Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 103: Nhìn đến ngươi ta dễ dàng choáng váng đầu, ta ngất ngu ngốc, còn choáng thiểu năng. (length: 7392)

Tạ Vinh Sinh vì sợ rắn, đến ăn cơm cũng không dám lên bàn, một mình hắn ở bàn ăn nhỏ, trong lòng run sợ ăn xong.
Ăn xong cơm, Tạ Vinh Sinh cảm thấy nóng, chạy đến mở tủ lạnh định lấy que kem ăn, kết quả đưa tay túm một cái liền tóm trúng Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lạnh cóng đến thân thể bên ngoài mát lạnh, còn phủ một lớp băng mỏng.
Tạ Vinh Sinh vừa mới đầu còn không nhìn rõ là thứ gì, cầm trong tay đến gần nhìn một lát, ái chà.
"A, rắn a." Tạ Vinh Sinh dùng sức giũ, Tiểu Hắc bị quật bay ra ngoài.
Suýt chút nữa cũng vì tủ lạnh quá lạnh mà tiến vào trạng thái ngủ đông Tiểu Hắc, bị lắc lư tỉnh táo lại, sau đó bay đến trên đùi Tạ Cửu Đường.
Tạ Cửu Đường cảm thấy trên đùi mát lạnh, cúi đầu, vừa vặn đối mặt với Tiểu Hắc.
"Tê ~ tê ~" này, ta cái đại kim chủ vừa đẹp trai vừa mê người lại nhiều tiền! ❤ Tiểu Hắc dùng đuôi của mình tạo thành một hình trái tim nhỏ. ❤ Tiểu Trà Trà nói, trước mắt đây là kim chủ, phải đối với hắn tốt một chút, còn phải khiến hắn sống lâu, như vậy nàng và Tiểu Trà Trà mới có rất nhiều đồ ngon để ăn mãi không hết.
Tiểu Hắc lộ ra răng nanh của mình, răng nanh nhỏ xíu lóe lên ánh sáng, nói: "Kim chủ đại nhân, muốn ta hiện tại cắn ngươi một cái không?"
Bàn tay lớn của Tạ Cửu Đường dừng trên đầu Tiểu Hắc, nhẹ nhàng vuốt ve, "Cắn đi."
Con rắn này rất đặc biệt.
Mỗi lần cắn xong hắn, hắn tuy rằng sẽ biến thành màu đen, nhưng sau khi sắc tố đen ngang đó rút đi, mỗi một lần chân của hắn đều sẽ đỡ hơn một chút.
Bây giờ kỳ thực đã có thể đứng lâu hơn so với trước, chỉ là vẫn chưa có cách nào đi đường giống như người bình thường.
Tạ Vinh Sinh vẫn ở phía sau sợ run, không dám lại gần một chút nào, sau đó hắn mắt trừng trừng nhìn con rắn kia cắn một cái vào chân Tạ Cửu Đường, ngay sau đó chân kia liền đen lại.
Tiếp đó là tay, cổ, mặt đen thùi lùi.
Tạ Vinh Sinh nhìn ngây người, "Ngọa tào, Cửu thúc, ngươi không phải bị rắn độc cắn đó chứ? Phải làm sao bây giờ? Quản gia, quản gia, Lâm quản gia, Cửu thúc ta trúng độc rồi, mau gọi 120, không, mau gọi 110 đi, đây là rắn Khương Trà, nhất định là Khương Trà đang hãm hại Cửu thúc ta, nàng muốn mưu tài sát hại tính mệnh, còn muốn chiếm lấy ta, nàng mơ ước cơ thể của ta."
Tạ Vinh Sinh vừa nhắc đến việc Khương Trà nói xấu, liền bị Ô Nha không biết từ đâu chạy đến tóm lấy, ném vào trong hồ bơi.
"Bùm." Tạ Vinh Sinh rơi vào hồ bơi, bắn lên bọt nước lớn tung tóe.
Hắn rơi xuống còn chưa kịp phản ứng, lộn nhào một vòng trong nước, xoay người liền thấy Thập Bát ngay gần.
"A rột rột rột rột..."
Tạ Vinh Sinh ở trong nước kêu thảm thiết, kết quả bị sặc nước.
Rột rột rột rột sặc một bụng nước.
Vất vả lắm mới ngoi lên được mặt nước, lại bị Thập Bát nhảy dựng lên dùng vỏ rùa đè xuống, tiếp tục sặc nước rột rột rột rột.
Cuối cùng, đến lúc gần hết hơi, Thập Bát rốt cuộc buông hắn ra, để hắn lên bờ.
Nhưng mà cái đang chờ đợi Tạ Vinh Sinh cũng không phải là sự yên tĩnh, mà là răng nanh của Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cắn một cái vào cánh tay của hắn.
Cánh tay Tạ Vinh Sinh dọc theo nơi bị cắn run lên, không bao lâu, giống như Cửu thúc của hắn cũng biến thành màu đen như than.
Tạ Vinh Sinh thê thảm quỳ trước mặt Khương Trà, cầu xin tha thứ, "Cô nãi nãi, mau cứu ta đi, ta còn trẻ, không muốn biến thành Dương Quá a."
Khương Trà: "Dương Quá có thần điêu, ngươi có sa điêu."
Tạ Vinh Sinh khó hiểu, "Cái gì điêu?"
Khương Trà lười giải thích với hắn, nhấc mí mắt lên nói: "Phiền ngươi đừng có lượn qua lượn lại trước mắt ta, nhìn ngươi ta dễ bị choáng đầu, ta mà ngơ ngẩn, còn choáng thiểu năng."
Mặt Tạ Vinh Sinh đỏ bừng, "Ngươi mắng ta? Ngươi lại mắng ta? Chúng ta dù sao cũng là bạn học một thời gian, không đúng; không phải ngươi thích ta sao? Cho nên vừa rồi ngươi mắng ta những lời này là để gây sự chú ý với ta?"
Khương Trà trợn trắng mắt với hắn, nói: "Ta còn trẻ, nhưng ta còn chưa mù, thích con chó của lão Vương ở cách vách ta còn không thích ngươi, cút đi."
Tạ Vinh Sinh theo bản năng nói: "Sau này ngươi định gả cho một con chó sao?"
Tạ Cửu Đường đang xem bưu kiện, tiện thể xử lý công việc sự vụ ở phòng khách: "..."
Tạ Cửu Đường ra hiệu.
Ô Nha lại một lần nữa xuất hiện đột ngột, uy hiếp đuổi Tạ Vinh Sinh đi, ném vào hồ bơi.
Thập Bát đang phơi nắng một cách vui vẻ: "..."
Thật phiền đám nhân loại, cứ ném rác vào nhà nó (〃 (2) mảnh ).
...
Khương Trà và Tiểu Hắc nằm trên ghế tắm nắng ở bên bờ hồ bơi.
Khương Trà ăn mặc rất tùy ý, quần sooc áo ngắn đơn giản, lộ ra đôi chân dài không tì vết.
Nắng chiếu cả buổi mà cũng không thấy đen đi một chút nào.
Tiểu Hắc cũng phơi nắng không đen được, nó vốn đã đen không thể đen hơn được nữa.
Nó cũng mặc một bộ đồ kiểu quý ông, quản gia tự tay may bộ đồ nhỏ cho nó, đo ni đóng giày, còn có rất nhiều nữa.
Nó còn có một cái tủ quần áo nhỏ, đầu rắn đi xuống, ước chừng ở vị trí sau gáy, còn đeo một chiếc nơ bướm nhỏ màu hồng nhạt, đặc biệt xinh đẹp.
Tiểu Hắc đặc biệt thích, đeo lên chiếc nơ bướm xinh đẹp về sau, nó cảm thấy mình cũng là một xà xà xinh đẹp. (*^▽^*) Tạ Vinh Sinh quỳ ở bên hồ bơi, tự mình ấn bụng để ói nước ra, trông vừa thảm hại lại vừa chật vật.
Lý Thích và Hoàng Mỹ Mỹ đứng cạnh Khương Trà.
Hoàng Mỹ Mỹ nhìn chằm chằm Tạ Vinh Sinh một hồi lâu, nói: "Rất kỳ lạ, lúc Tạ Vinh Sinh vừa mới đến, tôi nhìn mặt hắn còn thấy đẹp trai, về sau thấy hắn làm nhiều trò ngốc nghếch như vậy, tôi cảm thấy hắn trở nên bình thường, còn hơi thiểu năng nữa."
Lý Thích phụ họa, "Đúng đúng, mị lực của đàn ông không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nội tâm rất quan trọng."
Khương Trà đeo kính râm, bấm đốt ngón tay tính toán một chút, đưa cho Lý Thích một người giấy nhỏ, nói: "Cầm người giấy này, đêm nay lúc 12 giờ, đến biệt thự Lý Lệ An, sau đó để người giấy đi theo đường cửa sổ vào, cửa sổ phía tây nam sẽ mở ra, nó sẽ lấy ra một viên hạt châu màu trắng, ngươi nuốt hạt châu đó vào, ký ức của ngươi sẽ khôi phục."
Lý Thích trang trọng nhận lấy người giấy, "Được; cảm ơn."
Lý Thích và Hoàng Mỹ Mỹ bay đi.
Khương Trà lại nằm một lát, đợi đến thời gian cô nên đi ra ngoài, Khương Trà trực tiếp đứng dậy xỏ dép tông đi ra ngoài.
Tiểu Hắc thấy nàng muốn ra ngoài, liền nhảy lên người nàng đi theo.
Quản gia đuổi theo phía sau hỏi: "Khương tiểu thư, buổi tối có về ăn cơm không?"
Khương Trà hai tay chắp lại vặn vẹo khớp ngón tay, rồi lại vặn vẹo cổ, nói: "Ta đi ra ngoài đánh người, đại khái một tiếng nữa sẽ về, giúp ta hầm sẵn một bát canh bồ câu, Tiểu Hắc cũng muốn."
Quản gia: ? ? Hắn còn chưa nói tối nay hầm canh bồ câu, sao Khương tiểu thư đã biết rồi?
Quả nhiên Khương tiểu thư biết mọi chuyện, chẳng lẽ cô ấy cũng sẽ biết bí mật nhỏ của hắn?
Quản gia có một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống thái dương.
Quản gia xoa xoa mồ hôi trên trán, "Khương tiểu thư có cần giấy thông hành..."
Quản gia còn chưa nói hết câu, đã thấy Khương Trà ngồi xổm xuống làm tư thế chuẩn bị chạy, giây tiếp theo, hưu một tiếng liền nhấc lên một trận bụi đất, trực tiếp chạy mất hút, nàng lại còn chạy lên núi.
Đây chẳng lẽ là đi đường tắt? ? ?
Một con chim béo tròn nhỏ xíu đậu lên vai quản gia, hướng về phía hắn lầm bầm lầu bầu.
Quản gia ôn nhu vuốt ve, "Đói bụng hả? Lát nữa sẽ cho các ngươi ăn chút gì đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận