Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 77: Nhất bình tĩnh giọng nói, nói ra kinh khủng nhất lời nói (length: 7440)

Khương Trà chỉ vào hai chỗ trống bên cạnh, nói: "Về thôi."
An Thành Tri tuy không thấy An Lỵ Nhã, nhưng hắn quá quen thuộc mọi thứ về con gái mình, hắn đưa tay chạm vào mặt An Lỵ Nhã.
Tuy rằng không chạm được, nhưng Khương Trà nhìn thấy, tay hắn đặt đúng vị trí lên mặt con gái, run rẩy khẽ chạm vào, như nâng niu đồ dễ vỡ, động tác vô cùng dịu dàng, "Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, con gái yêu của ba ơi, con đi rồi, ba phải làm sao bây giờ?"
Chu Như Phương cũng đang khóc, nàng đứng dậy vòng qua, ngồi cạnh An Lỵ Nhã, giống như thường ngày, cả nhà ba người ngồi chung một chỗ.
Con gái ở giữa, cha mẹ ở hai bên.
Nếu không phải đã âm dương cách biệt, thì đây chẳng khác gì cuộc sống thường nhật của họ.
Nàng đưa tay định chạm vào tay An Lỵ Nhã, tuy rằng không chạm được, nhưng Khương Trà thấy tay nàng vừa vặn đặt trên tay An Lỵ Nhã.
Đó là một động tác chính xác do quá quen thuộc con gái mình mà ra.
"Tiểu Nhã, Tiểu Nhã có phải con không? Có thể cho mẹ gặp con một chút được không? Mẹ nhớ con quá, sớm biết vậy mẹ đã không để con lấy chồng, ba mẹ nguyện ý nuôi con cả đời mà."
Cả nhà ba người khóc thành những người đẫm lệ.
Viên cảnh sát nam nhìn hai người già khóc càng lúc càng dữ dội, không nhịn được lảo đảo bước tới chỗ nữ cảnh sát, lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, đây có phải loại lừa đảo hay nhảy đồng không? Có cần ngăn cản không?"
Nữ cảnh sát cau mày, mơ hồ cảm thấy Khương Trà không phải đang lừa người.
Trên người cô ta không có hơi lừa đảo.
"Cứ xem đã rồi tính." Giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng, cô gái trước mặt không hề đơn giản.
Hơn nữa, cô nhìn cô ta cũng thấy mơ hồ quen, chỉ là không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Khương Trà cho An Thành Tri và Chu Như Phương đủ thời gian để bình tĩnh lại.
Tiểu Hắc từ trong túi áo cô thò đầu ra, lộ cái đầu tròn vo, như một con rắn nhỏ hoạt hình có phong cách truyện tranh, nó lè lưỡi, "Tê ~ tê ~" đói, đói, cơm, cơm.
Sự xuất hiện của Tiểu Hắc làm viên cảnh sát nam bên cạnh giật mình sợ hãi, anh ta trực tiếp nhảy vào lòng nữ cảnh sát, hét ầm lên, "A a a đội trưởng có rắn."
Nữ cảnh sát vẻ mặt bình tĩnh, khi viên cảnh sát nam nhảy tới, hai tay cô đã theo quán tính đưa ra, ôm lấy người nhảy tới, ôm công chúa một cách hoàn mỹ, viên cảnh sát nam kia vẫn vòng hai tay ôm cổ nữ cảnh sát, run rẩy.
Tạ Vinh An đứng bên cạnh nhìn, nhìn đường cong cơ bắp hiện lên trên tay nữ cảnh sát vì dùng lực, hắn lặng lẽ lùi về sau vài bước.
Nữ anh hùng, không thể trêu vào.
Hắn sợ cô ta một quyền tiễn mình đi luôn.
Khương Trà xoa xoa đầu Tiểu Hắc, "Nhịn một chút đi."
Cô định hỏi An Thành Tri xem có thể lấy một quả táo trên bàn cho Tiểu Hắc ăn không, nhưng thấy họ vẫn đang chìm trong nỗi đau quá lớn, nên không nỡ làm phiền.
Tiểu Hắc ủ rũ dựa vào tay Khương Trà, toàn thân quấn lên, đầu gối lên mu bàn tay cô, nếu không nhìn kỹ, có thể sẽ nhầm nó là hình xăm trên tay Khương Trà.
Tạ Vinh An có thể xem như hết sợ Tiểu Hắc rồi, hắn nhỏ giọng hỏi Khương Trà: "Tiểu Hắc sao vậy?"
Khương Trà: "Đói bụng."
Tạ Vinh An kinh hãi, "Nó bé tí thế mà sức tiêu hóa ghê vậy sao? Lúc ra ngoài chúng ta mới ăn điểm tâm trong nhà, nó ăn hết mười một cái bánh bao thịt đó."
Thật sự mà nói, hắn không hiểu con rắn nhỏ này đã giấu chỗ nào đống bánh bao ăn vào bụng rồi, chẳng lẽ nó biết nén thức ăn sao?
Khương Trà: "Tiểu Hắc cần năng lượng từ đồ ăn để chữa thương."
Linh khí trong thế giới này quá ít, Tiểu Hắc chỉ có thể lấy năng lượng từ thức ăn.
Tạ Vinh An: "Nó bị thương?"
Khương Trà: "Ừ."
Tạ Vinh An: "Nghiêm trọng không?"
Khương Trà dùng giọng rất bình thường nói: "Suýt nữa c·h·ế·t."
Tạ Vinh An: "..." Giọng điệu bình tĩnh nhất, lại nói ra lời đáng sợ nhất.
Tạ Vinh An lục túi, lấy ra một cây kẹo mút, bóc vỏ rồi đưa cho Tiểu Hắc.
Đồng tử dựng thẳng của Tiểu Hắc lập tức sáng lên, lưỡi rắn nhanh chóng vươn ra, cuốn lấy cây kẹo trên tay Tạ Vinh An, khi đầu lưỡi lạnh tanh của Tiểu Hắc chạm vào ngón tay Tạ Vinh An, bản năng sợ hãi khiến cả người hắn nổi da gà.
Tiểu Hắc ăn hết kẹo.
Đến cả cái que nhựa cũng nuốt vào bụng.
Tạ Vinh An nhỏ giọng nói: "Cái đó không ăn được."
Tiểu Hắc nghi hoặc nhìn hắn một cái, sau đó nhắm vào thùng rác, "phụt~"
"Bụp~" Cái que nhựa bắn chính xác vào thùng rác, nhưng vì không kiểm soát được lực, nó chọc thủng một lỗ, thò nửa ra ngoài.
Tạ Vinh An và cả viên cảnh sát nam bên cạnh đồng loạt dụi mắt.
Thấy ma rồi.
Rắn mà ăn kẹo mút.
Thùng rác nát!!!
Tiểu Hắc thấy thùng rác rách, chột dạ nhảy vào túi áo Khương Trà trốn.
Không thấy Tiểu Hắc đâu.
Vậy không phải do Tiểu Hắc làm.
Bên chỗ nữ cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại, là bên đội tìm kiếm cứu nạn gọi tới, họ tìm thấy thi thể An Lỵ Nhã ở gần vị trí Khương Trà nói, cả chiếc xe mất tích cũng ở đó.
Nữ cảnh sát nghe xong điện thoại, vẻ mặt nặng trĩu nhìn người nhà của nạn nhân.
Tuy rằng sớm đã có dự đoán, nhưng khi tin xác nhận được đưa tới, vẫn khiến người ta cảm thấy nặng nề.
Một sinh mạng tươi trẻ biến mất, khiến một gia đình vốn hạnh phúc tan vỡ.
An Thành Tri lau nước mắt, nhìn về phía nữ cảnh sát, hỏi: "Cảnh sát, có tin tức về Tiểu Nhã nhà tôi rồi sao?"
Vẻ mặt nữ cảnh sát nặng trĩu gật đầu, "Rất tiếc, đã tìm thấy thi thể và chiếc xe bị mất."
An Thành Tri đã có sự chuẩn bị từ trước, lúc này ngược lại có vẻ bình tĩnh, không còn nóng lòng cứu người như trước, nhưng nước mắt vẫn không kìm được.
Hai mắt Chu Như Phương sưng húp vì khóc, nàng vừa đấm ngực vừa dậm chân, "Con gái tôi khổ quá, sao con lại bỏ đi thế này?"
An Thành Tri nghĩ tới những gì Khương Trà vừa nói, cố nén bi thương, hỏi Khương Trà: "Đại sư, vừa rồi cô nói với Hoàng Hi Nhạc là thật sao? Cô có thể nói rõ cho chúng tôi nghe chi tiết được không?"
Khương Trà kể lại cho họ những gì đã nói với An Lỵ Nhã trước đó.
Nghe xong sự thật, Chu Như Phương suýt ngất.
An Thành Tri nghiến răng nghiến lợi, "Tên súc sinh đáng c·h·ế·t này, ta muốn... ta muốn g·i·ế·t hắn, báo thù cho con gái ta."
An Thành Tri vừa dứt lời, liền thổ một ngụm máu.
Chuyện này khiến Chu Như Phương vô cùng sợ hãi.
Khương Trà bắt mạch cho ông, "Khí huyết công tâm rồi, thím ơi, nhà có ngân châm không?"
Chu Như Phương là bác sĩ khoa sản, nhưng bố nàng từng là thầy thuốc đông y, cũng dạy nàng đôi chút, cho nên trong nhà có chuẩn bị một bộ ngân châm quý, vẫn là di vật của cha nàng để lại cho nàng.
Chu Như Phương lấy hộp kim châm ra, đưa cho Khương Trà, "Để tôi đi tìm đồ sát trùng đã."
Khương Trà nhận kim châm, "Không cần."
Chu Như Phương không yên tâm, thầm nghĩ: "Không sát trùng không được, bộ kim này lâu lắm không dùng đến rồi."
Đầu ngón tay Khương Trà cong lại, một ngọn lửa sáng rực từ đầu ngón tay cô bốc lên.
Mấy người đều trợn tròn mắt, không dám tin vào cảnh tượng này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận