chu Cảnh Sênh.
Chu Cảnh Sênh đội mũ bảo hiểm vào, lại từ cốp xe lấy ra một chiếc mũ màu hồng nhạt đưa cho Lâm Dật Chi.
Lâm Dật Chi vẻ mặt ghét bỏ, "Cậu bảo tớ dùng mũ của bạn gái cũ của cậu à?"
Chu Cảnh Sênh: "Chia tay rồi, cái mũ này mua xong cô ta không dùng lần nào, chê xe của tớ là đồ bỏ đi, đòi đi Ferrari cơ."
Lâm Dật Chi: "Ferrari thì đã sao, lần sau cậu lái xe của tớ."
Chu Cảnh Sênh: "Thôi đi, xước một cái đủ mua cho tớ mấy chiếc xe mô tô ấy chứ."
Chu Cảnh Sênh chậm rãi thong dong lái xe.
Lâm Dật Chi thấy chậm, vẫn luôn thúc giục phía sau.
Nhất là khi nghĩ đến chiếc xe chung của Khương Trà từng lái, với tốc độ máy bay trên cạn thì càng thêm ghét Chu Cảnh Sênh hơn.
Hai người ồn ào cả đường, đi xe rất lâu, còn lạc đường, mãi đến gần hai tiếng sau mới đến nơi ở của Khương Trà.
Cây Thực Nhân Hoa bên cạnh cửa đang trong trạng thái tĩnh dưỡng.
Chu Cảnh Sênh tò mò đi qua, định đưa tay chạm vào, nói: "Đây là hoa gì vậy? Nhìn thật xấu... A."
Vừa nói xong, tay Chu Cảnh Sênh đã bị Thực Nhân Hoa nuốt vào, dọa cho Chu Cảnh Sênh sợ đến mặt trắng bệch.
Lâm Dật Chi liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Thực Nhân Hoa mà Khương Trà nuôi, hắn đã xem livestream văn nghệ của Khương Trà rồi.
Khi Chu Cảnh Sênh suýt nữa bị cả người nuốt vào, Lâm Dật Chi nhớ tới tấm bùa bình an mà Khương Trà đã đưa cho mình, với tâm thái thử một lần, Lâm Dật Chi đưa tấm bùa bình an lại gần Thực Nhân Hoa.
Thực Nhân Hoa cảm thấy hơi thở của Khương Trà, bất đắc dĩ nhả đầu Chu Cảnh Sênh ra, tốc độ nhả rất chậm, có vẻ như đang xoắn xuýt, rốt cuộc có muốn tiếp tục ăn hay không.
Cho đến khi Khương Trà nghe thấy tiếng động đi ra, từ phía sau nắm chặt tay đấm một cái vào đầu to của Thực Nhân Hoa.
Thực Nhân Hoa lập tức ngoan ngoãn, nhả Chu Cảnh Sênh ra toàn bộ.
Chu Cảnh Sênh toàn thân ướt nhẹp, nhìn như hồn vía đã bay đi đâu mất rồi.
Người trong trạng thái sống dở chết dở.
Khương Trà ở trước mặt anh ta búng tay.
Chu Cảnh Sênh lập tức tỉnh táo lại, "A a a a—— tôi bị một bông hoa ăn!"
Chu Cảnh Sênh vừa kêu xong, vừa quay đầu nhìn cái cây Thực Nhân Hoa vừa mới nuốt trọn anh ta, giờ phút này đang rất giống cún con lấy đầu cọ cọ nhẹ vào bắp chân Khương Trà.
Vẻ lấy lòng nịnh nọt đó, anh ta chỉ nhìn thôi đã phải hết lời khen ngợi.
Nếu không phải mới vừa rồi bị nuốt vào bụng cảm giác còn rất mãnh liệt, trên da thịt còn lưu lại dịch nhầy trong bụng Thực Nhân Hoa, Chu Cảnh Sênh đều muốn tin đây là một đóa người vật vô hại dùng.
Tin cái quỷ a.
Nếu không có Khương Trà, hắn vừa rồi đều thành hoa hữu cơ dinh dưỡng.
Khương Trà đạp Thực Nhân Hoa một chân, trừng phạt nó vừa rồi loạn nuốt người hành vi.
Thực Nhân Hoa tủi thân lui đến góc tường, anh anh anh đi.
"Các ngươi tìm ta?" Khương Trà hỏi.
"Ta tìm ngươi." Lâm Dật Chi kích động nói.
"Vào đi." Khương Trà bảo bọn họ trước tiến vào nói chuyện.
Chu Cảnh Sênh đi cuối cùng.
Bỗng thấy Bạch Hổ uy phong lẫm liệt đi tới, Chu Cảnh Sênh trực tiếp bị dọa hôn mê.
Lâm Dật Chi quay đầu, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh Chu Cảnh Sênh ngã thẳng xuống.
"Hắn có chút nhát gan." Lâm Dật Chi cùng Khương Trà giải thích.
Khương Trà nói với Bạch Hổ: "Tiểu Bạch, ngươi dọa ngất người, ngươi phụ trách đem hắn rửa sạch, sau đó thay quần áo."
Bạch Hổ bất đắc dĩ đi về phía tên nhát gan kia, sau đó cắn gáy áo, trực tiếp kéo đi.
Lâm Dật Chi quay đầu thấy một màn như vậy, không nhịn được che một chút hạ bộ của mình.
Bạch Hổ cắn gáy áo Chu Cảnh Sênh, trực tiếp kéo đi, tiểu đệ đệ của Chu Cảnh Sênh cứ như vậy sát mặt đất, có đôi khi còn trả lại bậc thang.
Đây quả thực là luyện ngục a.
Lần này, hữu cơ dinh dưỡng muốn biến thành vô cơ dinh dưỡng.
Lâm Dật Chi theo Khương Trà đi vào, đi đến phòng khách, nhìn xung quanh một vòng, thấy được sát tường thủy chung là kệ hàng lớn đầy ắp đồ ăn vặt.
Khương Trà chú ý tới ánh mắt của hắn, nói: "Muốn ăn? Muốn ăn cái gì tự tiện lấy."
Lâm Dật Chi lắc đầu, "Ta tới tìm ngươi, thật ra là có chuyện muốn mời ngươi giúp đỡ một chút."
Khương Trà tự mình lấy một gói mì giòn, mở ra vừa ăn vừa nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi tìm hung thủ đã trộm muội muội của ngươi đi lúc trước?"
Lâm Dật Chi tuy biết Khương Trà rất mạnh, nhưng mỗi lần vẫn sẽ bị rung động mạnh mẽ một chút về mặt tâm linh.
"Đúng." Hắn trịnh trọng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận