Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 408: Như lang như hổ niên kỷ (length: 22317)

Đúng là cái tuổi hăng hái như hổ như sói.
Tuy còn là tân thủ mới vào nghề, chiêu trò không nhiều, nhưng gã đàn ông này sức eo và chân lại mạnh mẽ lạ thường.
Khương Trà thể lực không phải dạng vừa, nhưng Tạ Cửu Đường cũng chẳng kém cạnh.
Đến lúc hừng đông, Khương Trà liếc nhìn mặt trời phía đông, giọng khàn khàn nói: "Cửu gia, trời sáng rồi."
Có thể nghỉ ngơi một lát không?
Tối qua cái gọi là nghỉ ngơi trên đường, chỉ là Tạ Cửu Đường ôm nàng đi ăn chút gì đó.
Trên ăn, dưới cũng ăn.
Hai mắt Tạ Cửu Đường sáng quắc, cơ bắp rắn chắc phủ đầy mồ hôi.
Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đã bị gặm đến sưng đỏ của Khương Trà, giọng khàn khàn nói: "Chỉ có lần này thôi, hay là còn có thể có lần thứ hai?"
Khương Trà trừng mắt nhìn hắn: "Cửu gia, ngươi không biết tính toán sao, nếu chỉ có một lần thôi thì cứ liên tục thế à? Ngươi có biết người ta sẽ chết không, các triều đại đổi thay có bao nhiêu đế vương chết vì quá độ, ngươi không đọc chuyện của bọn họ à?"
Tạ Cửu Đường dựa vào vai Khương Trà, liếm nhẹ vết răng cắn ở hõm vai nàng, nói: "Nếu là với ngươi, chết cũng đáng."
Khương Trà đẩy hắn ra, bất lực nói: "Một tuần hai lần, được chưa?"
Tạ Cửu Đường không thể tin được, vốn hắn chỉ định làm nũng, xin thêm lần nữa.
Kết quả là một tuần hai lần?
Tạ Cửu Đường bỗng kích động, hắn ôm Khương Trà, như gà mổ thóc hôn lên mặt nàng, giọng trầm thấp, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Thêm một lần nữa thôi, ta đảm bảo đây là lần cuối cùng."
Khương Trà không muốn động.
Tạ Cửu Đường hôn lên khóe môi nàng, bàn tay có vết chai sần nhẹ nhàng mò lên đôi chân bóng loáng của nàng, nói: "Ngươi không động, ta động."
Kết quả sau đó là Tạ Cửu Đường được như ý.
Nói là lần cuối cùng, nhưng khi đi tắm, hắn lại cuốn lấy Khương Trà chơi trò khác.
Khương Trà rút ra một kinh nghiệm, trên giường lời đàn ông hứa hẹn chẳng khác nào đánh rắm.
Nước ấm chảy xuống, mang đi sự mệt mỏi trên người.
Khương Trà tựa lưng vào ngực Tạ Cửu Đường, hai má ửng hồng, đôi môi căng mọng ánh nước, long lanh, vì bị hôn ác liệt nên có chút sưng lên, trông càng muốn cắn hơn.
Trước và sau mặt tường đều có gương, Khương Trà dễ dàng nhìn thấy những vết cào móng tay dày đặc trên lưng Tạ Cửu Đường.
Nàng còn đưa tay nhìn thoáng qua móng tay mình, nàng nhớ móng tay mình đâu có dài thế này.
Sau đó Tạ Cửu Đường lại cho rằng nàng đưa tay là muốn nắm tay.
Bàn tay to chậm rãi quấn lên mu bàn tay nàng, sau đó khống chế khe hở giữa các ngón tay, từ phía sau nắm chặt lấy tay nàng.
Lúc này Khương Trà mới chú ý, móng tay Tạ Cửu Đường được cắt tỉa ngắn gọn và nhẵn nhụi.
Nhìn qua còn có vẻ được mài dũa nữa.
Tạ Cửu Đường nhận thấy ánh mắt nàng bèn cắn nhẹ vào tai nàng, nhẹ giọng nói: "Từ ngày em đồng ý cho ta ngủ cùng, ta vẫn luôn chuẩn bị, cách hai ngày lại tỉa móng tay một lần, sợ làm em đau."
Cũng sợ sẽ lỡ mất cơ hội.
Khương Trà cạn lời.
Sao lại có người vì chuyện này mà làm đến mức độ này?
Tạ Cửu Đường hôn lên tai Khương Trà.
Khương Trà quay đầu, vừa vặn chạm môi hắn, hai người lại giữ tư thế này mà hôn nhau.
Một lúc lâu sau, Khương Trà không chịu được nữa.
Nàng nắm lấy cánh tay rắn chắc của Tạ Cửu Đường, móng tay như muốn cào xước cả cánh tay hắn.
...
Cuối cùng, Khương Trà được Tạ Cửu Đường dùng khăn tắm bọc ôm ra ngoài.
Nàng mệt rã rời, vừa buồn ngủ lại vừa đói, nhưng chẳng tài nào ngủ được.
Tạ Cửu Đường nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, yêu chiều vuốt ve gương mặt ửng hồng vì hơi nóng, nói: "Muốn ăn gì? Ta xuống lấy cho em."
Tạ Cửu Đường chỉ mặc mỗi quần dài, chuẩn bị đi xuống lầu.
Trên người hắn, trước sau đều có những vết cào dài do móng tay nàng tạo nên.
Tạ Cửu Đường chẳng hề có ý muốn mặc thêm áo che đi, trái lại còn coi chúng như huy chương chiến tích của mình.
Cứ vậy, chẳng chút e dè đi ra ngoài xuống lầu.
Quản gia Lâm không ở phòng khách.
Tạ Cửu Đường tìm thấy ông trong sân.
Quản gia Lâm liếc nhìn hắn một cái, từ ánh mắt thỏa mãn đầy đắc ý kia, đoán ra được là hắn đã ăn no.
Thế là, quản gia Lâm lại lên mạng đặt một đống nguyên liệu nấu ăn bổ thận.
Tạ Cửu Đường ăn xong thì nóng bừng bừng, máu mũi chảy không ngừng, nhưng Khương Trà rất bận, nói một tuần hai lần thì quả thực không cho hắn thêm cơ hội nào nữa.
Tạ Cửu Đường chỉ có thể vừa thèm thuồng vừa mong chờ đến lần tiếp theo.
Không bao lâu sau, người nhà họ Tạ lũ lượt kéo đến, đến lúc thì hầu như đều có đôi có cặp tới.
Đều mang theo lễ vật phong phú.
Lúc đầu, từng xe từng xe lễ vật chở đến, chất đống ở phòng khách, Tạ Cửu Đường cảm thấy rất ghét.
Hắn định bụng lên tiếng, bảo bọn họ còn muốn đến thì về sau không được mang quà nữa.
Hắn có tiền mà.
Nhưng lời còn chưa kịp nói ra, Tạ Cửu Đường đã thấy Khương Trà như chú chim nhỏ vui vẻ, cùng đám mèo chó và Bạch Hổ trong nhà ngồi bên cạnh đống quà chất như núi, bắt đầu hào hứng mở quà.
Mỗi khi mở được món quà nào, cả bọn lại đặc biệt phấn khởi.
Thỉnh thoảng còn đánh cược xem bên trong sẽ là món quà gì.
Không bao lâu, quản gia Lâm cũng gia nhập vào đội quân mở quà.
Khi mở ra món đồ gì hay hay, Khương Trà lại tiện tay đưa cho quản gia Lâm, chủ yếu là muốn tạo không khí vui vẻ.
Tạ Cửu Đường cầm điện thoại, màn hình điện thoại vẫn còn là lịch sử trò chuyện nhóm gia tộc, câu thoại đã biên tập xong, bị hắn xóa từng chữ từng chữ một.
Tạ Cửu Đường đi xuống lầu, đến ngồi bên cạnh Khương Trà, nhìn cổ nàng vẫn còn vết hôn chưa biến mất nhưng đã mờ đi, Tạ Cửu Đường nuốt nước bọt, nói: "Thích mở quà lắm à?"
Khương Trà quay đầu, mặt mày tươi cười rạng rỡ, nói: "Chẳng có ai không thích mở quà cả mà?"
Vừa lúc cũng chẳng thích mở quà, nhưng chỉ muốn được Khương Trà tặng quà, Tạ Cửu Đường khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Chắc chắn là không có."
Khương Trà: "Đúng vậy, thấy mọi người mở đều vui vẻ."
Mở đến đồ ăn, Khương Trà liền chia cho mọi người cùng ăn tại chỗ.
