Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 33: Hắn bây giờ là chúng ta kim chủ ba ba (length: 7954)

"Tiểu Hắc, không được cắn người, hắn bây giờ là kim chủ ba ba của chúng ta." Khương Trà nói.
Tiểu Hắc có vẻ như nghe hiểu lời nàng, ngập ngừng một chút, thu lại vẻ hung ác trước đó, trong một giây biến thành vô tội, mắt chớp chớp nhìn với bộ dáng đáng thương yếu ớt, còn thè lưỡi rắn liếm nhẹ hai vết răng nhỏ trên cổ tay Tạ Cửu Đường vừa bị nó cắn.
Không biết có phải ảo giác hay không, mọi người dường như thấy được nụ cười nịnh nọt trên mặt con rắn.
Tạ Cửu Đường liếc nhìn chỗ bị cắn, từ vết thương, cơn đau nhỏ bắt đầu lan ra, sau đó từ vết thương, làn da xung quanh bắt đầu đen đi, dần dần lan rộng.
Tạ Vinh An nhảy dựng lên, "Ta nói này, Cửu thúc trúng độc rắn sẽ chết sao?"
Tiểu Hắc lập tức dùng cái đuôi dài mảnh của mình che đi chỗ Tạ Cửu Đường trúng độc biến đen, rồi nịnh hót nháy mắt với mọi người mấy cái.
Như đang nói: Trúng độc sao? Đâu có, các ngươi nhìn lầm đó.
Quản gia cũng bất chấp sự sợ rắn, bỏ qua tu dưỡng nghề nghiệp chạy nhanh về phía chủ nhân, vừa lấy điện thoại gọi cấp cứu, vừa hỏi Khương Trà, "Khương tiểu thư, đây là loại rắn gì vậy? Ta cho người chuẩn bị thuốc giải độc."
Khương Trà bình tĩnh lấy túi đồ ăn vặt của mình ra, sau khi lấy một gói khoai tây chiên thì đưa chỗ còn lại cho Cơ Mộc, hào phóng nói: "Tùy tiện ăn đi."
Cơ Mộc thụ sủng nhược kinh, "Cám ơn."
Khương Trà: "Không có gì, dù sao không phải tiền của ta mua."
Tạ Vinh An: "..." Bây giờ là lúc chia đồ ăn vặt sao? Cửu thúc trúng độc đó, Tạ gia mà không có Cửu thúc là xong đời! Cái mạng nhỏ của hắn cũng không còn.
Nếu hắn cứ trơ mắt nhìn Cửu thúc ra đi, làm người cuối cùng chứng kiến, không những sẽ bị Tạ gia tra tấn bằng khổ hình, mà còn bị lóc da rút xương, cuối cùng đến xương cũng xay thành bột, làm thành xúc xích xương bùn cho lão hổ ăn.
Tạ Vinh An lo lắng đến mức muốn xông tới cho Tạ Cửu Đường hút thuốc phiện.
Khương Trà liền đè bả vai hắn, nhẹ nhàng ấn xuống, ấn hắn về lại vị trí cũ.
Tạ Vinh An chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy có một sức nặng đè lên vai, ép tới hắn không có sức phản kháng, khi phản ứng lại thì hắn đã ngồi yên.
Hả? ?
Khương Trà bình thản dị thường, "Không cần lo, độc của Tiểu Hắc chỉ có tác dụng với những kẻ mà nó muốn giết."
Tạ Vinh An trợn mắt há mồm, "Chuyện này cũng được sao?"
Khương Trà: "Với các loại rắn khác thì không được, nhưng Tiểu Hắc thì có thể."
Tiểu Hắc lập tức kiêu ngạo ưỡn cái cổ rắn, con ngươi dựng đứng lộ vẻ đầy kiêu hãnh.
Tạ Vinh An dụi mắt một cái, thấy mà kinh, hắn vậy mà thấy được vẻ mặt phức tạp của con người trên mặt một con rắn.
Tạ Vinh An còn muốn nói gì đó thì Khương Trà đã nhét thẳng cây kẹo mút chưa bóc vào miệng hắn, chặn lời lại.
Khương Trà: "Yên tâm, ta hại ai chứ không hại kim chủ ba ba của mình đâu."
Tiểu Hắc: "Tê... Tê..." Không có độc.
Tạ Cửu Đường: ? ? ?
Mọi người trợn mắt nhìn độc tố trên người Tạ Cửu Đường lan ra, không bao lâu cả cánh tay đều đen, sau đó đến cổ, cuối cùng ngay cả mắt cũng đen...
Thế này mà đem đến châu Phi chắc có thể làm thổ dân luôn.
Tạ Vinh An khẩn trương đến độ nắm chặt đùi mình, nắm đến thâm tím cả đùi mà Khương Trà vẫn bình tĩnh ăn khoai tây chiên.
Mau nhìn kìa.
Cửu gia của ta đã đen thành than hết rồi mà, sao xui xẻo lại xuyên trúng vest đen.
Khương Trà ăn xong một gói khoai tây chiên, còn cẩn thận đổ hết vụn bánh vào miệng, không bỏ chút nào.
Rột rột ăn xong, sau đó đứng dậy vỗ tay.
Tạ Vinh An nhìn Khương Trà đi về phía Tạ Cửu Đường, không nhịn được hỏi: "Cửu thúc của ta có thể trắng lại không?"
Khương Trà trước bắt mạch cho Tạ Cửu Đường một cái, rồi nhanh chóng ấn mấy huyệt đạo trên người Tạ Cửu Đường, sau đó tay di chuyển theo kinh mạch.
Lại lần nữa ấn huyệt ở hai chân gần nửa tiếng.
Thực ra đối với Khương Trà mà nói thì năm phút là xong.
Nhưng năm phút không đủ để nàng hút linh khí.
Thời gian mát xa thêm này cũng là vì trộm hút linh khí.
Tạ Cửu Đường có chút nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ, bởi vì khi Khương Trà mát xa chân cho hắn, đôi khi giống như đang xoa dầu hơn.
Nhưng mà, những nơi bị nàng ấn qua, kinh mạch có cảm giác hồi sinh, ấm nóng như dòng nước ấm từ từ sục sôi.
Khi Khương Trà tách chân Tạ Cửu Đường ra để ấn bên trong thì Tạ Vinh An bịt mắt Cơ Mộc lại, "Cô có thể về phòng làm mấy cái này không? Cơ Mộc còn là trẻ con."
Khương Trà khẽ liếc nhìn Tạ Vinh An.
Tạ Vinh An nghi hoặc, "Cô nhìn cái gì vậy?"
Khương Trà: "Nhìn kẻ ngốc."
Tạ Vinh An: "Cô mắng tôi hả?"
Khương Trà: "Còn nghe được, chứng tỏ không quá ngu, vẫn còn cứu được."
Thằng em quá ngu thì nàng không thu đâu.
Tạ Vinh An: "..."
Hắn tức mà không dám nói gì.
Dù sao người đang mắng hắn rất có thể là tiểu thẩm tương lai của hắn, hơn nữa Cửu thúc còn đang chống lưng.
Đắc tội ai cũng không thể đắc tội Cửu thúc giống như không thể đắc tội Khương Trà.
Khương Trà là tiểu thẩm tương lai của hắn, bị tiểu thẩm mắng là bị trưởng bối mắng, trưởng bối mắng vãn bối là hợp lẽ.
Tức là không được tức giận.
Tự Tạ Vinh An pua chính mình.
Quản gia tốt bụng nhắc nhở, "Tam thiếu gia, Khương tiểu thư chỉ là đang chữa bệnh chân cho Cửu gia thôi."
Tạ Vinh An: (ΩДΩ)? ? ?
"Anh nói cô ta có thể chữa bệnh chân cho Cửu thúc? Gia gia đã mời từng người danh y chuyên nghiệp trên toàn thế giới về rồi, đến cả mấy đại sư nổi danh cũng mời không ít, không ai dám nói có thể chữa chân cho Cửu thúc, cô ta thì có thể?"
Đã 5 năm rồi.
Tạ gia đã mời hết danh y, đại sư, tây y, trung y trên toàn thế giới, đến cả cổ sư Miêu Cương, thầy pháp hàng đầu Thái Lan... Tất cả những người có thể nghĩ đến đều đã mời qua, kết quả chẩn đoán chung của mọi người đều là: không kiểm tra ra nguyên nhân, không thể chữa trị.
Ngay cả kỹ thuật kiểm tra bệnh tối tân cũng không tìm ra nguyên nhân gây bệnh ở chân Tạ Cửu Đường.
Khương Trà thản nhiên nói: "Đó là vì những người các ngươi mời đều là phế vật."
Một câu nói khiến cả thế giới đồng loạt có người hắt hơi.
Tạ Vinh An nửa tin nửa ngờ, "Cửu thúc, bây giờ chú có thể đứng lên được không?"
Độc tố trên người Tạ Cửu Đường từng chút một dồn xuống hai chân, sau đó biến mất hoàn toàn ở chân.
Khương Trà lén hút một chút linh khí, tinh thần sảng khoái nằm trên ghế sô pha, mở phim hoạt hình, nàng và Cơ Mộc vừa ăn mì cay khoai tây chiên vừa xem phim, xem hai người cười ha ha không ngừng.
Tạ Cửu Đường thử dùng lực ở bàn chân, nhẹ nhàng nhón chân nhấc đầu gối lên.
Tuy rằng vẫn không thể đứng lên, nhưng chân hắn có cảm giác rõ rệt hơn, thậm chí còn có thể tạo ra một chút lực ở động tác nhỏ.
Biểu cảm của Tạ Cửu Đường vẫn trước sau như một, nhưng trong lòng đã vô cùng kích động.
Suốt 5 năm qua, bệnh ở chân hắn vẫn luôn trở nặng, người nhà dùng mọi biện pháp đều không thể ngăn chặn sự chuyển biến xấu, càng không nói đến chữa khỏi.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên hắn cảm nhận được đùi có dấu hiệu tốt hơn.
Tuy rằng rất nhẹ, nhưng đây là dấu hiệu của hy vọng.
Tiểu Hắc từ trên đùi hắn trượt xuống, bò lại lên người Khương Trà, cuộn tròn nằm trên đầu Khương Trà, cùng nhau xem phim hoạt hình.
Tạ Vinh An nhìn sang thì thấy như có một đống phân đen trên đầu Khương Trà.
Nhưng hắn không dám nói ra, hắn sợ con rắn kia xông tới cắn hắn.
Tạ Vinh An vốn đang ngồi cạnh Cơ Mộc, từ khi rắn lại đây thì hắn đã chạy mất dép.
Trốn ở chỗ xa xôi hẻo lánh nhất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận