Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 292: Có thể nằm thắng, ai còn tưởng cố gắng phấn đấu? (length: 7810)

Tạ Vinh An trong lòng rối như tơ vò.
Ba người một tổ, dù Cửu thúc chiếm một suất, bên cạnh Khương Trà vẫn còn một chỗ trống.
Nhưng nếu hắn muốn bám đùi Trà, nghĩa là phải chịu đựng suốt bảy ngày ở cùng Cửu thúc, và có nguy cơ trở thành một bóng đèn lớn.
Chỉ cần sơ sẩy chút, hắn còn có thể đắc tội Cửu thúc.
Nếu chọc giận Cửu thúc, bố hắn có thể bay tới đây xử đẹp hắn.
Không hề khoa trương.
Nhưng theo Khương Trà thì có thể ngồi mát ăn bát vàng, có thể chơi xả láng.
Có thể hưởng thụ ai còn muốn cố gắng phấn đấu?
Cuộc đời cá muối chẳng sướng sao?
Tạ Vinh An trong lòng cân đo thiệt hơn.
Quyết định xem trước đạo diễn nói thế nào đã.
Nếu có thể lựa chọn cùng Khương Trà một nhóm, thì vẫn nên ôm chặt cái đùi quan trọng hơn.
Nhân viên công tác lập tức cầm một thùng các-tông ra, rồi lấy mấy tấm thẻ từ bên trong.
Đạo diễn cầm thẻ bài, nói: “Ở đây tổng cộng có chín lá bài, mặt trước in ba loại động vật khác nhau, một là rắn, một là thỏ, và một là hổ. Tiếp theo ta sẽ cho tất cả vào thùng, sau đó các vị k·h·á·c·h quý sẽ chọn, cuối cùng ai chọn được động vật giống nhau thì chung một đội."
Cách này đảm bảo tính công bằng tuyệt đối.
Nhưng chỉ là đối với người thường.
Khương Trà muốn ở cùng Tạ Cửu Đường để tiện chữa bệnh cho hắn, nên khi rút thẻ, nàng đã giở chút mánh khóe.
Nàng rút trước, nên khi Tạ Cửu Đường đến lượt, Khương Trà đi tới cạnh hắn, lặng lẽ cầm tay hắn.
Tạ Cửu Đường hơi hoảng, nhận ra Khương Trà đang vẽ gì đó nhanh trong lòng bàn tay hắn.
Hắn cảm thấy nét vẽ rối loạn, chẳng rõ là gì.
Mờ mờ hình như là phù chú gì đó.
Tạ Cửu Đường hoàn toàn tin tưởng Khương Trà.
Khương Trà vẽ xong, đẩy xe lăn của hắn tới gần thùng, thản nhiên nói: "Cửu gia, rút đi."
Trước khi rút, Tạ Cửu Đường muốn biết thẻ của nàng là gì, “Ngươi là con gì?"
Khương Trà không lấy ra, nói: "Ngươi cứ rút đi, đợi ngươi rút ra rồi, sẽ biết ta là con gì."
Nàng rất tự tin, Tạ Cửu Đường nhất định sẽ rút được lá bài giống nàng.
Tạ Cửu Đường thò tay vào thùng, vừa chạm vào, một lá bài chủ động dính vào lòng bàn tay hắn.
Tạ Cửu Đường giật mình một chút, nhưng vẫn rất nhanh lấy lá bài ra.
Hắn liếc qua, là rắn.
Tạ Cửu Đường cho Khương Trà xem lá bài của mình, nóng lòng muốn biết, liệu thẻ của mình có giống của nàng không, liệu có thể cùng nàng một đội không.
Khương Trà liếc lá bài của Tạ Cửu Đường, rồi nói: "Lát nữa đạo diễn thông báo thì công bố luôn đi."
Tổ đạo diễn không cắt ống kính, người xem buổi phát sóng trực tiếp không thể biết họ rút được con gì.
Một đám người hâm mộ CP đang canh màn hình, vô cùng hồi hộp, còn có người chắp tay trước màn hình máy tính hoặc điện thoại.
Điên cuồng cầu nguyện CP của mình có thể ở cùng nhau.
Với fan CP, được thấy CP ở cùng nhau là như ăn Tết.
【 Hồi hộp quá đi, mau công bố đi. 】 【 Tín nữ nguyện dùng mười cân t·h·ị·t đổi lấy CP của ta mãi mãi bên nhau. 】 【 Hồng Đường Khương Trà, vĩnh viễn không chia lìa. 】 【 Làm ơn hãy để ước nguyện của ta thành hiện thực đi, để bọn họ cùng nhau. 】 Sau khi mọi người rút xong, đạo diễn cho họ đứng thành hàng, quay về ống kính, đếm ba hai một rồi cùng nhau giơ thẻ bài trong tay.
Đội Thỏ: Cơ Mộc, sinh viên nam, Đoàn Diên Ninh; Đội Hổ: Lục Hi Phạn, Khương Tịch Đồng, Hạ Trúc Tuyết; Đội Rắn: Khương Trà, Tạ Cửu Đường, Tạ Vinh An.
Hạ Trúc Tuyết bước lên một bước, nhìn quanh, sau khi x·á·c định được đội mình, phản ứng của cô ta là lớn nhất.
Mẹ nó, sao lại cùng cái thứ hay ra vẻ này một đội, còn phải ở chung tới bảy ngày, quá kinh t·ở·m.
Biết vậy thì đã không tới.
Mặt Hạ Trúc Tuyết lộ vẻ khó chịu không che giấu.
Đoàn Diên Ninh cũng vẻ mặt tiếc nuối, anh ta vốn muốn được ở cùng đội Khương Trà.
Tạ Vinh An thì ngược lại, cảm xúc lẫn lộn, vừa vui vừa không vui.
Đạo diễn: "Tiếp theo, mỗi đội cử một đại diện đến rút một phiếu vào cổng, lần này chúng ta mạo hiểm sẽ chia ra ba ngả đi vào đảo hoang, theo thứ tự là cổng A, B, C. Mỗi cổng đều khác nhau. Các đội rút được cổng nào thì nhân viên công tác sẽ hướng dẫn đến cổng đó."
Tạ Vinh An được cử ra rút thăm, anh ta rút được cổng C, dưới biển C có một dòng chữ, độ nguy hiểm: ***** (năm sao); Đội hổ rút được cổng A, độ nguy hiểm chỉ hai sao.
Đội thỏ còn lại rút được cổng B, độ nguy hiểm bốn sao.
Đội hổ do Khương Tịch Đồng rút, khi rút, tay cô ta vẫn luôn giấu trong túi áo, nắm chặt túi phúc, trong lòng lẩm bẩm không ngừng: Vận may đến! Vận may đến! Vận may đến!....
Kết quả thật sự cho cô ta rút được cổng có độ nguy hiểm thấp nhất.
Khương Tịch Đồng khi nhìn thấy kết quả, vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng tại chỗ.
Tuyệt vời quá!
Vận may đã đến với cô ta rồi!
Quả nhiên, sư phụ mới mà ông nội tìm cho giỏi hơn Nguyên Nhất đại sư trước kia.
Khương Tịch Đồng sờ vào túi phúc, đối với hành trình sắp tới vô cùng mong chờ.
Chỉ cần vận may của cô ta tốt, thì Khương Trà chắc chắn sẽ xui xẻo, cô ta muốn Khương Trà trở thành trò cười cho thiên hạ trên buổi phát sóng trực tiếp này.
Để nàng thân bại danh liệt.
Khương Tịch Đồng suýt nữa không nhịn được cười, nhưng vì cố nén nên biểu tình hơi méo mó, ngay cả đạo diễn cũng phải quan tâm một chút, "Khương Tịch Đồng, cô có phải muốn đi vệ sinh không? Nếu nhịn không được thì cứ đi đi.
Nhân viên công tác có làm nhà vệ sinh đơn sơ, trước khi các cô vào cổng đều có thể sử dụng, sau khi vào rồi thì tự tìm cách trong bảy ngày, tổ chương trình sẽ không cung cấp bất kỳ sự giúp đỡ nào, chúng tôi chỉ làm người xem toàn bộ quá trình.
Đương nhiên, các cô cũng có thể tìm sự giúp đỡ, nhưng một khi làm như vậy có nghĩa là các cô đồng ý bỏ cuộc, bao gồm cả những buổi ghi hình sau.
Nên trừ một số trường hợp bất ngờ, sức khỏe không thể tiếp tục tham gia, có thể xin tổ chương trình trợ giúp không cần gánh hậu quả, chúng tôi sẽ dựa trên quá trình ghi hình, để đánh giá tình hình sức khỏe của các khách mời, cuối cùng, xin chúc các vị may mắn."
Mặt Khương Tịch Đồng càng tái mét.
Ban đầu cô ta chỉ nhịn cười, nên biểu tình có chút dữ tợn.
Bây giờ do lời đạo diễn mà cô ta thực sự không cười nổi nữa.
Khung chat nổi đầy bình luận:
【 ha ha ha ha ha đạo diễn thâm thật. 】 【 Cười c·h·ế·t mất, tiên nữ cũng phải đi WC. 】 【 ha ha ha ha tiên nữ không những đi vệ sinh, mà còn móc c·ứ·t mũi ở nơi các ngươi không thấy. 】 【 Đừng nói nữa, cứ hình dung như vậy là thấy rồi. 】 【 đám cư dân mạng này đáng yêu thật, ta cười phun cơm luôn. 】 Ba nhóm khách mời dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác, lần lượt đi về phía cổng vào đã rút.
Mọi người đều mang theo hành lý cá nhân.
Tất cả đều mặc đồ nhẹ, lưng đeo một chiếc ba lô leo núi to tướng, quần áo mặc loại tương đối dày dặn, chịu mài mòn.
Khương Trà thì còn mang theo một khúc gỗ lớn hơn cả cái ba lô...
Bạn cần đăng nhập để bình luận