Mấy con thú cưng nàng nuôi đều có linh tính, hầu như thứ gì cũng ăn được, không cần lo chúng bị đau bụng.
Tạ Cửu Đường quay người, nhanh chóng gõ một câu vào nhóm chat, @ mọi người 【 lâu 】: @ toàn thể nhân viên, muốn tới đây có thể đến nhưng phải mang nhiều quà, đồ ăn dùng được đều được, tốt nhất là đồ ăn ngon.
【 kêu ta soái ca 】: Cửu thúc, Khương Trà có nhà không? Tối ta qua tìm nàng.
【 lâu 】: Không chào đón.
【 kêu ta soái ca 】: Mang bánh kem đi, bánh dâu tây, của tiệm đang hot nhất ở phía tây kia, bánh ba tầng to, đủ vào cửa nhà ngươi chưa?
【 lâu 】: Có thể tới.
【 Hân Hân Hướng Vinh 】: Ta cũng muốn đi.
【 lâu 】: Mang gì?
【 Hân Hân Hướng Vinh 】: Chân vịt cay.
Tạ Cửu Đường cúi đầu hỏi Khương Trà một câu, "Muốn ăn chân vịt cay không?"
Khương Trà nghe đến ăn, tai khẽ động, hớn hở nói: "Ăn."
Tiểu Hắc cũng phấn khởi vẫy đuôi, trực tiếp trèo lên cổ tay Tạ Cửu Đường, kích động thè lưỡi rắn ra: "Xít-xà-xít-xè... Ăn! Ăn!"
Tạ Cửu Đường cúi đầu trả lời tin nhắn.
【 lâu 】: Có thể đến, mang nhiều vào, mang không đủ thì để lại người cũng được. @ Vui vẻ phồn vinh.
Khương Trà gỡ hết đồ đạc ra, đổ ra một đống quà khá đặc biệt.
Ngay lúc đó, Tạ Cửu Đường nhận được điện thoại của Tạ Thất Hải gọi tới.
Tạ Thất Hải ấp úng: "Lão Cửu, hôm nay quà ta đưa cho các ngươi, mở hết chưa?"
Tạ Cửu Đường: "Còn đang mở, sao vậy? Không phải bảo trả lại?"
Tạ Thất Hải: "Ta không có ý đó, chỉ là cái này, khụ khụ, có chỗ khó mở miệng là, có một món quà trước kia ta mua mua đến...mua đến..."
Tạ Thất Hải mặt nghẹn đỏ bừng, mãi vẫn không nói nên lời.
Tạ Cửu Đường đợi có chút mất kiên nhẫn, nói: "Rốt cuộc là thứ gì, nói không nói thì cúp máy."
Tạ Thất Hải: "Là cái kia, thứ xúc tiến tình cảm vợ chồng ấy, ta mua trước đây nhưng vì Tiểu Tuyết có thai nên vẫn luôn chưa mở, hôm nay khi chuyển quà, người hầu có lẽ không cẩn thận mà bỏ luôn cả thùng đó lên xe, nên là..."
Tạ Thất Hải bên kia chưa dứt lời.
Lúc Tạ Cửu Đường quay đầu, vừa hay thấy Khương Trà cầm lên một chiếc đuôi cáo xù.
Vừa nhìn là biết cái đuôi cáo cắm vào đâu rồi.
Nồng nặc mùi vị 15+3.
Khương Trà bỏ đuôi cáo xuống, lại cầm lên đôi tai, còn đeo thử lên đầu, nhưng lại đeo lên đầu Tạ Cửu Đường.
Khương Trà quan sát một lát, cười tít cả mắt, nói: "Cửu gia, cái băng đô tai cáo này, rất hợp với anh."
Tạ Cửu Đường thu mấy thứ khác vào.
Bảo bối nhà hắn còn nhỏ, thứ này, để dành đợi nàng lớn lên hẵng dùng.
Khương Trà không nhìn thấy mấy món quan trọng kia, vì khi đổ đồ ra, vừa hay có giấy bọc đồ chặn lại.
Tạ Cửu Đường cúp điện thoại, nhanh chóng thu dọn đồ, nói: "Thùng quà này để cho anh đi, anh giữ lại trước."
Khương Trà: "Được, anh thích là được."
Tạ Cửu Đường nhanh chân ôm đồ, như ôm một đống khoai lang nóng hổi, chạy về phòng ngủ của mình, suy nghĩ hồi lâu không biết giấu cái rương này ở đâu.
Lúc thì giấu gầm giường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy không an toàn, lại lấy ra, giấu vào tủ quần áo.
Giấu xong rồi, ra đến cửa, lại thấy vẫn không ổn, lại quay về đổi chỗ, lộn xộn không dưới nửa tiếng, hầu như cả phòng đều đã giấu một lượt, cuối cùng lại chọn nơi nguy hiểm nhất cũng là an toàn nhất, giấu ở gầm giường phòng ngủ chính.
Tạ Cửu Đường đẩy cửa phòng ngủ chính ra, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc bên trong, nhớ lại những chuyện mấy ngày trước đã xảy ra ở mỗi góc phòng, đặc biệt là trên chiếc giường kia.
Vành tai không khỏi ửng hồng.
"Khụ khụ." Tạ Cửu Đường ho khẽ hai tiếng, che giấu nhịp tim đang đập thình thịch của mình.
Nhưng khi nhìn thấy trên giường vẫn là dùng bộ chăn đêm hôm đó, Tạ Cửu Đường suýt chút nữa không kiềm chế được mình, cuối cùng sợ bản thân phản ứng quá lớn, vội vàng chạy ra ngoài.
Nhìn một cái giường, cũng có thể nghĩ ra hình ảnh không hài hòa, Tạ Cửu Đường về phòng mình, mở cửa ban công, thổi gió lạnh một hồi, mới từ tầng hai đi xuống.
Khương Trà cùng các sủng vật của nàng, đã gần như dỡ hết toàn bộ quà tặng còn phân loại cất kỹ.
Khương Trà nhìn thấy Tạ Cửu Đường từ lầu hai đi xuống, liền vẫy tay với hắn.
Tạ Cửu Đường nhìn thấy Khương Trà vẫy tay, vốn còn đang chậm rãi bước đi, lập tức tăng nhanh bước chân, ngay cả sải chân cũng lớn hơn.
Vài bước đến bên cạnh Khương Trà, kích động nói: "Sao vậy?"
Chẳng lẽ một tuần hai lần, chính là hôm nay?
Khương Trà chống cằm, nói: "Lần trước ngươi nói hợp tác, cái cơ quan từ thiện tham ô kia điều tra ra chứng cứ chưa?"
Tạ Cửu Đường gật đầu, nói: "Đã đi theo con đường pháp luật."
Khương Trà: "Ta sau này nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của ngươi, chúng ta có thể tự mình lập cơ quan từ thiện, nhưng ta không muốn làm theo kiểu người khác, ta muốn biến thành hình thức đạo quán, thờ phụng sư phụ, sư huynh, sư tỷ của ta, tiền hương đèn thu được, cũng đều hiến tặng hết, ngươi thấy thế nào?"
Tạ Cửu Đường: "Ta thấy không có vấn đề gì, tên ngươi nghĩ ra chưa?"
Khương Trà nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Gọi Huyền Dương Quan thì sao?"
Tạ Cửu Đường: "Rất hay, địa điểm ngươi nghĩ được chưa?"
Khương Trà lấy máy tính bảng của Tạ Cửu Đường, mở bản đồ, không ngừng phóng to, sau đó chỉ vào một đỉnh núi, nói: "Ta muốn xây ở đây, ngọn núi này sắp sửa khai phá, có thể mua lại để dùng, ngươi thấy sao?"
Tạ Cửu Đường liếc mắt nhìn, lập tức cầm điện thoại lên.
"Sao vậy?" Khương Trà tưởng hắn có việc gấp.
Tạ Cửu Đường lại nói: "Ta bảo Trương Tiểu Vương đi mua ngay bây giờ."
Khương Trà: "Mua luôn sao? Ngươi không sợ bị đền tiền sao?"
Tạ Cửu Đường: "Không sao, ta có nhiều tiền lắm, nếu một đỉnh núi không đủ, thì có thể mua cả khu này luôn."
Khương Trà nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Không cần, chỗ này đủ rồi, đến lúc đó có thể cho Bạch Hổ bọn nó đến đây chơi, còn có chỗ này nữa, dưới chân núi, vốn có một công viên giải trí chủ đề k·h·ủ·n·g b·ố, nhưng do công trình cũ, ít khách, không có tiền bảo trì nên bỏ hoang, chúng ta có thể tìm chủ cũ, bỏ chút tiền mua lại, rồi sửa sang lại làm chủ đề mới để thu hút khách kiếm tiền."
Tạ Cửu Đường: "Được, ngươi nghĩ kỹ làm cái gì chưa?"
Khương Trà: "Biến thành nhà ma thám hiểm."
Tạ Cửu Đường: "Không có vấn đề, ngươi cần gì, ta toàn lực ủng hộ."
Khương Trà đã nghĩ xong, đến lúc đó có thể cho bọn quỷ tới làm thêm giờ, cho chúng nó tiền công bằng nến là được.
Đến khi chân núi có trò chơi ma quái, khách nếu bị dọa, thì sẽ lên núi cúi chào, thắp hương xin sư phụ phù hộ.
Khương Trà đưa ý tưởng, Tạ Cửu Đường phụ trách liên hệ, bắt tay thực hiện.
Vì là dự án Khương Trà chủ động đề cập, Tạ Cửu Đường bảo Trương Tiểu Vương dồn sức làm tốt chuyện này trước tiên.
Nên kế hoạch thu mua đỉnh núi diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ trong vài ngày, đã có quyền sở hữu.
Tuy tốn không ít tiền.
Nhưng tốc độ kiếm tiền của Tạ Cửu Đường lại nhanh hơn, nên số tiền chi tiêu đó gần như không đáng kể.
Trong thời gian này, Khương Trà vẽ xong bản phác thảo đạo quán.
Nàng vẽ lại nơi tông môn mình từng ở trước kia, thành một phiên bản thu nhỏ.
Tạ Cửu Đường lấy được bản thiết kế, lập tức sắp xếp người khởi công.
Với điều kiện đủ tiền, tốc độ xây dựng rất nhanh.
Khi Khương Trà nghỉ đông, Huyền Dương Quan đã hoàn thành.
Khương Trà thi xong môn cuối cùng của kỳ thi hết môn.
Tạ Cửu Đường tự mình lái xe đi đón nàng.
Khương Trà không thích Tạ Cửu Đường đến trường đón mình, nên phần lớn thời gian Khương Trà tự lái xe, trừ những ngày mưa, Khương Trà đều thích dùng chiếc xe ba bánh nhỏ của mình.
Tạ Cửu Đường đến cổng trường, đậu xe ở vị trí cực kỳ nổi bật, sau đó bước xuống xe, trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ rực.
Tạ Vinh Sinh và Ôn Giản An vừa mới đổi xe điện cũ, từ cổng trường đi ra, đúng lúc nhìn thấy Tạ Cửu Đường dựa bên xe, ăn mặc bảnh bao ra dáng.
Tạ Vinh Sinh giật khóe môi, nói: "Cửu thúc của ta hôm nay sao giống công xòe đuôi thế? Chẳng lẽ hắn đi học hỏi kinh nghiệm từ Tạ Vinh An? Tạ Vinh An đúng là một con công hoa."
Ôn Giản An cũng nhận ra Tạ Cửu Đường, nhưng nhất thời khó liên tưởng, đem người đàn ông ăn mặc sặc sỡ trước mắt, với người đàn ông lạnh lùng trầm ổn trong ấn tượng.
Không phải là cao lãnh chi hoa sao?
Hóa ra là vì chưa gặp được người thích nên mới cao lãnh vậy sao?
Tạ Vinh Sinh đánh lái xe đi.
Kết quả Tạ Cửu Đường liếc hắn một cái cũng không thèm.
Tạ Vinh Sinh dừng lại, tháo mũ bảo hiểm, ngoan ngoãn gọi: "Cửu thúc, Khương Trà đâu?"
Tạ Cửu Đường cầm hoa hồng, lòng bàn tay thực ra đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng vẻ mặt ngoài vẫn rất trầm ổn.
Hắn đẩy kính đen, nhìn rõ Tạ Vinh Sinh, nói: "Lần trước vịt cay mang tới mua ở đâu vậy? Nàng thích ăn, gửi địa chỉ cho ta, ta cùng đi mua."
Tạ Vinh Sinh: "Chờ chút ta gửi cho."
Khương Trà mở xe ba bánh đi ra.
Nhìn thấy chiếc Ferrari màu vàng chói mắt của Tạ Cửu Đường: ? ? ? ? ?
Khương Trà dừng xe ba bánh trước mặt bọn họ, nói: "Cửu gia, sao ngươi lại tới đây?"
Tạ Cửu Đường nhìn thấy Khương Trà, trên mặt lập tức tràn đầy tươi cười, khác hẳn biểu hiện khi thấy Tạ Vinh An vừa nãy.
Vừa rồi là lạnh lẽo như ngày đông giá rét.
Giờ phút này lại nóng rực như mặt trời.
Tạ Vinh Sinh đứng bên cạnh, nói thầm với Ôn Giản An: "Cửu thúc này trở mặt nhanh thật, có phải đã học qua không?"
Ôn Giản An nuốt nước miếng, hắn vẫn có chút bản năng sợ Tạ Cửu Đường, chủ yếu là khí tràng đối phương quá mạnh, chỉ cần đến gần là không nhịn được e dè, nên lúc muốn nói xấu Tạ Cửu Đường, còn chưa mở miệng, đã thấy mình lo lắng đổ mồ hôi.
"Ta, ta ta cũng cảm thấy vậy, hắn giống như biến thành một con công hoa đang tìm bạn đời." Ôn Giản An nói.
Tạ Cửu Đường đi tới, đưa hoa hồng cho Khương Trà, nói: "Huyền Dương Quan làm xong rồi, ta muốn dẫn nàng đi xem, xem có cần chỉnh sửa chỗ nào không, nếu không thì chờ nàng chọn ngày lành, là có thể chính thức khai trương."
Khương Trà lộ vẻ kinh hỉ, thuận tay nhận lấy hoa hồng Tạ Cửu Đường đưa, nói: "Nhanh vậy sao?"
Tạ Cửu Đường: "Ừ, Trương Tiểu Vương tìm đội ngũ bên đó rất giỏi, chất lượng được kiểm soát toàn bộ, cho thêm gấp ba tiền làm ngoài giờ, tốc độ tự nhiên sẽ nhanh."
Khương Trà: "Ta muốn đi xem."
Tạ Cửu Đường mời Khương Trà lên xe của mình.
Khương Trà liếc mắt, nói: "Xe này của ngươi gầm thấp quá không hợp đi đường núi, hay là lái xe của ta đi."
Khương Trà vỗ vỗ chiếc xe ba bánh nhỏ yêu thích của mình.
Tạ Cửu Đường suýt nữa quên mất điều này, mải mê đùa nghịch.
Bất quá bọn họ hoàn toàn có thể cho người để sẵn một chiếc xe việt dã ở dưới chân núi, nhưng nếu Khương Trà muốn đi xe ba bánh, cũng không phải không được.
Tạ Cửu Đường khi đối mặt với Khương Trà, thay đổi chủ ý rất nhanh.
Lập tức lên xe ba bánh của Khương Trà.
Tạ Vinh Sinh lôi kéo Ôn Giản An cũng chen vào.
Ôn Giản An sợ Tạ Cửu Đường, lúc ngồi cạnh Tạ Vinh Sinh, cố gắng co người nhỏ nhất có thể.
Khương Trà ngồi ở tay lái phía trước, dán một lá bùa.
Chiếc xe ba bánh nhỏ bỗng nhiên như ngựa hoang mất cương, với tốc độ rất nhanh, lao thẳng đi.
Chỉ thiếu chút nữa là bay.
Tóc Khương Trà không chút xước mẻ.
Ba người đàn ông phía sau, tóc tai đều bị thổi về một hướng, gọn gàng như nhau.
Lúc này, ai xấu người đó ngượng.
Ôn Giản An là người khó xử nhất.
Dù là ở giữa người bình thường, lớn lên cũng được coi là ưa nhìn và thu hút.
Nhưng đứng trước gien mạnh mẽ của Tạ gia, nhất là trước mặt Tạ Cửu Đường, hắn thực sự quá bình thường.
Ôn Giản An lại cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống.
May mắn, người lái xe là Khương Trà.
Tốc độ xe rất nhanh, đoạn đường bình thường phải mất hai đến ba giờ, bị Khương Trà rút ngắn chỉ còn nửa giờ.
Lúc Khương Trà xuống xe, vẻ ngoài trước sau như một.
Ba người đàn ông sau lưng, tóc tai một người một kiểu.
Toàn bộ đều thành kiểu tóc bù xù.
Khương Trà quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa cười phá lên.
"Ha ha ha ha ha kiểu tóc mới của mấy người, thú vị quá."
Tạ Cửu Đường vốn còn hơi buồn bực, lập tức cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Hắn thậm chí còn ghé sát lại Khương Trà, khi Khương Trà cười không khép miệng, liền chụp một bức ảnh chung.
Sau này mang ra xem, có lẽ còn khiến Khương Trà nhớ lại chuyện hôm nay, lại cười đẹp như hôm nay.
Hắn thích nàng cười, thích tiếng cười của nàng.
Hy vọng nàng mãi mãi đều vui vẻ.
Ôn Giản An vốn là mặt trẻ con, với kiểu tóc bù xù, trông như củ khoai tây có thêm tóc, mà còn là tóc mái dài lệch sang một bên.
...
Khương Trà nhìn thấy kiến trúc quen thuộc, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, ký ức không ngừng hiện về.
Đại sư huynh thích nghiên cứu bùa chú, thường hay ở một chỗ viết chữ vẽ tranh, thích nhất là nằm trên tảng đá lớn bên kia viết, có khi vẽ được mấy lá bùa kỳ lạ, còn có thể trêu chọc quỷ trên thân, sau đó lại náo loạn khắp nơi.
Nhị sư huynh thích xem sách, thường xuyên ở bên cái ao sen trên lầu nghỉ mát ngồi đọc sách, có đôi khi vừa thấy là hết cả một ngày.
Đại sư tỷ thích cái đẹp, thường xuyên từ khắp nơi trên thế giới cướp đoạt tranh vẽ trai đẹp, thường thường cầm ngắm nghía say sưa, ngẫu nhiên còn có thể chạy đến trước mặt Khương Trà, cầm bản nháp hỏi Khương Trà cái nào đẹp trai nhất.
...
Tiểu sư huynh thích nhất múa kiếm, một thanh bảo kiếm trở thành lão bà đối đãi, ngủ đều muốn ôm ngủ, thích nhất ở trong sân dưới gốc cây kia, múa kiếm một vạn lần.
Sau này cùng Đại sư tỷ tốt rồi, liền không ôm kiếm nữa.
Sư phụ thích nhất ngồi ở trên nóc nhà cao nhất, không làm gì, chỉ là ngồi lẳng lặng, nhìn xem thế gian vạn vật, hoa cỏ cây cối, sâu nhỏ rơi ở trên người hắn, hắn đều sẽ cẩn thận từng li từng tí thổi ra, sẽ không dễ dàng sát sinh.
Ánh mắt Khương Trà quá xa xăm.
Tạ Cửu Đường ở bên cạnh nhìn nàng, trong nháy mắt đó, một loại sợ hãi mất đi nàng, lại lần nữa quét lên trong lòng.
Tạ Cửu Đường bắt đầu khẩn trương.
Khương Trà tựa hồ chú ý tới Tạ Cửu Đường khẩn trương, bỗng nhiên chủ động cầm tay Tạ Cửu Đường, thản nhiên nói: "Rất đẹp, không cần thay đổi chỗ nào, cảm ơn ngươi, Cửu gia."
Tạ Cửu Đường nắm chặt bàn tay nhỏ, thông qua cảm thụ sự ấm áp của bàn tay nhỏ, để lặp đi lặp lại nhắc nhở chính mình.
Nàng bây giờ còn đang bên cạnh mình, không cần phải sợ.
Tạ Cửu Đường nhìn Khương Trà, ánh mắt dần dần dịu dàng, nói: "Ngươi thích là tốt rồi."
Khương Trà: "Ta rất thích."
Tạ Vinh Sinh cùng Ôn Giản An chạy khắp nơi, lăng xăng chạy vào chạy ra, không bao lâu, từ bên trong chạy ra, ở trong sân tại chỗ nhảy nhót vài cái, hưng phấn nói: "Nơi này cũng quá đẹp a, Khương Trà thật sự đều là tự ngươi vẽ bản nháp ra sao?"
Khương Trà: "Ta chỉ là vẽ hình dáng bên ngoài, sau đó kết cấu chủ yếu là do nhà thiết kế vẽ, bất quá những chỗ ta gặp đều là ta xúi giục."
Nhà thiết kế kia không biết Tạ Cửu Đường tìm ở đâu, năng lực phân tích rất mạnh, nói cái gì liền có thể vẽ cái đó, Khương Trà cơ hồ không tốn nước bọt, liền định xong bản phác thảo thiết kế.
Tương đối bớt lo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận