Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 401: Hai người này đối thoại, ngậm mẹ lượng quá cao (length: 22796)

Không phải thành phố ma thuật thời thượng sao? Sao lại có Thúy Hoa với Lan Phương ở đây cãi nhau? Còn làm ầm ĩ như thế này? Không biết còn tưởng hắn vượt thời không, trở về thập niên 70, 80. Haizzz... Cửu gia, không giúp được ngươi. Khương Cửu, đề tài này, vẫn là để lại sau này ngươi đi hỏi đi. Hẳn là sẽ có ngày biết câu trả lời.
Ô Nha nhìn hai người cãi nhau, bịt kín tai. Ma pháp công kích có đôi khi còn đáng sợ hơn vật lý công kích. Hai người này đối thoại, hàm lượng mỉa mai quá cao. Ô Nha cảm giác tai mình sắp điếc. Kia hai bà cô đều lớn tiếng, lại ra sức tăng âm lượng, gân xanh trên cổ đều vì gắng sức mà nổi rõ lên. Ô Nha đứng cách một khoảng, nhìn rõ mồn một, lo lắng hai người này cãi nhau, kích động quá độ, xuất huyết não mà ngã xuống. Lát nữa sẽ không gây họa đến những người xem náo nhiệt như bọn họ chứ?
Ô Nha vừa định hỏi Khương Trà có muốn hắn xuống xe đi khuyên can hay không, tuy rằng hắn cũng không có kinh nghiệm gì. Nhưng nhỡ đâu khuyên được thì sao? Nhưng hắn còn chưa mở miệng hỏi, Khương Trà lấy ra một tấm lá bùa, niệm chú ngữ, chớp mắt sau đó, hai bác gái đang cãi nhau bỗng nhiên không hiểu sao lại bắt đầu xin lỗi.
"Thật xin lỗi, ta không nên mắng ngươi."
"Thật xin lỗi, ta không nên cố ý hắt nước vào người ngươi."
"Ngươi là cố ý?"
"Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi."
"Không sao, lần sau chú ý chút, ta về sau cũng không mắng ngươi trộm chồng, lần sau trộm khi nào thì ta giúp ngươi canh chừng."
"Vậy lần sau ta cũng giới thiệu cho ngươi một người, còn nữa ta cũng không nói chuyện ngươi với con trai ôm nhau ngủ."
"À, vậy sao, vậy cảm ơn ngươi, có thể tìm người lớn tuổi một chút không? Tuổi tác, ngoại hình đều không thành vấn đề, chỉ là 'phương diện đó' tốt nhất có thể 'đánh' lâu dài."
"Cái này ngươi yên tâm, ta quen biết đều là người có năng lực."
"Vậy trước tiên cảm ơn ngươi."
"Không khách khí."
"Cảm ơn."
"Không khách khí."
Xe ba bánh thuận lợi chạy qua, hai người kia phảng phất như không nhìn thấy Ô Nha bọn họ. Ô Nha hai mắt lại một lần nữa trợn to. Vừa rồi hai người kia nói chuyện, sao... Sao nhiều thông tin thế? Hắn hình như vô tình nghe được chuyện gì ghê gớm lắm. Ô Nha lén nhìn biểu tình của Khương Trà, Khương Trà vẫn bình tĩnh, như thể hai người kia chỉ đang tán gẫu chuyện nhà. Quả nhiên vẫn là Khương tiểu thư lợi hại, bất động như núi. Hắn đoán hai người kia bỗng nhiên thay đổi cách nói chuyện như vậy là do Khương Trà thiêu lá bùa kia, còn có câu chú ngữ đó, tuy rằng không hiểu lắm. Nhưng không ảnh hưởng việc xem kịch. Quả nhiên đi theo Khương tiểu thư là sướng, không những được nhận lương không, lại được mở mang kiến thức, còn được ăn dưa mới nóng hổi.
Khương Trà lái xe ba bánh, trước đến gần ngân hàng, bảo Ô Nha đi rút mười vạn tiền mặt, cất vào túi, cứ thế nghênh ngang đến công viên lớn nhất gần đó. Trong công viên rất đông người. Có người tập thể dục buổi sáng, có người dắt trẻ con đi dạo, còn có người dắt thú cưng.
Náo nhiệt nhất là ở chỗ dễ thấy nhất, chỗ gần góc công viên. Từ sáng sớm đến tối, lúc nào cũng đông nghịt phụ huynh, cầm tư liệu con cái mình, không ngừng tìm kiếm đứa trẻ có điều kiện tốt. Ô Nha bọn họ vừa đến gần, liền nghe thấy một bác gái ăn mặc rất thời thượng, cầm tờ giấy đóng dấu, trên đó còn dán ảnh con gái, hỏi một ông chú ngồi vắt chân dưới gốc cây.
"Con trai của ông là hộ khẩu Hải Thành sao?"
Ông chú lắc đầu, nói: "Chúng tôi ở nơi khác đến, nhưng con trai tôi tốt nghiệp thạc sĩ đại học 985, hiện tại làm việc ở công ty lớn, lương năm hơn trăm vạn, nhà có hai căn hộ, đang chuẩn bị trả trước mua một căn ở Hải Thành."
Bác gái nhíu mày, nói: "Vậy không được, con gái tôi là người gốc Hải Thành, nhất định phải tìm người địa phương, tốt nhất là có nhà có xe ở trung tâm thành phố, xe không được dưới trăm vạn."
Từ giọng nói đến ánh mắt của bác gái đều có chút khinh thường ông chú, người xem náo nhiệt liền hỏi bác gái một câu: "Vậy con gái bà hiện tại làm gì?"
Bác gái rất tự hào nói: "Con gái tôi là y tá, công việc ổn định, nhà tuy rằng cho con trai cả rồi, nhưng con gái tôi là hộ khẩu ở đây, sinh cháu ngoại có thể trực tiếp nhập hộ khẩu Hải Thành và đi học ở đây."
Ô Nha nghe đến đó, phía sau không nghe rõ nữa. Hắn đi theo Khương Trà, xuyên qua chỗ này, đến một nơi khác. Chỗ đó có rất nhiều quầy xem bói. Quầy hàng rất đơn giản. Nhưng hình thức đều giống nhau. Một tấm vải, một chồng đá nhỏ, hai cái ghế. Trên vải in hoặc viết một đống thuật ngữ chuyên ngành mà người ngoài nghề không hiểu, nhìn là biết lừa đảo, không giống như Khương Trà, đơn giản thẳng thắn chỉ có mấy chữ "Đoán mệnh". Ngồi ở đây hầu hết đều là người già.
Khương Trà tìm được một chỗ trống ở cuối cùng, dựng xe ba bánh, giương cờ, hô to bắt đầu làm ăn, "Đoán mệnh đoán mệnh, xem ba quẻ, chuẩn tùy hỉ, không đúng bồi thường mười vạn."
Vốn dĩ người xem chỉ tò mò cô gái trẻ như vậy cũng ra ngoài lừa đảo, cho đến khi Khương Trà hô lên. Nói bồi thường mười vạn, người xem nhanh chóng xúm lại. Đều sợ đến muộn, không giành được mười vạn. Chớp mắt, xe ba bánh nhỏ của Khương Trà bị vây kín. Khương Trà ngồi trên xe, ung dung nói: "Chỉ xem ba quẻ, đoán đúng tiền quẻ tùy hỉ, đoán không đúng, bồi thường mười vạn, ai muốn giơ tay lên."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người giơ tay, cả đám đều hô to, "Tôi tôi tôi tôi." Những người này không phải đến vì tin Khương Trà, mà là muốn lấy mười vạn.
Trong đám đông có người nhỏ giọng bàn tán.
"Con bé này có phải ngốc nhiều tiền không? Lát nữa nó nói gì thì mình cứ cãi là nó đoán sai, nó làm gì được mình? Mười vạn này chắc chắn là của mình." Một tên mặt sẹo, vẻ mặt dữ tợn, nói xong còn chen lấn người phía trước, đẩy một chàng trai gầy yếu ngã xuống đất. Đồng bọn của hắn gầy hơn hắn, nhưng cao hơn hắn một cái đầu, trông như con bọ ngựa suy dinh dưỡng.
Đứng phía trước có một ông lão lên tiếng: "Cô bé, cô nói thật chứ? Chúng tôi nhiều người như vậy, đều có ghi âm, nếu lát nữa cô đoán sai mà không chịu đưa mười vạn, chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
Khương Trà cười, vỗ tay Ô Nha, ra hiệu lấy tiền. Ô Nha lập tức móc ra mười vạn tiền mặt, đặt ở vị trí dễ thấy trên xe ba bánh, nói: "Tiểu thư nhà chúng tôi không thiếu tiền, chỉ mười vạn mà cũng khiến mọi người lo lắng sao? Dám cá cược thì phải có tự tin, mọi người đứng cho ngay ngắn, đừng chen lấn, tiểu thư nhà chúng tôi đoán mệnh, chỉ xem cho người có duyên, nhìn trúng ai thì xem cho người đó."
Tên mặt sẹo lập tức khó chịu, ỷ mình to con, ba bước hai bước từ cuối hàng chen lên trước, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm Khương Trà, và mười vạn trên xe, nói: "Tiểu thư, cô nói người có duyên, không phải là người cô đã tìm sẵn rồi chứ? Tự chọn người ra, lát nữa nói gì cũng là nói trước rồi, làm sao chúng tôi tin cô thật sự biết xem, hay là đang diễn trò lừa gạt chúng tôi?"
Khương Trà thấy cá cắn câu, khóe miệng nhếch lên, nói: "Anh hỏi rất hay, anh gì ơi, tên là gì?"
Tên mặt sẹo biểu tình cứng đờ một chút, khó chịu nói: "Gọi gì mà anh gì, gọi anh, tôi mới ba mươi sáu tuổi, họ Ngô, Ngô Tam Quân."
Khương Trà bấm ngón tay tính toán, nói: "Được, hôm nay người có duyên đầu tiên chính là anh Quân, phiền anh bước lên trước, để tôi xem kỹ tướng mạo."
Khương Trà giả vờ xem tướng mạo, xem tay. Thực ra lúc nhìn thấy mặt đối phương, Khương Trà đã biết rõ hầu hết mọi chuyện của hắn. Đây là một kẻ rất đáng ghét. Trên tay dính máu người, còn không chỉ một mạng. Loại người này linh hồn đen kịt bốc mùi tanh tưởi, chưa đến gần đã ngửi thấy mùi chua thối như xác động vật, vô cùng khó ngửi.
Tên mặt sẹo muốn mười vạn, cũng coi như phối hợp. Vừa lúc Khương Trà định mở miệng, trong đám đông lại có người lên tiếng: "Tên này vừa rồi lớn tiếng nói cô tìm người, kết quả cô liền chọn hắn, sao chúng tôi biết màn tranh chấp này có phải hai người đã bàn bạc trước không?"
Người này vừa dứt lời, liền bị Ngô Tam Quân quay lại trừng mắt. Ngô Tam Quân giơ ngón tay giữa về phía đối phương, trợn mắt nói: "Anh nói cái gì? Anh hôm nay mới đến đây à? Ta Ngô Tam Quân mà anh cũng không biết? Anh cứ hỏi người xung quanh xem, Ngô Tam Quân ta cần phải thông đồng với bà cô này sao? Ta còn chẳng biết cô ta tên gì."
Người kia bị bạn kéo tay áo, bạn hắn lo lắng nói: "Đừng nói nữa, Ngô Tam Quân là địa đầu xà ở đây, không dễ chọc, anh không thấy Ngô Tam Quân lên tiếng là không ai dám nói gì nữa sao? Im miệng đi."
Ngô Tam Quân rất hài lòng với bộ dạng khúm núm của gã kia, miễn cưỡng bỏ qua cho tên vừa rồi ăn nói lỗ mãng, rồi quay sang nói với Khương Trà: "Được rồi, náo loạn một chút làm nhạc dạo thôi, nhưng bây giờ ngươi đã biết ta là ai rồi, cũng đừng có mà kinh sợ. Một lát nữa mà tính không chuẩn xác, ông đây sẽ cho ngươi nếm mùi vui vẻ ở cái hội sở kia."
Ô Nha suýt chút nữa rút súng.
Hắn không thể nghe người ngoài vũ nhục Khương Trà.
Nhưng Khương Trà đã nhận thấy được, cô liền ngăn Ô Nha lại.
Nếu không thì Ngô Tam Quân chắc chắn sẽ đổ máu.
Khương Trà bình tĩnh viết một hồi lên giấy, sau đó đưa cho Ngô Tam Quân, nói: "Đây là ngày tháng năm sinh của ngươi, không sai chứ?"
Ngô Tam Quân ban đầu còn cười khẩy, đợi đến khi nhìn rõ những gì viết trên giấy, hắn kinh hãi trợn mắt, nói: "Ngươi, ngươi thật sự biết sao?"
Khương Trà lạnh nhạt nói: "Ngô Tam Quân, ngươi ba mươi tư tuổi."
Tên cao gầy bên cạnh Ngô Tam Quân nói: "Sai rồi, là 36."
Khương Trà cũng không vì bị ngắt lời mà mất hứng, nàng nhìn Ngô Tam Quân, thản nhiên nói: "Lúc ngươi sinh ra, lúc khai hộ khẩu đã báo sai rồi, trên thực tế lớn hơn hai tuổi. Ngươi đối ngoại dùng là ngày trên hộ khẩu, nhưng thật ra tuổi thật của ngươi là ba mươi tư tuổi. Chuyện này chắc hẳn ngươi rõ ràng chứ? Ngô Tam Quân."
Vẻ mặt Ngô Tam Quân có chút không ổn, hắn nuốt nước bọt, liếc nhìn chồng tiền mặt trước mặt Khương Trà, muốn nói mình không biết, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Khương Trà đã nói.
"Người nhà ngươi chắc đều biết chuyện này, bao gồm cả em gái ngươi."
Em gái có lẽ là người quan trọng của Ngô Tam Quân, vừa nhắc tới em gái, cơ bắp trên mặt Ngô Tam Quân liền căng thẳng lên.
Tên cao gầy bên cạnh nói: "Ngươi còn có em gái à? Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, sao chưa bao giờ nghe ngươi nhắc đến vậy?"
Ngô Tam Quân rõ ràng không muốn chuyện về em gái bị người khác biết, vẻ mặt rất không tự nhiên, tròng mắt đảo quanh rồi dừng trên người Khương Trà, nói: "Đúng, ngươi nói đúng, ta quả thật là ba mươi tư tuổi."
Khương Trà tiếp tục: "Trước kia mẹ ngươi đã mất, cha ngươi là một tên nghiện rượu, lại còn ham cờ bạc, luôn dẫn ngươi theo đi sòng bạc chơi. Ngươi dần cũng học thói của đám người cờ bạc. Đến khi ngươi trưởng thành, trở thành đàn em của người khác, có được khoản thu nhập lớn có thể chi tiêu, ngươi lại giống hệt ông bố từng bị ngươi hận đến muốn giết, bắt đầu dính vào cờ bạc. Nhưng những điều này em gái ngươi đều không biết. Em gái ngươi còn đang học cấp hai, năm nay lớp 9, nhân phẩm học vấn đều rất tốt, đang cố gắng để thi vào trường chuyên cấp 3 trong tỉnh."
Ngô Tam Quân nghiến chặt răng, quai hàm căng lên, để lộ vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn đáng sợ, "Ngươi là ai? Ai phái ngươi đến điều tra ta?"
Khương Trà gõ gõ vào cái cờ phướn bên cạnh, bình tĩnh nhắc nhở: "Ta chỉ là một người đoán mệnh thôi."
Vẻ mặt Ngô Tam Quân rất khó coi, bây giờ hắn như đang bị giằng xé làm đôi.
Một nửa tin Khương Trà thật sự biết đoán mệnh.
Một nửa lại cảm thấy Khương Trà là tổ chức nào đó phái đến điều tra hắn, chỉ có điều tra thì mới biết rõ nhiều thông tin chi tiết về hắn như vậy.
Nhưng nếu là người trước, nếu nàng thật sự tính chuẩn như vậy, vậy có phải nàng cũng có thể... giúp em gái hắn bình an?
Ngô Tam Quân mắt đảo nhanh, tự hỏi xem liệu người trước mắt này có thể tin được hay không.
Ngô Tam Quân: "Vậy ngươi nói mẹ ta mất lúc nào?"
Khương Trà lạnh nhạt: "Năm ngươi bốn tuổi."
Ngô Tam Quân: "Nhưng vừa rồi ngươi cũng nói em gái ta mới học lớp 9, nếu mẹ ta mất lúc ta bốn tuổi, vậy là ba mươi năm trước, điều này có hợp lý không?"
Khương Trà khẽ cười, nói: "Ngươi dường như hỏi một câu rất ngớ ngẩn, em gái ngươi và ngươi chỉ là chị em cùng cha khác mẹ thôi. Cha ngươi lúc ở bên ngoài làm loạn, bị một người phụ nữ tóc dài môi đỏ vứt trước cửa nhà ngươi một đứa bé sơ sinh, nàng cơ hồ là do một tay ngươi nuôi lớn. Ngươi vô cùng yêu thương đứa em gái có một nửa dòng máu của mình. Để cho em gái có thể sống sót, lúc nàng vẫn còn là một đứa trẻ cần bú sữa, ngươi đã ra ngoài học cách trộm đồ."
Ngô Tam Quân thường xuyên tới đây chơi, coi như là thổ địa ở khu này, người dân xung quanh cơ bản đều biết hắn, biết hắn không dễ chọc. Nên cho dù Khương Trà vừa nói ra điều này, đám đông vây xem cũng không dám lên tiếng.
Chỉ là yên lặng lắng nghe.
Có người cảm thấy Ngô Tam Quân đáng đời, ai bảo hắn luôn đi bắt nạt người vô tội.
Nhưng cũng có người cảm thấy hắn đáng thương, không phải là kẻ xấu bẩm sinh mà do cuộc đời xô đẩy thành ra như vậy.
Có người lại cảm thấy em gái Ngô Tam Quân may mắn, có một người anh trai sẵn sàng làm bẩn tay mình để cho em gái được sống.
Nhưng lại có người cảm thấy em gái Ngô Tam Quân đáng thương, lại gặp phải người anh như vậy, cả đời sẽ không thể nào ngóc đầu lên được, sau này lại càng không ai dám cưới cô ta, trừ những kẻ tệ hại giống như Ngô Tam Quân.
Ngô Tam Quân nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Hắn nghiến răng, rồi cầm lấy cây bút trên xe của Khương Trà, nhanh chóng viết mấy chữ lên tờ giấy ghi ngày tháng năm sinh của mình.
【Đại sư, xin người hãy mau cứu em gái tôi.】 Khương Trà ở phía sau viết dấu chấm, thản nhiên nói: "Ta có thể giúp ngươi đạt được mong muốn, nhưng ngươi cần thành thật với ta. Nếu ngươi làm được, ta có thể thực hiện ước nguyện của ngươi."
Khương Trà nhân cơ hội cuộn tờ giấy lại, rồi làm ảo thuật, đưa tay vẫy mấy cái, tờ giấy bỗng cháy bùng lên.
Hành động ảo thuật này khiến đám đông chứng kiến tại hiện trường, trong khoảnh khắc xôn xao náo nhiệt.
Đám bạn của Ngô Tam Quân muốn nhìn xem trên giấy Ngô Tam Quân đã viết gì, nhưng còn chưa kịp dò xét thì tờ giấy đã bị Khương Trà đốt thành tro.
Đám bạn chọc vào Ngô Tam Quân, kéo dài con mắt cá chết nhìn chằm chằm vào hắn, nói: "Trên giấy ngươi viết gì thế? Con nhỏ kia thật sự đoán đúng? Chẳng phải đã nói là mặc kệ nó nói gì..." Bạn bè của hắn ghé sát lại Ngô Tam Quân, nhỏ giọng nói: "Đều đã nói không được sao? Vậy mười vạn tiền mặt đó ngươi bỏ rồi à?"
Ngô Tam Quân không để ý đến bạn, hắn nhìn Khương Trà, giọng nói trở nên kiên định và thành thật nói: "Chỉ cần ngươi có thể thực hiện mong muốn của ta, ta cũng có thể đáp ứng ngươi."
Đám bạn của hắn cảm thấy mơ hồ, khó chịu đẩy Ngô Tam Quân một cái, nói: "Này, đừng có mà úp mở, rốt cuộc đang nói cái gì thế?"
Xô đẩy qua lại, ống tay áo của tên cao gầy rơi xuống, Khương Trà thấy hình xăm con bọ cạp độc trên mu bàn tay hắn.
Không ngoài dự đoán, trên người Ngô Tam Quân cũng có hình xăm bọ cạp độc.
Khương Trà cầm lấy mười vạn trên xe, đặt trên tay khẽ ước lượng sức nặng, sau đó khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp ném mạnh cả chồng tiền dày cộm vào người Ngô Tam Quân.
Chính Ngô Tam Quân cũng ngây người, gần như là bản năng giơ tay ra bắt lấy tiền.
Khương Trà: "Đây là thành ý của ta."
Ngô Tam Quân nhanh chóng kéo đồng bọn đi ngay.
Đám bạn của hắn trên đường đi đều hỏi: "Vừa rồi hai người đang nói chuyện gì thế? Con nhỏ kia sao lại tự nhiên cho mày tiền? Chẳng lẽ là mày viết trên giấy nói nó tính sai, nên nó chủ động cho tiền mày, mày giúp nó diễn trò?"
Ngô Tam Quân không ngờ cái đầu óc bé bằng hạt táo của bạn mình lại nghĩ ra được một cách khai thác có hiệu quả, vội nói theo: "Chắc vậy, đi thôi, tối nay tao bao khách."
Ngô Tam Quân vừa nói vừa vung vẩy chồng tiền.
Đám bạn thấy tiền, lập tức hai mắt phát sáng, không hỏi gì nữa.
"Hắc hắc, được thôi; vậy kêu cả mấy em ngực bự nhé."
"Được thôi, mày ở đây chờ tao chút, tao mắc tiểu, đi WC một lát ra ngay."
Hai người cách đó không xa có một nhà vệ sinh công cộng.
Đám bạn không nghĩ nhiều, đứng tại chỗ, hút thuốc, đợi Ngô Tam Quân ra.
Ngô Tam Quân sau khi vào nhà vệ sinh, lập tức lấy chồng tiền ra, tỉ mỉ tìm kiếm từng tờ một.
Cuối cùng cũng tìm thấy một tờ giấy kẹp ở bên trong.
Trên tờ giấy viết địa chỉ gặp mặt tối nay.
Ngô Tam Quân nhanh chóng nhớ kỹ rồi xé tờ giấy, xả nước cho trôi đi.
...
Khương Trà ngẫu nhiên lại chọn thêm hai người thật sự cần giúp, hỗ trợ tính toán, rồi trả cho đối phương phương án giải quyết.
Sau khi kết thúc ba quẻ.
Vẫn còn người muốn giữ nàng lại.
Thậm chí cả mấy ông chú bà thím thích tụ tập hóng chuyện lúc nãy, cũng nghe thấy tiếng tìm tới.
Chặn xe ba bánh của Khương Trà lại không cho đi, ra sức giơ mấy tờ giấy đóng dấu trong tay cho Khương Trà, lớn tiếng muốn nhờ Khương Trà tính chuyện nhân duyên cho con cháu họ.
Nhiều ông chú bà thím như vậy, ngay cả Ô Nha nhìn cũng thấy đau đầu, không biết phải phá vòng vây thế nào.
Bỗng dưng, chỉ thấy Khương Trà bình tĩnh đứng dậy, đứng ở vị trí cao, chỉ về một chỗ, lớn tiếng nói: "Bên kia phát trứng gà miễn phí kìa."
"Ở đâu? Ở đâu?"
Đám người vây quanh Khương Trà, trong nháy mắt chạy sạch.
Khương Trà nhanh chóng lái xe, kéo Ô Nha bỏ chạy.
Đợi khi các ông chú bà thím nhận ra mình bị lừa thì chiếc xe ba bánh của Khương Trà đã đi xa.
Ô Nha chớp chớp mắt, nói: "Sao ngươi biết chiêu đó hiệu quả vậy?"
Khương Trà lộ ra hàm răng trắng, cười nói: "Không có ông chú bà thím nào có thể thoát được sức hút của trứng gà miễn phí đâu."
Ô Nha im lặng giơ ngón cái lên.
Khương tiểu thư vẫn đáng sợ như thường lệ.
Buổi tối đến giờ hẹn.
Khương Trà và Ô Nha đến nơi hẹn trước.
Bởi vì hẹn ở nơi hoang vắng ít người nên đèn rất tối, mà muỗi thì rất nhiều.
Ô Nha lại là kiểu người dễ bị muỗi đốt, chẳng mấy chốc đã bị muỗi cắn nổi đầy nốt trên người.
Hắn vừa cố gắng đập muỗi, vừa nhìn chằm chằm hướng phía trước, nói: "Nếu Ngô Tam Quân mà tham món tiền kia, thì không tới làm sao bây giờ?"
Khương Trà uống trà sữa, nói: "Em gái hắn mới sinh ra được mấy ngày đã bị ném trước cửa nhà bọn họ, Ngô Tam Quân năm đó cũng chỉ mới hai mươi tuổi, tuy rằng vì bỏ học sớm, rất sớm đã ra ngoài làm việc kiếm tiền, nhưng vì có ông bố nghiện cờ bạc và rượu chè, tiền hắn kiếm được thường xuyên bị bọn cho vay nặng lãi vét sạch, khiến hắn ngay cả tiền cơm cũng không có, thường xuyên bữa đói bữa no, lục thùng rác là chuyện như cơm bữa."
Ô Nha ngồi xổm bên cạnh, im lặng nghe Khương Trà kể về chuyện trước đây của Ngô Tam Quân.
Khương Trà tiếp tục nói: "Mới đầu, Ngô Tam Quân còn ôm hy vọng vào bố của hắn, hy vọng cô em gái nhỏ có thể khiến bố mềm lòng, nên hắn ôm cô em gái nhỏ bé chưa bằng hai bàn tay của hắn, đến gần trước mặt bố, ý định khơi dậy chút tình thương của cha vốn chưa từng xuất hiện.
Nhưng thứ nhận lại chỉ là một trận đòn roi, nếu không phải Ngô Tam Quân liều chết bảo vệ em gái, thì người bố kia đã tại chỗ quăng chết đứa bé đang khóc oe oe rồi.
Từ sau đó, Ngô Tam Quân liền quyết tâm, hắn muốn một mình nuôi nấng em gái trưởng thành, dù cho bản thân phải mãi mãi rơi vào bóng tối, dù cho tay mình phải vấy m.á.u tươi, cũng không tiếc đi trên con đường này."
Ô Nha nghe rất nghiêm túc, đợi Khương Trà nói gần xong mới hỏi: "Nếu đã vậy, vậy sao hắn sau khi gia nhập tổ chức bọ cạp, có tiền rồi, lại còn đi theo vết xe đổ của cha hắn?"
Khương Trà hút một ngụm trân châu, cắn rồi nói: "Gien tật xấu, rất khó chống lại sự cám dỗ.
Hắn vốn cũng không muốn hút chích, nhưng ở cái vị trí đó, muốn không dính vào cờ bạc và rượu chè cùng gái gú, quả thực quá khó.
Mà mấy thứ này một khi dính vào, muốn từ bỏ, lại càng khó."
Ô Nha: "Cho dù hắn có một cô em gái mà hắn thương yêu đến vậy cũng không được sao?"
Khương Trà: "Trừ phi hắn có thể rời khỏi con đường này, nếu không thì làm sao được? Thứ duy nhất hắn có thể làm, chỉ là không cho em gái biết mà thôi, nhưng rất tiếc, đến cả điều này cũng thất bại."
Ô Nha bỗng nhiên trừng lớn mắt, nói: "Ngươi nói là, em gái của hắn biết hắn làm gì sao? Vậy tối nay hắn tới đây là vì chuyện của em gái hắn?"
Khương Trà ôm bát lớn trà sữa, hút một lúc, nói: "Đối với Ngô Tam Quân mà nói, cũng chỉ có chuyện của em gái, mới có thể khiến hắn lòng dạ rối bời."
Ô Nha cúi đầu, cảm xúc trong nhất thời rất phức tạp.
Ngô Tam Quân tội ác tày trời, pháp luật không thể tha thứ cho hắn.
Nhưng thân thế của hắn đích xác đáng thương.
Còn cả cô em gái kia nữa.
Một người đàn ông tay đã nhúng chàm m.á.u tươi, không việc ác nào không làm, trong lòng cũng có một mặt mềm yếu, cũng có người mà hắn muốn bảo vệ dù phải liều cả tính mạng.
Chỉ tiếc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận