Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 214: Súc sinh a, chúng ta Trà cha mới Thập Bát, này đều nhanh lão Thập tuổi (length: 7624)

Ôn Giản An vẻ mặt ngơ ngác, nhu thuận nhìn hai người đang cãi nhau, không nhịn được hỏi: "Cửu thúc là ai? Tạ Vinh Sinh, Cửu thúc của ngươi? Vậy chẳng phải rất già sao? Sao ngươi lại gán ghép Trà cha ta với một người lớn tuổi như vậy?"
Tạ Vinh Sinh: "Nói bậy, Cửu thúc ta mới hơn hai mươi tuổi."
Ôn Giản An: "Hai mươi mấy? 29 cũng là hai mươi mấy đấy."
Tạ Vinh Sinh: "Không có già như vậy, mới 26."
Ôn Giản An trợn tròn mắt, "Đồ súc sinh, Trà cha ta mới mười tám, vậy chẳng phải lớn hơn gần mười tuổi."
Tạ Vinh Sinh nhấn mạnh: "Tám tuổi! Tám tuổi!"
Ôn Giản An: "Vậy cũng không khác nhau là mấy, tám tuổi với mười tuổi, đều là già cả."
Bình thường Tạ Vinh Sinh tuy rất sợ Tạ Cửu Đường, nhưng không thích người khác nói xấu Cửu thúc mình, trong lòng hắn vẫn hướng về Cửu thúc, bằng không thì cũng đã không vừa xảy ra chuyện đã chạy ngay đến nhà Cửu thúc.
"Kém hai tuổi cũng là kém, huống hồ Cửu thúc ta lớn nhưng tuyệt đối không trông có vẻ già." Tạ Vinh Sinh để chứng minh mình nói còn lấy điện thoại ra, mở album ảnh, tìm nửa ngày không tìm thấy ảnh chụp của Cửu thúc, nhớ ra Cửu thúc không cho chụp ảnh.
Lại chạy lên mạng tìm, tìm được ảnh Tạ Cửu Đường mặc âu phục giày da trên mạng, đưa cho Ôn Giản An xem, "Nhìn xem, đây chính là Cửu thúc của ta Tạ Cửu Đường hiểu không? Tạ Cửu Đường là nhân vật chốn nhân gian, tên Cửu thúc ta trên mạng đã soái đến thành hình dung từ rồi."
Ôn Giản An: "? ? ? Cửu thúc ngươi là Tạ Cửu Đường? Ngươi là cháu của Tạ Cửu Đường? Ngươi là con cháu Tạ gia hào môn hàng đầu ở kinh thành? Ta dựa vào, ta không phải đang nằm mơ đấy chứ, cái loại dân thường bình thường như ta, sao lại kết bạn với ngươi? Ngươi, ngươi còn ngồi ở ghế sau chiếc xe điện second-hand của ta!"
Tạ Vinh Sinh dùng bàn tay duy nhất còn có thể tự do hoạt động của mình, đánh một cái "bốp" thật mạnh vào đầu Ôn Giản An, nói: "Sao thế? Ngồi ghế sau xe điện của ngươi vài lần là lên mặt à? Ta không ngồi xe của ngươi được chắc?"
Ôn Giản An lại ngơ ngác, "Vậy, cũng không phải ý đó."
Trong lúc hai người tranh cãi, Khương Trà đã đi xa rồi.
"Aiyo, Trà cha đợi ta." Ôn Giản An bỏ mặc Tạ Vinh Sinh, nhanh chóng đuổi theo.
...
Cuộc bình chọn hoa khôi và nam vương đồng thời bắt đầu.
Khương Tịch Đồng giả vờ không quan tâm, nhưng thật ra mấy ngày nay mỗi ngày đều tỉ mỉ ăn mặc, sau đó ở sân trường những nơi đông người qua lại, còn tìm người tự chụp cùng mình, nhưng lại đổi thành kiểu chụp lén đăng lên diễn đàn của trường, để mọi người chiêm ngưỡng nhan sắc của nàng, khen không ngớt lời.
【Vô tình gặp được đại mỹ nhân Khương Tịch Đồng, chụp lén một tấm ảnh, ngoài đời nàng ấy xinh quá, so với trong ảnh còn đẹp hơn, mọi người mau đến xem tiên nữ này đi.】
【Đúng là rất xinh, xinh đến mức như cố tình #mỉm cười#.】
【Cái góc độ này, người theo tôi là cố ý tạo ra kiểu chụp lén? Tiên nữ bé bỏng có thể đừng tự luyến vậy không? #haha#.】
【'Tiên nữ' đâm trúng điểm cười của tôi rồi, ha ha ha ha cười chết mất #vỗ bàn#.】
【Chuyện lần trước Khương Tịch Đồng chửi bới người khác cứ thế qua sao? #nghi hoặc#.】
【Chứ sao? Người ta là tiên nữ mà, hì hì #hì hì#.】
【Kết quả bình chọn hoa khôi hiện tại thế nào rồi? #tò mò#.】
【Trước mắt Khương Tịch Đồng dẫn trước rất xa, so với người thứ hai Lý Linh Na hơn 500 phiếu. #học giả đẩy kính đen#.】
【Còn Khương Trà thì sao? Khương Trà ở chỗ tôi mới là hoa khôi thật sự. #tình yêu#.】
【Tôi cũng thấy, dù nhìn thế nào thì Khương Trà mới đẹp nhất. #mắt lấp lánh#.】
【Tôi đi xem chút, Khương Trà không tham gia. #ngạc nhiên há hốc mồm#.】
【Sao vậy? Chẳng phải là do học sinh tự đề cử rồi bầu chọn sao? Lẽ nào năm nay lại muốn đổi thành nguyên tắc tự nguyện? #người da đen chấm hỏi#.】
【Ngươi nói đúng đấy, không biết ai đổi ý, muốn tự tay upload ảnh để tham gia bầu chọn, không đăng tải coi như không muốn tham gia. #Ách——#.】
【Vậy thì cuộc bình chọn hoa khôi này lạm quá rồi, trường khác mà biết có khi cười vào mặt chúng ta cả năm mất. #che mắt#.】
...
"Trà cha, ngươi thật sự không tham gia cuộc bình chọn hoa khôi à?" Ôn Giản An xách theo một bình canh gà, tìm thấy Khương Trà bên hồ.
Khương Trà ngồi trên ghế đá bên hồ, toàn thân thả lỏng, ngồi xếp bằng.
Ôn Giản An để nồi canh gà do mình mượn bếp của bạn cùng phòng trọ nấu xuống bên cạnh Khương Trà, tò mò hỏi.
Khương Trà không nhập định, chỉ là bên này gió rất mát, nàng ở đây đả tọa hóng gió.
Khương Trà ngửi thấy mùi canh gà, mở mắt ra, ánh mắt dừng ở bình canh gà đó.
Ôn Giản An lập tức mở nắp bình, đổ canh gà ra, cùng với thìa đưa cho Khương Trà, "Trà cha, mau nếm thử xem, hôm nay ta có bỏ thêm một ít đồ bổ dưỡng, có thể sẽ có chút ảnh hưởng đến vị giác, nhưng uống vào sẽ tốt cho sức khỏe."
Khương Trà nếm một ngụm, liền nếm ra vị dược liệu.
Nhưng cũng không sao, dù có mùi vị, nhưng không quá nồng, hòa cùng vị nguyên bản của canh gà, vẫn ăn được.
Khi Khương Trà uống, con Tiểu Hắc trong túi của nàng lại cũng uống một chút canh gà.
Tiểu Hắc không thích vị đắng.
Uống một ngụm, liền làm ra bộ dạng muốn nôn, không ăn nữa, nhảy về lại trong túi áo của Khương Trà.
"Không có hứng thú." Khương Trà nói.
Ôn Giản An giơ ngón cái lên với Khương Trà, nói: "Bất quá con mắt của quần chúng tinh tường, đã có rất nhiều người muốn bầu cho ngươi, còn nói danh sách hoa khôi hiện tại như trò cười, bởi vì một hoa khôi mà lại không tham gia bình chọn, bất quá nam vương thì..."
"Sao các ngươi lại lén lút uống canh gà ở đây?" Tạ Vinh Sinh không biết từ góc nào nhảy ra, ngồi phịch xuống chỗ trống bên cạnh Khương Trà, hỏi Ôn Giản An: "Bảng xếp hạng nam vương bây giờ là ai?"
Ôn Giản An: "Hoắc Nghiêm Xuyên."
Tạ Vinh Sinh dùng cánh tay chạm nhẹ vào cánh tay Khương Trà, nói: "Thấy chưa, ta chỉ là không muốn tham gia thôi, chứ không phải thua hắn đâu. Ta cũng không giống một số tên nhóc tự kỷ, tự lăng xê, còn chạy đi chủ động tham gia cái bình chọn nam vương gì đó, chỉ có những người không tự tin với nhan sắc của mình, mới muốn có cái danh hão ấy thôi."
Ôn Giản An: "Lời này của ngươi không sai, rất chuẩn đấy, đề nghị đăng lên vòng bạn bè."
Tạ Vinh Sinh thật sự đăng.
Không bao lâu sau, Khương Tịch Đồng lướt thấy được trên vòng bạn bè.
Lúc nhìn thấy câu nói này, Khương Tịch Đồng như bị một cái tát vô hình hung hăng giáng xuống mặt, mặt sưng vù lên.
Khương Tịch Đồng tức giận đến nghiến răng.
Nàng cảm thấy lời của Tạ Vinh Sinh chính là cố ý đăng cho nàng xem, muốn cho nàng nhìn rõ chính mình.
Và điều đó đã thành công chọc giận Khương Tịch Đồng.
Một câu nói như vậy, làm Khương Tịch Đồng cảm giác những nỗ lực mình đã bỏ ra cho cuộc bình chọn hoa khôi này, giống như trò hề.
Hoa khôi, trò cười.
"Rầm!" Khương Tịch Đồng tức giận đến đập vỡ cái ly trong tay.
-"Không xong, có người muốn nhảy lầu."
Bên hồ người đi qua đi lại, đột nhiên trở nên ồn ào.
Khương Trà cũng nghe thấy tiếng ồn, đứng dậy nhìn thoáng qua, một bóng người đang đứng trên mái nhà cao nhất của tòa nhà hành chính của trường.
Tạ Vinh Sinh cũng lấy tay che bớt ánh mặt trời, cố gắng nhìn rõ người trên đó, nói: "Không thể nào, mới khai giảng được bao lâu? Đã nghĩ không thông muốn nhảy lầu?"
Ôn Giản An: "Nhảy lầu còn phải chọn thời gian à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận