Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 274: Thói đời ngày sau (length: 7519)

Chương Dự nghe Khương Trà miêu tả, đã bắt đầu chảy nước miếng.
Nó nước miếng chảy xuống, lại bị thân thể của mình hấp thu trở về.
Khương Trà mở xe ba bánh, chuẩn bị trở về.
Ôn Giản An cùng Tạ Vinh Sinh đều ngồi trên xe của nàng.
Chiếc xe điện chạy dưới nước bị hỏng, trên đường về bọn họ đã tiện đường ném nó vào tiệm sửa xe gần trường học nhất.
Cuối cùng vì ông chủ đưa ra giá sửa chữa vượt quá giá mua ban đầu của chiếc xe cũ này, Ôn Giản An trực tiếp đem chiếc xe điện cũ gần như bỏ đi này bán phế liệu cho ông chủ.
Ba người về nhà.
Quản gia vừa làm xong bữa tối.
Tiểu Hắc từ đèn treo nhảy xuống, dừng lại trong ngực quản gia, ngẩng đầu lên, để quản gia cài cho nó chiếc nơ bướm xinh đẹp vừa làm.
Nơ bướm màu đỏ thẫm, phối hợp với thân thể đen như mực của nó, hình ảnh vô cùng "mỹ lệ".
Tiểu Hắc thúc giục quản gia ăn cơm, mình thì ghé vào trên bàn, tha thiết chờ đợi.
Hắn thích ăn củ cải hầm thịt bò nạm của quản gia, độ mềm vừa phải, cảm giác ăn rất ngon.
Có thể xếp vào mười món ăn Tiểu Hắc thích nhất.
"Cửu gia đâu?" Khương Trà vừa về đến nhà, câu đầu tiên là hỏi Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường vừa lúc chuyển động xe lăn từ thư phòng lầu hai đi ra.
Tạ Vinh Sinh hướng lên lầu hai vẫy tay với Tạ Cửu Đường, "Cửu thúc, con mang bạn học đến ăn trực."
Có lẽ do tuổi Tạ Vinh Sinh nhỏ hơn Tạ Vinh An nhiều, nên đôi khi hắn ngược lại không sợ Tạ Cửu Đường như Tạ Vinh An.
Xe lăn của Tạ Cửu Đường vừa từ tầng hai xuống, Khương Trà chủ động đi lên, từ phía sau đẩy xe lăn đi về phía phòng ăn.
"Cửu gia lát nữa ăn nhiều một chút, ăn no một chút." Khương Trà nói.
Tạ Cửu Đường còn chưa kịp hỏi vì sao, Tạ Vinh Sinh đã vội vàng nói thay, "Vì sao phải ăn nhiều một chút? Cửu thúc của con cũng không phải con nít."
Tay Khương Trà, rất tự nhiên đặt lên vai Tạ Cửu Đường, thản nhiên nói: "Bởi vì một lát nữa ta cần Cửu gia dùng nhiều sức lực."
Tạ Vinh Sinh lập tức hít một hơi khí lạnh, kinh hoàng trợn to mắt, răng va lập cập vào nhau, "Ngươi, ngươi, chẳng lẽ các ngươi đã, đã đến bước này?"
Khương Trà liếc nhìn hắn, "Ngay từ đầu vốn là vì chuyện này mới đến hiện tại, không phải rất bình thường sao?"
Tạ Vinh Sinh nuốt nước miếng một cái, nắm chặt tay Ôn Giản An, nắm đến nỗi mặt Ôn Giản An nhăn nhó đau đớn, mà hắn vẫn cứ ra sức nắm, "Ngươi, các ngươi không cảm thấy quá nhanh sao? Ngươi với Cửu thúc ta quen nhau mới bao lâu chứ?"
Khương Trà hơi nhíu mày, "Nhanh sao? Ta cảm thấy bây giờ đã là rất chậm rồi, nếu là trước kia, ta có lẽ ngày đầu gặp mặt đã làm đến bước này, chứ không phải chờ đến ba tháng."
Tạ Vinh Sinh đặt tay lên trán, nhẹ nhàng lắc đầu, "Đạo đức suy đồi, đạo đức suy đồi."
Khi mọi người ngồi vào bàn ăn.
Tạ Vinh Sinh vẫn không hết hy vọng, nhỏ giọng nói với Khương Trà đang ngồi cạnh hắn, "Ta cảm thấy bây giờ tuổi ngươi còn nhỏ, vẫn có thể chờ một chút, tuy rằng ta biết Cửu thúc của ta rất tốt, nhưng ngươi vẫn là nên suy nghĩ kỹ càng đã, đừng để sau này phải hối hận."
Khương Trà vừa gặm móng giò, vừa nói: "Ta vì sao phải hối hận? Chuyện này từ lúc ta biết Cửu gia đã quyết định cẩn thận rồi, bây giờ chỉ là thời cơ chín muồi."
Tạ Vinh Sinh cảm xúc vô cùng phức tạp.
Móng giò là của nhà họ Tạ.
Cải trắng cũng là người rất quan trọng của hắn.
Mu bàn tay cũng là thịt.
Giờ làm sao mới tốt đây?
Cửu thúc cũng thật là, đã lớn tuổi như vậy, sao không thương xót chút cho cô vợ trẻ?
Chỉ biết chờ cơ hội thỏa mãn chính mình.
Đúng là súc sinh!
"Ngươi nói ai súc sinh?"
Ôn Giản An vừa lên tiếng hỏi hắn, Tạ Vinh Sinh mới phát hiện mình vô tình nói ra lời trong lòng, hơn nữa lại còn nhìn chằm chằm Tạ Cửu Đường mà nói.
Khoảnh khắc Tạ Vinh Sinh bắt gặp ánh mắt của Cửu thúc, lập tức cảm giác trên vai như có một ngọn núi lớn đè xuống.
Khiến hắn vai chùng xuống, suýt nữa không ngồi vững.
"Ha ha, ta, ta nói là cái này, cái móng giò này, là một con súc sinh tốt, ý nói móng giò ăn ngon."
Tạ Vinh Sinh mồ hôi lạnh tuôn ra.
Chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện.
"Tiểu tử ngươi, có phải hay không không muốn Cửu thúc đứng lên?" Khương Trà gặm xong móng giò, vỗ vào người Tạ Vinh Sinh một cái, tiện tay thuận đi chiếc móng giò trong bát hắn còn chưa gặm.
Tạ Vinh Sinh bỗng dưng bị vỗ một cái, hồn phách suýt nữa bay ra ngoài, cũng không để ý móng giò của mình bị Khương Trà lấy đi.
"Sao có thể? Trong mơ con cũng hy vọng Cửu thúc nhanh chóng hồi phục khỏe mạnh, lúc con còn nhỏ, Cửu thúc còn từng ôm con đó. Có một lần trường mẫu giáo cần phụ huynh đến, ba mẹ con không có thời gian, vẫn là Cửu thúc đến giúp con, lúc thi ba môn phối hợp, Cửu thúc còn giành được giải nhất."
"Vậy mà ngươi lại không mong ta hôm nay chữa khỏi chân cho Cửu gia sao? Lúc nãy còn nói sớm một chút tối nay có thể, sao vậy, muốn đêm nay cho ngươi cướp được nhiều gia sản à?" Khương Trà tặng cho Tạ Vinh Sinh ngón giữa hữu hảo quốc tế.
Lưng Tạ Vinh Sinh đổ mồ hôi lạnh, làm ướt cả áo.
Mồ hôi lạnh trên người cũng sắp có thể vắt ra nước.
Tạ Vinh Sinh đưa tay lên sờ trán, lòng bàn tay ướt đẫm.
Tất cả đều là mồ hôi lạnh vì kinh hãi mà ra.
Hắn máy móc quay cổ sang, nhìn Khương Trà, dùng sức nuốt nước bọt, nói: "Cho nên lúc nãy ngươi nói nhiều như vậy, là để chữa khỏi chân cho Cửu thúc? Chứ không phải..."
"Chứ không phải cái gì?"
Tạ Vinh Sinh vội lắc đầu, "Không có, không có, không có gì cả."
Khương Trà cảm thấy hắn có chút khó hiểu.
Nhưng nàng không thích cứ để ý xem người bên cạnh đang nghĩ gì, cho nên cũng không quan tâm hắn hiểu lầm cái gì.
Sau bữa ăn.
Khương Trà ăn no trước, đặt bát đũa xuống, nói: "Cửu gia, ngươi đợi ta ở dưới lầu, ta lên lấy đồ."
Tạ Vinh Sinh cũng không đi.
Nhưng hắn cũng không dám đến gần Tạ Cửu Đường quá, chỉ có thể trốn sang một bên, cùng Ôn Giản An ngồi xổm dưới đất vẽ vòng tròn chán chường.
Một lát sau, Khương Trà xuống.
Nàng khoác trên lưng một cái túi vải bố, bên trong chứa đầy đồ đạc, căng phồng lên.
"Đi thôi." Khương Trà gọi Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường đẩy xe lăn.
Tạ Vinh Sinh kéo Ôn Giản An cũng xông tới, "Tiểu Trà Trà, có cần người giúp đỡ không?"
Tiểu Hắc từ chân Khương Trà bò lên, cuối cùng cuộn tròn trên cổ Khương Trà, lè lưỡi rắn với hai người.
Chương Dự cũng đi theo bên cạnh Khương Trà.
Khương Trà đẩy xe lăn của Tạ Cửu Đường, nói: "Các ngươi muốn đi thì đi theo."
Ngoài cửa đỗ một chiếc xe việt dã.
Được thiết kế chuyên dụng để leo núi.
Người lái xe là Tư Minh.
Vừa đủ chỗ cho nhóm người này.
Chương Dự không có chỗ ngồi, nhưng dọc đường camera cũng không quay được sự tồn tại của nó.
Khương Trà và Tạ Cửu Đường ngồi chung một chỗ, Tạ Vinh Sinh ngồi ghế phụ.
Ôn Giản An ngồi ở hàng ghế sau cùng.
Hàng ghế sau vốn có ba chỗ, nhưng bị một cái lò luyện đan chiếm hai chỗ.
Ôn Giản An chỉ có thể cố gắng thu mình, chen vào một chỗ nhỏ.
Tạ Vinh Sinh cài dây an toàn, quay đầu nhìn Khương Trà, hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy? Cái này hình như không phải xe của Cửu thúc chúng ta?"
Khương Trà tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: "Đến đó ngươi sẽ biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận