Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ
Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 402: Người đều có mệnh, phiền não không đồng nhất (length: 22763)
Hắn sinh ra ở một gia đình mà dường như rất khó có được ánh sáng.
Trong tình huống như vậy, việc duy nhất hắn có thể làm là khiến bản thân mình trở nên đen tối hơn, để bảo vệ em gái trong thế giới ánh mặt trời.
Nếu...
Nếu Ngô Tam Quân sinh ra ở một gia đình bình thường, liệu hắn có trở thành như bây giờ không?
Khương Trà dường như nhìn thấu được những gì Ô Nha đang nghĩ.
Nàng cầm chiếc chai trà sữa đã uống hết, tiện tay ném đi, ném trúng xác vào thùng rác cách đó hơn mười mét.
Khương Trà: "Mỗi người đều có số mệnh. Có người sinh ra đã giàu sang, cả đời không lo không nghĩ, không biết phiền não là gì, nhưng những người này sau khi lớn lên, cũng có thể trở thành những kẻ xấu xa tột độ, thậm chí vì có tiền bạc và quyền lực bảo vệ, sự tàn ác của họ còn có thể kinh khủng hơn cả Ngô Tam Quân."
Ô Nha biết những chuyện này, cũng từng thấy qua.
Khương Trà chỉ là tiện miệng nói, trong đầu hắn lập tức hiện ra những nguyên mẫu của giới thượng lưu.
Đáng buồn là, những kẻ như vậy không chỉ có một.
Con người đều có số mệnh sao?
Khương Trà nhặt một chiếc lá vừa rơi xuống đất, nhìn những đường vân trên lá, nói: "Những người xuất thân như Ngô Tam Quân, cả nước có rất nhiều, nhưng không phải ai cũng sẽ bước vào con đường phạm tội, có người đi đúng hướng, có người dựa vào nỗ lực của mình mà sống tốt."
Ô Nha chớp mắt mấy cái.
Khương Trà tổng kết một câu, nói: "Kịch bản cuộc đời muôn hình vạn trạng, đó là mệnh, nhưng kết cục cuối cùng lại là do bản thân mình tạo ra, đó cũng là mệnh. Mệnh khác nhau, mệnh cũng nằm trong tay bản thân."
Ô Nha hiểu lơ mơ, trong lòng âm thầm nhắc lại câu nói vừa rồi của Khương Trà.
Một chùm đèn pin chiếu tới.
Ô Nha cảnh giác đứng dậy, đứng trước mặt Khương Trà.
Ngay sau đó, cả hai người đều nhìn rõ.
Là Ngô Tam Quân đến.
Ngô Tam Quân mặc bộ quần áo khác với ban ngày.
Những đồ trang sức kim loại trên người cũng đã tháo xuống.
Tóc cũng đã gội.
Nhìn qua ngoài vẻ mặt có chút dữ tợn, thì cũng không khác gì mấy ông chú trên đường.
Khương Trà chủ động vẫy tay với Ngô Tam Quân, "Này, chỗ này."
Ngô Tam Quân đã sớm để ý đến bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ ngồi xổm song song dưới đất, sau đó để nhắc nhở hắn, còn cố ý lắc lắc đèn pin.
Sau khi Khương Trà vẫy tay, Ngô Tam Quân bước nhanh hơn.
Em gái của Ngô Tam Quân, vào cái ngày Trương Thiết bị bắt đi, vì bị sốt nên đã xin nghỉ học và về nhà sớm.
Ngô Tam Quân vẫn luôn nói với em gái là mình đang đi xây gạch ở công trường.
Em gái chưa từng nghi ngờ gì Ngô Tam Quân, ngày hôm đó xin nghỉ học vì ốm về, cũng lo lắng nói cho Ngô Tam Quân sau, sẽ làm Ngô Tam Quân lo lắng, cho nên quyết định giấu giếm, tự về nhà uống thuốc hạ sốt.
Kết quả cũng chính vì như vậy, đã gặp phải tổ chức Bò Cạp bắt cóc Trương Thiết tại nhà bọn họ.
Ngô Tam Quân vừa lúc đi ra ngoài mua rượu.
Lúc trở về, em gái đã mở cửa thấy hết.
Còn bị đồng bọn ấn xuống đất.
Ngô Tam Quân vứt rượu, lao vào đánh đồng bọn.
Sau khi giải thích rõ ràng xong, trong đầu Ngô Tam Quân ong ong chỉ nghĩ cách giải thích cho em gái hiểu.
Em gái vì sợ hãi, luôn trốn trong phòng không chịu ra.
Ngô Tam Quân lo lắng, còn mang thuốc và nước đến trước cửa, bảo em gái ra ăn, nhưng dù gõ cửa thế nào, em gái cũng không muốn ra, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng khóc bên trong.
Ngô Tam Quân sau khi bàn bạc với đồng bọn, đã dời Trương Thiết đi.
Lúc hắn và đồng bọn đi ra khỏi nhà, tên đồng bọn đó ánh mắt lạnh băng, dừng ở mặt Ngô Tam Quân, nói: "Ngô Tam Quân, ngươi biết quy tắc của tổ chức, em gái ngươi đã thấy mặt hắn rồi."
Ngô Tam Quân tam bảo chứng, nói em gái hắn sẽ không nói ra.
Đồng bọn lúc ấy không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt lạnh băng.
Sau đó không lâu, em gái của Ngô Tam Quân mất tích.
Ngô Tam Quân nghi ngờ là do tổ chức làm, nhưng lúc đó hai tên đồng bọn cắn chết cũng không nhận.
Ngô Tam Quân gần đây luôn tìm cách để tìm ra tung tích của em gái, chỉ tiếc là đều thất bại.
Hai tên đồng bọn cùng làm việc trước đây cũng đã rời xa hắn.
Không lâu sau, Ngô Tam Quân bị điều chuyển vị trí cũ, đổi thành một tên đồng bọn cao gầy mới bây giờ.
Tên đồng bọn mới đã quen Ngô Tam Quân từ rất lâu rồi, chỉ là trước đây cả hai người có cấp bậc khác nhau, làm công việc khác nhau, cho nên chưa từng xuất hiện cùng nhau trong công việc, Ngô Tam Quân lại không muốn cho người xung quanh biết sự tồn tại của em gái, cho nên tên cao gầy mãi đến khi Khương Trà nói ra mới biết Ngô Tam Quân có em gái.
Ngô Tam Quân cho tay vào túi, sờ soạng một hồi lâu, lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Khương Trà.
Tấm ảnh nhăn nhúm rất nhiều chắc là do Ngô Tam Quân cất trong túi rất lâu, lại còn bị vuốt nhẹ nhiều lần, dẫn đến bề mặt ảnh bị trầy xước.
Ngô Tam Quân đưa ảnh em gái cho Khương Trà, nói: "Đây là ảnh chụp em gái ta nửa năm trước, ngươi thật sự có thể thông qua tấm ảnh mà tìm được tung tích của nó?"
Khương Trà không vội trả lời Ngô Tam Quân, trực tiếp cầm lấy ảnh, sau đó bắt đầu tính toán.
Một lát sau, Khương Trà ngừng động tác, nói: "Tìm được rồi, một tòa lầu màu trắng, cao năm tầng, phía trước có bể bơi phía sau có hoa viên, cửa có hai con sư tử đá lớn, chỗ khuất ở sân trồng một cây hồng."
Ngô Tam Quân kinh ngạc trợn to mắt, lúc Khương Trà tính chuyện của hắn trước đó, hắn đã cảm thấy nàng lợi hại, giờ phút này càng cảm thấy sự lợi hại đó quá mức phi thực tế.
Làm sao có người thật sự có thể thông qua một tấm ảnh, liền có thể tính ra một hình ảnh chân thật như vậy chứ?
Còn có thể miêu tả một cách chính xác, phảng phất đã nhìn thấy hình ảnh vậy.
Đây là mở Thiên Nhãn sao?
Khương Trà: "Đây là nơi nào?"
Ngô Tam Quân theo bản năng nói: "Nhà của phu nhân trước kia."
Khương Trà: "Em gái ngươi và Trương Thiết đều ở chỗ này, có lẽ bị giam chung một chỗ."
Ngô Tam Quân trợn tròn mắt, nói: "Sao có thể? Em gái ta chỉ là một người vô tội."
Khương Trà cảm thấy buồn cười, nở nụ cười, nói: "Trương Thiết chẳng lẽ không phải người vô tội?"
Ngô Tam Quân theo bản năng phản bác: "Trương Thiết là vì không chịu nghe lời..." Ngô Tam Quân nói đến đoạn sau, bản thân cũng không có sức, giọng nói nhỏ lại, nói: "Nhưng hắn đích xác là người tốt."
Khương Trà thản nhiên giải thích: "Ngươi nên may mắn em gái ngươi là người vô tội mà bị giam chung một chỗ với Trương Thiết, nhờ vào chính nghĩa của Trương Thiết, hắn cho dù đang ở trong vũng bùn, cũng sẽ liều mạng cứu em gái ngươi."
Ngô Tam Quân lập tức có chút xấu hổ vô cùng.
Cúi đầu mím môi, một lát sau, nói: "Trương Thiết đắc tội người, không phải là người mà chúng ta có thể trêu vào, lúc đó hắn nên nhận lấy 100 vạn kia, thì đã không ai xảy ra chuyện."
Khương Trà nhìn chằm chằm Ngô Tam Quân.
Cho đến khi Ngô Tam Quân bị áp lực buộc phải ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Khương Trà.
Khương Trà lãnh đạm nói: "Ngươi thật sự cảm thấy Trương Thiết nhận tiền là tốt nhất sao? Ngươi hy vọng em gái ngươi sống trong một thế giới tràn ngập ánh mặt trời, nếu trong thế giới đó, ngay cả người như Trương Thiết cũng bị tiền tài cám dỗ, vậy em gái ngươi thật sự có thể sống trong ánh mặt trời của thế giới đó sao?"
Ngô Tam Quân nắm chặt nắm tay.
Hắn không nói gì.
Nhưng Khương Trà biết, hắn đã nghe lọt tai.
Ngô Tam Quân không phải người tốt, nhưng hắn thật sự là một người anh tốt.
Có sự phản chiến giúp đỡ của Ngô Tam Quân, Khương Trà rất nhanh đã khoá được vị trí Trương Thiết bị giam.
Nàng chia sẻ tin tức cho đội trưởng Hàn, nhưng không để Hoàng Nghệ Đức và Lý Dận Trì biết.
Hai người kia dễ bị lo lắng mà mất bình tĩnh.
Còn có một điều nữa, Khương Trà đã tính cho bọn họ một quẻ, nếu mang theo họ đi thì hai người này hung nhiều hơn cát.
Chi bằng để cho họ chờ.
Đội trưởng Hàn cùng Hồ Điệp cùng đi.
Lúc Khương Trà mở chiếc xe ba bánh tới chỗ hẹn thì vừa nhận được điện thoại của Tư Minh, đồ của nàng đã tới, muốn hỏi nàng địa chỉ nhận hàng.
Vừa tiện đường, Khương Trà gửi tin nhắn cho đội trưởng Hàn, nói mình sẽ đi lấy đồ trước, đến muộn mười phút.
Đội trưởng Hàn và Hồ Điệp ngồi trong quán cà phê, hai người ngồi đối diện nhau.
Tổ hợp trai tài gái sắc, dù ở nơi nào cũng đặc biệt thu hút ánh mắt người qua đường.
Lúc này, những khách vào quán uống cà phê, kể cả nhân viên cửa hàng, cũng không nhịn được xúm lại, bàn tán xôn xao đoán quan hệ của đội trưởng Hàn và Hồ Điệp.
Âm lượng các nàng nói chuyện không lớn.
Nhưng thính lực của Hồ Điệp, so với người bình thường tốt hơn một chút.
Rất dễ dàng đã nghe được những nội dung bát quái mà bọn họ đang bàn tán.
"Ngươi nói bọn họ có phải một cặp không?" Một nhân viên cửa hàng tóc ngắn, kích động lay tay đồng nghiệp tóc dài.
Hồ Điệp nghe thấy câu này thì khẽ mỉm cười, cố ý đặt tay lên cánh tay đội trưởng Hàn một cách rất tự nhiên.
Quả nhiên, hai người kia lập tức lại đè thấp giọng, kích động la hét ầm lên.
"Trời ạ, trời ạ, chạm vào tay, có thể làm động tác thân mật như vậy chắc chắn là một đôi rồi? Bọn họ thật xứng đôi, nam đẹp trai, nữ xinh đẹp."
Cô gái tóc dài so với cô gái tóc ngắn, lý trí hơn một chút, tuy cũng thích xem trai đẹp gái đẹp, nhưng không kích động như vậy, chống cằm, bình tĩnh quan sát một lúc, nói: "Sao ta cảm thấy người con trai kia trông quen thế?"
Cô gái tóc ngắn chìm đắm trong mật ngọt, cùng ong mật đang ăn kẹo đến say sưa, hoàn toàn không chú ý đến đồng nghiệp đang nói gì, chỉ ngơ ngác nói: "Người đẹp trai đều có nét tương đồng, hắc hắc, thật ngọt."
Hồ Điệp bật cười.
Đội trưởng Hàn: "Có chuyện gì buồn cười vậy?"
Hồ Điệp gắp một viên kẹo nhỏ hình tròn, nhét vào miệng, thưởng thức một chút rồi nói: "Bí mật."
Hàn đội trưởng cúi đầu nhìn tin nhắn của Khương Trà.
Hồ Điệp chú ý sự thay đổi biểu cảm của hắn, một sự thay đổi vô cùng tinh tế, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều so với bình thường.
Thứ duy nhất có thể khiến Hàn đội trưởng có sự thay đổi này chỉ có thể là… Hồ Điệp cắn viên kẹo, nói: "Là Tiểu Trà Trà gửi tin nhắn tới?"
Giọng của Hàn đội trưởng cũng trở nên ngọt ngào: "Ừ, nói là sẽ đến trễ một chút, muốn đi lấy hàng."
Hồ Điệp một tay chống cằm, nói: "Thật ghen tị ngươi có một đứa cháu gái nhỏ như vậy, ta cũng muốn."
Hàn đội trưởng đắc ý nói: "Độc nhất vô nhị trên toàn thế giới."
Hồ Điệp muốn nói, ngươi cưới ta không phải là có sao.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, giờ phút này nói vậy, Hàn đội trưởng chắc chắn sẽ im lặng không trả lời, cho nên chi bằng không nói.
...
Khương Trà đại khái 20 phút sau thì đến.
Cùng Ô Nha cùng nhau đến.
Ô Nha đi sau lưng, vác một cái thùng giấy lớn.
Sau khi Khương Trà ngồi xuống, búng tay kêu tách một tiếng, bắt đầu kể những thông tin mà mình biết gần đây, cùng với kế hoạch tiếp theo với Hàn đội trưởng.
Hồ Điệp ban đầu còn lo lắng, nói: "Chúng ta không cần tìm một nơi bí ẩn hơn để nói chuyện sao?"
Khương Trà: "Không sao, ta đã che giấu âm thanh rồi, người bên ngoài sẽ không nghe được chúng ta đang nói gì."
Hồ Điệp nghe vậy, hoàn toàn yên lòng.
Khương Trà làm việc, mọi người đều có thể yên tâm.
...
Vào đêm.
Khương Trà cùng Hàn đội trưởng bọn họ cùng nhau đến biệt thự nơi Trương Thiết bị giam giữ.
Thêm Ô Nha và Hồ Điệp, vừa đúng bốn người.
Khương Trà đứng ở bên ngoài, hai tay nhanh chóng kết ấn, không ngừng lẩm bẩm, "Phá!"
Kết giới trong nháy mắt bị phá ra một lỗ hổng, giống như một cái cổng vòm tròn.
Sau khi bốn người đi vào, Khương Trà đưa cho mỗi người một lá bùa, còn bảo bọn họ giơ tay ra, lần lượt ở cổ tay của bọn họ, nhanh chóng vẽ một đạo phù chú lên, vừa vẽ vừa nói: "Có bùa này rồi, các ngươi chỉ cần nói số 1 trước, những lời còn lại, liền có thể cùng nhau nói trên kênh chung."
Ô Nha chỉ nhìn thôi cũng không khỏi khen ngợi.
Sự ngưỡng mộ của hắn dành cho Khương Trà từ tận đáy lòng lại càng tăng thêm một chút.
Nhưng hắn nhìn thấy Hàn đội trưởng và Hồ Điệp đều đã tiếp nhận tốt, chính mình cũng lặng lẽ nuốt sự khiếp sợ xuống, giả bộ như mình cũng tiếp nhận tốt vậy.
Khương Trà lại một lần nói đơn giản vị trí đại khái Trương Thiết bị giam giữ, sau đó lại nhắc lại kế hoạch một lần nữa, bốn người dựa theo nhiệm vụ của mình khác nhau, phân tán tiến vào biệt thự.
Hai mươi mấy phút sau, Khương Trà dẫn đầu tìm được vị trí giam giữ Trương Thiết.
Trương Thiết bị khóa ở trên một cái ghế, trên người có vết bị đánh đập, cả người nhìn rất mệt mỏi, trạng thái rất kém.
Ở vị trí không xa Trương Thiết, là Ngô Tư Mỹ, em gái của Ngô Tam Quân.
Ngô Tư Mỹ tên thật, là Ngô Tứ Muội, là do người cha nghiện rượu của bọn họ thuận miệng đặt nhưng khi vào sổ hộ khẩu, Ngô Tam Quân đã bỏ đi hai chữ cuối.
Trên chân Ngô Tư Mỹ có một cái xiềng xích rất dài.
Nơi hai người bị giam giữ, cửa có hai người canh gác, đã bị Khương Trà đánh ngất.
Khương Trà búng tay, xiềng xích trên người Trương Thiết và Ngô Tư Mỹ, tự động mở ra.
Ngô Tư Mỹ không thể tin nhìn Khương Trà, "Tỷ tỷ, có phải anh trai của tôi nhờ cô đến cứu tôi không?"
Khương Trà khẽ gật đầu.
Sau khi Ngô Tư Mỹ có được tự do, chuyện đầu tiên làm là nâng Trương Thiết đang suy yếu dậy.
Trương Thiết có lẽ là sau khi bị bắt cóc, lại bị tra tấn một thời gian, ép hắn từ bỏ việc tiếp tục điều tra.
Nhưng đáng tiếc, những người này cho dù có ngược đãi Trương Thiết như thế nào, cũng không thể nào bẻ cong được cột sống ngay thẳng, cương nghị của Trương Thiết.
Trương Thiết nhìn thấy Khương Trà, nói: "Đại sư, cô lại cứu tôi thêm một lần nữa."
Khương Trà: "Ta cứu ngươi, cũng là tự cứu mình."
Trương Thiết không hiểu ý nghĩa câu nói của Khương Trà ngay lập tức, cúi đầu phân biệt rõ ý nghĩa Khương Trà muốn biểu đạt, không khỏi bật cười.
"Cảm ơn cô, tôi nhất định sẽ tiếp tục giữ vững giới hạn cuối cùng, làm tròn bổn phận của mình."
Khương Trà: "1, tìm được Trương Thiết rồi."
Hàn đội trưởng: "1, không tìm thấy Đinh Cẩm Ý."
Hồ Điệp: "1, không tìm thấy gì cả."
Ô Nha: "1, phòng vệ bỗng nhiên tăng cường."
Khương Trà: "1, đến nơi tập hợp lúc nãy, giữ chắc bùa hộ mệnh trên người, nếu không sẽ lạc trong trận pháp mê cung ở đây."
Khương Trà muốn rút lui đi thì gặp một người đàn ông đeo khẩu trang.
Khương Trà nhìn vào đôi mắt của đối phương, thì nhận ra hắn.
Người đàn ông từng xuất hiện trong trí nhớ của Cố Y Viên, người được gọi là tiên sinh A.
Vẻ ngoài của đối phương giống y như khi Khương Trà đã thấy.
Vẫn là bộ trang phục kia, chỉ là thay đổi màu khẩu trang.
Lúc trước là màu trắng tinh, bây giờ là màu đen, kết hợp với đôi găng tay đồng màu.
Một tay cầm côn nhị khúc.
Việc dùng côn nhị khúc với người luyện huyền thuật, tựa hồ sẽ không có lợi thế gì.
Nhưng hắn trông rất tự tin, ngông cuồng có phần như "ta đây là nhất thiên hạ".
Khương Trà tiện tay bẻ gãy một cái đèn chiếu sáng trên mặt đất, vung mạnh hai lần trong không trung, sau đó chỉ vào tiên sinh A, nói: "Ta sẽ chơi với ngươi thể thuật mà ngươi tự hào, nhưng sau khi thua, phải trả lời ta một câu hỏi."
Tiên sinh A cười nhạo một tiếng.
Thanh âm của hắn chắc là thuộc kiểu khàn khàn khó nghe, tiếng cười nhạo cũng giống như đại nhân vật phản diện u ám.
Những ấn tượng rập khuôn của nhân vật phản diện trong phim truyền hình đều có thể tìm thấy ở hắn.
Tiên sinh A hiển nhiên rất tự tin vào bản thân, nói: "Vậy nếu như ngươi thua, ta muốn mạng của ngươi."
Trương Thiết khẩn trương nói: "Đại sư, đừng đồng ý với hắn, người này cơ thể đã được khai phá, tốc độ và lực lượng đều khác người thường."
Khương Trà cười, nói: "Không sao, vừa lúc ta cũng khác với người thường."
Khương Trà rất nhanh.
Trực tiếp tấn công.
Tiên sinh A đúng là đã được khai phá, tốc độ nhanh nhẹn chẳng khác gì báo săn, khi gậy của Khương Trà đập tới, hắn đã nhảy lên trần nhà, ngồi xổm tay chống dưới chân, tư thế như dã thú, từ trên cao nhìn xuống khiêu khích Khương Trà.
Tiên sinh A phát ra tiếng cười của nhân vật phản diện, tự hào nói: "Kết hợp thể thuật, nhân loại căn bản không phải đối thủ của ta."
Một giây sau, vẻ tự tin trên mặt tiên sinh A biến mất, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Thì ra là Khương Trà đã lần nữa tấn công đến trước mặt hắn.
Vẫn là nhảy vọt từ dưới đất lên, độ cao bảy tám mét.
Sao có thể?
Tiên sinh A kinh ngạc trong lòng.
Nhưng cơ thể theo bản năng phản ứng, né tránh công kích của Khương Trà lần nữa.
Khi tiên sinh A rơi xuống đất, còn nhìn Khương Trà, cau mày nói: "Khương Trà, ngươi cũng là người cải tạo?"
Khương Trà vận động cổ một chút, sau đó lại xoay cổ tay, nói: "Chờ ta khởi động xong sẽ nói cho ngươi."
Tiên sinh A: ? Khởi động?
Tiên sinh A giận dữ trên mặt, nói: "Ngươi đang coi thường ta?"
Khương Trà thản nhiên: "Sai rồi, là không thấy ngươi."
Tiên sinh A càng tức giận hơn, phẫn nộ khiến thể trạng của hắn thay đổi, đầu ngón tay hai tay dài ra sắc nhọn, giống như móng vuốt của dã thú, bao tay bung ra.
Trên mặt cũng có sự thay đổi khác nhau, đôi mắt càng biến thành hình dáng dã thú.
Cùng với cơ bắp trên người cũng phình to hơn trước, người lớn ra gấp hai lần.
Khương Trà bật cười, nói: "Ngươi không cho rằng to lớn lên thì sẽ trở nên mạnh hơn chứ?"
Tiên sinh A căm tức nhìn Khương Trà, nói: "Ngươi thì biết cái gì."
Khương Trà cười một cái, trong nháy mắt, đã đến trước mặt tiên sinh A, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, sau đó... cắt bỏ móng tay vừa mọc dài của tiên sinh A.
Khi móng tay rơi xuống đất, tròng mắt của tiên sinh A rung động kịch liệt, không thể tin nổi cúi đầu, nhìn thấy móng tay dài nằm trên đất, rồi lại giơ tay lên, nhìn các ngón tay của mình.
Năm ngón tay, móng tay ngón út bị cắt, giờ phút này có vẻ không phù hợp so với những móng tay khác.
Tiên sinh A nổi giận.
Khương Trà đè cái cắt móng tay trong tay, nói: "Đừng nóng giận, nếu như ngươi có bệnh cưỡng chế, cái cắt móng tay này cho ngươi mượn dùng."
Khương Trà vừa dứt lời, liền ném cái cắt móng tay đi.
Tiên sinh A bắt được một tay, sau đó dùng lực bóp mạnh, cái cắt móng tay bằng inox, trong lòng bàn tay hắn biến thành một đống bột phấn.
Trương Thiết cùng Ngô Tư Mỹ, nhìn thấy cảnh này, đều sợ hãi đứng lên.
Vừa sợ hãi lại lo lắng cho Khương Trà.
Tiên sinh A giả vờ thành công, sự tự tin trở lại, đưa tay che nửa khuôn mặt của mình, nói: "Ngươi nhất định phải chết, Khương Trà."
Khương Trà dùng gậy đánh tan sự tự tin của tiên sinh A.
"Ầm!" Khương Trà khống chế lực đạo, một gậy đánh trúng đầu của tiên sinh A.
Tiên sinh A chính mình cũng có phần ngơ ngác, biểu cảm tràn đầy kinh ngạc và không thể tin.
Tròng mắt rung động kịch liệt, cúi xuống nhìn Khương Trà thấp hơn mình rất nhiều.
Sao có thể? Sao có thể? Sao có thể thế?
Hắn vừa rồi căn bản không để ý Khương Trà đến gần mình như thế nào, lúc gậy dừng ở đầu hắn, hắn mới nhận thấy Khương Trà đã ở gần, nhưng căn bản không kịp tránh né.
Chuyện này từ trước đến giờ, chưa từng gặp qua.
Hắn được cải tạo đã là trình độ kỹ thuật cực hạn, có thể nói là rất thành công.
Đừng nói chỉ dựa vào thể thuật, ngay cả viên đạn, hắn cũng có thể dễ dàng trốn tránh.
Nhưng bây giờ, hắn lại trốn không thoát gậy gỗ đánh của Khương Trà?
Tiên sinh A vung côn nhị khúc trong tay, muốn đánh trả lại.
Khương Trà xem kịch nhìn một lát, nói: "Chậm quá."
Sau đó mang dép xỏ ngón tiến lên, giáng thêm một gậy vào đầu của tiên sinh A.
Động tác hù dọa người của tiên sinh A đều ngừng lại.
Trên đầu có cảm giác mọc lên một cục lớn.
Hắn rũ xuống lông mi, nhìn chằm chằm Khương Trà một lát, trong đầu vẫn là ma ma.
Không có khả năng, không có khả năng, không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng.
"Ầm!" Khương Trà lại gõ cửa một chút.
Nàng ra tay nhìn qua rất tùy ý, trên chân thậm chí còn mặc dép xỏ ngón, nhưng chính là như vậy, vẫn có thể thoải mái đánh tới trên người hắn.
Điều này làm cho dung hợp gien báo săn A tiên sinh, tức giận đến p·h·át đ·i·ê·n đứng lên.
Nếu hắn liền trước mắt nhân loại này đều đánh không lại lời nói? Vậy hắn trước kia trải qua quá trình thí nghiệm t·ộ·i, tính là gì? Tính toán hắn t·h·í·c·h ăn khổ sao?
Không được.
Hắn không thể thua.
Tuyệt không thể thua trận.
Vì Đoàn lão, hắn cũng không thể thua.
A tiên sinh quyết đoán từ trên người chính mình lấy ra một viên thuốc, đen như mực dược hoàn, ngón cái lớn như vậy, lấy ra, ném vào miệng, cắn một cái vẫn là giòn tan.
Khương Trà chưa thấy qua thứ này, nhưng trực giác cảm thấy đồ chơi này không phải vật gì tốt, còn rất nguy hiểm.
Khương Trà nhìn một chút Trương t·h·iết cùng Ngô Tư Mỹ vị trí, lui về phía sau mấy mét.
Nàng cử động này, là vì k·é·o ra chiến đấu khoảng cách, tránh cho lan đến gần Trương t·h·iết cùng Ngô Tư Mỹ.
Nhưng hành động này, dừng ở trong mắt A tiên sinh, chính là nàng sợ.
Nàng sợ chính mình, sợ ăn tăng cường dược hoàn chính mình.
A tiên sinh cười đến càng dữ tợn, dương dương đắc ý nói: "Khương Trà, hôm nay là t·ử kỳ của ngươi."
Khương Trà thản nhiên: "Tốc chiến tốc thắng a, miệng ngươi thối hun đến ta."
A tiên sinh mở ra miệng rộng cười, một cỗ tanh tưởi truyền ra.
Phía trước mang khẩu trang vẫn không cảm giác được.
Lấy xuống khẩu trang sau, một cỗ cá c·h·ế·t nát tôm mùi thối, hun đến Khương Trà muốn tìm chỗ n·ô·n.
Khương Trà bịt lại miệng mũi, nói: "Ngươi không có khẩu trang mới sao? Có thể lần nữa đeo lên không? Khẩu khí này của ngươi đều có thể làm vũ khí hóa học."
A tiên sinh p·h·ẫ·n nộ xông lên.
Tốc độ cùng lực lượng đích x·á·c so vừa rồi mạnh hơn gấp mười lần.
Nếu giờ phút này đứng ở trước mặt hắn là nhân loại bình thường, A tiên sinh thật sự là vô đ·ị·c·h, nhưng rất đáng tiếc, hắn hiện tại đứng trước mặt là Khương Trà.
A tiên sinh đánh tới tốc độ, nhanh đến mức gần như ẩn thân.
Trương t·h·iết cùng Ngô Tư Mỹ bởi vì xem không rõ ràng quỹ đạo di chuyển của A tiên sinh, sôi nổi thay Khương Trà đổ mồ hôi.
Kết quả nghe được "Ầm" một tiếng.
A tiên sinh vốn di chuyển cao tốc nhìn không thấy bóng dáng, bỗng nhiên từ trên cao rớt xuống, nện ở trên sàn, p·h·át ra tiếng vang ầm ầm...
Trong tình huống như vậy, việc duy nhất hắn có thể làm là khiến bản thân mình trở nên đen tối hơn, để bảo vệ em gái trong thế giới ánh mặt trời.
Nếu...
Nếu Ngô Tam Quân sinh ra ở một gia đình bình thường, liệu hắn có trở thành như bây giờ không?
Khương Trà dường như nhìn thấu được những gì Ô Nha đang nghĩ.
Nàng cầm chiếc chai trà sữa đã uống hết, tiện tay ném đi, ném trúng xác vào thùng rác cách đó hơn mười mét.
Khương Trà: "Mỗi người đều có số mệnh. Có người sinh ra đã giàu sang, cả đời không lo không nghĩ, không biết phiền não là gì, nhưng những người này sau khi lớn lên, cũng có thể trở thành những kẻ xấu xa tột độ, thậm chí vì có tiền bạc và quyền lực bảo vệ, sự tàn ác của họ còn có thể kinh khủng hơn cả Ngô Tam Quân."
Ô Nha biết những chuyện này, cũng từng thấy qua.
Khương Trà chỉ là tiện miệng nói, trong đầu hắn lập tức hiện ra những nguyên mẫu của giới thượng lưu.
Đáng buồn là, những kẻ như vậy không chỉ có một.
Con người đều có số mệnh sao?
Khương Trà nhặt một chiếc lá vừa rơi xuống đất, nhìn những đường vân trên lá, nói: "Những người xuất thân như Ngô Tam Quân, cả nước có rất nhiều, nhưng không phải ai cũng sẽ bước vào con đường phạm tội, có người đi đúng hướng, có người dựa vào nỗ lực của mình mà sống tốt."
Ô Nha chớp mắt mấy cái.
Khương Trà tổng kết một câu, nói: "Kịch bản cuộc đời muôn hình vạn trạng, đó là mệnh, nhưng kết cục cuối cùng lại là do bản thân mình tạo ra, đó cũng là mệnh. Mệnh khác nhau, mệnh cũng nằm trong tay bản thân."
Ô Nha hiểu lơ mơ, trong lòng âm thầm nhắc lại câu nói vừa rồi của Khương Trà.
Một chùm đèn pin chiếu tới.
Ô Nha cảnh giác đứng dậy, đứng trước mặt Khương Trà.
Ngay sau đó, cả hai người đều nhìn rõ.
Là Ngô Tam Quân đến.
Ngô Tam Quân mặc bộ quần áo khác với ban ngày.
Những đồ trang sức kim loại trên người cũng đã tháo xuống.
Tóc cũng đã gội.
Nhìn qua ngoài vẻ mặt có chút dữ tợn, thì cũng không khác gì mấy ông chú trên đường.
Khương Trà chủ động vẫy tay với Ngô Tam Quân, "Này, chỗ này."
Ngô Tam Quân đã sớm để ý đến bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ ngồi xổm song song dưới đất, sau đó để nhắc nhở hắn, còn cố ý lắc lắc đèn pin.
Sau khi Khương Trà vẫy tay, Ngô Tam Quân bước nhanh hơn.
Em gái của Ngô Tam Quân, vào cái ngày Trương Thiết bị bắt đi, vì bị sốt nên đã xin nghỉ học và về nhà sớm.
Ngô Tam Quân vẫn luôn nói với em gái là mình đang đi xây gạch ở công trường.
Em gái chưa từng nghi ngờ gì Ngô Tam Quân, ngày hôm đó xin nghỉ học vì ốm về, cũng lo lắng nói cho Ngô Tam Quân sau, sẽ làm Ngô Tam Quân lo lắng, cho nên quyết định giấu giếm, tự về nhà uống thuốc hạ sốt.
Kết quả cũng chính vì như vậy, đã gặp phải tổ chức Bò Cạp bắt cóc Trương Thiết tại nhà bọn họ.
Ngô Tam Quân vừa lúc đi ra ngoài mua rượu.
Lúc trở về, em gái đã mở cửa thấy hết.
Còn bị đồng bọn ấn xuống đất.
Ngô Tam Quân vứt rượu, lao vào đánh đồng bọn.
Sau khi giải thích rõ ràng xong, trong đầu Ngô Tam Quân ong ong chỉ nghĩ cách giải thích cho em gái hiểu.
Em gái vì sợ hãi, luôn trốn trong phòng không chịu ra.
Ngô Tam Quân lo lắng, còn mang thuốc và nước đến trước cửa, bảo em gái ra ăn, nhưng dù gõ cửa thế nào, em gái cũng không muốn ra, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng khóc bên trong.
Ngô Tam Quân sau khi bàn bạc với đồng bọn, đã dời Trương Thiết đi.
Lúc hắn và đồng bọn đi ra khỏi nhà, tên đồng bọn đó ánh mắt lạnh băng, dừng ở mặt Ngô Tam Quân, nói: "Ngô Tam Quân, ngươi biết quy tắc của tổ chức, em gái ngươi đã thấy mặt hắn rồi."
Ngô Tam Quân tam bảo chứng, nói em gái hắn sẽ không nói ra.
Đồng bọn lúc ấy không nói gì thêm, chỉ là ánh mắt lạnh băng.
Sau đó không lâu, em gái của Ngô Tam Quân mất tích.
Ngô Tam Quân nghi ngờ là do tổ chức làm, nhưng lúc đó hai tên đồng bọn cắn chết cũng không nhận.
Ngô Tam Quân gần đây luôn tìm cách để tìm ra tung tích của em gái, chỉ tiếc là đều thất bại.
Hai tên đồng bọn cùng làm việc trước đây cũng đã rời xa hắn.
Không lâu sau, Ngô Tam Quân bị điều chuyển vị trí cũ, đổi thành một tên đồng bọn cao gầy mới bây giờ.
Tên đồng bọn mới đã quen Ngô Tam Quân từ rất lâu rồi, chỉ là trước đây cả hai người có cấp bậc khác nhau, làm công việc khác nhau, cho nên chưa từng xuất hiện cùng nhau trong công việc, Ngô Tam Quân lại không muốn cho người xung quanh biết sự tồn tại của em gái, cho nên tên cao gầy mãi đến khi Khương Trà nói ra mới biết Ngô Tam Quân có em gái.
Ngô Tam Quân cho tay vào túi, sờ soạng một hồi lâu, lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Khương Trà.
Tấm ảnh nhăn nhúm rất nhiều chắc là do Ngô Tam Quân cất trong túi rất lâu, lại còn bị vuốt nhẹ nhiều lần, dẫn đến bề mặt ảnh bị trầy xước.
Ngô Tam Quân đưa ảnh em gái cho Khương Trà, nói: "Đây là ảnh chụp em gái ta nửa năm trước, ngươi thật sự có thể thông qua tấm ảnh mà tìm được tung tích của nó?"
Khương Trà không vội trả lời Ngô Tam Quân, trực tiếp cầm lấy ảnh, sau đó bắt đầu tính toán.
Một lát sau, Khương Trà ngừng động tác, nói: "Tìm được rồi, một tòa lầu màu trắng, cao năm tầng, phía trước có bể bơi phía sau có hoa viên, cửa có hai con sư tử đá lớn, chỗ khuất ở sân trồng một cây hồng."
Ngô Tam Quân kinh ngạc trợn to mắt, lúc Khương Trà tính chuyện của hắn trước đó, hắn đã cảm thấy nàng lợi hại, giờ phút này càng cảm thấy sự lợi hại đó quá mức phi thực tế.
Làm sao có người thật sự có thể thông qua một tấm ảnh, liền có thể tính ra một hình ảnh chân thật như vậy chứ?
Còn có thể miêu tả một cách chính xác, phảng phất đã nhìn thấy hình ảnh vậy.
Đây là mở Thiên Nhãn sao?
Khương Trà: "Đây là nơi nào?"
Ngô Tam Quân theo bản năng nói: "Nhà của phu nhân trước kia."
Khương Trà: "Em gái ngươi và Trương Thiết đều ở chỗ này, có lẽ bị giam chung một chỗ."
Ngô Tam Quân trợn tròn mắt, nói: "Sao có thể? Em gái ta chỉ là một người vô tội."
Khương Trà cảm thấy buồn cười, nở nụ cười, nói: "Trương Thiết chẳng lẽ không phải người vô tội?"
Ngô Tam Quân theo bản năng phản bác: "Trương Thiết là vì không chịu nghe lời..." Ngô Tam Quân nói đến đoạn sau, bản thân cũng không có sức, giọng nói nhỏ lại, nói: "Nhưng hắn đích xác là người tốt."
Khương Trà thản nhiên giải thích: "Ngươi nên may mắn em gái ngươi là người vô tội mà bị giam chung một chỗ với Trương Thiết, nhờ vào chính nghĩa của Trương Thiết, hắn cho dù đang ở trong vũng bùn, cũng sẽ liều mạng cứu em gái ngươi."
Ngô Tam Quân lập tức có chút xấu hổ vô cùng.
Cúi đầu mím môi, một lát sau, nói: "Trương Thiết đắc tội người, không phải là người mà chúng ta có thể trêu vào, lúc đó hắn nên nhận lấy 100 vạn kia, thì đã không ai xảy ra chuyện."
Khương Trà nhìn chằm chằm Ngô Tam Quân.
Cho đến khi Ngô Tam Quân bị áp lực buộc phải ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Khương Trà.
Khương Trà lãnh đạm nói: "Ngươi thật sự cảm thấy Trương Thiết nhận tiền là tốt nhất sao? Ngươi hy vọng em gái ngươi sống trong một thế giới tràn ngập ánh mặt trời, nếu trong thế giới đó, ngay cả người như Trương Thiết cũng bị tiền tài cám dỗ, vậy em gái ngươi thật sự có thể sống trong ánh mặt trời của thế giới đó sao?"
Ngô Tam Quân nắm chặt nắm tay.
Hắn không nói gì.
Nhưng Khương Trà biết, hắn đã nghe lọt tai.
Ngô Tam Quân không phải người tốt, nhưng hắn thật sự là một người anh tốt.
Có sự phản chiến giúp đỡ của Ngô Tam Quân, Khương Trà rất nhanh đã khoá được vị trí Trương Thiết bị giam.
Nàng chia sẻ tin tức cho đội trưởng Hàn, nhưng không để Hoàng Nghệ Đức và Lý Dận Trì biết.
Hai người kia dễ bị lo lắng mà mất bình tĩnh.
Còn có một điều nữa, Khương Trà đã tính cho bọn họ một quẻ, nếu mang theo họ đi thì hai người này hung nhiều hơn cát.
Chi bằng để cho họ chờ.
Đội trưởng Hàn cùng Hồ Điệp cùng đi.
Lúc Khương Trà mở chiếc xe ba bánh tới chỗ hẹn thì vừa nhận được điện thoại của Tư Minh, đồ của nàng đã tới, muốn hỏi nàng địa chỉ nhận hàng.
Vừa tiện đường, Khương Trà gửi tin nhắn cho đội trưởng Hàn, nói mình sẽ đi lấy đồ trước, đến muộn mười phút.
Đội trưởng Hàn và Hồ Điệp ngồi trong quán cà phê, hai người ngồi đối diện nhau.
Tổ hợp trai tài gái sắc, dù ở nơi nào cũng đặc biệt thu hút ánh mắt người qua đường.
Lúc này, những khách vào quán uống cà phê, kể cả nhân viên cửa hàng, cũng không nhịn được xúm lại, bàn tán xôn xao đoán quan hệ của đội trưởng Hàn và Hồ Điệp.
Âm lượng các nàng nói chuyện không lớn.
Nhưng thính lực của Hồ Điệp, so với người bình thường tốt hơn một chút.
Rất dễ dàng đã nghe được những nội dung bát quái mà bọn họ đang bàn tán.
"Ngươi nói bọn họ có phải một cặp không?" Một nhân viên cửa hàng tóc ngắn, kích động lay tay đồng nghiệp tóc dài.
Hồ Điệp nghe thấy câu này thì khẽ mỉm cười, cố ý đặt tay lên cánh tay đội trưởng Hàn một cách rất tự nhiên.
Quả nhiên, hai người kia lập tức lại đè thấp giọng, kích động la hét ầm lên.
"Trời ạ, trời ạ, chạm vào tay, có thể làm động tác thân mật như vậy chắc chắn là một đôi rồi? Bọn họ thật xứng đôi, nam đẹp trai, nữ xinh đẹp."
Cô gái tóc dài so với cô gái tóc ngắn, lý trí hơn một chút, tuy cũng thích xem trai đẹp gái đẹp, nhưng không kích động như vậy, chống cằm, bình tĩnh quan sát một lúc, nói: "Sao ta cảm thấy người con trai kia trông quen thế?"
Cô gái tóc ngắn chìm đắm trong mật ngọt, cùng ong mật đang ăn kẹo đến say sưa, hoàn toàn không chú ý đến đồng nghiệp đang nói gì, chỉ ngơ ngác nói: "Người đẹp trai đều có nét tương đồng, hắc hắc, thật ngọt."
Hồ Điệp bật cười.
Đội trưởng Hàn: "Có chuyện gì buồn cười vậy?"
Hồ Điệp gắp một viên kẹo nhỏ hình tròn, nhét vào miệng, thưởng thức một chút rồi nói: "Bí mật."
Hàn đội trưởng cúi đầu nhìn tin nhắn của Khương Trà.
Hồ Điệp chú ý sự thay đổi biểu cảm của hắn, một sự thay đổi vô cùng tinh tế, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều so với bình thường.
Thứ duy nhất có thể khiến Hàn đội trưởng có sự thay đổi này chỉ có thể là… Hồ Điệp cắn viên kẹo, nói: "Là Tiểu Trà Trà gửi tin nhắn tới?"
Giọng của Hàn đội trưởng cũng trở nên ngọt ngào: "Ừ, nói là sẽ đến trễ một chút, muốn đi lấy hàng."
Hồ Điệp một tay chống cằm, nói: "Thật ghen tị ngươi có một đứa cháu gái nhỏ như vậy, ta cũng muốn."
Hàn đội trưởng đắc ý nói: "Độc nhất vô nhị trên toàn thế giới."
Hồ Điệp muốn nói, ngươi cưới ta không phải là có sao.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, giờ phút này nói vậy, Hàn đội trưởng chắc chắn sẽ im lặng không trả lời, cho nên chi bằng không nói.
...
Khương Trà đại khái 20 phút sau thì đến.
Cùng Ô Nha cùng nhau đến.
Ô Nha đi sau lưng, vác một cái thùng giấy lớn.
Sau khi Khương Trà ngồi xuống, búng tay kêu tách một tiếng, bắt đầu kể những thông tin mà mình biết gần đây, cùng với kế hoạch tiếp theo với Hàn đội trưởng.
Hồ Điệp ban đầu còn lo lắng, nói: "Chúng ta không cần tìm một nơi bí ẩn hơn để nói chuyện sao?"
Khương Trà: "Không sao, ta đã che giấu âm thanh rồi, người bên ngoài sẽ không nghe được chúng ta đang nói gì."
Hồ Điệp nghe vậy, hoàn toàn yên lòng.
Khương Trà làm việc, mọi người đều có thể yên tâm.
...
Vào đêm.
Khương Trà cùng Hàn đội trưởng bọn họ cùng nhau đến biệt thự nơi Trương Thiết bị giam giữ.
Thêm Ô Nha và Hồ Điệp, vừa đúng bốn người.
Khương Trà đứng ở bên ngoài, hai tay nhanh chóng kết ấn, không ngừng lẩm bẩm, "Phá!"
Kết giới trong nháy mắt bị phá ra một lỗ hổng, giống như một cái cổng vòm tròn.
Sau khi bốn người đi vào, Khương Trà đưa cho mỗi người một lá bùa, còn bảo bọn họ giơ tay ra, lần lượt ở cổ tay của bọn họ, nhanh chóng vẽ một đạo phù chú lên, vừa vẽ vừa nói: "Có bùa này rồi, các ngươi chỉ cần nói số 1 trước, những lời còn lại, liền có thể cùng nhau nói trên kênh chung."
Ô Nha chỉ nhìn thôi cũng không khỏi khen ngợi.
Sự ngưỡng mộ của hắn dành cho Khương Trà từ tận đáy lòng lại càng tăng thêm một chút.
Nhưng hắn nhìn thấy Hàn đội trưởng và Hồ Điệp đều đã tiếp nhận tốt, chính mình cũng lặng lẽ nuốt sự khiếp sợ xuống, giả bộ như mình cũng tiếp nhận tốt vậy.
Khương Trà lại một lần nói đơn giản vị trí đại khái Trương Thiết bị giam giữ, sau đó lại nhắc lại kế hoạch một lần nữa, bốn người dựa theo nhiệm vụ của mình khác nhau, phân tán tiến vào biệt thự.
Hai mươi mấy phút sau, Khương Trà dẫn đầu tìm được vị trí giam giữ Trương Thiết.
Trương Thiết bị khóa ở trên một cái ghế, trên người có vết bị đánh đập, cả người nhìn rất mệt mỏi, trạng thái rất kém.
Ở vị trí không xa Trương Thiết, là Ngô Tư Mỹ, em gái của Ngô Tam Quân.
Ngô Tư Mỹ tên thật, là Ngô Tứ Muội, là do người cha nghiện rượu của bọn họ thuận miệng đặt nhưng khi vào sổ hộ khẩu, Ngô Tam Quân đã bỏ đi hai chữ cuối.
Trên chân Ngô Tư Mỹ có một cái xiềng xích rất dài.
Nơi hai người bị giam giữ, cửa có hai người canh gác, đã bị Khương Trà đánh ngất.
Khương Trà búng tay, xiềng xích trên người Trương Thiết và Ngô Tư Mỹ, tự động mở ra.
Ngô Tư Mỹ không thể tin nhìn Khương Trà, "Tỷ tỷ, có phải anh trai của tôi nhờ cô đến cứu tôi không?"
Khương Trà khẽ gật đầu.
Sau khi Ngô Tư Mỹ có được tự do, chuyện đầu tiên làm là nâng Trương Thiết đang suy yếu dậy.
Trương Thiết có lẽ là sau khi bị bắt cóc, lại bị tra tấn một thời gian, ép hắn từ bỏ việc tiếp tục điều tra.
Nhưng đáng tiếc, những người này cho dù có ngược đãi Trương Thiết như thế nào, cũng không thể nào bẻ cong được cột sống ngay thẳng, cương nghị của Trương Thiết.
Trương Thiết nhìn thấy Khương Trà, nói: "Đại sư, cô lại cứu tôi thêm một lần nữa."
Khương Trà: "Ta cứu ngươi, cũng là tự cứu mình."
Trương Thiết không hiểu ý nghĩa câu nói của Khương Trà ngay lập tức, cúi đầu phân biệt rõ ý nghĩa Khương Trà muốn biểu đạt, không khỏi bật cười.
"Cảm ơn cô, tôi nhất định sẽ tiếp tục giữ vững giới hạn cuối cùng, làm tròn bổn phận của mình."
Khương Trà: "1, tìm được Trương Thiết rồi."
Hàn đội trưởng: "1, không tìm thấy Đinh Cẩm Ý."
Hồ Điệp: "1, không tìm thấy gì cả."
Ô Nha: "1, phòng vệ bỗng nhiên tăng cường."
Khương Trà: "1, đến nơi tập hợp lúc nãy, giữ chắc bùa hộ mệnh trên người, nếu không sẽ lạc trong trận pháp mê cung ở đây."
Khương Trà muốn rút lui đi thì gặp một người đàn ông đeo khẩu trang.
Khương Trà nhìn vào đôi mắt của đối phương, thì nhận ra hắn.
Người đàn ông từng xuất hiện trong trí nhớ của Cố Y Viên, người được gọi là tiên sinh A.
Vẻ ngoài của đối phương giống y như khi Khương Trà đã thấy.
Vẫn là bộ trang phục kia, chỉ là thay đổi màu khẩu trang.
Lúc trước là màu trắng tinh, bây giờ là màu đen, kết hợp với đôi găng tay đồng màu.
Một tay cầm côn nhị khúc.
Việc dùng côn nhị khúc với người luyện huyền thuật, tựa hồ sẽ không có lợi thế gì.
Nhưng hắn trông rất tự tin, ngông cuồng có phần như "ta đây là nhất thiên hạ".
Khương Trà tiện tay bẻ gãy một cái đèn chiếu sáng trên mặt đất, vung mạnh hai lần trong không trung, sau đó chỉ vào tiên sinh A, nói: "Ta sẽ chơi với ngươi thể thuật mà ngươi tự hào, nhưng sau khi thua, phải trả lời ta một câu hỏi."
Tiên sinh A cười nhạo một tiếng.
Thanh âm của hắn chắc là thuộc kiểu khàn khàn khó nghe, tiếng cười nhạo cũng giống như đại nhân vật phản diện u ám.
Những ấn tượng rập khuôn của nhân vật phản diện trong phim truyền hình đều có thể tìm thấy ở hắn.
Tiên sinh A hiển nhiên rất tự tin vào bản thân, nói: "Vậy nếu như ngươi thua, ta muốn mạng của ngươi."
Trương Thiết khẩn trương nói: "Đại sư, đừng đồng ý với hắn, người này cơ thể đã được khai phá, tốc độ và lực lượng đều khác người thường."
Khương Trà cười, nói: "Không sao, vừa lúc ta cũng khác với người thường."
Khương Trà rất nhanh.
Trực tiếp tấn công.
Tiên sinh A đúng là đã được khai phá, tốc độ nhanh nhẹn chẳng khác gì báo săn, khi gậy của Khương Trà đập tới, hắn đã nhảy lên trần nhà, ngồi xổm tay chống dưới chân, tư thế như dã thú, từ trên cao nhìn xuống khiêu khích Khương Trà.
Tiên sinh A phát ra tiếng cười của nhân vật phản diện, tự hào nói: "Kết hợp thể thuật, nhân loại căn bản không phải đối thủ của ta."
Một giây sau, vẻ tự tin trên mặt tiên sinh A biến mất, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Thì ra là Khương Trà đã lần nữa tấn công đến trước mặt hắn.
Vẫn là nhảy vọt từ dưới đất lên, độ cao bảy tám mét.
Sao có thể?
Tiên sinh A kinh ngạc trong lòng.
Nhưng cơ thể theo bản năng phản ứng, né tránh công kích của Khương Trà lần nữa.
Khi tiên sinh A rơi xuống đất, còn nhìn Khương Trà, cau mày nói: "Khương Trà, ngươi cũng là người cải tạo?"
Khương Trà vận động cổ một chút, sau đó lại xoay cổ tay, nói: "Chờ ta khởi động xong sẽ nói cho ngươi."
Tiên sinh A: ? Khởi động?
Tiên sinh A giận dữ trên mặt, nói: "Ngươi đang coi thường ta?"
Khương Trà thản nhiên: "Sai rồi, là không thấy ngươi."
Tiên sinh A càng tức giận hơn, phẫn nộ khiến thể trạng của hắn thay đổi, đầu ngón tay hai tay dài ra sắc nhọn, giống như móng vuốt của dã thú, bao tay bung ra.
Trên mặt cũng có sự thay đổi khác nhau, đôi mắt càng biến thành hình dáng dã thú.
Cùng với cơ bắp trên người cũng phình to hơn trước, người lớn ra gấp hai lần.
Khương Trà bật cười, nói: "Ngươi không cho rằng to lớn lên thì sẽ trở nên mạnh hơn chứ?"
Tiên sinh A căm tức nhìn Khương Trà, nói: "Ngươi thì biết cái gì."
Khương Trà cười một cái, trong nháy mắt, đã đến trước mặt tiên sinh A, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, sau đó... cắt bỏ móng tay vừa mọc dài của tiên sinh A.
Khi móng tay rơi xuống đất, tròng mắt của tiên sinh A rung động kịch liệt, không thể tin nổi cúi đầu, nhìn thấy móng tay dài nằm trên đất, rồi lại giơ tay lên, nhìn các ngón tay của mình.
Năm ngón tay, móng tay ngón út bị cắt, giờ phút này có vẻ không phù hợp so với những móng tay khác.
Tiên sinh A nổi giận.
Khương Trà đè cái cắt móng tay trong tay, nói: "Đừng nóng giận, nếu như ngươi có bệnh cưỡng chế, cái cắt móng tay này cho ngươi mượn dùng."
Khương Trà vừa dứt lời, liền ném cái cắt móng tay đi.
Tiên sinh A bắt được một tay, sau đó dùng lực bóp mạnh, cái cắt móng tay bằng inox, trong lòng bàn tay hắn biến thành một đống bột phấn.
Trương Thiết cùng Ngô Tư Mỹ, nhìn thấy cảnh này, đều sợ hãi đứng lên.
Vừa sợ hãi lại lo lắng cho Khương Trà.
Tiên sinh A giả vờ thành công, sự tự tin trở lại, đưa tay che nửa khuôn mặt của mình, nói: "Ngươi nhất định phải chết, Khương Trà."
Khương Trà dùng gậy đánh tan sự tự tin của tiên sinh A.
"Ầm!" Khương Trà khống chế lực đạo, một gậy đánh trúng đầu của tiên sinh A.
Tiên sinh A chính mình cũng có phần ngơ ngác, biểu cảm tràn đầy kinh ngạc và không thể tin.
Tròng mắt rung động kịch liệt, cúi xuống nhìn Khương Trà thấp hơn mình rất nhiều.
Sao có thể? Sao có thể? Sao có thể thế?
Hắn vừa rồi căn bản không để ý Khương Trà đến gần mình như thế nào, lúc gậy dừng ở đầu hắn, hắn mới nhận thấy Khương Trà đã ở gần, nhưng căn bản không kịp tránh né.
Chuyện này từ trước đến giờ, chưa từng gặp qua.
Hắn được cải tạo đã là trình độ kỹ thuật cực hạn, có thể nói là rất thành công.
Đừng nói chỉ dựa vào thể thuật, ngay cả viên đạn, hắn cũng có thể dễ dàng trốn tránh.
Nhưng bây giờ, hắn lại trốn không thoát gậy gỗ đánh của Khương Trà?
Tiên sinh A vung côn nhị khúc trong tay, muốn đánh trả lại.
Khương Trà xem kịch nhìn một lát, nói: "Chậm quá."
Sau đó mang dép xỏ ngón tiến lên, giáng thêm một gậy vào đầu của tiên sinh A.
Động tác hù dọa người của tiên sinh A đều ngừng lại.
Trên đầu có cảm giác mọc lên một cục lớn.
Hắn rũ xuống lông mi, nhìn chằm chằm Khương Trà một lát, trong đầu vẫn là ma ma.
Không có khả năng, không có khả năng, không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng.
"Ầm!" Khương Trà lại gõ cửa một chút.
Nàng ra tay nhìn qua rất tùy ý, trên chân thậm chí còn mặc dép xỏ ngón, nhưng chính là như vậy, vẫn có thể thoải mái đánh tới trên người hắn.
Điều này làm cho dung hợp gien báo săn A tiên sinh, tức giận đến p·h·át đ·i·ê·n đứng lên.
Nếu hắn liền trước mắt nhân loại này đều đánh không lại lời nói? Vậy hắn trước kia trải qua quá trình thí nghiệm t·ộ·i, tính là gì? Tính toán hắn t·h·í·c·h ăn khổ sao?
Không được.
Hắn không thể thua.
Tuyệt không thể thua trận.
Vì Đoàn lão, hắn cũng không thể thua.
A tiên sinh quyết đoán từ trên người chính mình lấy ra một viên thuốc, đen như mực dược hoàn, ngón cái lớn như vậy, lấy ra, ném vào miệng, cắn một cái vẫn là giòn tan.
Khương Trà chưa thấy qua thứ này, nhưng trực giác cảm thấy đồ chơi này không phải vật gì tốt, còn rất nguy hiểm.
Khương Trà nhìn một chút Trương t·h·iết cùng Ngô Tư Mỹ vị trí, lui về phía sau mấy mét.
Nàng cử động này, là vì k·é·o ra chiến đấu khoảng cách, tránh cho lan đến gần Trương t·h·iết cùng Ngô Tư Mỹ.
Nhưng hành động này, dừng ở trong mắt A tiên sinh, chính là nàng sợ.
Nàng sợ chính mình, sợ ăn tăng cường dược hoàn chính mình.
A tiên sinh cười đến càng dữ tợn, dương dương đắc ý nói: "Khương Trà, hôm nay là t·ử kỳ của ngươi."
Khương Trà thản nhiên: "Tốc chiến tốc thắng a, miệng ngươi thối hun đến ta."
A tiên sinh mở ra miệng rộng cười, một cỗ tanh tưởi truyền ra.
Phía trước mang khẩu trang vẫn không cảm giác được.
Lấy xuống khẩu trang sau, một cỗ cá c·h·ế·t nát tôm mùi thối, hun đến Khương Trà muốn tìm chỗ n·ô·n.
Khương Trà bịt lại miệng mũi, nói: "Ngươi không có khẩu trang mới sao? Có thể lần nữa đeo lên không? Khẩu khí này của ngươi đều có thể làm vũ khí hóa học."
A tiên sinh p·h·ẫ·n nộ xông lên.
Tốc độ cùng lực lượng đích x·á·c so vừa rồi mạnh hơn gấp mười lần.
Nếu giờ phút này đứng ở trước mặt hắn là nhân loại bình thường, A tiên sinh thật sự là vô đ·ị·c·h, nhưng rất đáng tiếc, hắn hiện tại đứng trước mặt là Khương Trà.
A tiên sinh đánh tới tốc độ, nhanh đến mức gần như ẩn thân.
Trương t·h·iết cùng Ngô Tư Mỹ bởi vì xem không rõ ràng quỹ đạo di chuyển của A tiên sinh, sôi nổi thay Khương Trà đổ mồ hôi.
Kết quả nghe được "Ầm" một tiếng.
A tiên sinh vốn di chuyển cao tốc nhìn không thấy bóng dáng, bỗng nhiên từ trên cao rớt xuống, nện ở trên sàn, p·h·át ra tiếng vang ầm ầm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận