Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ

Sa Điêu Đoán Mệnh Thiên Sư, Nàng Mạnh Đến Mức Đáng Sợ - Chương 287: Hắn là thúc thúc, nàng là tỷ tỷ (length: 7584)

Tạ Cửu Đường nhìn đứa bé, dịu dàng hỏi: "Con tên là gì?"
Đứa bé giọng trong trẻo đáp: "Con tên là Áo Vải."
Tạ Cửu Đường lại hỏi: "Con hỏi câu vừa nãy, là vì muốn gặp ai sao?"
Áo Vải ra sức gật đầu, "Đúng vậy; con đã hai năm không gặp ba ba mụ mụ rồi, họ gạt con, nói ba ba đi làm ở nơi rất xa, rất rất lâu mới về một lần. Nhưng con biết mà, ba ba vì cứu người nên bị biển cả mang đi."
Áo Vải nói những lời này, giọng vô cùng bình tĩnh, như thể đã sớm chấp nhận sự thật rồi, nhưng nói xong, bé rất nghiêm túc, kiên định và tự hào ưỡn ngực, nói: "Ba của con là anh hùng nha."
Tạ Cửu Đường để ý thấy quần áo trên người đứa bé có chút rách, móng chân nhỏ cũng bẩn.
Hắn đoán mẹ đứa bé hẳn là bận kiếm tiền, không có thời gian chăm sóc con cẩn thận, nên mới để nó còn nhỏ đã đi chơi ngoài bờ cát cùng mấy đứa lớn hơn.
Đứa bé thấy hắn mãi không đáp, liền lấy trong túi ra một viên vỏ sò hình trái tim, trịnh trọng đặt vào lòng bàn tay dày của hắn, "Bây giờ thì sao? Có thể nói cho con biết chưa?"
Bé nghĩ, Tạ Cửu Đường mãi không trả lời câu hỏi của mình là do vỏ sò bé đưa chưa đủ.
Dù sao bé đã đưa ít nhất so với mấy đứa trẻ khác đến hỏi chuyện.
Tạ Cửu Đường dùng hai ngón tay nhấc viên vỏ sò hình trái tim kia lên, nói: "Con định đưa vỏ sò này cho ai?"
Đứa bé: "Đưa cho ba ba, mụ mụ khóa di ảnh ba ba trong tủ quần áo, con có thể lén bỏ vỏ sò vào, ba ba thấy chắc chắn sẽ thích."
Tạ Cửu Đường muốn nói lại thôi.
Hắn muốn nói cho đứa bé biết sự thật, ngôi sao chỉ là ngôi sao, sau khi người c·h·ế·t đi không thể biến thành ngôi sao trên trời được, mà sao trên trời còn nhiều hơn người nữa.
Nhưng những lời này, khi hắn đối diện với cặp mắt sáng trong lại tràn đầy mong chờ của đứa bé, thế nào cũng không thể thốt ra.
Lúc này, Khương Trà quay lại.
Nàng đến bên Tạ Cửu Đường, chủ động ngồi xổm xuống.
"Ngôi sao chỉ là ngôi sao, người c·h·ế·t đi không biến thành ngôi sao được đâu." Khương Trà nói thẳng sự thật với đứa bé.
Hai mắt đứa bé một giây trước còn long lanh tràn đầy chờ mong, giờ nghe Khương Trà nói, trong nháy mắt đã ửng đỏ, sắp khóc đến nơi.
Khương Trà ngồi bên cạnh Tạ Cửu Đường, vẫy tay với đứa bé đang sắp khóc.
Áo Vải tuy rất buồn nhưng vẫn ngoan ngoãn lại gần.
"Nhắm mắt lại, đừng sợ." Khương Trà đưa tay che lên mí mắt Áo Vải, bé chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Ánh mắt bị che đi, một lát sau lại trở nên bao la.
Bé cảm thấy người mình phảng phất như nhẹ bẫng.
Khương Trà: "Đây chính là ngôi sao, thấy không?"
Nàng cho Áo Vải nhìn thoáng qua những ngôi sao trên vũ trụ.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Khương Trà buông tay, nói: "Thấy chưa?"
Áo Vải vô cùng xúc động, ra sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đỏ ửng, "Con thấy rồi, ngôi sao đẹp quá."
Khương Trà nói với đứa bé: "Người t·ử v·o·ng không thể biến thành ngôi sao được, nhưng con có thể kể nỗi nhớ nhung của mình với ngôi sao sáng nhất trên trời, như vậy nhất định sẽ truyền đến người con thương nhớ."
Áo Vải kích động đến hai mắt sáng rực lên lần nữa, "Thật sao ạ?"
Khương Trà: "Thật mà."
Áo Vải vui sướng nhảy lên.
"Cảm ơn tỷ tỷ, cảm ơn thúc thúc, con vui lắm." Áo Vải rất lễ phép chào tạm biệt họ.
Tạ Cửu Đường định trả viên vỏ sò hình trái tim cho bé, nhưng Áo Vải từ chối, "Đây là con đặc biệt tặng cho hai người nha."
Sau đó nhún nhảy chạy đi.
Khương Trà nhìn đống vỏ sò cao như núi nhỏ bên cạnh Tạ Cửu Đường, có chút hưng phấn nói: "Anh dùng cách vừa nãy, đổi được nhiều vỏ sò thế này á?"
Nàng cẩn thận nâng lên xem, thấy chất lượng vỏ sò cũng khá đấy.
Tạ Cửu Đường vẫn đang suy nghĩ về những lời Áo Vải vừa nói.
Hắn là thúc thúc, còn nàng là tỷ tỷ.
Tạ Cửu Đường xoa xoa trán.
Từ nhỏ hắn đã được người khen là t·h·i·ế·u niên t·h·i·ê·n tài, vào công ty, bên tai toàn nghe những lời như trẻ tuổi tài cao.
Kết quả bây giờ, hắn lần đầu cảm thấy mình đã già.
Tạ Cửu Đường nghiêng đầu nhìn Khương Trà, nàng đang mải mê chọn vỏ sò, hắn nhìn khuôn mặt hồn nhiên của cô thiếu nữ, không khỏi cũng có chút tiếc nuối.
Nếu hắn bằng tuổi nàng, có phải sẽ có thể cùng nàng đi học?
Trải qua một tuổi thanh xuân tùy t·i·ệ·n, nhìn dáng vẻ nàng mặc đồng phục.
Chắc chắn sẽ rất đẹp nhỉ.
[Tiểu Trà Trà hiền lành quá, mấy lời vừa rồi cảm động quá làm tui giờ đang khóc ngao ngao.] [Đừng nói mình cô khóc, cả nhà tui đang ngồi xem trực tiếp, giờ cả nhà cùng khóc luôn rồi.] [Áo Vải đáng thương quá, chờ chị hết lịch, chị mua cho em ba lô mới nhé?] [Tui cũng muốn quyên quần áo, không biết ban tổ chức có tổ chức quyên góp không.] [Còn nhỏ mà hiểu chuyện và lễ phép quá.] [Thích cái làng chài này ghê, cảnh cũng đẹp nữa, bờ cát thì sạch, hải sản lại rẻ, cuối tuần ai rủ đi không? Muốn đến đây du lịch.] [Tui cũng muốn đi.]
Du lịch có thể giúp địa phương tăng thêm thu nhập.
Buổi phát sóng trực tiếp lần này của chương trình có thể mang đến thay đổi lớn cho làng chài nhỏ.
Cũng có thể thay đổi cuộc đời của Áo Vải.
Tạ Cửu Đường cầm viên vỏ sò màu hồng nhạt, không cất đi.
Giữa trưa.
Đến giờ ăn cơm.
Tạ Vinh An cuối cùng đã k·i·ế·m được 50 đồng.
Dựa vào sức lao động thuần túy.
Bây giờ bụng đói đến mức cảm thấy có thể ăn cả con trâu.
Tạ Vinh An xoa cái bụng lép xẹp vì đói, nhìn 50 đồng trong tay, nhìn quầy bánh bao t·h·ị·t bên cạnh mà chảy nước miếng, "Ban tổ chức không định cho tự chúng ta giải quyết bữa trưa à? Làm tay chân mà kiếm tiền chậm quá, hai tiếng mới có 50 đồng, đủ ăn gì?"
Đoàn Diên Ninh lần đầu tiên tham gia gameshow, hắn lại càng không rõ.
"Bình thường ban tổ chức đều cho chúng ta tự giải quyết chuyện ăn uống à?"
"Đôi khi sẽ có đồ ăn thả dù, tìm được thì có cái mà ăn no bụng."
"Vậy chúng ta thử tìm xem, biết đâu tìm được thì sao?" Đoàn Diên Ninh đề nghị.
Hắn vừa đề nghị xong, liền bị một người đi đường vội vàng va phải.
Người kia không cả nói xin lỗi, trực tiếp chạy mất.
Tạ Vinh An thở dài, "Ai vậy trời, thiếu ý thức thế, đụng người xong rồi chạy luôn."
Đoàn Diên Ninh ngẩn người, lấy từ trong lòng ra một phong thư, nói: "Hình như hắn nhét cho tôi thứ gì đó."
Tạ Vinh An lại gần nhìn, kích động nói: "Trên phong thư có logo của ban tổ chức kìa, người vừa nãy chắc là NPC kích hoạt cốt truyện rồi, mau mở ra xem."
Hắn đói bụng muốn xỉu rồi, đầy lòng mong chờ nhìn cái phong thư, đồng thời trong đầu đã tưởng tượng ra bữa trưa rồi.
Nuốt nước miếng không ngừng.
Đoàn Diên Ninh nhanh chóng mở phong thư, lấy ra một tấm bản đồ.
Sau khi mở ra thì thấy đây là bản đồ toàn cảnh của làng chài nhỏ, mặc dù chỉ là bản đồ sơ lược.
Đoàn Diên Ninh nhìn không hiểu, đưa bản đồ cho Tạ Vinh An xem, nói: "Ý ban tổ chức là sao đây?"
Tạ Vinh An ghé đầu vào xem, liếc mắt một cái đã thấy manh mối.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận