Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 30: Mọi người trong nhà cười to a (length: 7758)

Đạo diễn nóng ruột đến bốc hỏa, "Nàng sao còn chưa mở được?"
Phó đạo diễn tuyệt vọng lắc đầu, "Không kịp nữa rồi, còn mười giây cuối, cho dù bây giờ nàng có thể mở hết tất cả rương, nhưng chỉ cần có một cái rương phải làm nhiệm vụ hoặc nhận trừng phạt, nàng chắc chắn thua."
Người phụ trách tuyên truyền đã bắt đầu gào khóc, "Cây rụng tiền tốt như vậy, sao lại tự mọc chân chạy mất thế này."
Tiểu trợ lý bên cạnh nói: "Anh Cường, Khương Trà vốn dĩ có chân mà."
Bị gọi anh Cường trợn mắt lườm cô ta, "Chỉ có mình cô là có miệng hả?"
"Ngọa tào! Người bị loại là diễn viên kỳ cựu, ảnh hậu Diệp lão, tiền bối Diệp đấy." Trong đám người không biết ai hét lên một câu, tất cả mọi người nhìn sang.
Toàn bộ tổ chương trình gần như đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hoan hô vang dậy.
Sau đó ý thức được chuyện này là bất kính với tiền bối Diệp lão, đạo diễn vừa cố nhịn vui sướng, vừa nghiêm mặt trách mắng, "Tiền bối Diệp lớn tuổi như vậy còn đến tham gia chương trình thám hiểm của chúng ta, vất vả quá các người hãy khiêm tốn biểu cảm trên mặt mình đi, còn bộ phận tuyên truyền hãy cắt bớt nội dung phấn khích này của Diệp lão, phát thêm nhiều bài tuyên truyền, dùng tài khoản chính thức tạm biệt với ông ấy."
Anh Cường tuyên truyền tự động đè khóe miệng đang nhếch lên xuống, "Không thành vấn đề."
Đạo diễn: "Mau xem có chuyện gì xảy ra, không phải còn mười giây cuối sao? Sao Khương Trà lại thắng?"
Làn đạn—— 【Khương Trà vận may này nghịch thiên quá vậy?】 【Nàng quá trâu bò, mười thùng mấy giây cuối cùng đều mở hết, không có một trò trừng phạt nào, toàn ăn với dùng còn có một chiếc xe đồ chơi, kiêu ngạo cộng thêm cũng không đủ để hình dung độ kiêu ngạo của nàng.】 【Nói nàng là cá chép hóa rồng ta cũng tin, mười phút cuối tìm được mười cái thùng, mở ra không có một cái trừng phạt nào, dựa theo những người khác tìm thùng để tính xác suất thì thùng trừng phạt cơ bản chiếm tỉ lệ 40%.】 【Mấu chốt các người không thấy từ đầu đến cuối nàng đều rất bình tĩnh sao? Như thể tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nàng, chẳng lẽ nàng là thần tiên thật sao?】 【Tôi cảm thấy có khả năng là mua chuộc tổ chương trình đóng kịch thôi.】 【Rất có khả năng, tổ chương trình làm dấu thùng trước rồi báo cho nàng vị trí, sau đó nàng chọn đúng thời điểm cuối để đi tìm, toàn là diễn cả đừng ai thật lòng quá.】 Tài khoản chính thức của tổ chương trình lại phát một dòng làn đạn có hiệu ứng đuôi lấp lánh 【Ai là dũng sĩ: Không có nội tình, không có nội tình, không có nội tình.】 【Ha ha ha tốc độ bác bỏ tin đồn của tổ chương trình nhanh thật đấy, hoàn toàn không cho cơ hội tin đồn nổi lên.】 【Tài khoản chính thức đã ra mặt rồi, những người chửi bới Khương Trà có chịu quỳ xuống xin lỗi không?】 【Quỳ xuống sẽ ảnh hưởng đến xã hội hòa bình, trực tiếp trồng cây chuối mà xin lỗi đi, đạp lên không khí mà xin lỗi.】 ...
Khi Tạ Vinh An, Cơ Mộc và nam sinh viên tìm đến Khương Trà thì nàng vẫn đang ung dung tự tại ăn nho.
Bên cạnh trong rương còn để một quả dưa hấu cực lớn không hạt.
Tạ Vinh An đi tới, ngồi xuống bên cạnh cái rương rỗng, "Chúng tôi vừa nãy sợ cậu bị loại nên liều mạng tìm thùng cho cậu, kết quả tìm được thùng lại không tìm thấy cậu đâu, hóa ra cậu ở đây."
Cơ Mộc ngồi xổm bên cạnh, ôm lấy quả dưa hấu ước lượng, "Quả dưa hấu nặng quá."
Khương Trà: "Muốn ăn không?"
Cơ Mộc ra sức gật đầu.
Tạ Vinh An: "Để tôi cắt, dao của..." Ta (ΩДΩ)! ! !
"Răng rắc!" Khương Trà trực tiếp bẻ một cái mông quả dưa hấu.
Quả dưa hấu theo đó vỡ ra, vết nứt còn bằng phẳng hơn cả dùng dao cắt.
Tạ Vinh An kinh hãi, "Sao làm được vậy?"
Khương Trà bình tĩnh, "Cái này chẳng phải có tay là làm được sao?"
Tạ Vinh An: "..."
【Ha ha ha ảnh đế nghi ngờ nhân sinh rồi.】 【Tôi cũng không biết làm.】 【Ai biết làm chứ? Tôi cũng không biết.】 【Anh Tạ đừng nghi ngờ bản thân, chúng tôi cũng không làm được.】 Tạ Vinh An nhìn hai nửa quả dưa hấu, tay đưa ra hồi lâu không biết có nên cầm lên ăn hay không.
Khương Trà: "Không đủ phần sao?"
Vừa nói vừa bẻ một cái, nửa quả dưa hấu lại chia đôi ngay ngắn.
Còn một nửa cuối cùng, nàng vừa định bẻ thì Tạ Vinh An nhanh chóng ôm lấy, "Được rồi."
Nếu lại bẻ nữa, hắn thật sự muốn nghi ngờ nhân sinh.
Hắn tin rằng có người có thể dùng tay không bổ dưa hấu, nhưng không thể bổ phẳng lì như vậy được, thế thì người khác sống làm sao?
Khương Trà không để bụng, tiện tay cầm một miếng dưa hấu đưa cho Cơ Mộc, mình cầm một miếng khác.
Tạ Vinh An bước sang, hai tay dùng sức, thử tách quả dưa hấu ra, tách được thì méo mó một to một nhỏ.
So với cách bổ của Khương Trà thì thật thảm hại.
Không quá hai phút đã có người làm ra so sánh và đăng lên mạng.
【Ha ha ha không so thì còn thấy sức tay của anh Tạ cũng được, so xong thì tự nhiên cảm thấy anh Tạ hơi thảm.】 【Ha ha ha ha ha ha ha.】 Tạ Vinh An ăn dưa hấu xong lại ăn nho, lúc ăn nho thì bị nghẹn ở cổ họng, mặt nghẹn tím cả lại.
Hắn cố gắng vỗ ngực mấy cái nhưng cũng không thể nhả nho ra.
Nam sinh viên từ sau lưng ôm lấy hắn, muốn dùng thủ pháp Heimlich giúp đỡ, khổ nỗi hai người vóc dáng chênh lệch hơi nhiều, sinh viên từ sau lưng ôm lấy dáng người cường tráng của Tạ Vinh An thì không thể thực hiện được, khiến cho phương pháp này không có tác dụng lắm.
Tạ Vinh An cảm thấy mình sắp gặp ông bà rồi.
Khương Trà đứng lên, đạp lên thùng để tăng độ cao của mình, sau đó giơ tay lên, khép ngón trỏ và ngón giữa lại, trượt từ gáy Tạ Vinh An xuống, dừng lại ở một vị trí nào đó sau lưng, đồng thời lòng bàn tay hướng về phía trước đẩy mạnh.
"Phụt."
Tạ Vinh An nôn ra đồ mắc nghẹn ở cổ họng.
Người cũng tỉnh táo lại.
Tạ Vinh An suy yếu nằm xuống một bên, "Cám ơn."
Khương Trà: "Giờ nói cám ơn vẫn còn sớm, mặt mày ngươi bây giờ là tướng người sắp xuống mồ."
Tạ Vinh An mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cũng không để lời Khương Trà nói trong lòng, "Cậu cứ ngày nào cũng nguyền rủa tôi chết đi."
Khương Trà: "Không chết được."
Chỉ cần có nàng ở đây, là không chết được.
Tạ Vinh An nhắm mắt ngủ luôn, hiện tại hắn cần nghỉ ngơi.
—— Tây Uyển.
"Cửu gia, bể bơi đã xây xong, có thực sự muốn thả rùa vào nuôi không?" Trợ lý thấp thỏm đi tới.
Có ai tốt bụng mà nuôi rùa trong bể bơi không chứ? Tốn bao nhiêu tiền xây bể bơi chỉ để nuôi rùa thôi sao? Thật là quá tàn bạo mà.
Trương Tiểu Vương không nghĩ rằng sẽ có ngày mình phải ghen tị với kẻ có tiền nuôi rùa.
Trước đây hắn ghen tị với người nuôi mèo, nuôi chó, giờ thì lại ghen tị với người nuôi rùa.
"Chờ ngày mai nàng ấy về rồi hãy sắp xếp." Tạ Cửu Đường nói.
—— "Tối nay sẽ có mưa to." Khương Trà đứng dậy.
Cơ Mộc và nam sinh viên ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, "Trông không giống có mưa đâu."
"Buổi tối ngủ đừng ngủ say quá." Khương Trà nói rồi bỏ đi.
Cơ Mộc ở phía sau kêu: "Tỷ Trà, cậu đi đâu vậy?"
Khương Trà: "Đả tọa."
Nam sinh viên: "Trên cây không bị nắng sao?"
Khương Trà: "Đổi chỗ khác, tôi đâu có ngốc."
【Ha ha ha những lời này tự nhiên trúng ngay điểm cười của tôi.】 【Cả nhà cười bò luôn.】 【Không ai bị bệnh cả.】 Đạo diễn: "Tối nay sẽ mưa sao?"
Phó đạo diễn: "Dự báo thời tiết đâu có nói có mưa đâu."
Đạo diễn hồi tưởng lại biểu hiện của Khương Trà mấy ngày nay, cảm thấy vẫn không thể chủ quan, "Thông báo một tiếng đi, chuẩn bị sẵn sàng, một khi có dấu hiệu mưa lớn thì lập tức rút quân sớm."
Trong rừng già núi non trùng điệp, sợ nhất là ban đêm đột ngột đổ mưa to...
Bạn cần đăng nhập để bình luận