Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 131: Ta chăm chú nhìn nửa ngày, kết quả phát hiện ngươi cũng lạnh (length: 7519)

Chủ kênh mạng nổi tiếng nhìn những người còn lại được chọn, một nam sinh viên, người này cũng không khác gì người bình thường, nếu dùng làm pháo hôi, tô đậm sự xuất sắc của mình, thì cũng có thể chọn.
Nhưng người bình thường chắc chắn không có nhiều lượt xem trên ống kính của những người nổi tiếng.
Còn một người là ngôi sao mới nổi và một siêu sao giới ca hát, lượng người hâm mộ thì có thể đảm bảo, tuy không bằng Tạ ảnh đế, nhưng sức ảnh hưởng của hai người này đều không thấp.
Chủ kênh mạng nổi tiếng suy nghĩ một lát, cuối cùng chọn ngôi sao mới nổi.
Ngôi sao mới nổi có độ nóng cao, đi theo hắn, cũng có thể ăn theo được chút lượt xem.
Tuy rằng hiện tại trên kênh trực tiếp, người hâm mộ của hắn còn nhiều hơn ngôi sao mới nổi này.
Nhưng giới giải trí dù sao cũng không giống nhau, mục đích của hắn vẫn là hút thêm nhiều người hâm mộ, thông qua gameshow mạo hiểm này, thể hiện ưu thế của hắn, hắn không giống người bình thường.
Như vậy hắn mới có thể nhận được phí cao hơn.
Cũng có thể k·i·ế·m nhiều tiền hơn.
Không thì ai lại nguyện ý vì ban tổ chức chỉ có 50 vạn tiền thưởng mà chịu cực khổ ghi hình chứ?
"Hắt xì." Khương Trà bỗng nhiên hắt hơi một cái.
Nàng hắt hơi xong, liếc mắt nhìn chủ kênh mạng nổi tiếng.
Hai nam k·h·á·c·h mời còn lại tự thành một đội.
Tiếp theo là bên nữ.
Vì Hạ Trúc Tuyết nhất quyết chọn Khương Trà, cho nên bên này cũng coi như xong xuôi.
Hạ Trúc Tuyết cùng Khương Trà ở một phòng.
Khương Tịch Đồng cùng ảnh hậu Giang Ái Vưu ở một phòng.
Hai phòng ở cạnh nhau, chỉ cách một bức tường.
Ký túc xá nam kỳ thực cũng ở gần nhau, chỉ là ở giữa hành lang có thêm một cánh cửa sắt lớn kéo dài lên trần nhà, phía trên còn treo mấy chiếc khóa gỉ sét loang lổ.
Bên trái cửa sắt, ba gian ký túc xá nam, Cơ Mộc ba người bọn họ ở gian gần cửa sắt nhất.
Khương Trà và Hạ Trúc Tuyết chọn phòng ở cũng vừa hay ở vị trí gần nhất với phía bên kia của cửa sắt.
Chọn xong vị trí, Khương Trà về ký túc xá, tìm giường của mình, trực tiếp nằm xuống.
【 Các ngươi phát hiện không? Giường mà Khương Trà đang ngủ chính là cái giường lúc nãy nàng nằm, chuyện này có nghĩa là từ lúc đầu nàng đã biết mình sẽ ở chung với ai. 】 【 Nếu các ngươi theo dõi mấy buổi phát sóng trực tiếp bói toán riêng tư của Tiểu Trà Trà, sẽ không cảm thấy chuyện này kỳ quái, nàng cái gì cũng có thể tính, tính toán rất chuẩn, đừng nói là chỉ ở đâu thôi. 】 【 Ta có dự cảm, kỳ này tiết mục nhất định sẽ rất đặc sắc. 】 Khương Trà vừa định nhắm mắt, trên đầu bỗng nhiên thả xuống một mái tóc đen dài.
Ống kính trực tiếp vừa vặn ở gần Khương Trà, theo ánh mắt lắc ống kính nhìn sang, vừa hay thấy một màn đáng sợ k·h·ủ·n·g khiế·p.
Người xem phòng trực tiếp đều bị dọa sợ mất mật.
【 Ngọa Tào, thật đáng sợ. 】 【 Ma, ma ơi! ! 】 【 Tổ chương trình nói tôn chỉ là tin vào khoa học đâu? Các người, cái này không phải là kỹ xảo chứ? 】 "Tiểu Trà Trà, ngươi có muốn ăn xúc xích nướng không?" Mái tóc đen dài thả xuống lên tiếng.
Khương Trà liếc nàng một cái.
Tóc đen dài đẩy tóc ra, lộ ra gương mặt Hạ Trúc Tuyết, cười híp mắt nói với Khương Trà: "Tiểu Trà Trà, có muốn ăn xúc xích nướng không? Chỗ ta còn có lạt điều, còn có đậu rang, mì giòn, ngươi muốn ăn gì?"
Nàng nói xong, còn nhiệt tình lấy ba lô của mình ra, trước mặt Khương Trà trực tiếp k·é·o khóa, để lộ ra bên trong nh·é·t đầy đồ ăn vặt.
Sau đó đưa đồ cho Khương Trà.
Khương Trà giữa việc ngủ và ăn, đã lựa chọn ăn.
Nàng một cái rột ngồi dậy, ngồi xếp bằng; đưa tay nhận lấy đồ ăn vặt, lấy một gói mì giòn, cắn một miếng, giòn tan.
【 Có cảm giác đang xem Mukbang. 】 【 Nhìn đói bụng quá. 】 【 Ta đã đặt cơm hộp, lúc này ngoài cửa có mười mấy anh giao hàng vội vàng tới tìm ta. 】 【 Tiểu Trà Trà quả nhiên là một con sâu ăn, nàng thích ăn mì giòn, ta cũng thích ăn, ở nhà ta còn có, ta cũng đang ăn, nàng cũng đang ăn, tính gộp lại là ta với Tiểu Trà Trà cùng ăn bữa khuya. 】 【 Tỷ muội ngươi thật là biết nghĩ. 】 【 Đột nhiên nhớ tới một chuyện, bây giờ không phải là đang phát trực tiếp trên Kim Quả APP, vậy ta thổ lộ kêu lão bà có phải là không cần lo bị nhân viên quản lý 001 xóa bình luận? 】 Khương Trà đang ăn, xung quanh giường vây đầy những con ma hình thù kỳ dị.
Có con trên đầu cắm một con dao, có con mất một cánh tay đang vung vẩy, có con mất hai cái đùi đang dùng tay nhảy nhót.
Điều quan trọng hơn là, lũ ma này đang nhảy disco.
Nhạc điên cuồng vang lên không ngừng.
Ánh đèn nhấp nháy làm lóa mắt Khương Trà.
Bọn họ một lúc lắc mông lung tung, một lúc chạy đến trước mặt Khương Trà, tưởng Khương Trà không nhìn thấy bọn họ, không chút e dè mà tham lam tiến sát mặt Khương Trà, dùng sức ngửi gói mì giòn trên tay nàng.
"Thơm quá đi."
"Ngươi ngửi đủ chưa? Mau tránh ra, tới phiên ta ngửi."
Bọn họ không ăn được, liền tranh nhau lên ngửi hương vị.
Khương Trà im lặng, vẫn yên lặng ăn.
Ăn xong một gói, lại mở lạt điều.
Một nam quỷ khác xông lên, nước miếng chảy cả vào cổ: "Lạt điều, lâu rồi không ngửi thấy mùi lạt điều."
"Ta cũng muốn ngửi, thơm quá."
"Ta cũng muốn ngửi, a, chính là mùi này, ô ô ô, sớm biết sẽ chết sớm như vậy, ta đã ăn thêm hai cái rồi chết."
"Đừng nói như kiểu ngươi có thể lựa chọn được thời điểm chết vậy."
"Nói đi, ngươi chết như thế nào vậy? Hình như ta không nhớ mình chết như thế nào."
"Ta cũng không nhớ rõ."
"Lão Đàm đâu? Hắn là người chết sớm nhất trong bọn quỷ tụi mình mà? Hắn có nhớ ta chết như thế nào không?"
"Ta biết ngươi chết như thế nào, ngươi là nửa đêm đứng dậy ăn mì gói, còn vụng trộm bỏ thêm xúc xích ăn liền vào, sau đó bị nghẹn chết."
"Ta nói, ta chết thảm vậy sao? Lúc đó ta chết, mì tôm ăn hết rồi sao?"
"À đúng rồi, lúc ngươi ăn mì gói, còn làm ta thèm muốn chết, ta chăm chú nhìn hồi lâu, kết quả phát hiện ngươi cũng lạnh luôn."
"..."
Nam quỷ lộ ra vẻ mặt đớn đau, gào khóc thảm thiết.
"Sao ta lại thảm vậy chứ? Nếu đã chết rồi, sao không để ta ăn xong rồi mới chết chứ?"
Khương Trà: "..."
Một con quỷ khác an ủi nam quỷ: "Được rồi, ít nhất ngươi chết trong lúc ăn cái gì nên còn biết, còn hắn chết như thế nào thì sao biết được?" Hắn chỉ vào một nam quỷ khác đang đội cái vung nồi lên đầu.
Nam quỷ bị nghẹn xúc xích ngừng khóc, nức nở một tiếng, "Hắn chết như thế nào?"
Nam quỷ nói: "Hắn là nửa đêm buồn đi tiểu tỉnh giấc, bò xuống giường, đạp hụt, ngã xuống đất, gáy đập xuống đất mà chết."
Nam quỷ nghẹn xúc xích: ? ? ?
Nam quỷ kia vừa hay quay đầu, để lộ phần gáy phẳng lỳ.
Thật thảm, gáy không còn, phẳng như tường bị đổ vậy.
Một con quỷ khác nói: "Ta thấy các ngươi chết đều không tính quá thảm, thảm nhất phải là hắn."
Nam quỷ bị chỉ ánh mắt ngơ ngác chuyển tới.
"Hắn chết thế nào?" Lũ quỷ tò mò nhìn sang.
Khương Trà cũng hơi tò mò, nhưng nàng chỉ lướt nhìn đối phương một cái, liền biết người kia chết như thế nào.
Lũ nam quỷ không hiểu sao lại bắt đầu so xem ai chết thảm nhất, so qua so lại ai chết bi thảm hơn.
Khương Trà nhìn bọn họ một lượt, tuy rằng bọn họ đều đang nói ai chết bi thảm hơn, nhưng theo Khương Trà, đám người này chết đều rất thảm, một người chết còn ly kỳ hơn người khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận