Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 417: Quá tệ (length: 5946)

Tuy rằng buổi tối về nhà liền có thể gặp người, nhưng hắn vẫn cảm thấy không nỡ, hận không thể mọc trên người Khương Trà, có thể lúc nào cũng dính chặt lấy nàng.
Khương Trà ngủ rất say giấc.
Sau đó, nàng mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Nàng mơ thấy mình đang đi bộ trên một sa mạc hoang vu, bước đi rất lâu.
Rõ ràng trời nắng chang chang, nhưng nàng lại không thấy khó chịu, bàn chân mềm mại giẫm trên cát, ấm áp và dễ chịu.
Trong mơ, Khương Trà không biết mình đi đâu, cứ vậy bước đi, bước đi, đột nhiên cảnh vật xung quanh thay đổi, trước mặt nàng xuất hiện một ngọn núi.
Dãy núi rất cao, trên đó có một tông môn.
Khương Trà đi chân trần lên núi, thấy một lão nhân.
Lão nhân đó ngước mắt nhìn nàng, lộ vẻ tươi cười nhiệt tình, sau đó vẫy tay ý bảo nàng lại gần.
Khương Trà ngoan ngoãn đi tới, đến trước mặt lão nhân, lão nhân đưa cho nàng hai hạt giống, nói sau khi trồng xuống, sẽ mọc ra trái cây nàng muốn.
Khương Trà không hiểu lắm, nhưng vẫn nhận lấy.
Khi nàng cúi đầu, thấy trong lòng bàn tay có hai hạt giống mập mạp.
Khương Trà cầm hạt giống, hình ảnh chợt chuyển, nàng thấy sư phụ, các sư tỷ sư huynh.
Khương Trà kể cho họ nghe về việc mình có hạt giống, mọi người vui vẻ chúc mừng nàng.
Mỗi người đều nở nụ cười hạnh phúc, chân thành chúc phúc, nói: "Chúc mừng ngươi, Tiểu Trà Trà."
Những lời chúc khiến Khương Trà cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chẳng qua chỉ là hai hạt giống thôi mà?
Hai hạt giống này chẳng lẽ có gì thần kỳ sao?
Đúng lúc Khương Trà định tìm chỗ trồng hai hạt giống mập mạp này, thì nàng tỉnh giấc.
Việc đầu tiên Khương Trà làm sau khi tỉnh dậy, theo bản năng đưa tay tìm hạt giống.
Thế mà trong lòng bàn tay trống không, chẳng có gì.
Khương Trà ngồi dậy, chớp chớp mắt, ánh mắt ngơ ngác, ý thức còn chưa tỉnh táo hẳn.
Nàng đưa tay ra, làm động tác nắm bắt, trong lòng bàn tay trống rỗng, chẳng có gì, nhưng cảm giác hai hạt giống trong mơ vẫn còn rất mạnh mẽ.
Cứ như thật sự có hai hạt giống mập mạp đã từng xuất hiện trong lòng bàn tay nàng vậy.
Khương Trà thay quần áo rời giường, rửa mặt xuống lầu.
Lâm quản gia đang chỉ huy robot hút bụi quét dọn phòng khách, những chỗ khuất vẫn cần ông đích thân xử lý.
Lâm quản gia thấy Khương Trà từ trên lầu đi xuống, lập tức đến gần nói: "Khương tiểu thư, trong bếp có nấu canh gà ác đông trùng hạ thảo mới, cô muốn dùng thử một chén không?"
Khương Trà đi xuống, hỏi: "Cửu gia đâu?"
Lâm quản gia: "Cửu gia đã đến công ty rồi, hôm nay có một dự án khai phá cần bàn."
Khương Trà đi thẳng đến phòng ăn.
Lâm quản gia thấy vậy, vội vàng bỏ dở công việc, vào bếp.
Sau khi rửa tay, ông múc một bát canh lớn từ nồi đất ra, bưng đến.
Lâm quản gia: "Nồi canh này nấu từ trưa đến giờ đấy, cô mau nếm thử xem."
Vừa bưng bát canh gà ra, Khương Trà đã ngửi thấy mùi thơm, nước miếng ồ ạt tuôn ra.
Khương Trà cầm chiếc thìa sứ trắng lên, thổi nhẹ cho nguội bớt, sau đó nếm thử một miếng, lập tức giơ ngón tay cái lên với Lâm quản gia, nói: "Ngon quá, rất ngon."
Lâm quản gia vui vẻ cười nói: "Cô thích là được rồi."
Khương Trà nhìn đồng hồ, mới hơn ba giờ, hỏi Lâm quản gia: "Cửu gia tối nay mấy giờ tan làm?"
Lâm quản gia: "Sau sáu giờ."
Khương Trà: "Canh lúc nóng sẽ ngon hơn phải không?"
Lâm quản gia hơi ngớ ra, sau đó phản ứng lại, vội nói: "Đúng vậy; khi canh mới nấu xong còn nóng hổi thì ngon nhất, Khương tiểu thư có rảnh không? Nếu không cô mang cho Cửu gia một chén canh gà?"
Khương Trà nhếch môi cười nói: "Được."
Khi Lâm quản gia quay người, ông nắm chặt tay thành nắm đấm làm động tác "yes".
Lâm quản gia hành động rất nhanh.
Sau khi Khương Trà uống xong, ông đã múc canh gà xong, đóng gói cẩn thận.
Khương Trà đi ra ngoài, Lâm quản gia đã sớm liên hệ với tài xế, xe đang đợi ở cửa.
Lâm quản gia cũng đi ra ngoài, khi Khương Trà đã lên xe, ông đưa hộp giữ nhiệt màu hồng có đựng canh gà cho Khương Trà.
...
Tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Tạ Thị.
Khương Trà mang hộp canh gà đi vào.
Bảo vệ vừa liếc mắt đã nhận ra nàng, vội vàng thông báo cho đồng nghiệp khác trong bộ đàm để chuẩn bị, đảm bảo Khương Trà đi lên một đường thông suốt không bị cản trở.
Vài phút sau, Khương Trà ngồi thang máy lên tầng cao nhất.
Trương Tiểu Vương thông qua điện thoại bàn, biết Khương Trà đến mang canh gà, sớm đã đứng đợi ở cửa thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra, Trương Tiểu Vương liền thấy Khương Trà tay cầm hộp giữ nhiệt.
Hắn nhìn thấy Khương Trà, còn có chút muốn trốn, bởi vì hắn sợ Khương Trà nhận ra, đêm qua khi tan làm về nhà, vì đi tắt, hắn đã đi vào một con hẻm tối tăm, kết quả đạp trúng bãi sh*t của kẻ vô ý thức nào đó để lại giữa đường.
Chưa đạp phải thì Trương Tiểu Vương đã nghe thấy mùi thối, nhưng lúc đó trên đường hai bên có rất nhiều rác, hắn cho rằng cái mùi thối đó bốc ra từ mấy thùng rác, kết quả là hắn đã dẫm một phát vào sh*t.
Đừng hỏi tại sao hắn có thể phân biệt là người k.é.o chứ không phải c.ẩ.u k.é.o .
Thật sự không muốn nhớ lại.
Khương Trà đi ra khỏi thang máy, "Tiểu Vương, Cửu gia đâu?"
Trương Tiểu Vương trong lòng chửi thầm lần thứ 100 vạn cái tên mà ba mẹ đã đặt cho hắn.
Quá tệ.
Cha hắn họ Trương, mẹ hắn họ Vương, hắn là con đầu lòng lúc ba mẹ yêu thương nhau nhất nên được đặt hai họ ghép lại.
Còn không bằng gọi là Trương Đại Vương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận