Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 243: Này rất có thể là hắn tương lai con dâu. (length: 8310)

"Mấy người đang ngồi đây đều là nhân vật hàng đầu trong giới, họ đều nói không có cách, ngươi lại để một cô nhóc lên làm ầm ĩ? Rốt cuộc ngươi nghĩ gì vậy?" Một ông lão trông cùng thế hệ với ông Tạ, chống gậy không đồng tình nhìn Tạ Cửu Đường.
Mặt Tạ Cửu Đường trầm xuống, nói: "Các ngươi đều cảm thấy nàng trẻ không đáng tin, vậy không bằng cùng ta đánh cược một ván, nếu nàng có thể chữa khỏi cho ông nội, các ngươi phải bán cổ phần trong tay theo giá thị trường cho ta."
Lời này của Tạ Cửu Đường vừa ra, không ai dám lên tiếng.
Ai cũng không muốn tự đập chén cơm vàng của mình.
Tạ Cửu Đường biết những người này sợ hãi, cũng không thực sự muốn dựa vào chuyện này để thu hồi những cổ phần kia, hắn nói vậy, chỉ là muốn trấn áp những người thân thuộc lòng dạ không trong sáng này.
Đông người thì dễ sinh dị tâm, xưa nay đều vậy.
"Đừng ầm ĩ nữa, A Cửu nói con tên Khương Trà, vậy ta gọi con là Tiểu Trà được chứ?" Thái độ của ông Tạ rất ôn hòa, khi nhìn Khương Trà, ánh mắt tràn đầy vẻ từ ái.
Ông vẫy tay với Khương Trà, bảo nàng ngồi xuống bên giường.
Khương Trà đi đến bên giường, ông Tạ hiền lành nhìn nàng, nói: "Con muốn làm gì thì cứ làm, ta tin con."
Khương Trà có thiện cảm đặc biệt với những ông lão có tâm hồn trong sạch này, giúp những người như vậy, cũng có thể khiến công đức của nàng tăng lên.
Ông lão khi còn trẻ, đã cứu nước cứu dân, sau khi lập nghiệp, cũng khắc ghi lòng yêu nước, nhiều lần quyên tiền, quyên vật để làm sự nghiệp từ thiện.
Là một người tốt.
Khương Trà đưa tay về phía ông Đoàn, "Ông Đoàn, phiền ông cho con mượn chút chu sa."
Ông Đoàn nghi ngờ nhìn nàng, nhưng vẫn đưa chu sa vừa dùng cho nàng.
Khương Trà cầm lấy chu sa, dùng đầu ngón tay chấm một ít, nhanh chóng thêm mấy nét bút lên phù chú trên mặt ông Tạ.
Người ngoài nghề không hiểu thao tác của nàng, chỉ cảm thấy nàng đang giả thần giả quỷ, cố làm ra vẻ thôi.
Ban đầu, ông Đoàn có chút nghi hoặc.
Ông ngửi được trên người cô gái này một luồng hơi thở của cường giả đồng đạo.
Cho nên, khi cô gái ngỏ ý hỏi mượn đồ, ông chỉ hơi do dự một chút rồi đưa ra.
Nhưng mấy nét bút cô gái vừa thêm, nhìn như tùy ý, nhưng trên thực tế kết quả lại khác biệt rất lớn.
Đôi mắt ông Đoàn từ ( ̄△ ̄) biến thành (●△●)...
Trong lòng ông vang lên một tiếng: "Đây là cao thủ, đây là cao thủ..."
Nếu không phải ở đây có quá nhiều người thân thích, ông Đoàn đã muốn quỳ xuống lạy Khương Trà một cái rồi.
Cho dù không nhận mình làm đồ đệ, cũng có thể cho cháu trai trong nhà cầu một sư phụ ngầu lòi.
Đáng tiếc, ông vẫn quý trọng da mặt của mình.
Khương Trà vẽ xong mấy nét bút kia, từ vị trí cuối cùng mà ông Đoàn vừa vẽ, vẽ ngược lại về vị trí mi tâm, sau đó một sợi linh khí từ đầu ngón tay nàng tiến vào mi tâm ông Tạ.
Một lát sau.
Ông lão bỗng nhiên ho khan dữ dội, rồi phun ra một ngụm máu đen, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Ông lão ngã thẳng xuống, đám người lập tức xao động bất an.
Nhưng bọn họ đều kiêng kỵ sự hiện diện của Tạ Cửu Đường, nghĩ đến lời đe dọa vừa rồi của Tạ Cửu Đường, dù có ý kiến, những người này bây giờ cũng chỉ có thể kìm nén, không dám sủa bậy.
Trung y bắt mạch cho ông lão, một lát sau, giật mình mở to mắt, "Sinh cơ xuất hiện!"
Một câu này, ánh mắt mọi người nhìn Khương Trà trong nháy mắt khác đi.
Lúc này, không biết ai bỗng nhiên hét lên với Khương Trà, nói: "Tôi nhớ ra rồi, cô ta là Khương đại sư, người hay phát sóng trực tiếp đoán mệnh trên app Kim Qua, Khương đại sư đoán đâu trúng đó, cũng là nghệ sĩ giới giải trí, là nữ minh tinh đó; trước đây có tin xác chết sống dậy, nữ sinh đó chính là cô ta!"
Người nói khoảng ba bốn mươi tuổi.
Chỉ vào Khương Trà với vẻ mặt khiếp sợ.
Tạ Cửu Đường chủ động nắm tay Khương Trà, sau đó nói với cha Tạ Thịnh Quý: "Ba, ông nội cần nghỉ ngơi, chúng ta về trước, đợi ông nội khỏe hơn, chúng ta lại đến."
Hắn biết nếu không đưa Khương Trà đi, những người này nhất định sẽ không kiềm được mà xông tới tìm Khương Trà "giúp đỡ".
Tạ Thịnh Quý sửng sốt một chút, thấy hắn nắm tay Khương Trà, vội vàng vui vẻ nói: "Đi, đi thôi, chờ ông con tỉnh lại, ta sẽ nói rõ với ông chuyện đã xảy ra hôm nay."
Tạ Thịnh Quý vốn cho rằng con trai mình có lẽ sẽ sống độc thân cả đời.
Ông không chỉ có một con trai, nhưng chỉ có đứa này, từ nhỏ đến lớn đều không gần nữ sắc, người khác đưa thư tình, nó xem cũng chẳng thèm nhìn, cứ coi như không thấy mà đi qua.
Lạnh lùng gần như vô tình.
Mới đầu, ông cũng nghi ngờ con trai mình có phải thích nam nhân không, sau này phát hiện, nam nó cũng không thích.
Bây giờ, vất vả lắm mới có một người có thể khiến con trai mình chủ động che chở, còn chủ động nắm tay, Tạ Thịnh Quý đương nhiên rất căng thẳng.
Đây rất có thể là con dâu tương lai của ông.
Ông ngăn cản những người định dựa vào quan hệ thân thuộc mà tiến lên bắt chuyện với Khương Trà, để Tạ Cửu Đường đưa Khương Trà đi trước.
...
Khương Trà theo Tạ Cửu Đường lên xe.
Hai người vừa ngồi xong.
Phía sau truyền đến một giọng nói ủ rũ, "Khương Trà, thời gian đến rồi sao?"
Khương Trà quay đầu nhìn, thấy Tạ Thất Hải với vẻ mặt ủ ê.
Ánh mắt Khương Trà chẳng thèm quan tâm đến sự xuất hiện của hắn, "Nói đi, nguyên nhân ngươi lén lút lên xe."
Tạ Thất Hải cúi gằm mặt, nói: "Nàng muốn đính hôn với mối tình đầu, ta thấy ảnh họ đi dạo trung tâm thương mại chọn nhẫn."
Khương Trà: "Ngươi tận mắt thấy? Hay là ảnh chụp?"
Tạ Thất Hải rũ vai xuống, ỉu xìu nói: "Ảnh chụp."
Khương Trà nhíu mày, "Ngươi phái người theo dõi nàng?"
Tạ Thất Hải đột nhiên có chút kích động, "Ta chỉ là sợ, quá sợ, mới không nhịn được mà cho người theo nàng."
Khương Trà: "Hai người bao lâu không gặp nhau?"
Tạ Thất Hải: "Một tháng, nàng không muốn gặp ta."
Khương Trà: "Ngươi nên biết lý do."
Tạ Thất Hải biểu tình rất đau khổ, hai tay ôm mặt, trầm giọng nói: "Ta cũng không biết, ta rõ ràng rất yêu nàng, thậm chí nguyện ý vì nàng đánh đổi cả mạng sống, nhưng ta vừa gặp nàng, lại rất dễ nổi giận, chúng ta luôn cãi nhau, cãi nhau không ngừng, mặc kệ nàng giải thích thế nào chúng ta vẫn cứ tiếp tục ầm ĩ, nhiều lần như vậy, nàng bắt đầu đề nghị ly hôn."
Khương Trà tiếp lời: "Nhưng ngươi mâu thuẫn với việc ly hôn, cho nên ngươi càng làm ầm ĩ hơn?"
Tạ Thất Hải khẽ gật đầu, đau khổ nói: "Ta không khống chế được mình, ta đã đi bác sĩ tâm lý, cũng tiếp nhận điều trị, nhưng quan hệ của ta và nàng vẫn không thể hòa hoãn."
Khương Trà: "Ngươi chấp nhận ly hôn sao?"
Tạ Thất Hải bỗng nhiên quá khích, bấu chặt vào lưng ghế, "Không, ta không muốn ly hôn, ta yêu nàng."
Khương Trà: "Có ảnh của nàng không?"
"Có." Tạ Thất Hải lập tức cầm điện thoại ra, tìm ảnh của Tiểu Tuyết đưa cho Khương Trà.
Khi đưa cho Khương Trà, ngón tay hắn vô tình chạm vào màn hình, để lộ tấm ảnh giám sát kia.
Trong ảnh, Tiểu Tuyết đích xác đang cùng một người đàn ông cao lớn anh tuấn đi dạo trung tâm thương mại xem nhẫn.
Tiểu Tuyết còn đích thân thử nhẫn.
Khương Trà: "Ta có thể làm cho ngươi một chuỗi phật châu, có thể giúp ngươi khống chế tâm trạng, nhưng cần 2 triệu, đặt cọc trước một nửa, ba ngày sau nhận hàng."
Tạ Thất Hải biết chuyện vừa xảy ra trong phòng ngủ chính, hắn rất tin năng lực của Khương Trà, đừng nói 2 triệu, 20 triệu hắn cũng nguyện ý.
"Được, bây giờ tôi có thể chuyển khoản toàn bộ cho cô." Tạ Thất Hải có chút kích động nói.
Khương Trà quay lại, tựa lưng vào ghế, chủ động cầm tay Tạ Cửu Đường, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: "Cứ theo trình tự mà làm đi."
Tạ Thất Hải nhìn chằm chằm mười ngón tay hai người đang nắm chặt, chua xót cả người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận