Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 374: Bác sĩ chết (length: 8200)

Hắn hy vọng mệnh lệnh của mình đối với Diệp thầy thuốc vẫn là tuyệt đối.
Sau khi đạt được mục đích, Khương Hồng Nghiệp cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, còn thân mật vỗ vỗ vai Diệp thầy thuốc, nói: "Cái dự án lần trước ngươi nói, yên tâm, Khương gia sẽ đầu tư cho ngươi."
Mí mắt Diệp thầy thuốc bắt đầu giật giật, hắn vội vàng cảm ơn rồi cáo từ ra về.
Trợ lý Lượng đã sớm trở lại xe.
Sau khi Diệp thầy thuốc lên xe, mí mắt vẫn còn giật liên hồi.
Còn giật lợi hại hơn lúc nãy.
Trợ lý Lượng, một người lái xe, một người ngồi ở ghế phụ.
Hai người đang dùng điện thoại nhắn tin WeChat, không dám để người ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần là Diệp thầy thuốc nghe thấy, cũng không dám lên tiếng ồn ào, ảnh hưởng đến Diệp thầy thuốc nghỉ ngơi.
[sinh viên y khoa thảm hơn cả chó]: Vừa rồi người đó thật sự là Khương Trà sao?
[trọng sinh chi ta muốn đổi ngành]: Đúng, ta nhìn thấy rồi, chắc chắn trăm phần trăm.
[sinh viên y khoa thảm hơn cả chó]: Vừa nãy cô ta hình như lấy cái gì đó trên người chúng ta, ta cảm thấy khi ngón tay cô ta chỉ vào ta, mi tâm của ta như nóng lên thì phải.
[trọng sinh chi ta muốn đổi ngành]: Đừng nói nữa, ta cũng có cảm giác này.
Hai người trò chuyện một lát.
Xe chậm rãi lăn bánh trên đường.
Diệp thầy thuốc vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác vai mình bị người vỗ nhẹ một cái.
Diệp thầy thuốc vừa ở Khương gia thần kinh căng thẳng quá mức, đang mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi cho tốt, đột nhiên bị vỗ một cái vào vai, hắn liền cho rằng một trong hai trợ lý học việc.
Diệp thầy thuốc còn không mở mắt ra, đã mất kiên nhẫn quát: "Ta đang nghỉ ngơi, có thể đừng làm phiền ta không? Các ngươi không có chút ý tứ đó hả?"
Hai thực tập sinh trợ lý A và B, hai mặt nhìn nhau, quay đầu liếc nhìn Diệp thầy thuốc, nói: "Không có mà."
Thực tập sinh trợ lý A nhỏ giọng nói: "Tụi em vừa nãy đâu có quay đầu lại, càng không vỗ vào người thầy."
Cười c·h·ế·t mất, ai dám vỗ chứ? Không muốn vào làm chính thức sao? Không muốn giấy chứng nhận thực tập hả?
Diệp thầy thuốc đột ngột mở hai mắt, không dám tin nhìn bọn họ, "Không phải là các ngươi sao?"
Trợ lý Lượng đồng thời lắc đầu.
Cơ mí mắt của Diệp thầy thuốc co giật mấy cái.
Ánh mắt hắn hoảng sợ mở to, quét một lượt, nhìn về phía bên phải, nơi trống trải.
Nơi đó, vốn dĩ không có ai.
Nhưng giờ phút này lại xuất hiện một vị khách mới.
Là một người phụ nữ mặc váy trắng, để tóc dài.
Hoặc chính x·á·c hơn, là nữ quỷ.
Khi bọn họ lái xe, trên xe không có người thứ tư.
Trong cả chặng đường cũng không dừng xe.
Người không thể nào trèo lên được.
Có thể lên được chắc chắn không phải người.
Không phải người.
Vậy chính là... quỷ!
Diệp thầy thuốc đột nhiên nghĩ đến gì đó, ở trước ngực hốt hoảng túm lấy vài cái, nắm chặt tấm thẻ vòng cổ hắn mang.
Sau khi Diệp thầy thuốc nắm được, nhắm mắt lại trong lòng niệm thầm, "Bách quỷ lui tán."
Trước đây mỗi lần như vậy, ma quỷ đều sẽ e ngại tấm bảng hành nghề này của hắn, sẽ lập tức bỏ chạy.
Nhưng hôm nay...
Diệp thầy thuốc cảm nhận rõ vật kia bên cạnh hắn vẫn ở đó.
Hắn không dám mở mắt ra, chỉ có thể từ từ nhắm mắt, tiếp tục nắm chặt bảng hành nghề trong tay, không ngừng niệm bốn chữ kia, "Bách quỷ lui tán, bách quỷ lui tán, bách quỷ lui tán..."
Nhưng cái cảm giác âm hàn này vẫn rất rõ ràng.
Diệp thầy thuốc cảm thấy rõ đồ vật bên cạnh mình còn chưa rời đi.
Hắn không mở mắt ra, gọi tên trợ lý thực tập sinh đang ngồi ở ghế phụ, nói: "Tiểu Lưu, anh quay đầu lại xem, bên cạnh tôi có gì không?"
Thực tập sinh Tiểu Lưu nghi ngờ quay đầu lại nhìn, nói: "Không có mà, không có gì cả."
Một thực tập sinh khác cũng quay đầu lại, nói: "Đúng đó, không có, em cũng không thấy có gì hết."
Mồ hôi lạnh Diệp thầy thuốc tuôn ra.
Biểu hiện của hắn quá căng thẳng.
Hai thực tập sinh không hiểu chuyện gì nhìn qua.
Trong tầm mắt của các thực tập sinh, phía sau xe chỉ có một mình Diệp Lợi Sinh.
Nhưng góc nhìn của Diệp Lợi Sinh lại hoàn toàn khác biệt.
Vừa rồi bên cạnh chỉ ngồi một người, chờ khi hắn lấy hết can đảm mở mắt ra thì phía trước xe cũng xuất hiện một cái.
Diệp Lợi Sinh sợ run người, quay đầu nhìn cửa sổ bên trái.
"A —— "
Ngoài cửa sổ cách một lớp kính, một con ma quỷ mặt mũi hung tợn đột nhiên ở tư thế bò sát, xuất hiện bên ngoài, làm Diệp Lợi Sinh sợ hãi hét thảm một tiếng.
Diệp Lợi Sinh kinh hoàng không dám kêu to.
Hai thực tập sinh phía trước căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
"Lão sư, lão sư, thầy không sao chứ?"
"Lão sư, phía trước kẹt xe, chắc chúng ta phải đổi đường khác đi."
Sau khi đổi sang đường nhỏ.
Số lượng ác quỷ vây quanh trên xe càng lúc càng nhiều.
Nữ quỷ ngồi bên cạnh xông lại, bóp chặt cổ Diệp Lợi Sinh, gầm lên, "Ta muốn g·i·ế·t ngươi, ta muốn g·i·ế·t ngươi."
Nàng vì chấp niệm, ở lại nhân gian, mới đầu đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Nhưng theo thời gian lưu lại càng lúc càng dài, đầu óc nàng bắt đầu dần trở nên không tỉnh táo.
Đến bây giờ, nàng đã nghĩ không ra, vì sao mình phải ở lại nhân gian không chịu rời đi, chấp niệm sinh ra từ đâu đã quên mất, nhưng vẫn không quên thù h·ậ·n với Diệp Lợi Sinh.
Nữ quỷ siết chặt cổ Diệp Lợi Sinh.
Diệp Lợi Sinh đập vào cửa kính xe, sau khi cửa sổ tối lại, nhiều ma quỷ hơn ùa vào.
Bọn chúng đều quấn lấy người Diệp Lợi Sinh, tr·ả th·ù Diệp Lợi Sinh.
Trong tay Diệp Lợi Sinh vẫn nắm chặt tấm bảng, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Chỉ có thể không ngừng phát ra những tiếng kêu th·ả·m thiết.
Các trợ lý không biết chuyện gì xảy ra, dừng xe bên đường.
Bọn họ muốn hỏi Diệp Lợi Sinh sao thế.
Kết quả bọn họ vừa bước xuống xe, chiếc xe kia đột nhiên tự mình chạy đi.
Nhưng Diệp Lợi Sinh vẫn còn trên xe.
Trợ lý Tiểu Lưu ngây ngốc nhìn chiếc xe tự chạy, không kìm được hỏi: "Xe của chúng ta đâu có tự lái được đâu?"
Đồng bạn bên cạnh, cũng vẻ mặt đờ đẫn, "Không có."
Một lúc sau.
Tiểu Lưu đột nhiên hét lớn, "Chết rồi, lão sư còn trên xe."
Đồng bạn: "Mau báo cảnh sát."
Tiểu Lưu: "A a a, điện thoại còn trên xe."
Đồng bạn: "Phải làm sao bây giờ?"
Hai trợ lý thực tập sinh, nhìn bốn phía xung quanh vắng lặng, ngơ ngác nhìn nhau.
Điện thoại họ không mang, tiền cũng không có.
Xe thì lại tự chạy mất.
Tiểu Lưu nghĩ đến những biểu hiện bất thường của Diệp Lợi Sinh lúc nãy trên xe, không kìm được nói: "Diệp lão sư sẽ không gặp chuyện gì rồi chứ?"
Đồng bạn lắc đầu nói: "Không biết nữa, chẳng lẽ lão sư bị trúng tà sao?"
Câu nói sau cùng, đồng bạn quay đầu nhìn Tiểu Lưu nói.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng nhau hô lớn lên, "A ——"
...
Diệp Lợi Sinh không thể xuống xe.
Càng ngày càng có nhiều ma quỷ đuổi theo xe.
Diệp Lợi Sinh bị siết cổ, bị kéo tay chân, giống như một cái bao tải bị đập đi đập lại trong xe.
Diệp Lợi Sinh nôn ra m·á·u, bắn đầy cả xe.
Ma quỷ càng ngày càng hưng phấn.
Diệp Lợi Sinh nôn càng nhiều m·á·u, càng thu hút nhiều ma quỷ tới đây.
...
Mấy giờ sau.
Tiểu Lưu cùng đồng bạn của cậu ta cuối cùng cũng đợi được một chiếc xe trống qua đường, đồng ý dừng lại khi thấy bọn họ vẫy tay.
Sau khi Tiểu Lưu và đồng bạn lên xe, lập tức gọi điện thoại cho tài xế, báo cảnh sát.
Nhân viên trực tổng đài cảnh s·á·t hình như không tin vào tai mình, lặp lại lời của Tiểu Lưu, nói: "Ý của anh là, các anh cùng Diệp thầy thuốc đi xem b·ệ·n·h, trên đường trở về, Diệp thầy thuốc đột nhiên có biểu hiện b·ấ·t t·h·ư·ờ·n·g, liên tục kêu th·ả·m thiết, các anh muốn hỏi rõ ràng tình hình, cho nên vừa dừng xe hai người đồng thời xuống xe, kết quả vừa xuống xe, xe liền tự mình chạy đi, mà ngay cả điện thoại các anh cũng không mang theo?"
Tiểu Lưu chớp mắt mấy cái, sao câu này nghe giống như cậu ta và Tiểu Hoàng mới là hung thủ g·i·ế·t người thế?
Quả nhiên, nhân viên trực tổng đài bên kia tiếp lời, nói: "Xin mời các anh đến cục cảnh sát một chuyến, Diệp Lợi Sinh c·h·ế·t rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận