Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 221: Tạ Cửu Đường phí tâm ăn mặc nửa ngày, kết quả bị tình địch khen (length: 8074)

"Hay quá, khi nào đi?" Khương Trà bắt đầu mong đợi.
"Tư ~" Tiểu Hắc cũng muốn đi.
"Tốt; Tiểu Hắc cũng đi." Khương Trà một hơi uống sạch sành sanh chén canh gà thứ hai, uống xong còn liếm lấy một chút miệng.
Khi một màn da thịt trắng mịn kia lộ ra trong tầm mắt, Tạ Cửu Đường nuốt nước miếng một cái.
Khương Trà đã hẹn với hắn thứ bảy đi vườn trái cây.
Sau đó, ngày thứ bảy, Tạ Cửu Đường tỉ mỉ trang điểm bản thân.
Quần áo là đồ mới, cà vạt là đồ mới, giày da cũng là đồ mới.
Khuy áo cũng là đồ mới, đồng hồ cũng là đồ mới.
Trừ người ra, mọi thứ đều là đồ mới, mà đắt đến mức làm người ta kinh ngạc.
Thế nhưng —— Chờ hắn mặc tất cả lên người xong, nhìn chính mình trong gương, lại là nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt, luôn cảm thấy không ổn.
Lâm quản gia cung kính đứng bên cạnh, trên cánh tay uốn lượn của hắn, đeo đầy các loại màu sắc hình dạng cà vạt, chờ Tạ Cửu Đường lựa chọn.
Thế mà Tạ Cửu Đường vẫn cảm thấy không hài lòng.
"Hôm nay đi vườn trái cây, ta mặc âu phục có phải lộ ra quá bảo thủ không?" Tạ Cửu Đường cầm cà vạt màu xanh ngọc trước ngực huơ huơ một chút, sau đó lại ném trả cho quản gia.
Quản gia nhận lấy, nói: "Có hơi, hay là thử trang phục kiểu thoải mái?"
Tạ Cửu Đường thật ra có rất nhiều loại quần áo, phần lớn đều là nhãn hiệu trực tiếp gửi tới.
Tủ quần áo của hắn có đến mấy cái, nhưng bản thân thường xuyên vẫn mặc vest, cơ bản quần áo đặt trong tủ ở phòng trong đều là các loại vest may đo.
Tạ Cửu Đường hầu như chưa từng mặc các kiểu dáng ngoài vest.
Nhưng nghe lời quản gia xong, hắn bắt đầu cân nhắc, cũng bảo quản gia chọn vài kiểu dáng mới đưa tới.
Quản gia trước khi vào làm, từng học qua cách phối đồ, chỉ là đến nơi này, vì Tạ Cửu Đường cơ bản chỉ mặc vest, nên kỹ năng này của hắn bị dồn nén đến bây giờ mới có thể phát huy tác dụng.
Tuy Tạ Cửu Đường hai chân hiện tại không tiện đi lại, nhưng vóc dáng hắn đẹp, thân hình thon dài thẳng tắp, tỉ lệ hoàn mỹ, có tố chất như vậy, mặc cái gì lên người cũng đẹp, hắn phải làm là dựa trên nền tảng vốn đã tốt, khiến nó càng thêm tốt hơn.
Tốt nhất là có thể mặc ra bộ đồ khiến Khương tiểu thư phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Quản gia đi tới đi lui giữa mấy phòng chứa quần áo, cuối cùng ôm một đống quần áo trở về.
Tạ Cửu Đường thấy nhiều quần áo như vậy, không muốn thử hết, nói thẳng: "Đem bộ nào ngươi thấy phù hợp nhất lấy ra."
Quản gia do dự hồi lâu, cầm một chiếc áo sơ mi bó màu trắng, áo len màu hồng nhạt, một cái quần bò, thêm một đôi giày thể thao trắng, phối với một cái cà vạt kẻ sọc đen trắng.
"Bộ này." Quản gia đưa quần áo cho Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường nhíu mày, hắn sống lâu như vậy, chưa từng mặc quần áo màu hồng nhạt trên người.
"Ngươi chắc chứ?" Hắn bắt đầu hoài nghi mắt thẩm mỹ của quản gia có ổn không.
"Cửu gia, chúng ta phải gây ấn tượng mạnh, ngài vốn mặc cái gì cũng rất đẹp, nhưng nếu ngài mặc như bình thường không có gì khác biệt, Khương tiểu thư chắc chắn sẽ không chú ý ngài mặc cái gì, nhưng nếu ngài mặc khác hoàn toàn bình thường, gây bất ngờ hiệu quả, nhất định có thể khiến Khương tiểu thư ít nhất phải dừng ánh mắt trên người ngài mười giây trở lên."
Mười giây.
Tạ Cửu Đường hít sâu một hơi.
Đổi bộ quần áo này.
Hiệu quả sau khi thay đồ xong, ngay cả quản gia cũng cảm thấy hai mắt sáng lên.
Quả nhiên người đẹp mặc gì cũng như gấm thêu hoa.
- Cuối cùng đã đến giờ hẹn.
Tạ Cửu Đường ra ngoài sớm, lái xe đi vượt sông số một đón Khương Trà.
Xe chạy đến địa điểm hẹn, Tạ Cửu Đường thấy Khương Trà, cùng với —— Tạ Vinh Sinh và Ôn Giản An đứng bên cạnh Khương Trà.
Hắn nhíu mi.
Nghĩ một hồi.
Nàng hình như xác thực chưa nói đây là cuộc hẹn hò riêng của hai người.
Xe dừng ngay trước mặt Khương Trà.
Tạ Vinh Sinh chủ động mở cửa xe cho Khương Trà, sau đó quay sang Tạ Cửu Đường đang ngồi trong xe, nói: "Cửu thúc buổi sáng tốt lành."
Ôn Giản An nghe thấy cách xưng hô Cửu thúc này, lập tức chen đến xem thử.
"Má ơi, Tạ Vinh Sinh, đây thật sự là Cửu thúc của mày hả? Mày chắc chắn không nhận nhầm người? Anh ta nhìn trẻ tuổi gần bằng tuổi tụi mình, ngoại trừ khí chất có vẻ thành thục ổn trọng hơn thôi." Ôn Giản An kinh ngạc nói.
Hắn vẫn là lần đầu thấy nam nhân nào hợp với màu hồng nhạt đến thế.
Quản gia lái xe.
Mở một chiếc RV loại nhỏ, để tiện lợi, chỗ ngồi cũng nhiều hơn so với xe hơi thông thường, nhiều thêm hai người cũng thoải mái.
Tạ Cửu Đường tốn công ăn mặc nửa ngày, kết quả bị tình địch khen.
Hắn rất khó vui lên nổi.
Khương Trà lên xe, ngồi vào vị trí bên cửa sổ cạnh Tạ Cửu Đường, vị trí này vốn được Tạ Cửu Đường cố ý chừa cho nàng, đồng thời là vị trí gần tủ lạnh nhất, trên bàn phía trước còn đặc biệt bày một ít đồ ăn vặt, cũng coi như đồ nhử mồi.
Khương Trà tự mình bóc một viên kẹo dâu tây, vừa định ăn, liếc mắt thấy Tạ Cửu Đường vẫn luôn nhìn mình, lập tức đưa viên kẹo còn chưa bỏ vào miệng sang, nói: "Cửu gia, ngươi muốn ăn kẹo hả?"
Tạ Cửu Đường không thích ăn kẹo, "Ừ."
Khương Trà: "Cho ngươi."
Tạ Cửu Đường ăn viên kẹo nàng đưa.
Tạ Cửu Đường nhìn Khương Trà lại bóc thêm một viên kẹo vị giống y khẩu vị của mình.
Tâm trạng buồn bực của hắn lại khá hơn chút.
Chuyện này chẳng phải coi là kẹo tình nhân sao?
Khương Trà cũng không biết Cửu gia trong lòng nghĩ nhiều như vậy, nàng vừa ăn kẹo, vừa nói: "Vừa rồi em đang chờ anh, Tạ Vinh Sinh mang theo Ôn Giản An đến tìm em, muốn hẹn em đi chơi, em nói muốn đi hái trái cây với anh, Tạ Vinh Sinh nghe nói là vườn trái cây nhà anh, liền nói muốn đi cùng, sau đó tiện thể dẫn theo Ôn Giản An."
Cũng coi như giải thích, vì sao nàng lại có hai người đi cùng đợi.
Nỗi bực dọc trong lòng Tạ Cửu Đường cũng vơi đi.
Tạ Vinh Sinh ngồi đối diện, cũng cầm một viên kẹo dâu tây, trong đĩa đồ ăn vặt trên bàn có rất nhiều vị kẹo, nhưng hắn vẫn cố ý mở ra, từ bên dưới lật ra một viên kẹo sữa vị dâu tây ăn.
Tạ Cửu Đường mới vừa vơi đi được một chút bực dọc, bởi vì viên kẹo này mà lại lần nữa bực dọc.
Không phải kẹo tình nhân.
Tạ Vinh Sinh đá cho Ôn Giản An một viên, sau đó hướng Khương Trà nói: "Em không cần phải giải thích nhiều với Cửu thúc của anh như vậy, anh ấy sẽ không keo kiệt đến thế."
Tạ Cửu Đường: "..."
Vườn trái cây của Tạ gia ở ngoại ô.
Khi hai người từ lối vào đi vào, bên đường có một tấm bảng rất lớn, trên đó viết: Vườn trái cây tư nhân của Tạ gia.
Vườn trái cây rất lớn, có đường riêng để có thể lái xe vào.
Bên trong còn xây dựng kiểu Tứ Hợp Viện quy mô nhỏ.
Được tu sửa vô cùng tinh mỹ.
Khi Khương Trà và những người khác vừa vào, còn có thể thấy trong vườn trái cây có không ít người đang bận rộn.
Tạ Vinh Sinh giải thích nói: "Vườn trái cây nhà bọn anh có mấy nơi, chỗ này là lớn nhất, trồng khoảng bảy tám mươi loại trái cây, có chừng tám chín mươi công nhân, chuyên trách chăm sóc vườn trái cây này, chờ trái cây chín, sẽ hái xuống chọn những trái ngon nhất đưa cho Tạ gia, anh từ nhỏ cũng đã ăn trái cây từ vườn nhà mình rồi."
Ôn Giản An ở bên cạnh nghe mà kinh ngạc.
Cuộc sống của người giàu có khác biệt, trái cây cũng tự trồng.
"Vậy cái này là trái cây hữu cơ thuần thiên nhiên à?"
Tạ Vinh Sinh: "Phải, còn có rau, gà vịt ngỗng các kiểu cũng tự nuôi."
Ôn Giản An kinh hãi giơ ngón tay cái lên, "Ngầu!"
Đây chính là cuộc sống của người có tiền, nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ lớn như vậy.
Khi xe đi sâu vào trong vườn trái cây hơn, một khu nhà nghỉ nhỏ kiểu Tứ Hợp Viện xuất hiện trước mắt mọi người.
Nói là nhỏ nhưng chỉ là tương đối, chứa được hơn mười người vào ở cũng không thấy chật chội.
Ôn Giản An phát ra âm thanh cảm thán chưa thấy qua việc đời, "Oa——"
Bạn cần đăng nhập để bình luận