Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ
Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 285: Kim chủ đại nhân cũng tới tham gia văn nghệ thu (length: 22715)
Khương Trà nhìn đồng hồ, đã được 30 phút.
Từ phòng khách quay lại, cũng mất mấy phút.
Khương Trà liếc mắt nhìn vị trí cửa sổ tầng hai, không quá cao.
Nàng đặt dụng cụ trong tay xuống, tháo găng tay ra, rồi đi khỏi phòng thủy tinh.
Lâm quản gia đứng bên cạnh quan sát, nghĩ rằng nàng sẽ đi cửa chính từ phòng khách trở về.
Nhưng không phải.
Cửa lại ở hướng khác.
Khương Trà dứt khoát chọn hướng khác.
Lâm quản gia nghi hoặc đi theo, vừa định hỏi Khương Trà muốn làm gì, thì thấy nàng thoăn thoắt trèo lên một thân cây gần đó, mượn đà nhảy lên, vài cái leo trèo đã lên tới cửa sổ tầng hai.
Đó chính là phòng của Cửu gia.
Lâm quản gia kinh ngạc đến rớt cằm.
Đây là sự nhanh nhẹn mà con người có thể đạt tới sao?
Hắn lại nhìn độ cao giữa cửa sổ tầng hai với mặt đất, không khỏi líu lưỡi, độ cao này không giống con người có thể tự do khống chế tay không trèo lên được chứ?
Xem ra, hiểu biết của hắn về Khương tiểu thư còn chưa đến 1%.
Khương Trà nhẹ nhàng nhảy lên tầng hai, chân dài vượt qua cửa sổ, vào trong.
Tạ Cửu Đường vẫn còn nằm trên giường.
Vốn dĩ đang xem ảnh chụp do Lâm quản gia gửi cho.
Nghe thấy tiếng động liền cất điện thoại, cầm lấy một quyển sách bên cạnh.
Ở trước mặt người mình thích, không ai có thể không làm bộ cả.
Khương Trà đi tới, ngọt ngào gọi, “Cửu gia?”
Tạ Cửu Đường đặt quyển sách đang cầm ngược xuống, “Đến giờ rồi?”
Khương Trà: “Dạ.”
Nói rồi nàng đi tới, gỡ hết ngân châm cho Tạ Cửu Đường.
Một lát sau, Khương Trà đem toàn bộ ngân châm khử trùng xong, rồi cất vào túi thuốc luôn mang theo người.
Nàng không vội rời đi, mà ngồi xuống mép giường, đặt tay nhỏ lên đùi Tạ Cửu Đường, xoa bóp nhẹ nhàng.
Cứ như vậy ấn huyệt xoa bóp chừng mười phút.
Khương Trà dùng lòng bàn tay che cẳng chân Tạ Cửu Đường, từ dưới đẩy lên, lòng bàn tay bao phủ một tầng linh khí, từ từ đẩy đi.
Linh khí có thể giúp chân Tạ Cửu Đường hồi phục tốt hơn.
Tạ Cửu Đường cảm nhận được độ ấm khác thường từ lòng bàn tay nàng, có chút ngứa ngáy trong lòng.
Khương Trà đẩy mấy lần, ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Đường, “Cửu gia, cảm thấy sao?”
Tạ Cửu Đường: “Nóng một chút, hơi nhức nhức như có gì đó muốn đi ra ấy.”
Lâm quản gia vừa mới đi tới cửa: ? ? ? ?
Sao lời này nghe không đứng đắn thế?
Chẳng lẽ Cửu gia đang “bắt nạt” Khương tiểu thư?
Lâm quản gia vốn có chuyện muốn hỏi, nghe câu thoại này, rụt tay vừa định gõ cửa, quay người đi nhanh.
Phi lễ chớ nhìn.
Khương Trà: “Đó là linh khí đang lưu chuyển trong mạch máu, phá tan chỗ tắc nghẽn, vài ngày nữa là sẽ ổn thôi.”
Tạ Cửu Đường nói: “Ta bây giờ cũng thấy chân dễ chịu hơn nhiều, có thể đứng lên đi lại một chút, cũng không dễ cảm thấy chân mất sức như trước.”
Khương Trà nhân tiện kéo chăn đắp kín cho Tạ Cửu Đường, nói: “Ta còn phải qua phòng thủy tinh, Cửu gia anh ngủ trước đi.”
Khương Trà không đi cửa chính.
Nàng vẫn đi đường tắt.
Tạ Cửu Đường tựa người lên đầu giường, cầm lấy chiếc chăn mỏng vừa được nàng chạm vào, khẽ ngửi một chút, vẫn còn nghe thấy mùi ngọt nhè nhẹ đặc biệt trên người nàng.
Khương Trà trở lại phòng thủy tinh, lại đeo găng tay vào, nhặt dụng cụ dưới đất lên, tiếp tục chặt vào cọc gỗ.
Thập Bát trong hồ bơi nghe thấy tiếng động lạ, tò mò leo lên mép hồ, rướn cổ nhìn về phía phòng thủy tinh.
Thập Bát phát hiện, cả đám người, trừ hai người đứng thở kia ra, những người khác đều tụ tập trong phòng thủy tinh, xem Khương Trà làm việc.
Thập Bát cũng muốn đi.
Nhưng hắn đi chậm rì rì.
Bất quá, mới đi được một chút, hắn đã thấy cả người lơ lửng trên không trung.
Hóa ra là Chương Dự thật sự không nhìn nổi hắn đi chậm như vậy, trực tiếp vươn xúc tu ra, nhấc bổng hắn lên, nhẹ nhàng đưa tới chỗ phòng thủy tinh.
Chương Dự xuất phát từ ý tốt.
Chỉ là “tốc độ xe” hơi nhanh.
Khi Thập Bát “xuống xe”, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa nôn ra.
“Cảm… ơn ——” Thập Bát còn chưa nói hết lời cảm ơn thì đã nôn khan một tiếng.
Chương Dự trên mặt xuất hiện ngũ quan, rồi dùng xúc tu nhẹ nhàng vuốt ve mai rùa của Thập Bát.
【 Không cần khách sáo. 】 Thập Bát ngẩng đầu, đầu óc choáng váng, “Ọe ——” Lại nôn khan một tiếng.
“Lần sau nếu có tình huống tương tự, phiền ngươi đi chậm một chút, ta…” Chương Dự nghiêng đầu, dùng ngũ quan mô phỏng vừa tạo ra, nghi hoặc nhìn Thập Bát.
【 Không phải nhanh mới thích thú hơn sao? 】
Thập Bát: “Không phải tất cả mọi chuyện đều chạy theo tốc độ nhanh, có một số cái nhanh mới là đáng xấu hổ!” 【 Không hiểu. 】 Thập Bát: “Ngươi không cần hiểu đâu, chuyện này ta rất hiểu, nhưng không hiểu vẫn tốt hơn.”
【Có chút tò mò, ngươi có thể nói rõ một chút được không? Sao nó lại có duyên nợ với ngươi? Duyên nợ gì?】 Chương Dự thực sự rất tò mò.
Thập Bát cảm thấy chuyện này là nỗi xấu hổ của cả tộc mình, nhưng hắn không thể thay đổi hành vi của con người.
Đợi cơn buồn nôn qua đi, Thập Bát mới thỏa mãn sự hiếu kỳ của Chương Dự, “Có liên quan đến tên của ta, ngươi xem cái đầu của ta đi, nó được gọi là gì?”
【 Rùa —— 】 “Dừng lại, nói một chữ thôi là được rồi, nói nhiều một chữ, có thể sẽ biến thành ngôi sao hoặc là ‘khẩu khẩu’.” Thập Bát vừa nói, vừa quay mặt xuống đất nôn khan một chút.
Tốc độ của Chương Dự còn nhanh hơn tốc độ của máy bay.
Tốc độ tốt nhất mà Thập Bát có thể chấp nhận là tốc độ của xe điện bình thường.
【 Ở một mức độ nào đó, con người có chút thiểu năng, rõ ràng chữ viết của họ đa dạng, một chữ có thể mang nhiều nghĩa, nhưng dù diễn tả nghĩa nào, nó cũng có thể bị ngầm hiểu là từ cấm, rồi bị đánh dấu thành sao hoặc “khẩu khẩu”. 】
Thập Bát: “Ta tán thành suy nghĩ của ngươi.”
Khương Trà dùng cả đêm, đã cho Quan Âm lộ ra hình dáng thô sơ.
Nhưng vẫn chưa hoàn thành.
Chỉ là thời gian cho kỳ thứ ba của văn nghệ bắt đầu quay không đủ.
Nàng chỉ có thể mang nó cùng lên chương trình văn nghệ, tính toán tiếp tục hoàn thành tác phẩm điêu khắc này trên chương trình.
… Tám giờ sáng, là thời gian tập trung của khách quý.
Địa điểm tập trung lần này, được đổi thành bờ biển của một làng chài nhỏ.
Làng chài nhỏ này là lục địa gần nhất với hòn đảo không người sắp quay hình.
Đi thuyền chừng một tiếng là tới.
Làng chài nhỏ.
Địa điểm tập trung ở ngay đầu thôn.
Nhân viên công tác của đoàn làm phim đã đến sớm để bố trí xong khung cảnh.
Họ không thông báo cho các khách quý, lần này bắt đầu quay từ làng chài nhỏ, toàn bộ làng chài nhỏ đã được lắp máy quay phát sóng trực tiếp.
Các khách quý sẽ đi máy bay đến sân bay gần nhất, sau đó xe chuyên dụng của đoàn làm phim sẽ đến đón.
Khương Trà và Tạ Cửu Đường cùng nhau xuống máy bay.
Đoàn làm phim bố trí hai chiếc xe.
Khương Trà lên chiếc đầu tiên.
Tạ Cửu Đường lên chiếc thứ hai.
Sau khi họ lên xe xong, đoàn làm phim liền lấy ra thẻ nhiệm vụ đưa cho họ.
Khương Trà cầm lấy, mở ra liếc nhìn.
Trên đó viết:
Chào mừng các khách quý quay trở lại chương trình «Ai Là Dũng Sĩ» kỳ thứ ba.
Địa điểm quay: Vùng biển nguy hiểm phía Nam – Đảo không người.
Hình thức quay: Phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình.
Thời lượng quay: Chờ thông báo.
Số lượng người: 7 khách quý cố định (kỳ này có thêm hai khách mời đặc biệt, xin hãy chờ đón).
Lời nhắc nhở ấm áp: Quá trình quay lần này, mức độ nguy hiểm vượt quá mọi khi, mong các vị khách quý chú ý an toàn, và nếu cảm thấy sợ hãi, các vị đều có cơ hội rút lui một lần trước khi lên đảo (lưu ý: khách quý rút lui vẫn có thể tiếp tục tham gia vào các buổi quay văn nghệ sau).
Điều khoản bổ sung: Trước khi lên đảo, chỉ được mang theo một vật phẩm tùy thân (không bao gồm điện thoại và các thiết bị điện tử).
Phần thưởng mới (do nhà tài trợ bí ẩn tài trợ): Khách quý được yêu thích nhất trong kỳ này sẽ nhận được 1.880.000 tiền mặt cùng với một món quà đặc biệt.
Khương Trà vừa thấy phần thưởng tiền mặt thì mắt sáng lên, bắt đầu đếm ngón tay, tính toán nghiêm túc.
Thậm chí còn thầm nhẩm trong lòng, "Mười, trăm, nghìn… một trăm tám mươi tám vạn tiền mặt!"
Xem ra, kỳ này quay hình, cô phải thể hiện thật tốt mới được.
Khương Trà quyết tâm phải lấy được khoản tiền này.
Bởi vì sau khi khách quý lên xe đã bắt đầu quay hình, nên bộ dạng ham tiền của Khương Trà đều được phát sóng trực tiếp ra ngoài.
Bình luận đều tràn ngập những tiếng cười thích thú, cưng chiều.
【 Cô bé Trà ham tiền đáng yêu quá. 】
【 Thực sự hy vọng mình có khối tài sản bạc tỷ, sau đó đem hết giao cho Tiểu Trà Trà. 】 【Cười chết tôi rồi chị ơi, ý tưởng này của chị đỉnh quá.】 【 Trà Trà của chúng ta mới có mười tám, thích tiền thì sao chứ?】 【Lại một ngày ôm điện thoại liếm màn hình điên cuồng, sao mặt Trà ba đẹp dữ vậy ta? Tạo hóa ưu ái cô ấy cũng như ban ân cho ta vậy, để ta được ngắm khuôn mặt ấy mỗi ngày.】 【 Từ khi có thai ngày nào tôi cũng xem video của Trà Trà, hy vọng sau này sẽ sinh được một bé gái xinh đẹp.】 【 Ai biết đi cúng bái chỗ nào có thể sinh được một cô con gái xinh như Tiểu Trà Trà vậy?】 【Toàn người liếm màn hình, không ai ghép CP à? Kim chủ đại nhân mà Tiểu Trà Trà lưu trong điện thoại cũng đến tham gia chương trình rồi!】
【 Chắc chắn là vì Tiểu Trà Trà mà đến. 】 【 Lúc trước ai nói nếu Tạ Cửu gia mà đến tham gia văn nghệ thu "Ai là dũng sĩ" thì sẽ trồng cây chuối ỉa chảy đâu? Người đâu, lôi hắn ra đây, bắt hắn livestream trồng cây chuối ỉa chảy! ! 1 】 【 Để ta tìm đoạn video đó đã. 】 【 Hai người họ tránh hiềm nghi sao? Rõ ràng có người vô tình thấy họ cùng lên máy bay, rồi lại tách nhau ra ngồi xe của tổ chương trình, cười rụng rốn mất thôi ha ha ha ha. 】 【 A a a đừng mà, couple của ta không thể tách nhau một giây nào! 】 【 Lát xuống xe sẽ hợp thể liền, nhanh hợp thể đi, ta muốn hít đường, tụt huyết áp sắp xỉu rồi! 】 【 Hôm nay Cửu gia nhìn đẹp trai ghê, có phải vì đi show với Tiểu Trà Trà của chúng ta nên mới ăn diện tỉ mỉ thế không? 】 【 Lúc này đây, không nhịn được phải thương tiếc nhân viên quản lý 001 của chúng ta ba giây, quá thảm rồi, thậm chí chưa kịp lộ mặt đã bị cho ra rìa. 】 【 May mà từ đầu đến cuối ta chỉ hít mỗi Hồng Đường Khương Trà. 】 【 Khẩu hiệu của chúng ta là: Chọn Hồng Đường Khương Trà, ấm áp cả đời. 】 【 Đúng vần chuẩn đẹp! 】 ...
Làn đạn cực kỳ sôi nổi.
Số người xem chương trình kỳ này tăng còn nhanh hơn kỳ trước.
Người xem và fan nhiệt tình dâng trào.
Hết ghép đôi CP lại liếm màn hình, ồn ào náo nhiệt không ngớt.
【 Hai gương mặt này chung khung hình mới đúng là couple nhan sắc đỉnh cao chứ. 】 【 Cả hai đều là gương mặt ta thích nhất, quá hợp để dùng làm hình nền máy tính! 】 Xe của tổ chương trình lục tục đến một làng chài nhỏ.
Khương Trà xuống xe, không thấy Tạ Cửu Đường đâu.
Nhân viên công tác của tổ chương trình đeo mic cho nàng xong, đưa cho nàng một tấm thẻ nhiệm vụ, sau đó nhanh chóng lái xe chạy mất.
Chỉ để lại Khương Trà một mình tại chỗ.
Thời gian đi xe của nàng và Tạ Cửu Đường gần như nhau, tuy ngồi hai xe khác nhau, nhưng loại xe giống nhau, khoảng cách cũng tương tự, lúc này đáng lý Tạ Cửu Đường cũng sắp đến mới phải.
Nhưng rõ ràng, tổ chương trình đang cố ý gây chuyện.
Khương Trà không tiếp tục ở đó chờ đợi.
Nàng liếc nhìn một chiếc camera xoay trên cột điện bên cạnh lối vào làng chài.
Đi vào trong một lát, rất nhanh liền có thể thấy, gần như cứ một khoảng lại xuất hiện camera y như vậy.
Hoặc đặt trước cửa hộ gia đình, hoặc gắn ở đèn đường hai bên.
Đủ hết, gần như không có góc c·h·ế·t.
Khương Trà xác nhận là do tổ chương trình làm.
Nàng nhớ lại tấm biển mình thấy trên xe, ghi phương thức ghi hình: Live toàn bộ hành trình.
Không hề thông báo trước, chỉ viết trên một tấm thẻ.
Tổ chương trình rõ ràng đang cố tình gây sự.
Khương Trà đi vào trong.
Làng chài ven biển, hải sản đặc biệt nhiều.
Khách du lịch cũng không ít.
Trẻ con bản địa thích chạy nhông nhông khắp nơi.
Đến gần bờ biển, còn có thể thấy đám trẻ con mới tầm một chữ số tuổi, cởi trần chạy ra biển bơi lội, động tác nhanh nhẹn như cá chạch dưới biển.
Lúc thì lặn xuống nước, lúc lại trồi lên, tụm năm tụm ba, cười khúc khích.
Khương Trà đi trên bờ biển, bị tiếng cười giòn tan của đám trẻ lây lan, theo đó mà cong môi cười.
"Tách!"
Khương Trà nghe tiếng nhìn sang, thấy một gương mặt quen thuộc.
Đoàn Diên Ninh cầm máy ảnh trong tay, sải bước dài về phía Khương Trà.
"Không ngờ lại gặp cô ở đây." Đoàn Diên Ninh tươi cười rạng rỡ, còn chủ động đưa cho Khương Trà xem bức ảnh vừa chụp, nói: "Xin lỗi vừa rồi không hỏi ý kiến cô, đã tự tiện chụp cô, nhưng góc độ vừa rồi thật sự rất đẹp."
Trong ảnh.
Gió biển nhẹ nhàng thổi tóc Khương Trà, nàng đứng trên bờ biển, ánh mắt nhìn đám trẻ con, nở nụ cười tươi tắn tự nhiên từ tận đáy lòng.
Bố cục ảnh của Đoàn Diên Ninh cũng rất đẹp, đường bờ biển cắt khung hình, vừa có thể thấy mặt nước sôi trào, vừa thấy được hơi thở cuộc sống của làng chài nhỏ phía sau.
Gương mặt xinh đẹp của Khương Trà, dưới khung cảnh này, càng thêm rạng rỡ xinh đẹp.
Đoàn Diên Ninh tự luyến nói: "Tôi dám chắc, bức ảnh này mà đi dự thi, nhất định sẽ đoạt giải."
Khương Trà thừa nhận Đoàn Diên Ninh chụp ảnh rất có nghề.
Nàng không yêu cầu Đoàn Diên Ninh xóa ảnh.
Đoàn Diên Ninh một tay cầm máy ảnh, đứng rất gần Khương Trà, không chớp mắt ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, ánh mắt sáng ngời, chăm chú nói: "Tôi có thể tiếp tục chụp cô được không?"
Chụp ảnh thôi mà, cũng đâu có mất miếng thịt nào.
"Tùy anh." Khương Trà nói.
Thời gian còn lại, Khương Trà đi đâu, Đoàn Diên Ninh sẽ theo đó.
Anh cũng không làm phiền Khương Trà, cơ bản là cứ đuổi theo Khương Trà, sau đó bắt lấy một vài khoảnh khắc tuyệt đẹp.
Anh quan sát Khương Trà qua ống kính suốt hành trình, đôi khi cảm thấy Khương Trà như đang ở trước mắt, nhưng lại dường như không thuộc về nơi này, luôn có cảm giác trong đôi mắt dường như xem nhẹ mọi thứ của nàng chứa đựng rất nhiều chuyện xưa.
Nàng tựa như đã trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Biết được nhiều hơn người bình thường.
Nàng thậm chí giống như có thể nhìn thấu thế giới này, tồn tại trong thế giới nhưng lại vượt lên trên thế giới.
Có lúc, anh thậm chí sẽ lo lắng khi nhìn nàng qua ống kính, rằng liệu mình nháy mắt một cái, nàng có chợt biến mất không.
Trong khoảng thời gian Đoàn Diên Ninh và Khương Trà ở cùng nhau, làn đạn nổ ra tranh cãi.
Lý do là Đoàn Diên Ninh có gương mặt đủ để mê hoặc hàng vạn cô gái, dáng người một mét tám mấy, cao lớn vạm vỡ lại đẹp trai quá mức.
Khi đứng cạnh Khương Trà, đặc biệt là khi nhìn Khương Trà cười qua ống kính, lại đốn tim một nhóm người.
Fan couple mới nhanh chóng tập hợp thành đoàn.
Thậm chí còn đặt một cái tên couple: Diên Khương CP, âm đọc hài hòa!
【 Nhiếp ảnh gia VS người mẫu độc quyền của mình, tôi đẩy thuyền điên cuồng! 】 【 Thật xin lỗi Cửu gia, tôi muốn trèo tường theo tà đạo một giây. 】 【 A a a sao Tiểu Trà Trà nhìn với ai cũng có cảm giác couple thế? Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đó, trong mắt những người ghép đôi, đúng là trăm cái không nhàm chán mà. 】 【 Đoàn Diên Ninh là ai thế? Ai giải thích chút được không? 】 【 Chỉ mình tôi thấy Đoàn Diên Ninh có hơi giống Cửu gia thôi sao? Hai người này là bà con họ hàng hả? Phải không? 】 【 Đoàn Diên Ninh là biểu đệ của Tạ Vinh An, con trai độc nhất của chị gái Tạ Cửu Đường. 】 【 Trai đẹp giá trị nhan sắc cao đều ở nhà họ Tạ sao? 】 【 Không! Tôi không đồng ý, mấy cậu thiếu gia nhà họ Lâm cũng siêu đẹp trai được không? 】 【 Đều đẹp quá vậy, đẹp trai như thế sao trời lại không chia cho tôi một người? 】 【 Cửu gia không phải đã đến rồi sao? Người đâu rồi? Không tới nữa, cẩn thận bị cháu trai đào góc tường đó. 】 【 Vẫn chưa đến, tôi cũng sắp không nhịn được muốn trèo tường. 】 ...
Khương Trà đi dạo trong làng chài nhỏ.
Trong tay vẫn cầm thẻ nhiệm vụ của tổ chương trình.
"Thẻ nhiệm vụ của anh viết gì?" Khương Trà hỏi Đoàn Diên Ninh.
Nàng chú ý thấy trong túi áo Đoàn Diên Ninh cũng có một tấm thẻ nhiệm vụ nhô ra một góc, trên bìa có hoa văn được thiết kế riêng của tổ chương trình, nhìn qua có thể thấy giống với thẻ nhiệm vụ nàng cầm trong tay.
Vì vậy nàng đoán rằng tổ chương trình chắc là đã đưa thẻ cho mỗi khách mời.
Đoàn Diên Ninh hạ máy ảnh xuống, lấy tấm thẻ kia từ trong túi ra, nói: "Cô nói là tấm thẻ này là thẻ nhiệm vụ à?"
Khương Trà cau mày: "Anh không biết sao?"
Đoàn Diên Ninh: "Lúc tổ chương trình đưa cho tôi, cũng không bảo tôi xem."
Khương Trà: ?
"Cho nên anh cứ nhét trong túi mà không xem?"
Đoàn Diên Ninh gật đầu.
【 Ha ha ha ha cười chết mất, tổ chương trình nằm mơ cũng không ngờ lại gặp khách mời như thế này à? 】 【 Tổ chương trình muốn bày trò, cố ý không nói gì về thẻ nhiệm vụ, nghĩ là ai cũng sẽ ngoan ngoãn xem rồi làm theo, kết quả Đoàn Diên Ninh căn bản không thèm xem. 】 【 Ha ha ha ha sao Đoàn Diên Ninh có vẻ ngơ ngác tự nhiên vậy? Đáng yêu ghê, hay anh ta xuất đạo luôn đi? 】 【 Không hổ là biểu đệ của Tạ ảnh đế, khí chất quá giống nhau. 】 【 Tạ ảnh đế cũng không xem thẻ nhiệm vụ à? Tôi vừa rồi không xem được. 】 【 Không xem, nhưng không giống Đoàn Diên Ninh, Đoàn Diên Ninh là không biết nên không xem, Tạ ảnh đế là cố tình không xem, hắn còn lén nói với ống kính livestream: Đằng nào không bắt tôi xem thì tôi không xem, không xem thì không cần làm nhiệm vụ. 】 【 Ha ha ha ha sao người nhà này ai cũng đáng yêu thế nhỉ? 】 【 Cửu gia thì sao? 】 【 Cửu gia lấy được liền xem hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ của mình trong vòng mười phút. 】 【 Trời ạ, năng lực chấp hành này, không hổ là Cửu gia! 】 Đoàn Diên Ninh mở thẻ nhiệm vụ ra, trên đó viết: Mời kiếm được 50 đồng trước 3 giờ chiều, dùng để mua vé tàu lên thuyền, nếu quá giờ không kiếm đủ tiền mua vé, thì không được lên thuyền, coi như mất duyên với văn nghệ thu lần này.
Lúc Đoàn Diên Ninh mở tấm thẻ ra, ống kính livestream cũng hướng về dòng chữ trên đó.
【 Trời, tổ chương trình biết cách chơi ghê. 】 【Nếu như là những chương trình khác làm kiểu này, ta sẽ cảm thấy chỉ là làm tùy tiện, cuối cùng còn có thể lén lút bày cách cho khách quý kiếm tiền, nhưng « Ai là dũng sĩ » toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp, tương đương với tất cả khách quý đều phải ở trước mặt hàng chục triệu người, dựa vào năng lực của mình kiếm tiền vé tàu.】 【Cách chơi này cũng quá kích thích a, quả nhiên toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp là ý này a.】 【Cảm giác so với hai kỳ trước còn phấn khích hơn, không hổ là chương trình văn nghệ phát sóng trực tiếp hot nhất nửa năm nay, ta siêu thích.】 【Đạo diễn, mau cho kế hoạch trò chơi tiền thưởng đi, kế hoạch quá hay, siêu có ý nghĩa.】 【Kiếm tiền, kiếm tiền, mau kiếm tiền, ta thích xem các ngươi kiếm tiền.】 Đoàn Diên Ninh đưa thẻ của mình cho Khương Trà xem, nói: "Ngươi cũng là kiếm tiền sao?"
Khương Trà: "Ừ, cùng ngươi không sai biệt lắm."
Đoàn Diên Ninh: "Trên này hình như không nói cách kiếm tiền, vậy cái gì cũng có thể?"
Khương Trà đưa thẻ bài của mình ra, chỉ thấy trên thẻ của nàng, ngoài đoạn văn giống y hệt Đoàn Diên Ninh ra, phía sau còn có thêm một dấu ngoặc, bên trong viết chú thích.
(Chú ý: Không được dùng cách đoán mệnh để kiếm tiền, càng không được lừa gạt.) 【Ha ha ha ha ha cười chết mất, tổ chương trình rốt cuộc đang đề phòng cái gì vậy?】 【Tiểu Trà Trà nhà chúng ta chính trực như vậy, sao có thể lừa gạt chứ?】 【Đợi lát nữa, mọi người nhìn kỹ đi, ở phía dưới cùng còn có mấy chữ nhỏ, ở sau chữ lừa gạt, viết tiền đồng đội.】 【Ha ha ha ha cười lớn, đây là phòng Khương Trà đi lừa tiền của đồng đội sao? Cười chết mất, đúng là chuyện mà Khương Trà có thể làm ra đó.】 【Nói bậy, Trà Trà nhà ta mới không lừa người, nhất định là đồng đội tự nguyện dâng cho nàng.】 【Phụt, cười ra tiếng đánh rắm.】 Đoàn Diên Ninh cũng nhìn thấy mấy hàng chữ đó, nói: "Vậy ta chủ động cho ngươi tiền thì sao? Không tính là lừa gạt đồng đội chứ?"
Khương Trà lật mặt sau của thẻ, ở đó có một hàng chữ khác.
(Chú ý: Tiền vé tàu nhất định phải thông qua cố gắng của bản thân để kiếm.) Đoàn Diên Ninh nhìn thẻ của mình, mặt trái không có hàng chữ này.
Đoàn Diên Ninh: "Ta còn đang muốn nói lát nữa ta đi tìm bát vỡ, bày ra ở chợ xin ăn, xin được 100 đồng, chia cho ngươi 50."
Khương Trà: "..."
Đoàn Diên Ninh nghiêm túc nghiên cứu một lúc, nói: "Vậy hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa vào sức lao động để đổi 50 đồng tiền?"
Khương Trà tiện tay thu thẻ lại, xoay người đi về hướng chợ, "Chắc là vậy."
Đoàn Diên Ninh nhanh chân đuổi theo, "Ngươi có cách kiếm tiền hay sao?"
Khương Trà: "Đi chợ xem thử sẽ biết."
Lúc này, Tạ Cửu Đường đang ở khu chợ náo nhiệt nhất của làng chài nhỏ tìm người.
Từ phòng khách quay lại, cũng mất mấy phút.
Khương Trà liếc mắt nhìn vị trí cửa sổ tầng hai, không quá cao.
Nàng đặt dụng cụ trong tay xuống, tháo găng tay ra, rồi đi khỏi phòng thủy tinh.
Lâm quản gia đứng bên cạnh quan sát, nghĩ rằng nàng sẽ đi cửa chính từ phòng khách trở về.
Nhưng không phải.
Cửa lại ở hướng khác.
Khương Trà dứt khoát chọn hướng khác.
Lâm quản gia nghi hoặc đi theo, vừa định hỏi Khương Trà muốn làm gì, thì thấy nàng thoăn thoắt trèo lên một thân cây gần đó, mượn đà nhảy lên, vài cái leo trèo đã lên tới cửa sổ tầng hai.
Đó chính là phòng của Cửu gia.
Lâm quản gia kinh ngạc đến rớt cằm.
Đây là sự nhanh nhẹn mà con người có thể đạt tới sao?
Hắn lại nhìn độ cao giữa cửa sổ tầng hai với mặt đất, không khỏi líu lưỡi, độ cao này không giống con người có thể tự do khống chế tay không trèo lên được chứ?
Xem ra, hiểu biết của hắn về Khương tiểu thư còn chưa đến 1%.
Khương Trà nhẹ nhàng nhảy lên tầng hai, chân dài vượt qua cửa sổ, vào trong.
Tạ Cửu Đường vẫn còn nằm trên giường.
Vốn dĩ đang xem ảnh chụp do Lâm quản gia gửi cho.
Nghe thấy tiếng động liền cất điện thoại, cầm lấy một quyển sách bên cạnh.
Ở trước mặt người mình thích, không ai có thể không làm bộ cả.
Khương Trà đi tới, ngọt ngào gọi, “Cửu gia?”
Tạ Cửu Đường đặt quyển sách đang cầm ngược xuống, “Đến giờ rồi?”
Khương Trà: “Dạ.”
Nói rồi nàng đi tới, gỡ hết ngân châm cho Tạ Cửu Đường.
Một lát sau, Khương Trà đem toàn bộ ngân châm khử trùng xong, rồi cất vào túi thuốc luôn mang theo người.
Nàng không vội rời đi, mà ngồi xuống mép giường, đặt tay nhỏ lên đùi Tạ Cửu Đường, xoa bóp nhẹ nhàng.
Cứ như vậy ấn huyệt xoa bóp chừng mười phút.
Khương Trà dùng lòng bàn tay che cẳng chân Tạ Cửu Đường, từ dưới đẩy lên, lòng bàn tay bao phủ một tầng linh khí, từ từ đẩy đi.
Linh khí có thể giúp chân Tạ Cửu Đường hồi phục tốt hơn.
Tạ Cửu Đường cảm nhận được độ ấm khác thường từ lòng bàn tay nàng, có chút ngứa ngáy trong lòng.
Khương Trà đẩy mấy lần, ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Đường, “Cửu gia, cảm thấy sao?”
Tạ Cửu Đường: “Nóng một chút, hơi nhức nhức như có gì đó muốn đi ra ấy.”
Lâm quản gia vừa mới đi tới cửa: ? ? ? ?
Sao lời này nghe không đứng đắn thế?
Chẳng lẽ Cửu gia đang “bắt nạt” Khương tiểu thư?
Lâm quản gia vốn có chuyện muốn hỏi, nghe câu thoại này, rụt tay vừa định gõ cửa, quay người đi nhanh.
Phi lễ chớ nhìn.
Khương Trà: “Đó là linh khí đang lưu chuyển trong mạch máu, phá tan chỗ tắc nghẽn, vài ngày nữa là sẽ ổn thôi.”
Tạ Cửu Đường nói: “Ta bây giờ cũng thấy chân dễ chịu hơn nhiều, có thể đứng lên đi lại một chút, cũng không dễ cảm thấy chân mất sức như trước.”
Khương Trà nhân tiện kéo chăn đắp kín cho Tạ Cửu Đường, nói: “Ta còn phải qua phòng thủy tinh, Cửu gia anh ngủ trước đi.”
Khương Trà không đi cửa chính.
Nàng vẫn đi đường tắt.
Tạ Cửu Đường tựa người lên đầu giường, cầm lấy chiếc chăn mỏng vừa được nàng chạm vào, khẽ ngửi một chút, vẫn còn nghe thấy mùi ngọt nhè nhẹ đặc biệt trên người nàng.
Khương Trà trở lại phòng thủy tinh, lại đeo găng tay vào, nhặt dụng cụ dưới đất lên, tiếp tục chặt vào cọc gỗ.
Thập Bát trong hồ bơi nghe thấy tiếng động lạ, tò mò leo lên mép hồ, rướn cổ nhìn về phía phòng thủy tinh.
Thập Bát phát hiện, cả đám người, trừ hai người đứng thở kia ra, những người khác đều tụ tập trong phòng thủy tinh, xem Khương Trà làm việc.
Thập Bát cũng muốn đi.
Nhưng hắn đi chậm rì rì.
Bất quá, mới đi được một chút, hắn đã thấy cả người lơ lửng trên không trung.
Hóa ra là Chương Dự thật sự không nhìn nổi hắn đi chậm như vậy, trực tiếp vươn xúc tu ra, nhấc bổng hắn lên, nhẹ nhàng đưa tới chỗ phòng thủy tinh.
Chương Dự xuất phát từ ý tốt.
Chỉ là “tốc độ xe” hơi nhanh.
Khi Thập Bát “xuống xe”, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa nôn ra.
“Cảm… ơn ——” Thập Bát còn chưa nói hết lời cảm ơn thì đã nôn khan một tiếng.
Chương Dự trên mặt xuất hiện ngũ quan, rồi dùng xúc tu nhẹ nhàng vuốt ve mai rùa của Thập Bát.
【 Không cần khách sáo. 】 Thập Bát ngẩng đầu, đầu óc choáng váng, “Ọe ——” Lại nôn khan một tiếng.
“Lần sau nếu có tình huống tương tự, phiền ngươi đi chậm một chút, ta…” Chương Dự nghiêng đầu, dùng ngũ quan mô phỏng vừa tạo ra, nghi hoặc nhìn Thập Bát.
【 Không phải nhanh mới thích thú hơn sao? 】
Thập Bát: “Không phải tất cả mọi chuyện đều chạy theo tốc độ nhanh, có một số cái nhanh mới là đáng xấu hổ!” 【 Không hiểu. 】 Thập Bát: “Ngươi không cần hiểu đâu, chuyện này ta rất hiểu, nhưng không hiểu vẫn tốt hơn.”
【Có chút tò mò, ngươi có thể nói rõ một chút được không? Sao nó lại có duyên nợ với ngươi? Duyên nợ gì?】 Chương Dự thực sự rất tò mò.
Thập Bát cảm thấy chuyện này là nỗi xấu hổ của cả tộc mình, nhưng hắn không thể thay đổi hành vi của con người.
Đợi cơn buồn nôn qua đi, Thập Bát mới thỏa mãn sự hiếu kỳ của Chương Dự, “Có liên quan đến tên của ta, ngươi xem cái đầu của ta đi, nó được gọi là gì?”
【 Rùa —— 】 “Dừng lại, nói một chữ thôi là được rồi, nói nhiều một chữ, có thể sẽ biến thành ngôi sao hoặc là ‘khẩu khẩu’.” Thập Bát vừa nói, vừa quay mặt xuống đất nôn khan một chút.
Tốc độ của Chương Dự còn nhanh hơn tốc độ của máy bay.
Tốc độ tốt nhất mà Thập Bát có thể chấp nhận là tốc độ của xe điện bình thường.
【 Ở một mức độ nào đó, con người có chút thiểu năng, rõ ràng chữ viết của họ đa dạng, một chữ có thể mang nhiều nghĩa, nhưng dù diễn tả nghĩa nào, nó cũng có thể bị ngầm hiểu là từ cấm, rồi bị đánh dấu thành sao hoặc “khẩu khẩu”. 】
Thập Bát: “Ta tán thành suy nghĩ của ngươi.”
Khương Trà dùng cả đêm, đã cho Quan Âm lộ ra hình dáng thô sơ.
Nhưng vẫn chưa hoàn thành.
Chỉ là thời gian cho kỳ thứ ba của văn nghệ bắt đầu quay không đủ.
Nàng chỉ có thể mang nó cùng lên chương trình văn nghệ, tính toán tiếp tục hoàn thành tác phẩm điêu khắc này trên chương trình.
… Tám giờ sáng, là thời gian tập trung của khách quý.
Địa điểm tập trung lần này, được đổi thành bờ biển của một làng chài nhỏ.
Làng chài nhỏ này là lục địa gần nhất với hòn đảo không người sắp quay hình.
Đi thuyền chừng một tiếng là tới.
Làng chài nhỏ.
Địa điểm tập trung ở ngay đầu thôn.
Nhân viên công tác của đoàn làm phim đã đến sớm để bố trí xong khung cảnh.
Họ không thông báo cho các khách quý, lần này bắt đầu quay từ làng chài nhỏ, toàn bộ làng chài nhỏ đã được lắp máy quay phát sóng trực tiếp.
Các khách quý sẽ đi máy bay đến sân bay gần nhất, sau đó xe chuyên dụng của đoàn làm phim sẽ đến đón.
Khương Trà và Tạ Cửu Đường cùng nhau xuống máy bay.
Đoàn làm phim bố trí hai chiếc xe.
Khương Trà lên chiếc đầu tiên.
Tạ Cửu Đường lên chiếc thứ hai.
Sau khi họ lên xe xong, đoàn làm phim liền lấy ra thẻ nhiệm vụ đưa cho họ.
Khương Trà cầm lấy, mở ra liếc nhìn.
Trên đó viết:
Chào mừng các khách quý quay trở lại chương trình «Ai Là Dũng Sĩ» kỳ thứ ba.
Địa điểm quay: Vùng biển nguy hiểm phía Nam – Đảo không người.
Hình thức quay: Phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình.
Thời lượng quay: Chờ thông báo.
Số lượng người: 7 khách quý cố định (kỳ này có thêm hai khách mời đặc biệt, xin hãy chờ đón).
Lời nhắc nhở ấm áp: Quá trình quay lần này, mức độ nguy hiểm vượt quá mọi khi, mong các vị khách quý chú ý an toàn, và nếu cảm thấy sợ hãi, các vị đều có cơ hội rút lui một lần trước khi lên đảo (lưu ý: khách quý rút lui vẫn có thể tiếp tục tham gia vào các buổi quay văn nghệ sau).
Điều khoản bổ sung: Trước khi lên đảo, chỉ được mang theo một vật phẩm tùy thân (không bao gồm điện thoại và các thiết bị điện tử).
Phần thưởng mới (do nhà tài trợ bí ẩn tài trợ): Khách quý được yêu thích nhất trong kỳ này sẽ nhận được 1.880.000 tiền mặt cùng với một món quà đặc biệt.
Khương Trà vừa thấy phần thưởng tiền mặt thì mắt sáng lên, bắt đầu đếm ngón tay, tính toán nghiêm túc.
Thậm chí còn thầm nhẩm trong lòng, "Mười, trăm, nghìn… một trăm tám mươi tám vạn tiền mặt!"
Xem ra, kỳ này quay hình, cô phải thể hiện thật tốt mới được.
Khương Trà quyết tâm phải lấy được khoản tiền này.
Bởi vì sau khi khách quý lên xe đã bắt đầu quay hình, nên bộ dạng ham tiền của Khương Trà đều được phát sóng trực tiếp ra ngoài.
Bình luận đều tràn ngập những tiếng cười thích thú, cưng chiều.
【 Cô bé Trà ham tiền đáng yêu quá. 】
【 Thực sự hy vọng mình có khối tài sản bạc tỷ, sau đó đem hết giao cho Tiểu Trà Trà. 】 【Cười chết tôi rồi chị ơi, ý tưởng này của chị đỉnh quá.】 【 Trà Trà của chúng ta mới có mười tám, thích tiền thì sao chứ?】 【Lại một ngày ôm điện thoại liếm màn hình điên cuồng, sao mặt Trà ba đẹp dữ vậy ta? Tạo hóa ưu ái cô ấy cũng như ban ân cho ta vậy, để ta được ngắm khuôn mặt ấy mỗi ngày.】 【 Từ khi có thai ngày nào tôi cũng xem video của Trà Trà, hy vọng sau này sẽ sinh được một bé gái xinh đẹp.】 【 Ai biết đi cúng bái chỗ nào có thể sinh được một cô con gái xinh như Tiểu Trà Trà vậy?】 【Toàn người liếm màn hình, không ai ghép CP à? Kim chủ đại nhân mà Tiểu Trà Trà lưu trong điện thoại cũng đến tham gia chương trình rồi!】
【 Chắc chắn là vì Tiểu Trà Trà mà đến. 】 【 Lúc trước ai nói nếu Tạ Cửu gia mà đến tham gia văn nghệ thu "Ai là dũng sĩ" thì sẽ trồng cây chuối ỉa chảy đâu? Người đâu, lôi hắn ra đây, bắt hắn livestream trồng cây chuối ỉa chảy! ! 1 】 【 Để ta tìm đoạn video đó đã. 】 【 Hai người họ tránh hiềm nghi sao? Rõ ràng có người vô tình thấy họ cùng lên máy bay, rồi lại tách nhau ra ngồi xe của tổ chương trình, cười rụng rốn mất thôi ha ha ha ha. 】 【 A a a đừng mà, couple của ta không thể tách nhau một giây nào! 】 【 Lát xuống xe sẽ hợp thể liền, nhanh hợp thể đi, ta muốn hít đường, tụt huyết áp sắp xỉu rồi! 】 【 Hôm nay Cửu gia nhìn đẹp trai ghê, có phải vì đi show với Tiểu Trà Trà của chúng ta nên mới ăn diện tỉ mỉ thế không? 】 【 Lúc này đây, không nhịn được phải thương tiếc nhân viên quản lý 001 của chúng ta ba giây, quá thảm rồi, thậm chí chưa kịp lộ mặt đã bị cho ra rìa. 】 【 May mà từ đầu đến cuối ta chỉ hít mỗi Hồng Đường Khương Trà. 】 【 Khẩu hiệu của chúng ta là: Chọn Hồng Đường Khương Trà, ấm áp cả đời. 】 【 Đúng vần chuẩn đẹp! 】 ...
Làn đạn cực kỳ sôi nổi.
Số người xem chương trình kỳ này tăng còn nhanh hơn kỳ trước.
Người xem và fan nhiệt tình dâng trào.
Hết ghép đôi CP lại liếm màn hình, ồn ào náo nhiệt không ngớt.
【 Hai gương mặt này chung khung hình mới đúng là couple nhan sắc đỉnh cao chứ. 】 【 Cả hai đều là gương mặt ta thích nhất, quá hợp để dùng làm hình nền máy tính! 】 Xe của tổ chương trình lục tục đến một làng chài nhỏ.
Khương Trà xuống xe, không thấy Tạ Cửu Đường đâu.
Nhân viên công tác của tổ chương trình đeo mic cho nàng xong, đưa cho nàng một tấm thẻ nhiệm vụ, sau đó nhanh chóng lái xe chạy mất.
Chỉ để lại Khương Trà một mình tại chỗ.
Thời gian đi xe của nàng và Tạ Cửu Đường gần như nhau, tuy ngồi hai xe khác nhau, nhưng loại xe giống nhau, khoảng cách cũng tương tự, lúc này đáng lý Tạ Cửu Đường cũng sắp đến mới phải.
Nhưng rõ ràng, tổ chương trình đang cố ý gây chuyện.
Khương Trà không tiếp tục ở đó chờ đợi.
Nàng liếc nhìn một chiếc camera xoay trên cột điện bên cạnh lối vào làng chài.
Đi vào trong một lát, rất nhanh liền có thể thấy, gần như cứ một khoảng lại xuất hiện camera y như vậy.
Hoặc đặt trước cửa hộ gia đình, hoặc gắn ở đèn đường hai bên.
Đủ hết, gần như không có góc c·h·ế·t.
Khương Trà xác nhận là do tổ chương trình làm.
Nàng nhớ lại tấm biển mình thấy trên xe, ghi phương thức ghi hình: Live toàn bộ hành trình.
Không hề thông báo trước, chỉ viết trên một tấm thẻ.
Tổ chương trình rõ ràng đang cố tình gây sự.
Khương Trà đi vào trong.
Làng chài ven biển, hải sản đặc biệt nhiều.
Khách du lịch cũng không ít.
Trẻ con bản địa thích chạy nhông nhông khắp nơi.
Đến gần bờ biển, còn có thể thấy đám trẻ con mới tầm một chữ số tuổi, cởi trần chạy ra biển bơi lội, động tác nhanh nhẹn như cá chạch dưới biển.
Lúc thì lặn xuống nước, lúc lại trồi lên, tụm năm tụm ba, cười khúc khích.
Khương Trà đi trên bờ biển, bị tiếng cười giòn tan của đám trẻ lây lan, theo đó mà cong môi cười.
"Tách!"
Khương Trà nghe tiếng nhìn sang, thấy một gương mặt quen thuộc.
Đoàn Diên Ninh cầm máy ảnh trong tay, sải bước dài về phía Khương Trà.
"Không ngờ lại gặp cô ở đây." Đoàn Diên Ninh tươi cười rạng rỡ, còn chủ động đưa cho Khương Trà xem bức ảnh vừa chụp, nói: "Xin lỗi vừa rồi không hỏi ý kiến cô, đã tự tiện chụp cô, nhưng góc độ vừa rồi thật sự rất đẹp."
Trong ảnh.
Gió biển nhẹ nhàng thổi tóc Khương Trà, nàng đứng trên bờ biển, ánh mắt nhìn đám trẻ con, nở nụ cười tươi tắn tự nhiên từ tận đáy lòng.
Bố cục ảnh của Đoàn Diên Ninh cũng rất đẹp, đường bờ biển cắt khung hình, vừa có thể thấy mặt nước sôi trào, vừa thấy được hơi thở cuộc sống của làng chài nhỏ phía sau.
Gương mặt xinh đẹp của Khương Trà, dưới khung cảnh này, càng thêm rạng rỡ xinh đẹp.
Đoàn Diên Ninh tự luyến nói: "Tôi dám chắc, bức ảnh này mà đi dự thi, nhất định sẽ đoạt giải."
Khương Trà thừa nhận Đoàn Diên Ninh chụp ảnh rất có nghề.
Nàng không yêu cầu Đoàn Diên Ninh xóa ảnh.
Đoàn Diên Ninh một tay cầm máy ảnh, đứng rất gần Khương Trà, không chớp mắt ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, ánh mắt sáng ngời, chăm chú nói: "Tôi có thể tiếp tục chụp cô được không?"
Chụp ảnh thôi mà, cũng đâu có mất miếng thịt nào.
"Tùy anh." Khương Trà nói.
Thời gian còn lại, Khương Trà đi đâu, Đoàn Diên Ninh sẽ theo đó.
Anh cũng không làm phiền Khương Trà, cơ bản là cứ đuổi theo Khương Trà, sau đó bắt lấy một vài khoảnh khắc tuyệt đẹp.
Anh quan sát Khương Trà qua ống kính suốt hành trình, đôi khi cảm thấy Khương Trà như đang ở trước mắt, nhưng lại dường như không thuộc về nơi này, luôn có cảm giác trong đôi mắt dường như xem nhẹ mọi thứ của nàng chứa đựng rất nhiều chuyện xưa.
Nàng tựa như đã trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Biết được nhiều hơn người bình thường.
Nàng thậm chí giống như có thể nhìn thấu thế giới này, tồn tại trong thế giới nhưng lại vượt lên trên thế giới.
Có lúc, anh thậm chí sẽ lo lắng khi nhìn nàng qua ống kính, rằng liệu mình nháy mắt một cái, nàng có chợt biến mất không.
Trong khoảng thời gian Đoàn Diên Ninh và Khương Trà ở cùng nhau, làn đạn nổ ra tranh cãi.
Lý do là Đoàn Diên Ninh có gương mặt đủ để mê hoặc hàng vạn cô gái, dáng người một mét tám mấy, cao lớn vạm vỡ lại đẹp trai quá mức.
Khi đứng cạnh Khương Trà, đặc biệt là khi nhìn Khương Trà cười qua ống kính, lại đốn tim một nhóm người.
Fan couple mới nhanh chóng tập hợp thành đoàn.
Thậm chí còn đặt một cái tên couple: Diên Khương CP, âm đọc hài hòa!
【 Nhiếp ảnh gia VS người mẫu độc quyền của mình, tôi đẩy thuyền điên cuồng! 】 【 Thật xin lỗi Cửu gia, tôi muốn trèo tường theo tà đạo một giây. 】 【 A a a sao Tiểu Trà Trà nhìn với ai cũng có cảm giác couple thế? Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đó, trong mắt những người ghép đôi, đúng là trăm cái không nhàm chán mà. 】 【 Đoàn Diên Ninh là ai thế? Ai giải thích chút được không? 】 【 Chỉ mình tôi thấy Đoàn Diên Ninh có hơi giống Cửu gia thôi sao? Hai người này là bà con họ hàng hả? Phải không? 】 【 Đoàn Diên Ninh là biểu đệ của Tạ Vinh An, con trai độc nhất của chị gái Tạ Cửu Đường. 】 【 Trai đẹp giá trị nhan sắc cao đều ở nhà họ Tạ sao? 】 【 Không! Tôi không đồng ý, mấy cậu thiếu gia nhà họ Lâm cũng siêu đẹp trai được không? 】 【 Đều đẹp quá vậy, đẹp trai như thế sao trời lại không chia cho tôi một người? 】 【 Cửu gia không phải đã đến rồi sao? Người đâu rồi? Không tới nữa, cẩn thận bị cháu trai đào góc tường đó. 】 【 Vẫn chưa đến, tôi cũng sắp không nhịn được muốn trèo tường. 】 ...
Khương Trà đi dạo trong làng chài nhỏ.
Trong tay vẫn cầm thẻ nhiệm vụ của tổ chương trình.
"Thẻ nhiệm vụ của anh viết gì?" Khương Trà hỏi Đoàn Diên Ninh.
Nàng chú ý thấy trong túi áo Đoàn Diên Ninh cũng có một tấm thẻ nhiệm vụ nhô ra một góc, trên bìa có hoa văn được thiết kế riêng của tổ chương trình, nhìn qua có thể thấy giống với thẻ nhiệm vụ nàng cầm trong tay.
Vì vậy nàng đoán rằng tổ chương trình chắc là đã đưa thẻ cho mỗi khách mời.
Đoàn Diên Ninh hạ máy ảnh xuống, lấy tấm thẻ kia từ trong túi ra, nói: "Cô nói là tấm thẻ này là thẻ nhiệm vụ à?"
Khương Trà cau mày: "Anh không biết sao?"
Đoàn Diên Ninh: "Lúc tổ chương trình đưa cho tôi, cũng không bảo tôi xem."
Khương Trà: ?
"Cho nên anh cứ nhét trong túi mà không xem?"
Đoàn Diên Ninh gật đầu.
【 Ha ha ha ha cười chết mất, tổ chương trình nằm mơ cũng không ngờ lại gặp khách mời như thế này à? 】 【 Tổ chương trình muốn bày trò, cố ý không nói gì về thẻ nhiệm vụ, nghĩ là ai cũng sẽ ngoan ngoãn xem rồi làm theo, kết quả Đoàn Diên Ninh căn bản không thèm xem. 】 【 Ha ha ha ha sao Đoàn Diên Ninh có vẻ ngơ ngác tự nhiên vậy? Đáng yêu ghê, hay anh ta xuất đạo luôn đi? 】 【 Không hổ là biểu đệ của Tạ ảnh đế, khí chất quá giống nhau. 】 【 Tạ ảnh đế cũng không xem thẻ nhiệm vụ à? Tôi vừa rồi không xem được. 】 【 Không xem, nhưng không giống Đoàn Diên Ninh, Đoàn Diên Ninh là không biết nên không xem, Tạ ảnh đế là cố tình không xem, hắn còn lén nói với ống kính livestream: Đằng nào không bắt tôi xem thì tôi không xem, không xem thì không cần làm nhiệm vụ. 】 【 Ha ha ha ha sao người nhà này ai cũng đáng yêu thế nhỉ? 】 【 Cửu gia thì sao? 】 【 Cửu gia lấy được liền xem hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ của mình trong vòng mười phút. 】 【 Trời ạ, năng lực chấp hành này, không hổ là Cửu gia! 】 Đoàn Diên Ninh mở thẻ nhiệm vụ ra, trên đó viết: Mời kiếm được 50 đồng trước 3 giờ chiều, dùng để mua vé tàu lên thuyền, nếu quá giờ không kiếm đủ tiền mua vé, thì không được lên thuyền, coi như mất duyên với văn nghệ thu lần này.
Lúc Đoàn Diên Ninh mở tấm thẻ ra, ống kính livestream cũng hướng về dòng chữ trên đó.
【 Trời, tổ chương trình biết cách chơi ghê. 】 【Nếu như là những chương trình khác làm kiểu này, ta sẽ cảm thấy chỉ là làm tùy tiện, cuối cùng còn có thể lén lút bày cách cho khách quý kiếm tiền, nhưng « Ai là dũng sĩ » toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp, tương đương với tất cả khách quý đều phải ở trước mặt hàng chục triệu người, dựa vào năng lực của mình kiếm tiền vé tàu.】 【Cách chơi này cũng quá kích thích a, quả nhiên toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp là ý này a.】 【Cảm giác so với hai kỳ trước còn phấn khích hơn, không hổ là chương trình văn nghệ phát sóng trực tiếp hot nhất nửa năm nay, ta siêu thích.】 【Đạo diễn, mau cho kế hoạch trò chơi tiền thưởng đi, kế hoạch quá hay, siêu có ý nghĩa.】 【Kiếm tiền, kiếm tiền, mau kiếm tiền, ta thích xem các ngươi kiếm tiền.】 Đoàn Diên Ninh đưa thẻ của mình cho Khương Trà xem, nói: "Ngươi cũng là kiếm tiền sao?"
Khương Trà: "Ừ, cùng ngươi không sai biệt lắm."
Đoàn Diên Ninh: "Trên này hình như không nói cách kiếm tiền, vậy cái gì cũng có thể?"
Khương Trà đưa thẻ bài của mình ra, chỉ thấy trên thẻ của nàng, ngoài đoạn văn giống y hệt Đoàn Diên Ninh ra, phía sau còn có thêm một dấu ngoặc, bên trong viết chú thích.
(Chú ý: Không được dùng cách đoán mệnh để kiếm tiền, càng không được lừa gạt.) 【Ha ha ha ha ha cười chết mất, tổ chương trình rốt cuộc đang đề phòng cái gì vậy?】 【Tiểu Trà Trà nhà chúng ta chính trực như vậy, sao có thể lừa gạt chứ?】 【Đợi lát nữa, mọi người nhìn kỹ đi, ở phía dưới cùng còn có mấy chữ nhỏ, ở sau chữ lừa gạt, viết tiền đồng đội.】 【Ha ha ha ha cười lớn, đây là phòng Khương Trà đi lừa tiền của đồng đội sao? Cười chết mất, đúng là chuyện mà Khương Trà có thể làm ra đó.】 【Nói bậy, Trà Trà nhà ta mới không lừa người, nhất định là đồng đội tự nguyện dâng cho nàng.】 【Phụt, cười ra tiếng đánh rắm.】 Đoàn Diên Ninh cũng nhìn thấy mấy hàng chữ đó, nói: "Vậy ta chủ động cho ngươi tiền thì sao? Không tính là lừa gạt đồng đội chứ?"
Khương Trà lật mặt sau của thẻ, ở đó có một hàng chữ khác.
(Chú ý: Tiền vé tàu nhất định phải thông qua cố gắng của bản thân để kiếm.) Đoàn Diên Ninh nhìn thẻ của mình, mặt trái không có hàng chữ này.
Đoàn Diên Ninh: "Ta còn đang muốn nói lát nữa ta đi tìm bát vỡ, bày ra ở chợ xin ăn, xin được 100 đồng, chia cho ngươi 50."
Khương Trà: "..."
Đoàn Diên Ninh nghiêm túc nghiên cứu một lúc, nói: "Vậy hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa vào sức lao động để đổi 50 đồng tiền?"
Khương Trà tiện tay thu thẻ lại, xoay người đi về hướng chợ, "Chắc là vậy."
Đoàn Diên Ninh nhanh chân đuổi theo, "Ngươi có cách kiếm tiền hay sao?"
Khương Trà: "Đi chợ xem thử sẽ biết."
Lúc này, Tạ Cửu Đường đang ở khu chợ náo nhiệt nhất của làng chài nhỏ tìm người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận