Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 229: Lão bà a, thơm thơm mềm mại lão bà (length: 7719)

Lão bà a, thơm thơm mềm mại lão bà.
"Cộc cộc." Cửa phòng Khương Trà bị gõ vang.
Trong nhà này người ở không nhiều, đến gõ cửa không phải Lâm quản gia thì là Tạ Cửu Đường.
Khương Trà không ngẩng đầu, "Vào đi."
Nàng ngủ cơ bản không khóa cửa.
Tạ Cửu Đường đẩy cửa ra đi vào.
Khương Trà ôm máy tính bảng nghe điện thoại, dùng loa ngoài.
Tạ Cửu Đường đẩy cửa ra, lắc xe lăn đi vào, vừa vặn nghe được Tư Minh ở bên kia đang trong ảo tưởng, không cẩn thận nói ra khỏi miệng giấc mộng, "Lão bà a, ta thơm thơm mềm mại lão bà."
Tạ Cửu Đường: ?
Lại là một giọng nam xa lạ.
Rốt cuộc thì cái sợi nhân duyên thô như bắp đùi kia của nàng đã trói mấy người đàn ông rồi?
Tạ Cửu Đường có chút giận, nhưng lại không nỡ thật sự giận nàng.
Chỉ có thể giận chính mình.
Tiện thể giận luôn cả ông Nguyệt Lão đã cho người ta sợi nhân duyên kia.
Khi giật dây, chẳng lẽ không thể ưu tiên suy xét đến hắn một chút sao?
Hắn chẳng lẽ không xứng với nàng sao?
Khương Trà cũng không biết Tạ Cửu Đường trong lòng nghĩ nhiều chuyện vòng vo như vậy.
Nàng cũng căn bản không để ý Tư Minh bên kia nói nhảm cái gì, Tư Minh muốn cưới vợ đến mức gần như chấp niệm, thường xuyên ở bên tai nàng lải nhải nhắc muốn kiếm tiền cưới vợ, cho nên hắn bỗng nhiên nói một câu như vậy, theo Khương Trà cũng là chuyện mười phần bình thường.
Khương Trà ngẩng đầu, nhìn Tạ Cửu Đường sau khi vào vẫn luôn không nói chuyện, nhưng biểu tình có vẻ không vui.
Hắn trông có vẻ hơi khó chịu hay không?
Chẳng lẽ là... Khương Trà buông máy tính bảng, hướng Tạ Cửu Đường đi tới.
Nàng đi đến trước mặt Tạ Cửu Đường, bàn tay trắng nõn thon dài đặt lên bàn tay lớn của Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường tim đập nhanh một chút, không kìm được phỏng đoán ý nghĩa hành động chủ động nắm tay của Khương Trà.
Chẳng lẽ nàng... Sau đó, hắn nhìn thấy ngón tay ngọc nhỏ dài của Khương Trà đặt lên cổ tay bắt mạch của hắn, là đang xem bệnh cho hắn.
Chút nữa thì hắn đã tưởng tượng ra tên của đứa con luôn rồi.
Khương Trà cau mày, biểu tình trông rất nghiêm túc.
Vốn cảm thấy bản thân ngoài hai chân ra thì không có vấn đề gì, Tạ Cửu Đường nhìn thấy biểu tình này của Khương Trà, nhất thời không nhịn được nghi ngờ có phải mình bị bệnh nan y hay không.
Hắn có chút do dự mở miệng, hỏi: "Bệnh của ta rất khó chữa sao?"
Không thì sao lại nhíu mày thành như vậy?
Hắn vốn không sợ chết, nhưng sau khi quen biết nàng, hắn lại muốn tiếc mạng.
Hắn muốn sống lâu thêm một chút.
Để có thể nhìn nàng lâu thêm một chút.
Khương Trà lắc đầu, "Không phải, gần đây ngươi ngủ có phải không ngon giấc không?"
Tạ Cửu Đường: "Mất ngủ, từ xưa đến nay rồi."
Khương Trà đi đến sau lưng hắn, "Ta xoa huyệt thái dương cho ngươi nhé."
Khương Trà từ phía sau, xoa bóp cho hắn.
Tạ Cửu Đường cảm nhận được đôi tay nhỏ bé kia đang nhẹ nhàng xoa ấn thái dương của mình.
Sau đó, cảm giác tê dại kia, theo máu, chảy xuống dưới, tụ lại.
Hắn ở trong lòng niệm rất nhiều lần thanh tâm chú, nhưng dường như không có tác dụng gì.
Tạ Cửu Đường may mắn áo ngủ của mình đều khá rộng.
Nhưng chất liệu vải này lại rũ quá.
Hắn chỉ có thể lấy tay che.
Khương Trà không chú ý tới tình huống của Tạ Cửu Đường.
Nàng vừa xoa bóp, vừa rót linh khí vào cho Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường dưới sự mát xa của nàng, thật sự càng ngày càng thả lỏng, thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Này, này, này này? Tổ sư gia? Ngươi còn đó không?" Bên kia điện thoại, Tư Minh vẫn đang cố gắng gọi Khương Trà.
Trong phòng vốn rất yên tĩnh nên giọng của Tư Minh nghe rất đột ngột.
Tạ Cửu Đường nghe thấy tiếng điện thoại, không nhịn được hỏi: "Vừa nãy ngươi đang gọi điện thoại sao?"
Khương Trà: "Ừ, là hậu bối đồ đệ trước kia của ta, giờ đang giúp ta làm việc."
Tạ Cửu Đường: "Cần hỗ trợ không?"
Khương Trà: "Tạm thời không cần, hiện tại ta làm rất tốt."
Tạ Cửu Đường có chút ghen tị với người ở đầu dây bên kia.
Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.
Hắn muốn tỏ ra rộng lượng một chút, bình tĩnh một chút, tính tình ổn định một chút, như vậy mới không hù người ta chạy mất.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì không?" Khương Trà hỏi.
"Tạ Thất Hải cuối tuần muốn tới tìm ngươi, ngươi có muốn gặp không?" Tạ Cửu Đường hỏi.
Khương Trà: "Để hắn chờ một chút, đến thời cơ thích hợp, ta sẽ chủ động đi tìm hắn."
Tạ Thất Hải ban đầu đã add WeChat của Khương Trà, nhưng vì nhắn tin quá thường xuyên, đã bị Khương Trà chặn.
Cho nên hắn mới đi đường vòng, tìm đến Tạ Cửu Đường, định thông qua Tạ Cửu Đường để tìm Khương Trà.
Tạ Cửu Đường sẽ không làm khó nàng, "Được, ta giúp ngươi từ chối hắn."
Khương Trà: "Ngươi cứ nói cho hắn cứ thoải mái tinh thần, ta sẽ không để cho hắn ly hôn."
Tạ Cửu Đường: "Thất tẩu của ta hiện giờ quyết tâm muốn ly hôn, ngươi định làm cách nào khiến nàng quay lại?"
Tạ Cửu Đường đối với chuyện người khác, thật ra không có gì tò mò, nhưng hắn cần một chủ đề để có thể thuận lý thành chương ở lại chỗ này lâu hơn.
Khương Trà đẩy xe lăn của hắn đến cạnh giường, cầm điện thoại di động trên bàn lên, trước tiên nói rõ ràng với Tư Minh bên kia, nói: "Không phải ngươi mở một cửa hàng sao? Đồ đạc cứ để ở trong cửa hàng đi, lát nữa ta trực tiếp qua đó tìm ngươi."
Tư Minh: "Được."
Khương Trà: "Gần đây ta chỉnh lý lại một chút bùa chú tương đối đơn giản, tối nay ta sẽ gửi file điện tử cho ngươi, ngươi tranh thủ thời gian này luyện tập, lần sau gặp mặt, ta sẽ kiểm tra bài vở."
Tư Minh lập tức kích động nói: "Cảm ơn tổ sư gia, con nhất định sẽ làm rất tốt!"
Khương Trà cúp điện thoại, ngồi trên giường, mặt đối mặt với Tạ Cửu Đường.
"Nguyên nhân Tô Nghiên Tuyết muốn ly hôn không phải do thay lòng đổi dạ, cô ấy vẫn yêu tha thiết Tạ Thất Hải như ban đầu, đương nhiên, tình cảm của Tạ Thất Hải đối với cô ấy cũng giống như vậy, hai người này tình cảm rất sâu đậm, đều không thay lòng." Khương Trà từ tốn nói.
Tạ Cửu Đường có chút nghi hoặc, "Nếu đều không thay lòng, vậy tại sao lại cứ muốn ly hôn?"
Khương Trà cởi dép, ngồi khoanh chân, "Ngươi không cảm thấy mấy năm gần đây nhà các ngươi ly hôn hơi thường xuyên sao? Từ khi chân ngươi xảy ra vấn đề, nhà các ngươi đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ phải không? Chân ngươi càng ngày càng nghiêm trọng, kiểm tra không ra nguyên nhân bệnh, không thể chữa khỏi, chỉ có thể gắn liền với xe lăn, mà mấy người anh trai của ngươi, lần lượt ly hôn, mỗi đôi đều ầm ĩ rất nghiêm trọng, lúc kết hôn thì thề non hẹn biển, lúc ly hôn thì cãi nhau, ầm ĩ khắp cả nước đều biết."
Lúc này Tạ Cửu Đường thật sự rất muốn biết đáp án.
Khương Trà cũng không vội công bố, mà tiếp tục nói: "Ngoài những điều đó ra, nhà các ngươi còn có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng, nhà các ngươi nhân đinh hưng vượng, nam nhân rất nhiều, nhưng người đã kết hôn thì đang nháo ly hôn, người chưa kết hôn thì cũng thường xuyên gặp xui xẻo, tai họa liên miên, đúng không?"
Tạ Cửu Đường nhìn đôi mắt to xinh đẹp như nai con của Khương Trà, nhẹ gật đầu, "Đúng."
Khương Trà: "Vậy thì đúng rồi, không chỉ có vậy, ông nội ngươi vốn là một ông lão khỏe mạnh sống lâu, nhưng mà hai năm trước, đột nhiên hôn mê không rõ nguyên nhân, vẫn luôn nằm trên giường, tuy rằng không chết nhưng trước sau vẫn không tỉnh lại."
Tạ Cửu Đường kích động nắm tay Khương Trà.
Ông nội là người tốt nhất với hắn.
Sau khi chân hắn xảy ra vấn đề, ông cũng đã tìm khắp danh y trong thiên hạ, muốn chữa bệnh cho hắn.
Kết quả ông lại ngã gục...
Bạn cần đăng nhập để bình luận