Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 102: Tạ Cửu Đường mơ mơ màng màng cảm giác mình giống như bị quỷ áp giường 【 có sửa chữa 】 (length: 7906)

Tiểu Hắc vẫn mang theo con rắn nhỏ đang nôn thốc nôn tháo trở về Tây Uyển.
Con rắn nhỏ nôn khan đến khi bò lên tờ giấy vàng kia mới ngừng, nhưng trông vẫn ủ rũ, đường cong cũng rất ảm đạm, tựa như một giây sau sẽ biến mất hoàn toàn vậy.
Tiểu Hắc ở bên cạnh nó mấy ngày, cũng có tình cảm, lo lắng canh chừng tờ giấy kia.
Cho đến khi Khương Trà về nhà.
Tiểu Hắc nhanh chóng lẻn đến cánh tay Khương Trà, "Tê~"
Nó kể lại sự tình xảy ra với con rắn nhỏ trên giấy cho Khương Trà nghe.
Khương Trà đi tới, chỉ khẽ chạm vào con rắn nhỏ trên giấy, con rắn nhỏ dường như cảm nhận được linh khí yếu ớt Khương Trà truyền đến, nhanh chóng tỉnh táo, ngay cả những đường đen trên mình nó cũng trở nên dễ nhìn hơn.
Trương Đình bị sa thải.
Cô ấy buồn bã trở về.
Vừa nhìn thấy Khương Trà liền muốn quỳ xuống, Khương Trà đỡ cô ấy một chút.
Trương Đình khóc nói: "Ta, ta bị bọn họ sa thải liệu có làm hỏng việc không? Ta thật sự quá vô dụng."
Khương Trà lắc đầu, "Đủ rồi, không cần lo lắng, chuyện còn lại giao cho ta."
Khương Trà bảo Trương Đình về, khuyên Lý Hòe An đi phẫu thuật sớm.
Khương Trà xách thùng cá tươi đầy ắp, đến bên hồ bơi cho Thập Bát ăn.
Từ khi đến sống ở cái hồ bơi này, Thập Bát đã khỏe hơn nhiều, mai rùa cũng béo ra.
Cái mai rùa bóng loáng, nhìn thôi cũng thấy ngon.
Tiểu Hắc cũng ăn cá sống, sau mấy ngày đói bụng, nó vồ lấy hơn chục con cá sống ăn.
Ăn xong không quên dùng nước hồ bơi súc miệng.
Thập Bát không thích nó lấy nước hồ bơi súc miệng, bèn vỗ mạnh một cái, bọt nước bắn cao, hất Tiểu Hắc xuống nước.
Tiểu Hắc trở tay không kịp, "tùm" một tiếng rơi xuống nước, suýt nữa bị chìm.
Nín thở đến sắp chết, Tiểu Hắc mới nhớ ra, hình như mình biết bơi.
Tiểu Hắc bơi lội linh hoạt, sau đó nhảy lên bờ.
Khương Trà xách thùng trở vào phòng.
Quản gia bưng bữa tối ra.
Đến giờ ăn cơm.
Tối nay Tạ Cửu Đường không về, chỉ có Khương Trà và Tiểu Hắc ăn cùng nhau.
Còn có... Lý Thích và Hoàng Mỹ Mỹ.
Hai người này ngồi xổm bên cạnh, hít nhang mà Khương Trà cố ý đốt cho bọn họ.
Khương Trà ăn như hổ đói xong xuôi, canh giờ, ở trong sân tính một quẻ.
Quẻ đại hung.
Khương Trà bình tĩnh xem xong, lại nhìn đồng hồ.
Soạt soạt soạt lên lầu, rửa mặt, đúng giờ đi ngủ.
Tạ Cửu Đường đêm khuya mới về, lúc hắn về đến nơi, Khương Trà đã ngủ say.
Một mình nàng ngủ say sưa trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ chính.
Tạ Cửu Đường di chuyển xe lăn, từ thang máy vào, lên lầu.
Đi ngang qua cửa phòng ngủ chính, hắn dừng lại một chút.
Nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào cửa một lát, rồi đi vào phòng khách bên cạnh.
Tạ Cửu Đường ngủ vốn không ngon giấc, nhưng từ khi Khương Trà xuất hiện, hắn đã rất ít khi mất ngủ.
Nên tối nay dù công ty bận rộn, hắn vẫn cố gắng về nhà ngủ.
Khương Trà ngủ đến nửa đêm, cảm thấy cơ thể nóng bừng, nàng liên tục hạ nhiệt độ điều hòa, nhưng vẫn thấy ngực nóng rực.
Nhưng người lại rất buồn ngủ, cơ thể rất nặng, mí mắt gần như không mở ra được.
Nàng có cảm giác cơ thể không chịu khống chế.
Lát sau, linh hồn Khương Trà bỗng nhiên tách khỏi cơ thể, còn bay lên.
Thậm chí là trôi lơ lửng không khống chế được qua vách tường đến phòng khách bên cạnh.
Khương Trà thấy khó hiểu thì trợn mắt há mồm nhìn linh hồn của mình đặt lên người Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường mơ mơ màng màng cảm thấy mình như bị bóng đè.
Hắn muốn mở mắt, nhưng thế nào cũng không mở được.
Tình huống này cứ kéo dài đến khi ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu vào.
Nhưng trước khi Tạ Cửu Đường mở mắt, linh hồn Khương Trà lại tự mình nhẹ nhàng quay về.
Linh hồn trở về trong cơ thể.
Khương Trà bỗng nhiên mở mắt, ngồi dậy.
Khương Trà ngơ ngác, mơ hồ nâng tay nhìn tay mình.
Tối qua nàng bị bệnh ly hồn?
Cũng không đúng lắm.
Nếu chỉ là bệnh ly hồn đơn thuần, sao có thể như bị khóa chặt, cũng không đi đâu cả, chỉ bay đến bên cạnh Tạ Cửu Đường? Còn đặt trên người Tạ Cửu Đường.
Nhưng có một việc có thể xác nhận.
Khương Trà đứng lên, bấm tay niệm quyết tịnh thân, lập tức cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhõm, thoải mái.
Nàng còn thử điều khiển một bình hoa cách ba mét, ngay lập tức điều khiển nó, dời vào trong tay, rồi đặt lên tủ đầu giường.
Linh khí của nàng hồi phục còn tốt hơn trước.
Khương Trà ngồi xếp bằng, kiểm tra trong đầu một lần, kinh ngạc phát hiện, thương tổn trong cơ thể nàng cũng hồi phục một chút.
Những nơi kinh mạch đứt gãy, đang hồi phục.
Khương Trà lại vào phòng tắm rửa mặt, nhìn mình trong gương, mắt thường thấy rõ sắc mặt đã tốt hơn, như thể được sung sướng một trận, gò má hồng hào, đôi mắt ướt át có thần.
Khương Trà ra khỏi phòng.
Tạ Vinh Sinh vừa tới ghé cửa thì sững sờ, "Ngọa Tào, ngươi là Khương Trà? Sao ngươi vẫn còn ở chỗ Cửu thúc ta? Mà ngươi, ngươi, ngươi có phải vụng trộm đi phẫu thuật thẩm mỹ không? Sao ngươi lại xinh hơn trước?"
Tạ Vinh Sinh nhìn thấy Khương Trà, như thể sợ bị nàng chiếm tiện nghi, vội vàng nhảy lùi mấy bước, còn trốn sau ghế sô pha, chỉ vào Khương Trà nói: "Ngươi, ngươi đừng có lại gần ta, giữa ta và ngươi không có khả năng phát sinh chuyện tình cảm."
Khương Trà dùng ánh mắt thương hại kẻ thiểu năng liếc hắn một cái, sau đó xỏ dép đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Tạ Vinh Sinh nhìn nàng động tác thuần thục như thể đang ở trong nhà mình, biểu tình: ( ̄△ ̄;) Chẳng lẽ đây không phải là nhà Cửu thúc ta sao?
Hắn còn tự véo mặt một cái, đau đến nhe răng trợn mắt.
Tạ Cửu Đường từ trên lầu đi xuống, liếc nhìn Tạ Vinh Sinh đang đợi ở phòng khách.
Tạ Vinh Sinh nhào tới Tạ Cửu Đường, thành thục trượt quỳ xuống, "Cửu thúc, có thể cho con ở lại đây mấy ngày không?"
Tạ Cửu Đường cúi đầu liếc hắn một cái, "Lại cãi nhau với mẹ ngươi à?"
Tạ Vinh Sinh tức giận chống nạnh, "Bà ấy muốn đưa con ra nước ngoài, con không muốn ra, con chỉ muốn học ở trong nước."
Hôm nay tinh thần Tạ Cửu Đường không tốt, sắc mặt tiều tụy, như thể bị yêu tinh hút cạn tinh lực trong một đêm.
Tạ Vinh Sinh ngẩng đầu, thấy rõ sắc mặt Tạ Cửu Đường, miệng nhanh hơn não, "Cửu thúc, tối qua chú giấu phụ nữ trong phòng hả?"
Tạ Cửu Đường xoa xoa huyệt thái dương, "Đừng có nói bậy."
Tối qua hắn ngủ đến nửa đêm, bị bóng đè toàn thân không động đậy được, ngay cả mí mắt cũng nặng trịch không mở ra được, mãi đến sáng sớm tình trạng tứ chi cứng đờ không nhúc nhích mới khá hơn.
Điều này cũng khiến hắn cả đêm không ngủ đủ giấc.
Quầng thâm dưới mắt rõ rệt.
Quản gia đứng từ xa nhìn một cái, đã hiểu rõ trong lòng.
Khi đi mua đồ ăn, cố tình chọn mua một đống nguyên liệu đại bổ.
Trên bàn ăn trưa, phần lớn các món đều dùng để bổ thận tráng dương.
Tạ Cửu Đường không đụng đến những món đó, ngược lại Tiểu Hắc lại được bồi bổ đến cả người nóng ran, nhảy vào hồ bơi của Thập Bát làm mát một chút.
Kết quả bị Thập Bát đuổi theo cắn.
Tiểu Hắc bị đuổi đến trèo lên bờ, cuối cùng trốn vào trong tủ lạnh cho mát, suýt nữa bị đông thành kem que.
Khương Trà nhìn Tạ Cửu Đường một bộ dạng bị hút khô, cảm thấy áy náy, sau khi ăn xong, giúp Tạ Cửu Đường bắt mạch thử...
Bạn cần đăng nhập để bình luận